杀神-Sát Thần 75-109

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày gia nhập: 19.02.2011 Bài viết: 490 / Điểm: 162 Tâm trạng: Chương 75 - Một nụ hôn Truyện "Sát Thần " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Dịch: Chất Độc

Nguồn: www.tangthuvien.com

Nội dung thu gọn   Ánh mắt Thạch Nham sáng quắc, không một cái chớp mắt nhìn nữ nhân thần bí có bộ dáng thướt tha, đang đạp mặt hồ đi từng về phía bờ.

Một tia máu tươi đỏ thẫm, đột nhiên từ khóe miệng nàng tràn ra, thân thể yêu kiều nổi bật rung động lòng người của nàng, đột nhiên run mạnh lên, đôi mắt trong vắt như hồ nước, hiện lên vẻ bất đắc dĩ.

Đang được Thạch Nham nhìn chằm chằm, sắc mặt nữ nhân này dần dần tái nhợt, ánh mắt hoảng hốt, ngay tại lúc nàng sắp đi lên bờ, thân thể yêu kiều của nàng run lên rồi đột nhiên ngất đi.

Khẳng định là bị Bắc Minh Thương đánh trọng thương!

Thạch Nham trong lòng khẽ động, lập tức biết được nữ nhân này bị trọng thương.

Trong đầu hiện lên một tia sáng, Thạch Nham không hề nghĩ nhiều, xông lên thả người nhảy vào trong hồ, ôm lấy cổ nữ nhân thần bí sắp chìm vào trong hồ.

Thân thể đẫy đà, vào tay liền có xúc cảm tuyệt vời tiêu hồn thấu cốt, trong lòng hắn rung động, vội vàng ôm nàng lên bờ.

Thạch Nham đưa một tay đến dưới mũi nữ nhân thần bí, phát hiện hơi thở nàng đều đều, hình như cũng không có đứt quãng, hơn nữa trong thân thể nàng còn có một luồng lực lượng kỳ dị đang từ từ xuất hiện, giống như đang chậm rãi tẩm bổ thân thể nàng.

Một dục vọng khát máu, điên cuồng đột nhiên xuất hiện trong lòng, Thạch Nham biến sắc lập biết là lực lượng tiêu cực trong huyệt sắp phát tác.

Hôm nay, hắn hấp thu rất nhiều lực lượng tiêu cực, lúc này đang là thời khắc mấu chốt tinh lọc những lực lượng đó, huyệt đạo sẽ lan tràn ra cảm xúc tiêu cực mà càng lúc càng nhiều.

Ôm nữ nhân thần bí này,sắc mặt Thạch Nham liên tục biến đổi.

Hồi lâu, cuối cùng Thạch Nham cũng có một biện pháp.

Hắn xé góc áo xuống một mảnh vải, che khuất tuyệt thế dung nhan điên đảo chúng sinh của nữ nhân thần bí này, sau đó ôm nữ nhân này phóng đi về hướng thanh lâu gần đây.

Nữ nhân thần bí này có tu vi khủng bố là cảnh giới Thiên Vị, trận chiến này lại bị Bắc Minh Thương đánh trọng thương, chỉ cần nàng tỉnh lại, tất sẽ là địch nhân đáng sợ nhất của Bắc Minh gia!

Bắc Minh gia ở Thương Minh thế lực quá mạnh mẽ, tạm thời còn chưa có một gia tộc nào có thể ngăn cản được Bắc Minh gia.

Nữ nhân này lai lịch thần bí, cảnh giới lại là cực cao, chỉ cần nàng còn sống sẽ làm Bắc Minh Thương ăn ngủ bất an.

Thạch Nham phải làm cho nàng sống sót!

Tối nay, Thiên Vẫn thành tất nhiên sẽ hỗn loạn, Bắc Minh Thương cũng sẽ xuất động cao thủ tìm kiếm nữ nhân thần bí này, Thạch Nham phải bảo đảm trước khi tỉnh dậy nàng phải bình yên vô sự. Truyện "Sát Thần " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Khí tức tiêu cực trong cơ thể càng lúc càng mạnh, trong lòng ôm một vưu vật mị hoặc chúng sinh như vậy, Thạch Nham sắp khống chế không được dục vọng trong lòng nữa.

