(𝟏)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Được rồi, về sau vẫn còn cần nhân chứng đến toà, giờ ông cứ yên tâm mà chờ đi, hiểu chưa?" Trì Chấn liếc một lượt từ trên xuống người đàn ông bụng bia đang chuẩn bị bung cúc áo vest.

"Biết rồi, biết rồi, cậu cứ yên tâm đi. Tôi bây giờ là làm ăn đàng hoàng, không động đến pháp luật đâu..." Lão Chương giả bộ nhiệt tình vỗ vai hắn. Ông lấy một lọ thủy tinh nhỏ từ trong túi ra, cười cười, "Nào nào nào, cậu xem, hàng mới đấy. Có ổn không?"

Bản mặt đưa đẩy nịnh nọt này tuy đã thấy quá nhiều lần và biết thừa là không thể tin được nhưng Trì Chấn vẫn bị chiếc lọ thủy tinh kia thu hút. Hắn nửa tin nửa ngờ cầm lấy, nhìn ánh đèn trong con hẻm khúc xạ phản vào những viên kẹo sặc sỡ sắc màu bên trong: "Kẹo dẻo? Hiệu thuốc nhà ông mở rộng thêm mặt hàng kinh doanh à?"

"Ây dà, anh không phải cảnh sát sao? Thứ này mà cũng không biết?" Lão Chương càng cười tươi, hai mắt cũng tít lại, hạ giọng thần bí nói: "Đây là... Chân Dược (*)."

Chân Dược (Veritaserum): "HarryPotter series" đề cập đến thuốc Veritaserum là một chất lỏng không màu, không mùi. Uống Veritaserum, bạn sẽ thành thật thú nhận sự thật người khác muốn biết.

Danh từ mới mẻ này quay cuồng trong đầu, Trì Chấn chưa kịp hỏi gì thì điện thoại chợt reo lên.

Thấy vậy, hắn giơ tay ra hiệu với lão Chương rồi vội càng đi ra mái hiên bắt máy.

"Không phải đã để em về nhà nghỉ ngơi rồi à, sao lại chạy lung tung nữa thế?"

"Không sao cả, tôi sẽ đến đón Nhất Nặc."

Giọng Trì Chấn vừa khẩn trương vừa nhẹ nhàng khiến lão Chương tò mò dựa vào quầy lắng nghe. Ông ta chưa bao giờ thấy ông chủ Trì, người lúc nào cũng đeo cả trăm chiếc mặt nạ trước người ngoài lại cũng có khía cạnh đời thường như thế này cả.

Không biết bên kia nói gì, Trì Chấn dần hạ giọng, khẽ thì thào. Nắng chiều dịu dàng đổ bóng hắn xuống sàn, rồi hắn chợt cất tiếng:

"Ơ kìa! Sao lại hắt hơi rồi! Có phải bị cảm không? Nhanh nhanh đưa con gái đến siêu thị bên cạnh đi, bên đó có điều hòa nhiệt độ."

"Tôi sẽ về sớm thôi, nhé."

Giọng điệu như đang dỗ trẻ con nên sau khi quay lại hiệu thuốc, lão Chương nhìn hắn cười quái dị: "Bạn gái à?"

"Ừ," Trì Chấn đeo kính râm, nhặt túi lên, "Vợ trẻ. Đi đón con gái mà quên chìa khóa nên tôi phải về sớm."

Vừa ra khỏi cửa hiệu thuốc, hắn quay đầu, suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Món đó, gọi là gì... kẹo dẻo nói thật?"

"Không phải, nhưng mà cũng gần như vậy... Tôi vừa mới nhận được, nghe nói dùng để thẩm vấn sẽ rất hữu ích." Lão Chương vội vàng gật đầu, sau đó híp mắt cười trêu, "Cần dùng lên người nào à, dễ thôi... Hay dùng thử một lần đi? Miễn phí cho cậu, thử xem."

"Thôi đi." Trì Chấn kéo kính râm xuống cảnh giác nhìn ông ta, nhưng thấy cái nhếch mép của đối phương, hắn lại đeo kính lên rồi xua tay, "Tốt nhất là ông cất đi cho tôi, hoặc là lần sau cảnh sát sẽ đến đây để bắt ông chứ không phải tìm bằng chứng đâu."

---

Trì Chấn bắt gặp hai ba con đang rơi vào bế tắc trước một kệ hàng của siêu thị. Lục Ly đang rất nghiêm túc ngồi xổm trước mặt Nhất Nặc, còn Nhất Nặc đang mếu máo sắp khóc vì tủi thân đến nơi.

