Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngồi trong lớp học, mới 8 giờ sáng mà Châu Kha Vũ đã bị đánh gục. Giờ là tháng cuối cùng của năm hai rồi mà hắn vẫn còn bình thản nằm ở cuối lớp ngủ khò khò. Lưu Vũ ngồi bên cạnh cầm quyển sách đập vào đầu hắn cũng không được, phải dùng đến chiêu cuối cùng.

"Châu Kha Vũ, em đau lưng ..." Lưu Vũ kề bên tai Châu Kha Vũ nhẹ nhàng nói. Chỉ thấy lỗ tai hắn động đậy, hắn lập tức ngồi thẳng người lên, dù buồn ngủ nhưng tay vẫn rất thành thục xoa xoa eo cậu.

Lưu Vũ túm tay hắn lại, búng nhẹ trán hắn một cái rồi bắt đầu lảm nhảm: "Cuối năm thứ hai rồi mà còn chủ quan như thế. Tỉ lệ rớt môn là 50% đấy."

"Anh biết rồi Tiểu Vũ, ra đây cho anh ôm một tí." Châu Kha Vũ lẩm bẩm nhắm mắt lại. Nhìn thấy hắn chuẩn bị nhào tới, Lưu Vũ vội vàng ngăn lại: "Này còn đang ở trong lớp đấy, anh kiềm chế lại đi."

Châu Kha Vũ rất không vui ngồi lại chỗ cũ, tức giận lật lật trang sách. Lưu Vũ trợn tròn mắt, giọng nói hòa hoãn hơn rất nhiều: "Được rồi, chiều nay không có tiết học, bọn mình ra ngoài chơi đi."

Châu Kha Vũ làm như không nghe thấy, nhìn chằm chằm vào điện thoại. Lưu Vũ hơi bực mình, ngữ khí rất tệ: "Thế nào đây, em không mời nổi Châu đại thiếu gia nữa rồi à?"

Châu Kha Vũ không ngẩng đầu, vẫn cứ cầm điện thoại chăm chú xem. Lưu Vũ sốt ruột nhào qua, giật lấy điện thoại, "Em muốn xem xem rốt cuộc anh đang nhìn cái gì mà chăm chú thế..."

Nhưng nhìn được hai giây, Lưu Vũ như cầm phải một củ khoai tây nóng hổi, lập tức đỏ mặt ném điện thoại lại cho Châu Kha Vũ, "Châu Kha Vũ, anh đúng là đồ lưu manh."

Châu Kha Vũ cười đến mức hai mắt híp lại chẳng thấy đâu. Hắn đang liên hệ với khách sạn mà mình quen thuộc nhất, đương nhiên không thể lãng phí thời gian một chiều được rồi. Tốt nhất là dùng phương thức "một khắc đêm xuân đáng giá ngàn vàng"để tối đa hóa hạnh phúc.

Chuông tan học vang lên, Lưu Vũ vẫn chưa bình tĩnh lại nhanh chân bước nhanh ra ngoài, Châu Kha Vũ cầm cặp đuổi theo phía sau, nhưng vừa đến cửa đã bị người chặn lại.

Lưu Vũ hơi ngạc nhiên nhưng vẫn lễ phép chào hỏi: "Chị Lâm Hy Lỗi, chị đang tìm ai vậy?"

Lâm Hy Lỗi khều nhẹ cằm Lưu Vũ, rồi nhanh chóng thu tay lại trước khi Châu Kha Vũ kịp chạy đến gạt ra. Cô cười nhẹ và nói với Lưu Vũ, "Chị đến tìm bạn trai em."

Lưu Vũ kinh ngạc nhìn Lâm Hy Lỗi, không biết cô đã biết chuyện của mình và Châu Kha Vũ từ khi nào. Nhưng Châu Kha Vũ đã nhanh chóng kéo cậu lại, hỏi thẳng với vẻ mặt không kiên nhẵn, "Có gì thì nói mau, không cần ra vẻ trước mặt bọn tôi đâu, ở đây cũng chẳng có ai thích con gái cả."

