Cách mạng công nghiệp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*xưng hô là tui tự đặt, nobody không viết hoa vì nobody không viết hoa.

"Mày bảo người máy nhà mày mới mua tên là gì cơ ?"  Khuôn mặt tròn trịa của Vạn Thuận Trị đập vào mắt Trịnh Vĩnh Khang, trông y hệt như đứa trẻ bụ bẫm hay xuất hiện trên lịch tết khiến em giật cả mình.

( là nhỏ này nè, quá tàn ác với cầu cầu :)))))

"Sợ chết em rồi !" Ngay khi Trịnh Vĩnh Khang giơ tay lên, năm dấu vân tay sợ hãi đã in hằn trên khuôn mặt to tròn của Vạn Thuận Trị.

Trịnh Vĩnh Khang vốn đang thật thảnh thơi nằm trên sân thượng, giống như một chú mèo ngửa bụng phơi mình dưới ánh mặt trời màu cam với đồng phục gối sau đầu sớm đã bị làm cho nhăn nhúm. Bấy giờ là giờ giải lao sau tiết học thứ hai, Trịnh Vĩnh Khang thích tránh đám đông ồn ào trong lớp liền nhanh chân chạy lên sân thượng của tòa nhà giảng dạy để thư giãn. Tuy nhiên, luôn có một Vạn Thuận Trị  như có thần giao cách cảm với cậu nhóc. Ngay cả khi lớp học của họ có cách xa vạn dặm, cậu ta vẫn có thể bò đến chỗ Trịnh Vĩnh Khang với hai lon coca trên tay. 

Một vài ngày trước, cậu đã thấy zmjjkk đăng một bài viết trong vòng tròn bạn bè của mình.

"Lên kế hoạch trong hai tháng, cuối cùng cũng mua được robot với sự giúp đỡ của anh trai rồi."

Vạn Thuận Trị mới nhớ ra nên thuận miệng hỏi. Trịnh Vĩnh Khang ngay sau đó liền thay đổi tư thế, bắt chéo chân ngồi dậy, xoay cái cổ mỏi nhừ của mình, nhìn những đám mây xanh trong vắt trên bầu trời và thản nhiên trả lời.

"Tên xuất xưởng của anh ấy là nobody0123. Nhưng chính em đã đặt cho anh ấy một biệt danh mới, đó là Nhị Cẩu."

Vạn Thuận Trị mở một lon coca đưa cho Trịnh Vĩnh Khang. Chất lỏng màu gạch bùn được hòa tan, trộn lẫn với bọt khí sôi trào và làm ướt khớp miệng của tiểu hổ. Vạn Thuận Trị khinh thường mắng em.

"Trịnh Vĩnh Khang, mày đúng là cái đồ chẳng ra gì, bắt nạt ai không bắt nạt lại bắt nạt cả AI. Thời buổi này, đến con chó còn chẳng ai thèm đặt tên vậy."

Trịnh Vĩnh Khang phản pháo , "Thì ai cần anh lo ? Em muốn đặt tên thế nào là việc của em. Đồ vật của em, em thích gọi ra sao chẳng được."

Vạn Thuận Trị  lắc đầu ngao ngán, thở một cái dài thượt như từ mười tám lên tám mươi tuổi. Hai người họ cứ như vậy cùng cụng li dưới bầu trời đỏ lựu, còn lời qua tiếng lại buôn chuyện, kể tiếp cho nhau nghe về mấy điều lý thú trong cuộc sống gần đây.

Tan học, Trịnh Vĩnh Khang và Vạn Thuận Trị tách ra ở cổng trường và hẹn sẽ duo vào lúc 9:00 tối. Vạn Thuận Trị bắt gặp ở phía xa xa có một bóng người cao cao đứng cạnh thùng rác dưới gốc cây đa, cứ chằm chằm về phía họ như một bóng ma...

"Ai kia ? Cái người cứ nhìn chằm chằm vào chúng mình ấy, trông đáng sợ vãi ?"

Vạn Thuận Trị xiết chặt dây đeo cặp đi học, khuỷu tay chọc chọc vào eo Trịnh Vĩnh Khang và ra hiệu cho em  nhìn theo về hướng đó.