Nhưng mà, hắn lại biết nữ nhân này tuyệt đối không thể động, nếu không một khi nàng tỉnh lại, Thạch gia sẽ gặp phải tai ương ngập đầu trước!

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Một phút sau.

Thạch Nham ôm nữ nhân thần bí bị mảnh vải che kín mặt, xông thẳng vào Yên Vũ Lâu ở khu Nam Thiên Vẫn thành, vừa tiến vào Yên Vũ Lâu, lập tức giương giọng hô to: "Tú bà, mau tìm hai nha đầu xinh đẹp cho ta! Nhanh lên!"

"Xoạt xoạt xoạt!"

Thạch Nham từ trong hầu bao lấy ra rất nhiều mai Tử tinh tệ sáng tím, toàn bộ đổ lên trên quầy Yên Vũ Lâu.

"Tới ngay!"

Một thiếu phụ xinh đẹp trang điểm dày đậm khoảng ba mươi tuổi, trên mặt có nụ cười chuyên nghiệp, từ trên lầu nhô đầu ra.

Chỉ liếc mắt quét qua Tử tinh tệ trên bàn kia, nụ cười của nàng càng vui vẻ hơn, lớn tiếng nói: "Mời vị đại gia này lên lầu ba, ta lập tức sẽ an bài cho ngài."

"Ừm."

Thạch Nham gật gật đầu, ôm nữ nhân thần bí kia, đi theo tú bà lập tức lên lầu ba.

"Yên Vân, Nhu Nhi, ra đây nhanh lên! Đều vào thượng phòng số ba, hầu hạ vị đại gia này thật tốt nha!" Tú bà nũng nịu cười, mang Thạch Nham tiến vào một sương phòng, đột nhiên quát lớn.

"Mụ mụ, chúng ta đi ra ngay đây!"

Trong sương phòng ở góc trên lầu, truyền đến hai tiếng đáp lại nũng nịu.

Không bao lâu, còn có hai cô gái xinh đẹp, mắt ẩn chứa vẻ xuân tình vì khoản tiền đi đến, trực tiếp vào thượng phòng số ba của Thạch Nham.

"Vị đại gia này, ngài còn tự mang theo một vị ư? Sao thế, chẳng lẽ ngài cảm thấy cô nương Yên Vũ Lâu chúng ta không thỏa mãn được ngài sao?" Tú bà còn đứng ở phòng trong, ánh mắt khôn khéo vòng vo lên người nữ nhân thần bí kia, không khỏi cười khanh khách: "Ngài thật thú vị, nào có ai đi thanh lâu chơi còn tự mang cô nương theo."

"Khụ, phương diện kia ta khá dũng mãnh, khẩu vị ưa thích cũng đặc biệt, tự mang một người mới càng thú hơn!" Thạch Nham liếc mắt tú bà, lạnh nhạt nói.

Tú bà vẫn cười, ánh mắt lại vòng vo trên người nữ nhân thần bí kia, trong lòng sáng ngời.

Nàng đương nhiên cho rằng nữ nhân thần bí này là bị Thạch Nham bắt đến, tính ở thanh lâu xé tem, lại sợ nữ nhân kia lần đầu tiên chịu không nổi, thế nên mới tìm hai cô nương thanh lâu để bổ sung, để cho mình có thể thật sự tận hứng.

Loại chuyện này, tú bà cũng từng gặp qua nên cũng không thấy kỳ quái, gật gật đầu, nhân tiện nói: "Yên Vân, Nhu Nhi, hầu hạ vị đại gia này cho tốt, dùng ra chân công phu, nhất định phải khiến vị đại gia này vừa lòng mà về." Truyện "Sát Thần " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

"Mụ mụ yên tâm, chúng ta đều kiếm sống nghề này, đương nhiên biết hầu hạ thế nào." Cô nương kêu Yên Vân, nhìn Thạch Nham cười khanh khách, nhẹ nhàng liếm liếm đầu lưỡi, nói: "Đại gia, ta sẽ khiến ngài vừa lòng."