Lâm Hy Lỗi lần đầu tiên hành động không giống với tác phong của nữ thần thường ngày, trừng mắt lườm Châu Kha Vũ một cái rồi vào thẳng vấn đề: "Để tỏ lòng biết ơn vì tôi đã không tranh giành Tiểu Vũ với em, em phải giúp tôi một chuyện. Gần đây Lý Phi bên khoa thể thao rất hay làm phiền tôi, em phải giúp tôi tránh khỏi cậu ta."

"Thứ nhất, người Tiểu Vũ thích ngay từ đầu đã là tôi rồi. Thứ hai, nếu Lý Phi ngày nào cũng đến tìm tôi gây chuyện, chị không sợ mọi thứ sẽ càng rắc rối hơn à?" Châu Kha Vũ bày ra vẻ mặt chán ghét mà nhẫn tâm từ chối.

Lâm Hy Lỗi lại trợn tròn mắt, sau đó trìu mến nắm lấy tay Lưu Vũ: "Vậy thì tôi chỉ có thể nhờ Tiểu Vũ của chúng ta giúp đỡ thôi. Tiểu Vũ em tốt như vậy, chắc sẽ không giống như tên bạn trai quỷ tha ma bắt của em mà từ chối giúp chị đâu nhỉ?"

"... Thôi để tôi" Châu Kha Vũ nắm chặt tay lại.

"..."

Thực ra cũng chỉ là cùng với Lâm Hy Lỗi xuất hiện ở cửa khoa thể thao thôi mà. Lưu Vũ đứng cách đó không xa, chờ Châu Kha Vũ ở dưới lầu. Cậu cũng không ngại việc giúp Lâm Hy Lỗi cho lắm, dù sao chị ta cũng là cao thủ tình trường, tính tình rất thẳng thắn.

Ánh nắng cuối hè vẫn còn chói chang, không biết có thể kéo dài được bao lâu nữa. Cậu ngẩng đầu lên nhìn, bầu trời xanh trong ánh mặt trời thiêu đốt lại có chút yên ả.

Lưu Vũ đang đứng ngoài cửa tầng 1, còn đang phân vân không biết buổi trưa nên ăn thịt kho hay lẩu cay thì Châu Kha Vũ ở cách đó không xa đột nhiên hét tên cậu rồi nhanh chóng lao về phía cậu. Lưu Vũ chớp mắt nhìn không hiểu tại sao.

Rầm một tiếng cực lớn.

Cặp sách trong tay Lưu Vũ rơi xuống đất, Châu Kha Vũ cố hết sức chạy tới, ôm chặt cậu vào lòng, run rẩy vươn hai tay ra che mắt cậu lại, nhưng đã quá muộn.

Lưu Vũ vẫn nhìn thấy một người từ trên cao rơi xuống, trực tiếp va vào bãi cỏ trước mặt, một vũng máu chói mắt loang ra khắp trên thảm cỏ xanh, gần như mất mạng ngay lập tức.

Có người nhảy lầu tự sát.

---

"Gần đây, một nữ sinh đại học ở thành phố B đã nhảy lầu tự tử từ tầng 7. Theo điều tra, cô gái này là một người đồng tính, nghi do có mâu thuẫn với giáo sư hướng dẫn của trường mà mất kiểm soát cảm xúc dẫn đến tự tử. Nguyên nhân cụ thể vẫn đang được điều tra thêm, các bạn hãy tiếp tục theo dõi..."

Tin tức này đã làm chấn động dư luận thành phố B, thu hút sự chú ý của mọi tầng lớp xã hội, kết quả điều tra cuối cùng được công bố là nữ sinh phải chịu quá nhiều áp lực trong học tập, nhưng sinh viên đại học B đều biết rằng đây không phải là sự thật.