Một người đàn ông cao lớn, mặc áo khoác màu xanh đậm với  áo sơ mi trắng gọn gàng, đôi chân thẳng và dài như cột sào.

Trịnh Vĩnh Khang nheo mắt lại liền nhận ngay ra nobody. Em rất tự nhiên hướng về phía anh vẫy vẫy tay và hét lớn. "Nhị Cẩu, sao hôm nay anh lại tới đây vậy ?" Nói xong liền quay đầu về phía Vạn Thuận Trí giải thích. " Kia là người máy em mới mua, nhưng em đoán là mẹ sợ em tan học chạy ra net chơi nên bảo anh ấy đến giám sát em."

"Tốt rồi." AI nhận ra Trịnh Vĩnh Khang và tăng tốc độ đến gần của mình. Ngoại trừ tần suất chớp mắt có hơi ít, anh ta vẫn có đủ mắt mũi miệng, trông không khác gì con người bình thường.

Vạn Thuận Trị ngẩng đầu, cứng ngắc nhìn anh ta. Từ góc độ này, cậu chỉ có thể nhìn thấy cung lông mày cao cùng sống mũi nhọn, cắt bầu trời thành một hình thang hoàn mỹ. Vạn Thuận Trị có chút ghen tị lẩm bẩm.

"Cao thật. Tại sao đến cả con robot cũng cao hơn tao..."

"Đừng nói nhảm nữa, cao hơn anh cả đống ra. Có rảnh thì về nhà mà uống thêm sữa đi. "Trịnh Vĩnh Khang ngay lập tức đánh vào bả vai cậu béo.

"Nhưng mà người máy này trông đẹp trai phết, mỗi tội mắt hơi hí thôi." Vạn Thuận Trị xem nhẹ sát thương ngôn từ của thằng nhóc và tiếp tục bình phẩm về AI. nobody tuy từ nãy đến giờ chỉ nhìn chăm chú Trịnh Vĩnh Khang nhưng nghe được câu này liền liếc nhìn cậu béo một cách khinh thường, dù giọng điệu nghe vẫn khá tử tế. "Bạn học lùn tịt, xin chào."

"Hả ? AI cũng biết chọc tức tao ? "! Vạn Thuận Trị tức điên còn Trịnh Vĩnh Khang không thể nhịn cười nổi. Nhưng khi nghĩ lại rằng AI vốn chỉ là một đối tượng vô tri vô giác, Vạn Thuận Trị lại không muốn đôi co với anh ta.

Khuôn mặt vô cảm ban đầu của nobody lúc này quay sang Trịnh Vĩnh Khang, đột nhiên như một tảng đá thạch bong tróc, nở một nụ cười thật ấm áp và dịu dàng.

"Đi thôi Khang Khang."

Nói rồi anh ta nắm lấy cổ tay Trịnh Vĩnh Khang, muốn kéo đi xa. Sức lực của AI lớn tới mức một học sinh trung học như Trịnh Vĩnh Khang cũng không thể nào phản kháng nổi, chỉ có thể quay đầu hét lớn với Vạn Thuận Trị.

"Hẹn gặp lại anh trong game ! "

Ngay khi tan học, những con phố xung quanh đều tắc nghẽn. Tất cả phương tiện di chuyển chậm chạm như đang tham gia cuộc đua ốc sên. Đường cái chật chội với những xe buýt dài cùng ô tô con, bên đường là những hàng cây long não lá xanh thẫm và thân cây màu xám được trồng ở cả hai bên, thẳng tắp như những người lính gác. Bên mặt của nobody cũng bị nhiễm cái sắc xanh mùa hạ, từng đường nét được ánh vàng nhạt của nắng trời chiều miêu tả. Trịnh Vĩnh Khang học theo Vạn Thuận Trị, cũng ngẩng đầu lên một chút, nheo mắt nhìn vào anh và lẩm bẩm, "Đúng rồi , vì cái gì mà lại thiết kế người máy cao như thế chứ..."