"Ngươi đi xuống đi!" Xúc động của Thạch Nham càng lúc càng khó khống chế, hít sâu một hơi, quát khẽ với tú bà kia.

"Được rồi, đại gia ngài cũng từ từ hưởng dụng đi. Thật sự chê không đủ, ngài kêu một tiếng là được." Tú bà vặn vẹo thân hình, lui ra ngoài cửa cười tủm tỉm, đóng lại cửa phòng cho Thạch Nham.

Thạch Nham lúc này mới đặt thần bí nữ nhân lên tấm thảm mềm mại.

Vươn một tay, Thạch Nham đặt ở phía sau lưng nàng, phát hiện lực lượng kỳ dị bên trong thân thể nữ nhân này, đã dần dần bao phủ toàn thân nàng, khiến cho tốc độ Tinh Nguyên lưu chuyển trong cơ thể nàng dần dần nhanh hơn.

Cau mày suy nghĩ một lát, Thạch Nham lập tức biết nữ nhân này nhất định nuốt đan dược trân quý nào đó, đan dược kia lúc nàng ngất đi đang nhanh chóng khôi phục thương thế của nàng, khiến cho Tinh Nguyên trong cơ thể nàng tự hành vận chuyển, có thể bảo đảm nàng sẽ tỉnh lại bằng tốc độ nhanh nhất.

"Hai người các ngươi đi theo ta."

Rất nhiều khí tức tiêu cực kỳ dị, từ bên trong huyệt đạo tràn ra, rốt cuộc Thạch Nham kiềm chế không được, đưa tay trực tiếp ôm lấy hai cô nương Yên Vũ Lâu, đẩy mạnh hai nàng ngã lên tấm chăn hồng trên ở chiếc giường lớn.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Rất lâu sau đó.

Thạch Nham từ từ tỉnh lại, hai mắt khôi phục trấn tĩnh, cảm nhận được rõ từng đợt từng đợt lực lượng kỳ dị, từ trong huyệt đạo thân thể hắn tràn ra.

Những lực lượng kỳ dị đó, một phần lan khắp vào trong huyết nhục gân mạch cốt cách toàn thân, một phần tụ tập nhanh vào Tinh Nguyên ở tiểu phúc.

Những lực lượng kỳ dị chảy nhanh vào Tinh Nguyên, khiến cho Tinh Nguyên hắn trở nên cực kỳ hùng hậu.

Được tinh thần Thạch Nham khống chế, Tinh Nguyên như thủy triều chuyển động trong thân thể hắn!

Nín thở ngưng thần, Thạch Nham tiến vào cảnh giới không minh, trong đầu không có một tí tạp niệm, để Tinh Nguyên tự do bay nhảy bên trong thân thể.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Không biết qua bao lâu, thân hình Thạch Nham bỗng nhiên chấn động, đột nhiên tỉnh lại.

Ngũ quan linh giác, dường như thoáng cái đã khác biệt.

Từ từ nhắm hai mắt, Thạch Nham có thể cảm nhận rõ nguyên khí trong thiên địa, nguyên khí không chỗ nào không có, hòa vào bên trong không khí, bình thường không cảm nhận được.

Mà giờ khắc này, hắn lại có thể thấy rõ ràng!

Tinh Nguyên trong cơ thể, dường như trở nên đặc biệt linh hoạt hơn, tâm niệm khẽ động, một luồng Tinh Nguyên từ trong ngón giữa tay trái hắn bắn ra.

Theo tinh thần hắn thay đổi, Tinh Nguyên kia nhảy lên liên tục, giống như có sinh mệnh kỳ lạ, biến thành một gốc cây cỏ nhỏ, lại trở thành một linh xà, bỗng lại ngưng luyện thành phi trùng...