"Cô gái đó đến từ khoa nghệ thuật. Cô ấy và bạn gái vô tình bị người hướng dẫn phát hiện. Người hướng dẫn đã đe dọa cô ấy và yêu cầu cô ấy quỳ xuống xin lỗi, nếu không sẽ bị đuổi học... Ừ chị biết đấy, bản thân việc đồng tính luyến ái đã quá nhạy cảm rồi..." Châu Kha Vũ nhẹ nhàng đáp lại khi nghe những lời của Lâm Hy Lỗi trên điện thoại.

Sau khi cúp máy, Châu Kha Vũ phát hiện Lưu Vũ nằm trên giường đã tỉnh. Hắn bước tới sờ trán Lưu Vũ, còn không yên tâm lấy nhiệt kế ra đo lại rồi mới dám chắc chắn là cậu đã hạ sốt.

Kể từ khi Lưu Vũ chứng kiến cảnh tượng ngày hôm đó, cậu đã phát sốt suốt ba ngày mà không có dấu hiệu thuyên giảm.

Lưu Vũ co chân lại, phát hiện mình đang ở trong bệnh viện. Cậu đón lấy ly nước ấm từ trong tay Châu Kha Vũ rồi nhẹ giọng hỏi: "Cô ấy cũng ở bệnh viện này sao?"

Sau khi cậu uống xong hắn đón lại cái cốc, rồi nắm lấy tay cậu mà chẳng nói gì cả.

"Cô ấy đã chết rồi phải không?"

"Vì sao vậy?"

Lưu Vũ nhìn thấy ánh mắt tránh né của Châu Kha Vũ, đọc xong tờ báo hắn đưa, chậm rãi co đầu gối tự ôm lấy chính mình, vùi mặt vào chăn bông khóc không thành tiếng.

Thể lực tiêu hao rồi cũng chẳng khóc được nữa. Châu Kha Vũ ôm lấy người vào lòng, dùng cằm cọ nhẹ mái đầu mềm mại của Lưu Vũ, hy vọng có thể an ủi cậu được một chút.

Thấy Lưu Vũ ngừng khóc, hắn nâng khuôn mặt đang vùi trong chăn bông đến mức không thở nổi lên, đau khổ nhìn những giọt nước mắt của cậu, dịu dàng hôn lên lông mi cậu, còn thấy nó khe khẽ run.

"Không sao đâu, Tiểu Vũ, đã kết thúc cả rồi." Hắn an ủi người yêu bằng một giọng nhẹ nhàng nhất có thể.

Lưu Vũ nép vào vòng tay của Châu Kha Vũ, vô thức lặp lại: "Kêt thúc rồi... Mọi thứ đã kết thúc cả rồi..."

"Còn chúng ta thì sao, Kha Vũ, chúng ta sẽ không..." Lưu Vũ siết chặt lấy ống tay áo của Châu Kha Vũ, móng tay cắm vào da thịt hắn, nhưng hắn không có phản ứng, vẫn vuốt ve trán của Lưu Vũ hết lần này đến lần khác, thì thầm an ủi.

"Tiểu Vũ, đừng lo lắng, em còn có anh mà. Cho dù xảy ra chuyện gì nguy hiểm anh cũng đều sẽ cứu em, chúng ta sẽ không sao đâu."

"Chúng ta đều sẽ ổn thôi, nhất định thế."

Hứa đấy.

---

"Ca ca, anh với Lâm Mặc cũng về đến thành phố B, chúng ta sẽ tụ hợp ở quảng trường đằng kia nhé?" Giọng nói tràn đầy năng lượng của Cao Khanh Trần vừa truyền qua, điện thoại của Lưu Vũ liền bị Châu Kha Vũ giật lấy.

"Này anh, là tụ hội chứ không phải tụ hợp nhé. Với cả đã nói bao nhiêu lần rồi, anh gọi tên người ta cho hẳn hoi, đừng có gọi ca ca bừa bãi như thế."

"Cứ thích gọi đấy, cứ gọi ca ca đấy! Châu Kha Vũ sao cậu lại giật điện thoại của ca ca nữa rồi..."

Lưu Vũ miễn cưỡng lấy lại điện thoại, bảo Tiểu Cửu đưa máy cho Lâm Mặc, lúc này mới có thể trò chuyện suôn sẻ, thành công hẹn nhau gặp ở quảng trường.