Dù Trịnh Vĩnh Khang đi bên cạnh anh cũng không tính là kiểu nhỏ xinh gì, nhưng từ phía bên kia đường nhìn sang, thân hình cao lớn của nobody đã hoàn toàn che khuất cậu nhóc. Mặc kệ giao thông có tấp nập đến đâu, anh ta vẫn giống như một tấm khiên kiên cố, bao bọc chắc chắn con người ở bên cạnh.

nobody là một AI  thông minh toàn diện với ngoại hình được mô phỏng một cách chân thật và kỹ năng hoàn hảo. Ban đầu anh ta được trưng bày trên website hàng hóa của Edward trong hơn một tháng, và đã bị Trịnh Vĩnh Khang chọn trúng một cách tình cờ.

Anh trai của Trịnh Vĩnh Khang đã tốt nghiệp đại học và đi làm ở nước ngoài từ lâu. Bố mẹ em thì đều là những nhân viên bàn giấy ít làm việc nhà. Họ luôn có mong muốn mua thêm sức lao động để chia sẻ bớt gánh nặng việc vặt trong nhà, vì vậy vào hai tuần trước, Trịnh Vĩnh Khang thành công thuyết phục xong bố mẹ đã nhanh tay lên mạng chốt đơn.

Ngày hàng được giao tới, Trịnh Vĩnh Khang không thể chờ đợi mở gói hàng cao bằng tủ lạnh. nobody0123 hai mắt nhắm nghiền và đứng trần truồng trong hộp nhựa. Sau khi mắt của Trịnh Vĩnh Khang lướt từ trên xuống dưới, em dừng lại ở đâu đó và mở miệng thành hình chữ O. Em không ngờ rằng món hàng này được mô phỏng thực tế đến mức ngay cả những bộ phận riêng tư cũng giống y hệt như của người bình thường (hay phải nói rằng nó có vẻ còn khá  hơn nhiều so với nam giới bình thường ?).

Trịnh Vĩnh Khang chớp mắt. Cứ nhìn chằm chằm vào đó khiến em có cảm giác như mình là một tên otaku biến thái. Hai má em ngay lập tức đỏ lựng lên. Trịnh Vinh Khang xấu hổ đành phải nhìn đi hướng khác.

Sau đó, chuyện đầu tiên em làm là lao vào phòng ngủ, lục lọi trong tủ quần áo và tìm kiếm quần áo khi mình béo nhất. Em xem xét kích cỡ  và cân nhắc xem nó có thể phù hợp với nobody không. Kết quả là sau khi em chạy lon ton trở lại phòng khách và luống cuống tay chân mãi mới giúp anh ta mặc nó thành công thì trông nó lại có vẻ như vẫn hơi nhỏ một chút.

Trịnh Vĩnh Khang mệt mỏi đến nỗi phải ngồi bệt xuống sàn thở hổn hển. Nhìn vào nobody đẹp trai ngời ngời kế bên, em bỗng có một cảm giác thành tựu  không nhỏ trong lòng, như thể vừa trải nghiệm qua niềm vui của các bé gái sau khi cẩn thận mặc quần áo cho búp bê Barbie của mình vậy. Nghỉ ngơi một lát, em chợt nhận ra. Trịnh Vĩnh Khang, mày bị ngu sao ? Tại sao không khởi động anh ta lên rồi để anh ta tự mặc quần áo ?

"Haizz. Mình đúng là thằng ngu !" Tiếng hối hận kinh người làm giật mình cả chú mèo hoang vừa đi ngang qua cửa sổ, khiến chú ta dựng thẳng đuôi, cả thân thể cong rúm lại thành hình cầu.

Tiếp theo là nghiên cứu chi tiết hơn mười trang hướng dẫn. Công tắc ở đâu? Ồ, một cái ở sau gáy và cái còn lại ở bên eo.

Trịnh Vĩnh Khang lười đến nỗi chả buồn nhắc tay lên. Em cúi xuống phía sau lưng nobody, vén quần áo mới mặc lên và lề mề tìm kiếm. Sau nửa ngày, em dường như đã chạm trúng vào một chỗ phình nhỏ giống như xương ở vị trí thắt lưng của AI. Có vẻ như nó đây rồi. Trịnh Vĩnh Khang nhíu mày và nhẹ nhàng nhấn xuống.