Cảm thụ thiên địa nguyên khí, Tinh Nguyên ngưng luyện vạn vật, đây là cảnh giới Nhân Vị!

Khóe miệng Thạch Nham đột nhiên hiện lên vẻ tươi cười kỳ dị, tâm tình vui sướng, cuối cùng chầm chậm xuống giường.

Sau khi xuống giường, Thạch Nham quay đầu liếc mắt nhìn phía sau, phát hiện trên giường một đống hỗn độn, hai thân hình tuyết trắng, ngọc thể nằm ngang dọc, trên mặt còn mang theo xuân tình cực kỳ thỏa mãn, đã ngủ mê mệt.

Hai nữ nhân này không phải Võ Giả, thân thể hình như không thể thừa nhận lực lượng kỳ dị kia của hắn, lúc Thạch Nham phun ra tinh hoa, cũng không có mang theo lực lượng kỳ dị, để cho Thạch Nham hấp thu toàn bộ.

Vẻ mặt giật mình, Thạch Nham không còn ý niệm quay đầu, chậm rãi đi đến bên cạnh nữ nhân thần bí kia.

Ngoài cửa sổ ánh trăng thanh khiết, đã là đêm khuya.

Thạch Nham vươn tay ra phía sau lưng nữ nhân thần bí dò xét một lát, lập tức phát hiện lực lượng trong thân thể nữ nhân thần bí này, đang có tốc độ khôi phục khó có thể tưởng tượng được!

Dựa theo chiều hướng này, khi hừng đông chắc là nàng có thể sẽ tỉnh lại.

Tối nay Bắc Minh Thương chắc là sẽ tìm nàng khắp nơi, nhưng mà Bắc Minh Thương khẳng định không thể tưởng được nàng sẽ được giấu giữa thanh lâu.

Qua tối nay, thương thế nữ nhân thần bí này ít nhất có thể khôi phục bảy tám thành, tới lúc đó bất luận chỗ nào của Thiên Vẫn thành nàng đều có thể đi.

Không biết Hàn Phong ra sao?

Thạch Nham đột nhiên nghĩ tới Hàn Phong, nếu Hàn Phong phá vây thoát khỏi ngăn cản của Huyết Thủ Độc Long Cốc, tất nhiên sẽ tìm hắn khắp nơi, nếu hắn không phát hiện được tung tích mình, khẳng định sẽ nghĩ hắn bị Lý Hàn cùng Mặc Kỳ liên thủ giết chết.

Dù sao, Hàn Phong cũng không biết thực lực chân chính của hắn, mà Lý Hàn chính là một Võ Giả cảnh giới Nhân Vị!

Hiện tại Thạch Kiên xem hắn trở thành chí bảo của Thạch gia, nếu cảm thấy hắn gặp bất trắc, không biết sẽ làm ra chuyện mất lý trí gì.

Trầm ngâm một chút, Thạch Nham quyết định lập tức rời đi, bằng nhanh nhất tốc độ trở về Thạch gia.

Một bàn tay to còn đặt lên lưng nữ nhân thần bí, chậm rãi di chuyển, cuối cùng đi tới mảnh vải che lấp tuyệt thế dung nhan của nữ nhân thần bí.

Kéo lên một góc mảnh vải, Thạch Nham nhìn đôi môi anh đào của nữ nhân thần bí đã trở nên hồng hào, đột nhiên cười cười, tiến lên chạm vào đôi môi anh đào, không khách khí hôn xuống.

Hương thơm thấm vào ruột gan, từ khóe miệng nữ nhân thần bí lan đến...

Thạch Nham chỉ hít một hơi, đã thấy thần thanh khí sảng, dư vị vẫn còn, cảm giác tuyệt vời như chưa có, thiếu chút nữa lại khống chế không được xúc động trong lòng.

Lưu luyến dời đôi môi, ngẩng đầu, Thạch Nham nhìn nàng thật sâu, lẩm bẩm nói: "Ta cứu cô một mạng, nụ hôn này xem như là thù lao đi."