"Đến rồi đây," Trì Chấn ngay lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra, giang tay bế Nhất Nặc lên, "Bé con muốn ăn gì tối nay nào? Cha sẽ mua cho con."

Nhất Nặc vẫn lưu luyến quay đầu về phía mấy lọ kẹo trên kệ hàng, khóe mi rũ xuống, đôi mắt nho nhỏ như cuống sen nhả tơ vậy.

"Sườn xào chua ngọt? Cánh gà Cola? Hay là nấu thử món cơm rang phô mai, thịt gà với cà chua lần trước trên TV nhé?" Trì Chấn vừa dùng mấy món ăn chuyển hướng sự chú ý của cô bé vừa đi ra khỏi siêu thị. Hắn đưa túi da cho Lục Ly, quay đầu dịu dàng nói: "Có lạnh không? Chìa khóa ở trong túi, em đưa con bé lên nhà trước đi, tôi đi mua thức ăn." Rồi lại nhẹ nhàng vỗ về con gái trong lòng: "Nhất Nặc về nhà với ba trước, lúc nào nghĩ ra muốn ăn gì thì gọi điện cho cha nhé."

Trì Chấn cực kỳ giỏi dỗ trẻ con. Nhất Nặc im lặng tựa lên vai hắn, mân mê cổ áo sơ mi hoa tự chơi một mình.

Lục Ly nhìn con khỉ nhỏ nằm trong lòng tên Đường Tăng lắm chuyện này không khỏi mỉm cười.

"Đúng rồi, em nhớ uống thuốc đấy. Loại thuốc nước của Nhật Bản đó, đắng nhưng rất hiệu quả. Đừng có lười uống thuốc, biết chưa?" Trì Chấn lại không yên tâm quay sang dặn dò Lục Ly, cảm giác tim mình sắp bị hai đứa trẻ đè bẹp, "Nhất Nặc, giám sát ba con uống thuốc nhé."

Lục Ly gật đầu, ôm Nhất Nặc không biết đang nghĩ gì vào lòng, quay người chuẩn bị đi lên lầu.

Chỉ vậy thôi sao? Trì Chấn nhíu mày.

Khó khăn lắm mới không có vụ án nào, sáng sớm nghe thấy Lục Ly ho hắn liền vội vàng đưa cậu về nhà nghỉ ngơi, thế mà cậu lại chạy lung tung khiến hắn lo lắng, còn phải vội vàng quay lại đưa chìa khóa, cuối cùng ngay cả một câu "Không sao, anh đừng lo." cũng chẳng nhận được?

Trì Chấn giống như trẻ con không nhận được phần thưởng, không cam lòng định mở miệng nói gì đó thì đột nhiên, Nhất Nặc như một bông hoa nhảy ra từ hộp đồ chơi ngẩng đầu: "Con muốn cánh gà Cola!"

Trì Chấn mỉm cười bất lực. Hóa ra nãy giờ cô nhóc suy nghĩ muốn ăn gì, thật sự là nhàm chán y như ba của cô vậy.

Chỉ là nếu ba của Nhất Nặc cũng có thể thẳng thắn nói với hắn cậu ấy muốn gì giống cô bé thì tốt biết bao.

Trì Chấn đá mấy viên sỏi ven đường, vừa đi về phía quầy thức ăn vừa suy nghĩ xem cần mua những món gì.

---

Lúc Lục Ly mang nước đến, Nhất Nặc đang ngồi trên thảm lông cừu lục lọi túi của Trì Chấn như tìm kho báu.

"Đừng nghịch lung tung, bên trong có súng." Lục Ly đút cô bé uống nước, cau mày nhìn mấy thứ linh tinh vương vãi khắp sàn. Không có súng, ngược lại bên trong chỉ có cuống vé xem phim cuối tuần trước, chiếc ví Lục Ly tặng hắn sinh nhật năm ngoái và chiếc khăn ăn in hình Mickey mà Nhất Nặc đòi mua.

Vừa uống nước Nhất Nặc vừa nhìn chằm chằm vào tấm ảnh chụp Lục Ly thời đại học giữa ví, suýt nữa sặc vì cười.

Lục Ly đặt ly nước xuống, nhân lúc Nhất Nặc tập trung tinh thần lục tung túi da liền lén giấu chiếc ví ra sau lưng, dự định có dịp sẽ bí mật tiêu hủy bức ảnh kia.