Dấu hiệu của sự khởi động là đôi mắt đen của người máy từ từ mở ra, lặng lặng chiếu vào con người trước mặt. Trịnh Vĩnh Khang choáng váng bởi sự vĩ đại của công nghệ, đột nhiên cảm thấy rằng một bên cánh tay của mình bị AI bên kia bóp nghẹt.

nobody đã giữ lấy cánh tay vẫn còn đặt trên thắt lưng của anh ta mà Trịnh Vĩnh Khang chưa rút về. Dường như đã lâu không hoạt động, giọng nói của anh có hơi khàn khàn.

"Chủ nhân, trước hết vui lòng thiết lập chế độ ứng dụng."

Trịnh Vĩnh Khang a a hai tiếng, muốn rút cánh tay ra mấy lần nhưng vì nobody giữ quá chặt, em đành phải dùng tay còn lại để với lấy hướng dẫn. 

Chế độ ứng dụng được chia thành chế độ học tập, chế độ đồng hành, chế độ dọn dẹp, chế độ tình dục...tình dục. Trịnh Vĩnh Khang bị dọa đến mức xém ném cuốn sách đi mất.

Có đôi khi khi bố mẹ tăng ca hoặc đi công tác, trong nhà sẽ chỉ có Trịnh Vĩnh Khang và nobody. Em và nobody nhìn nhau, băn khoăn không biết nên coi anh ấy như một người bạn hay bảo mẫu. Em nằm trên ghế sofa đọc sách, thi thoảng thấy nobody đang đứng lặng lẽ trong góc như một vật trang trí đẹp mắt sợ bị vấy bẩn bởi ánh nắng mặt trời. Trịnh Vĩnh Khang đóng cuốn sách lại, vỗ nhẹ vào chỗ bên cạnh mình và ra lệnh cho AI đến và ngồi với em. nobody dường như cũng chẳng từ chối bất cứ gì.

Đôi khi Trịnh Vĩnh Khang ngoan cố muốn trêu chọc cái đồ AI trì trệ này. Em gác chân lên đùi nobody và thản nhiên hỏi rằng anh ta có thể xoa bóp chân cho mình được không.

nobody gật đầu và trả lời với một nụ cười, "Có thể." Sau đó, anh ta xắn tay áo lên, nhìn chằm chằm vào đôi chân phách lối của con người và thuần thục xoa bóp. Bắp chân của Trịnh Vĩnh Khang có thịt nhiều đến mức che kín mắt cá chân, lại đầy đặn, trắng nõn và mềm mại trong tay nobody, ngay lập tức biến thành 1 miếng nhựa dẻ mặc người xoa nắn. Thần kinh đau đớn của Trịnh Vĩnh Khang tuy phản xạ muộn hơn một chút so với người bình thường, nhưng mỗi bị ấn mạnh, em sẽ hét lên và đẩy vai nobody để anh ta làm nhẹ nhàng hơn.

Kết quả là khi nobody giảm bớt lực tay, năm ngón tay lại giống như lông hồng rơi xuống, nhẹ nhàng cọ trên lòng bàn chân của em. Trịnh Vĩnh Khang cười vì ngứa ngáy, vật lộn đá chân mình như một con cá mắc cạn và giận dữ phàn nàn, "Robot chết tiệt, anh thậm chí không thể xoa bóp!"

Tóm lại, vô số kể lần trêu đùa như thế đều chẳng thành mà cứ như rước khổ vào thân, làm Trịnh Vĩnh Khang đối với nobody luôn giữ một thái độ hoài nghi. 

"Anh còn có thể làm gì khác ngoài giám sát em không ?". Ngay khi Trịnh Vĩnh Khang bước vào cửa nhà hôm nay, cậu nhóc đã ném cặp văng đi học của mình vào ngực nobody rồi ba chân bốn cẳng chạy lên phòng ngủ. nobody cũng kịp nhanh tay lẹ mắt mà chạy theo và đưa tay ra để chặn cánh cửa sắp đóng sầm lại.