Nói xong, Thạch Nham đẩy cửa sổ đang đóng ra, thả người bay vọt xuống.

Thân hình hắn ở trong bóng đêm lắc lư vài cái, ở dưới ánh trăng rất nhanh đã không thấy tung tích.

...



26.04.2011 thanhco79 -=[ Lương Sơn Anh Hùng ]=-   Ngày gia nhập: 19.02.2011 Bài viết: 490 / Điểm: 162 Tâm trạng: Chương 76 - Kiêu hùng.

Dịch: Chất Độc

Nguồn: www.tangthuvien.com

Nội dung thu gọn   Sắc trời tờ mờ sáng.

Thượng phòng số ba ở Yên Vũ Lâu, Hạ Tâm Nghiên từ từ tỉnh lại.

Một đôi mắt trong vắt như hồ nước, chứa đầy hoang mang, tầm mắt nàng quét qua trong sương phòng một vòng, cuối cùng rơi xuống tấm chăn hồng trên chiếc giường lớn.

Trong lòng Hạ Tâm Nghiên không khỏi rùng mình, đột nhiên từ trên tấm thảm ngồi dậy, hơi chút kinh hoảng nhìn chiếc giường lớn kia.

Trên giường, hai cùng cô nương Yên Vân và Nhu Nhi của Yên Vũ Lâu, ngọc thể nằm ngang dọc, cảnh xuân hiện ra, trong phòng tràn ngập một mùi vị kỳ dị.

Thần sắc trên khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Tâm Nghiên liên tục biến đổi, vội vàng kiểm tra thân thể của mình, đợi sau khi phát hiện mình như ngọc không tỳ vết, nàng mới âm thầm thở một hơi dài nhẹ nhõm.

Nàng cùng Bắc Minh Thương chiến đấu đã bị thương không nhẹ, lúc rơi vào Bích Nguyệt hồ, nàng chỉ kịp nuốt vào một viên Bổ Thiên Đan.

Bởi vì dược hiệu của Bổ Thiên Đan không có thể lập tức phát huy, cho nên lúc nàng chưa kịp đi lên bờ thì đã không chịu nổi ngất đi.

Ký ức trước khi ngất đi, dần dần rõ ràng, nàng chậm rãi nhớ lại Thạch Nham đứng bên bờ...

-- đây cũng là ký ức duy nhất của nàng trước khi ngất đi.

Ngay sau đó, Hạ Tâm Nghiên cảm thấy được trên mặt hình như có cái gì, đưa tay lên nàng liền kéo xuống một mảnh vải mà Thạch Nham dùng che khuất hai má tuyệt mỹ của nàng.

Nhìn mảnh vải đầy mùi mồ hôi hôi thối này, Hạ Tâm Nghiên không khỏi nhíu mày, trong lòng nghi hoặc càng nhiều.

Rốt cuộc đã xảy ra cái gì?

Hạ Tâm Nghiên đứng lên, dừng ở trước có hai cô nương đã ngủ say trên chiếc giường lớn, trầm ngâm một chút, nàng từ cổ tay áo lấy ra một khăn tay trắng thuần che đi dung nhan của mình, lúc này mới đi đến cửa đẩy nhẹ ra quát nhẹ: "Có người không?"

"Đến đây!" Thanh âm của Tú bà lập tức vang lên.

Không bao lâu, tú bà mang Thạch Nham tiến vào một gian thượng phòng này, cười mỉm chi đi tới.

Sau khi vào phòng, tú bà cười ngây ngô liếc mắt xem xét chiếc giường lớn kia, bỗng nhiên kinh hô: "Ồ, vị tiểu thiếu gia kia đâu?"

"Tiểu thiếu gia?" Hạ Tâm Nghiên lông mi nhíu lại, dị quang trong hai mắt chợt lóe rồi biến mất, "Nơi này là chỗ nào? Là ai mang ta tới đây?"

"Cô nương, cái gì cô cũng không nhớ sao?"