Sắp vào năm ba rồi, bốn người hẹn nhau sẽ đến thành phố B trước khi khai giảng vài ngày, cùng nhau chơi bời vui vẻ mấy hôm, sợ vào năm ba rồi thì sẽ ít có cơ hội tụ tập bên ngoài như vậy nữa.

Game điện tử, tabletop và cả tiệc BBQ tự phục vụ, mấy thứ này đều thử qua hết một lần. Giữa chừng Cao Khanh Trần còn gọi cô bạn gái thân yêu của mình qua góp vui. Đây là cô gái anh quen từ hồi năm hai, vẻ ngoài thanh thuần đáng yêu, cũng coi như xứng đôi vừa lứa.

Lâm Mặc nhìn Cao Khanh Trần và bạn gái chàng chàng thiếp thiếp, lại nhìn Châu Kha Vũ tập trung nướng cánh gà cho Lưu Vũ, đột nhiên thở dài một hơi: "Tôi cảm thấy cứ như hiện tại là tốt nhất. Tiểu Cửu với bạn gái tình cảm tốt đẹp, mà cậu với Lưu Vũ cũng yên ổn lại với nhau rồi, tôi tuyên bố tôi yên tâm rồi."

Châu Kha Vũ cười nhạt, không chút lưu tình mà đáp: "Cậu thì có gì mà yên tâm. Nhanh đi tìm người yêu đi, học nhiều đến mức sắp ngớ cả người ra rồi kìa."

"Cậu với Lưu Vũ cũng đều đang ế dài ra mà, sao lại nói mỗi mình tôi..." Lâm Mặc gắp một xiên thịt để tự xoa dịu nỗi bất bình trong lòng, không để ý Châu Kha Vũ và Lưu Vũ đang yên lặng nhìn nhau.

Lưu Vũ sợ Lâm Mặc sẽ đào bới chủ đề này tiếp, liền chuyển hướng sang Cao Khanh Trần và bạn gái: "Tiểu Cửu anh phải đối xử tốt với học muội của chúng ta, không thì bọn em không đồng ý nữa đâu."

"Ca ca đừng lo, anh với Tiểu Nhiên sẽ ổn thôi, chắc là tốt nghiệp xong anh sẽ cưới cô ấy luôn. Tiểu Nhiên em phải đợi anh đấy." Tiểu Cửu mỉm cười nhìn về phía Tiểu Nhiên, ánh mắt hai người đều tràn đầy tình yêu Không thể che giấu được.

Lưu Vũ nhìn bộ dạng chìm đắm trong ngọt ngào của Tiểu Cửu, không biết nghĩ đến cái gì, im lặng cúi đầu quệt nước sốt lên xiên que. Châu Kha Vũ ở bên cạnh nhận thấy được sự thay đổi cảm xúc của Lưu Vũ, liền khẽ nghiêng người qua, thì thầm an ủi: "Em đừng lo nữa. Khả năng cao Tiểu Cửu tốt nghiệp xong vẫn sẽ ở lại Trung Quốc, bọn họ nhất định có thể cùng nhau đi đến cuối cùng mà."

"Kha Vũ, vậy anh có từng nghĩ đến tương lai của bọn mình chưa?" Lưu Vũ chống cằm nhẹ giọng hỏi.

"Nghĩ rồi chứ. Sau khi tốt nghiệp xong anh muốn ở cùng một thành phố với em. Mình cứ yêu đương tầm bảy tám năm, sau đấy anh sẽ đưa em đến nơi nào mà người đồng tính có thể kết hôn được ấy, lúc đó mình sẽ cưới nhau. Rồi mua một căn nhà, nuôi một cặp chó mèo, sống với nhau đến năm 99 tuổi." Châu Kha Vũ nói có vẻ trôi chảy không cần suy nghĩ, nhưng thực ra câu trả lời ấy đã được khẳng định lại hàng ngàn lần trong đầu hắn rồi.