"Khang Khang, em vẫn chưa ăn tối." nobody luôn bắt chước cách nói chuyện của những con người ở xung quanh. Ví dụ như anh học được từ người nhà của Trịnh Vĩnh Khang cách gọi em là Khang Khang, lại học được từ Trịnh Vĩnh Khang cách thêm những từ đáng yêu vào cuối mỗi câu nói.

"Biết rồi, biết rồi !! Phiền chết đi được !" Trịnh Vĩnh Khang mở cửa và không thể làm gì với một Al đang nở nụ cười thân thiện. Em bĩu môi, kéo nắm tay của nobody về phía mình, cả giận nói, " Không bị thương chứ ? Lần sau, đừng có chặn cửa như thế."

nobody lắc đầu và không cho em xem lòng bàn tay "Không thành vấn đề, Khang Khang. Tôi làm bằng kim loại, sẽ không đau."

Nhưng Trịnh Vĩnh Khang ngoan cố mở ra những  ngón tay của nobody, và cuối cùng khi nhìn thấy một dấu nông màu đỏ in hằm trong lòng bàn tay của anh, em phải cau mày vì cảm giác tội lỗi. Robot không có sự sống, nhưng lại chân thật giống con người quá đi, đến nỗi Trịnh Vĩnh Khang em không bao giờ có thể coi đó chỉ như một đồ vật bình thường được

Trí tuệ của Al trải qua quá trình tính toán cẩn thận, xác định được tâm trạng bất thường của cậu chủ nhỏ nhà mình là do lo lắng cho mình, khoé miệng cong càng mở lớn hơn. "Khang Khang, tôi rất vui vì em đã quan tâm đến tôi. Đi ăn tối nào !"

Trịnh Vĩnh Khang cảm thấy mắc nghẹn, dữ dằn phản bác lại, "Ai quan tâm đến anh!" Nói xong liền rũ tay AI ra và nhanh chân bước xuống lầu.

2.

"Mẹ ơi, con đang ăn cơm ngoan. Sau đó con sẽ làm bài tập về nhà. Con không chơi game đâu mà. Mẹ đừng lo lắng ..."

Trịnh Vĩnh Khang vừa video call với mẹ vừa ăn cơm. Sau khi đã nghe no những lời cằn nhằn suốt một lúc lâu, cuối cùng em cũng có thể cúp máy. Các món ăn trên bàn có màu sắc, hương thơm và hương vị rất tốt đều được nobody làm theo khẩu vị của Trịnh Vĩnh Khang. Robot thậm chí không cần đọc công thức khi con chip bên trong đã ghi lại một biển kiến thức rộng lớn có thể dễ dàng trích xuất bất cứ lúc nào.

Người Tứ Xuyên rất thích đồ ăn cay. Một số món ăn được thêm vào dầu ớt và ớt tươi. Trịnh Vĩnh Khang đang ăn một nửa bị cay nghẹn và phải loạng choạng đi tìm cái gì đó để uống.

Em lấy ra một chai sữa bò. Ngay khi vừa đóng cửa tủ lạnh, em quay lại và bị bao phủ bởi một thân hình cao lớn.

nobody chặn Trịnh Vĩnh Khang giữa tủ lạnh và cơ thể mình. Khuôn mặt AI tái nhợt, khóe môi vốn luôn duy trì trạng thái tươi tắn của anh ta, siết chặt một cách khó chịu. Anh ngồi bệt xuống, ấp a ấp úng

"Khang Khang, tôi sắp sập nguồn rồi... Làm ơn hãy giúp tôi sạc pin !"

Trịnh Vĩnh Khang sửng sốt vài giây mới phản ứng lại được, bất ngờ nói: "A? Anh không phải dùng năng lượng mặt trời à ?"

Chết tiệt, em đã không nạp pin cho nobody kể từ khi rước anh ta về nhà. Em cứ tưởng anh ta được thiết kế với pin năng lượng mặt trời và mức tiêu thụ năng lượng bằng không để tồn tại...

Nobody rủ lông mày như một quả bóng xì hơi và nói một cách u sầu , "Tôi có thể tự sạc, nhưng sẽ rơi vào trạng thái ngủ đông, sẽ không thể chơi với em."