Tú bà ngẩn ngơ, trên mặt quét đầy son phấn, biểu tình rất cổ quái, nàng nhìn Tâm Nghiên từ trên xuống dưới một lát, bỗng nhiên cười duyên nói: "Cô nương, tiểu thiếu gia kia sẽ không phải ăn xong, lau miệng chạy lấy người chứ? Ha ha, tiểu thiếu gia kia ta cũng không biết là ai, cô tốt nhất không nên tìm ta phiền toái."

Hạ Tâm Nghiên vẻ mặt lạnh lùng, bàn tay trắng nõn vỗ nhẹ lên cái bàn trong sương phòng.

"Ầm!"

Cái bàn vuông bằng gỗ kia, trong khoảnh khắc vỡ nát, từng mảnh gỗ rơi xuống đất.

Tú bà đột nhiên biến sắc, như sắp phải khóc lên thành tiếng, hoảng sợ hét lên: "Bỏ qua cho ta! Ta không làm gì hết! Cô nương, cô buông tha ta đi!"

"Ta hỏi ngươi nơi này là chỗ nào? Là ai mang ta đến đây?" Hạ Tâm Nghiên mâu trung tràn đầy không kiên nhẫn.

"Chuyện là thế này..."

Tú bà khóc sướt mướt, vẻ mặt hoảng sợ miêu tả chuyện đã qua, liên tục lắc đầu phủ nhận: "Cô nương, thật sự không liên quan đến ta! Cầu ngươi bỏ qua cho ta đi!"

Nàng cứ cho rằng Hạ Tâm Nghiên là bị Thạch Nham cưỡng hiếp, lo lắng Hạ Tâm Nghiên phẫn nộ sẽ làm ra chuyện gì bất lợi cho nàng, cho nên vẫn cứ khóc lóc cầu xin.

Nghe xong lời tú bà nói, Hạ Tâm Nghiên sửng sờ tại chỗ, ánh mắt cực kỳ cổ quái.

Người nọ rốt cuộc là ai?

Đưa ta đến thanh lâu, còn không cố kỵ ta ở bên cạnh, thế mà lại to gan lớn mật tìm vui hưởng lạc, quả nhiên là quỷ háo sắc!

Hạ Tâm Nghiên đối với dung mạo của mình, có sự tự tin trăm phần trăm!

Đến bây giờ, nàng gặp qua đủ loại nam nhân thèm nhỏ dãi dung mạo nàng, nàng biết rõ dung mạo của mình, có lực hấp dẫn trí mạng cỡ nào với nam nhân.

Chính là bởi vì như thế nàng mới che mặt, để tránh một ít phiền toái không cần thiết.

Người nọ hiển nhiên là tên quỷ cực kỳ háo sắc, điểm này từ việc hắn mang mình vào thanh lâu là có thể nhìn ra, nhưng sao một tên quỷ háo sắc này lại chỉ làm hai nữ thanh lâu son phấn tầm thường, mà không có động thủ với mình?

Vì sao?

Cảm thấy khó hiểu đồng thời trong lòng Hạ Tâm Nghiên còn xuất hiện một tia tức giận bị giấu đi.

Chẳng lẽ ta còn không bằng hai nữ tử thanh lâu sao? Mắt hắn bị mù sao?

"Không liên quan đến ta! Thật sự không liên quan đến ta!" Tú bà còn đang khổ sở cầu xin, vừa ồn ào, vừa vụng trộm đánh giá Hạ Tâm Nghiên, thử nói: "Cô nương, tiểu tử kia làm gì cô?"

Hạ Tâm Nghiên ánh mắt lạnh lùng, liếc mắt quét qua tú bà.

Tú bà như rơi vào khe sâu, toàn thân phát lạnh run rẩy, cũng không dám hỏi nhiều nữa.

Hạ Tâm Nghiên sửng sốt trong chốc lát, thấy sắc trời dần sáng, cũng theo cửa sổ mà Thạch Nham đi bay ra ngoài.

Trên ngã tư đường lúc sáng sớm, thân hình nàng lắc mấy cái, rồi không thấy tung tích.