Khóe mắt Lưu Vũ có chút nóng lên, cậu chớp chớp mắt rồi đột nhiên bật cười, nụ cười rực rỡ khiến Châu Kha Vũ không thể rời mắt đi chỗ khác. Mãi sau cậu mới nhỏ giọng, "Vậy thì anh phải luôn ở bên em đấy, ở bên nhau cho đến ngày chúng mình có thể kết hôn."

Vì em biết rằng có lẽ cả đời này chúng ta sẽ không bao giờ có thể kết hôn được, cho nên em muốn anh mãi mãi ở bên em. 

Đây là một cái bẫy thời gian, Châu Kha Vũ chọn cách nhảy xuống mà không hề do dự, cam tâm tình nguyện.

Vào thời khắc này, hắn thật muốn mượn màn đêm thăm thẳm trầm lặng để hôn Lưu Vũ, nhưng ánh đèn đường rực rỡ cùng tiếng bạn bè cười đùa nói chuyện không cho phép hắn làm như vậy.

Chỉ khi trời tối hai người mới có thể hôn nhau bừa bãi.

"Châu Kha Vũ, em muốn được hôn anh vào lúc bình minh."

Muốn khi trời sáng, hai người có thể tùy ý hôn nhau.

---

Năm người vui chơi cho đến tận trước ngày tựu trường, vừa trở lại trường học, Châu Kha Vũ liền nhận được một cuộc điện thoại lạ thường, người bên kia thấp giọng yêu cầu hắn một mình đến văn phòng càng sớm càng tốt rồi cúp máy. Châu Kha Vũ bình tĩnh nói với Lưu Vũ rằng hắn phải đi tìm người hướng dẫn để kiểm tra thông tin, rồi nhanh chóng rời đi.

Đẩy cửa phòng làm việc ra, Châu Kha Vũ phát hiện cả phòng chỉ có một người đang ngồi yên lặng, trong lòng không khỏi xao động. Hắn bước tới trước bàn làm việc: "Tịnh tỷ."

Ninh Tịnh gõ ngón tay lên mấy tấm ảnh bày trên mặt bàn, trực tiếp vào thẳng vấn đề: "Người còn lại trong ảnh là Lưu Vũ đúng không? Hai đứa đang yêu nhau."

Châu Kha Vũ lạnh nhạt cầm ảnh lên xem, trong ảnh có thể thấy rõ ràng là hai chàng trai đang hôn nhau trong màn đêm hỗn loạn, cũng may phần lớn chỉ nhìn rõ mặt hắn, còn Lưu Vũ thì cùng lắm chỉ bị lộ ra một bên tai. Nhìn đến đây, hắn miễn cưỡng thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Còn may, vẫn chưa chụp được Lưu Vũ.

Ninh Tịnh cau mày nhìn bộ dạng bình tĩnh khác thường của Châu Kha Vũ, bất mãn gõ bàn: "Nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra đi?"

"Thì như những gì chị đang thấy thôi." Châu Kha Vũ cúi đầu, từ tốn trả lời.

"Châu Kha Vũ tôi biết em không sợ trời không sợ đất, nên ở trước mặt tôi em không cần giả bộ ngoan ngoãn. Vấn đề là những bức ảnh này đã bị báo cáo nặc danh với lãnh đạo cấp cao của trường, bảo em là kẻ đồng tính đời tư hỗn loạn, ảnh hưởng đến cuộc sống của các bạn học khác. Nếu như nhà trường không chịu xử lí thì cậu ta sẽ trực tiếp gửi ảnh đến tòa soạn."

Ninh Tịnh chỉ vào bức ảnh, cố gắng kiềm chế giọng nói: "Lãnh đạo yêu cầu tôi tìm xem sinh viên kia là ai. Em trả lời giúp tôi xem nào."

Châu Kha Vũ ngẩng phắt lên, đồng tử co rút mạnh, chẳng để tâm đến móng tay đang cắm vào lòng bàn tay, đau nhói.

Đây là điểm yếu của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net