Trịnh Vĩnh Khang liếc mắt, không nhịn được nói , " Thế mà anh không nói sớm! Em còn tưởng rằng em quên không mua dây sạc cơ."

Em đẩy ngực nobody, thúc giục anh ta nhanh cút đi sạc điện. Al đã tìm thấy một góc và ngoan ngoãn ngồi xuống, rút nắp ngón tay ra và cắm thẳng vào cổng sạc.

Loạt hành động này đã thực sự làm Trịnh Vĩnh Khang xem được mà choáng váng. Em tới chỗ nobody tò mò và cẩn thận quan sát cách robot sạc pin. nobody thực sự bước vào trạng thái không hoạt động. Vẻ mặt bình tĩnh và trang nghiêm, lông mi dài rủ xuống, đôi môi của anh cũng mất đi màu máu trông giống như một người đã chết.

Mãi cho đến khi đã say sưa duo với Vạn Thuận Trị suốt hai tiếng xong thì Trịnh Vĩnh Khang mới khoan thai bước xuống cầu thang. Em muốn xem xem nobody đã hoạt động lại chưa, nhưng khi đi đến phòng khách lại chẳng thấy bóng dáng trên ghế ấy đâu.

Trịnh Vĩnh Khang cho là mình chơi game đến hoa mắt chóng mặt, em bèn với tay ra bật thêm đèn khác sáng hơn ở phòng khách. Kết quả là chỉ trong chốc lát, đèn được kết nối phát nổ ra với âm thanh dòng điện chuệch choạc khiến cả căn nhà ngay lập tức rơi vào trong bóng tối.

" Đụ má ?" Trịnh Vĩnh Khang không thể tin nổi đứng ngây người trên cầu thang tầng hai, nghĩ thầm xem không biết đó là mất điện hay do đoản mạch.

Nhà của Trịnh Vĩnh Khang vốn là biệt thự hai tầng kiểu tây. Ở đây ngày thường đã không có mấy người ở, trống rỗng như nhà ma, có bật đèn thì cũng đã hơi đáng sợ rồi, bây giờ lại đang tối om như hũ nút thì thậm chí còn ghê hơn nữa.

Nhị Cẩu — Nobody!

Trịnh Vĩnh Khang đã gọi tên của Al thông minh, hy vọng rằng anh ta có thể tìm thấy mình,  để ít nhất là em không phải đương đầu với bóng tối khủng khiếp một mình.

Em một bước cũng không dám di chuyển, điện thoại cũng để quên mất trên tầng hai, nhà còn chẳng có nến. Vào lúc này, một cơn gió đêm âm trầm bay từ cửa sổ tới, không khí lạnh phía sau thổi dọc từ gót chân lên tới sau đầu. Hai chân Trịnh Vĩnh Khang run rẩy đến mức suýt nữa thì không đứng vững nổi. Em mò mẫm theo bờ  tường và đi lên lầu, di chuyển từng bước một,  đi mười bậc cầu thang có thể hao phí mười phút.

"Khang Khang!" Một giọng nói quen thuộc phát ra từ phía sau. Trịnh Vĩnh Khang quay lại và hét lên vui vẻ, "Nhị Cẩu, anh  đã đi đâu vậy ! Em nên làm gì nếu đèn ở nhà bị hỏng đây ?"

Có thể là vì vừa được sạc đầy, cơ thể của nobody ấm áp hơn bình thường rất nhiều. Sau khi bật thiết bị cảm biến nhiệt và xác định được chính xác vị trí của Trịnh Vĩnh Khang, anh đột nhiên mở rộng cánh tay và ôm chặt lấy cậu nhóc. Trong bóng tối còn nhìn không rõ năm đầu ngón tay, AI áy náy bày tỏ: " Xin lỗi Khang Khang. Hình như mức tiêu thụ điện năng của tôi quá lớn nên đã làm đoản mạch điện..."

Trịnh Vĩnh Khang im lặng một lúc, sau đó hét lên như núi lửa phun trào: "Em phục anh luôn rồi đó cái đồ người máy ngu ngốc."

:PPP hếc gồy nhé pp


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net