Tú bà ngơ ngác nhìn thân ảnh nàng rời đi, âm thầm thở một hơi dài nhẹ nhõm, hồi lâu mới lẩm bẩm: "Ta làm tú bà lâu năm như vậy, còn chưa gặp qua nữ nhân có dáng người đẹp như vậy. Tiểu thiếu gia kia thật sự là tích đức đời trước, thế nên mới có thể hưởng cực phẩm nữ nhân tiêu hồn thấu cốt như vậy."

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Bàn Thạch Điện, Thạch gia.

Thạch Kiên nổi trận lôi đình, rít gào nói: "Tìm! Dốc sức tìm cho ta! Mọi người tạm thời không cần quản Mặc gia, nhất định phải tìm được Thạch Nham cho ta! Tìm không ra Thạch Nham, cũng đừng trở về gặp ta!"

Thạch Thiết, Thạch Nãng, Hàn Phong một đám cao thủ Thạch gia, một đám cúi đầu, vẻ mặt ảm đạm.

"Gia chủ, đều là lỗi của ta, là ta không bảo vệ tốt Nham thiếu gia." Hàn Phong cúi thấp đầu, trong ánh mắt đầy âm trầm, "Đan dược của Huyết Thủ chỉ kéo dài một canh giờ, bây giờ dược lực đã hết, ta sẽ xách đầu Huyết Thủ trở về."

"Huyết Thủ chắc chắn không thể còn sống rời khỏi Thiên Vẫn thành!"

Thạch Kiên hai mắt đỏ đậm, đằng đằng sát khí nói: "Nhưng mà tạm thời không cần quản Huyết Thủ, Thạch Nham vẫn quan trọng hơn! Tất cả mọi người đi đến chỗ đó, cho dù là đào tung Thiên Vẫn thành lên ba mét, cũng phải tìm ra Thạch Nham cho ta! Thạch Nham trên người còn có một loại Võ Hồn khác, hắn tuyệt không sẽ dễ dàng chết như vậy, đều toàn lực tìm kiếm cho ta!"

"Còn có một loại Võ Hồn khác?"

Hai người Thạch Thiết, Thạch Nãng có vẻ mặt kinh hãi, mãi đến giờ phút này hai người bọn họ mới biết được vì sao Thạch Kiên sẽ nổi giận lôi đình.

Song Võ Hồn chính là trong vạn người không có một, gần như mỗi một Võ Giả có Song Võ Hồn, tương lai đều sẽ trở thành kiêu hùng một phương!

-- đây cũng là nguyên do mà Bắc Minh Thương an bài hai người Âm Khuê cùng Cưu Sơn cho Bắc Minh Sách.

Một đệ tử gia tộc có Song Võ Hồn nếu không có gì bất ngờ, tương lai khẳng định là người chấp chưởng gia tộc tương lai, tất nhiên có thể làm một gia tộc tiến xa hơn.

Một nhân vật như vậy, nếu như đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, đối với một cái gia tộc mà nói chính là đả kích đau đớn nhất!

"Đại ca, ta tự mình đi tìm!" Thạch Thiết cũng biết được tính nghiêm trọng của sự việc, sắc mặt trầm xuống, sắp rời khỏi Bàn Thạch Điện. Truyện "Sát Thần " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

"Gia chủ, Nham thiếu gia đã trở lại."

Nhưng vào lúc này, Hàn Chung thình lình xông ra, hưng phấn nói: "Nham thiếu gia không có chuyện gì, lập tức sẽ vào Bàn Thạch Điện."

"Ha ha ha!"

Thạch Kiên ngửa mặt lên trời cười to, sắc mặt từ cơn thịnh nở lại biến thành trời quang sáng sủa, "Ta biết kia tiểu tử sẽ không sao! Các ngươi xem, không phải đã bình yên đã trở lại sao?"

Đám người Thạch Thiết sắc mặt cổ quái, thầm nghĩ: "Không biết vừa rồi là ai hoang mang lo sợ,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hiepga