Trong túi không có nhiều đồ, chỉ một lát đã chẳng lục thêm được gì. Nhất Nặc không từ bỏ hy vọng sẽ săn được kho báu, cuối cùng dốc ngược chiếc túi lên.

Âm thanh đồ vật rơi xuống bị bóp nghẹt vang lên, một lọ thủy tinh lăn trên thảm lông cừu mềm mại, nổi bần bật giữa lớp lông tơ trắng xóa.

Là một lọ kẹo dẻo nhiều màu.

Nhất Nặc mở to mắt, khóe miệng cong lên bật ra một tiếng kêu ngạc nhiên đầy đáng yêu. Đôi mắt tròn xoe của cô bé lóe sáng, tay nhỏ lập tức vươn ra.

Nhưng Lục Ly nhanh tay lẹ mắt đã chộp lấy lọ kẹo dẻo, nghiêm nghị nói: "Lục Nhất Nặc, hôm nay con đã ăn ba viên kẹo rồi." Trong lòng cậu thầm mắng Trì Chấn cả vạn lần, tự nhiên mang kẹo về làm gì? Tại sao mỗi lần Trì Chấn làm người tốt thì cậu lại bắt đầu trở thành vai phản diện?

Nhất Nặc hờn tủi nhìn cậu một lúc lâu như thể vẫn không tin được rằng đây là người ba đã từng bí mật cho mình ăn kem. Trái tim Lục Ly mềm nhũn vì ánh mắt cô bé nhưng cậu vẫn nắm chặt lọ kẹo dẻo, vẻ mặt căng thẳng không dám thả lỏng.

"Bác sĩ nói con bị sâu răng, còn ăn kẹo nữa răng sẽ đau." Lục Ly hạ giọng, muốn bắt chước cách Trì Chấn dỗ trẻ con nhưng không thành công.

"Ba," Nhất Nặc ủ rũ cúi đầu bĩu môi, không thua kém gì nhìn vào mắt ba mình, "Con không ăn kẹo nữa, vậy ba uống thuốc đi."

"Cha nói rồi, con phải giám sát ba uống thuốc. Thuốc đó, đắng lắm." Nhất Nặc chỉ chỉ ngăn kéo đựng thuốc, trên mặt là vẻ chính trực không gì ngăn nổi.

Lần này Lục Ly thật sự bị đánh bại, cái miệng không chịu thua ai này của cô bé chắc chắn là học theo Trì Chấn.

---

Nhất Nặc nhìn Lục Ly uống nửa bát thuốc màu nâu cà phê rồi mới vui vẻ chạy ra ngoài chơi cầu trượt với bà.

Lục Ly nằm liệt trên sofa, miệng đắng đến mức thở mạnh cũng không dám vì sợ mùi thuốc sẽ trào ngược lên toàn thân. Cậu đang nghĩ đến việc không để Nhất Nặc nhận bừa cha nữa, nếu không cô bé thực sự sẽ trở thành con gái của người khác rồi quay lại hành hạ ba ruột mỗi ngày mất.

Lúc ở một mình mới cảm thấy mệt mỏi, Lục Ly nghiêng người định ngủ, đột nhiên cảm giác eo bị vật cứng cấn vào. Cậu duỗi tay chạm vào thì nhớ ra là hộp kẹo dẻo mình tịch thu ban nãy.

Lục Ly cầm ra xem, thật sự là rất hấp dẫn. Bươm bướm nhỏ màu vàng chanh, thỏ con trắng sữa, heo con hồng phấn, gấu nhỏ dễ thương và chim cánh cụt xanh bạc hà đều ở bên trong lọ thủy tinh như y như đại hội rừng rậm vậy.

Mùi kẹo ngọt xộc vào chóp mũi khiến miệng Lục Ly càng đắng hơn. Cậu mở lọ, nhặt một chiếc kẹo đỏ cam hình sư tử cho vào miệng rồi giấu lọ thủy tinh xuống dưới đệm dựa, thỏa mãn nhắm mắt lại.

Lục Ly không cảm thấy có gì phải xấu hổ cả, ai bị ốm cũng trở thành trẻ con thôi.

---

Trì Chấn nhấn chuông, đợi hai phút mới có người ra mở cửa.

Hắn đoán Lục Ly đang ngủ. Quả nhiên cửa vừa mở, khuôn mặt nhỏ nhắn mê man với mái tóc bị ép vểnh lên của người kia lộ ra, một tay nắm chốt cửa một tay vẫn còn đang dụi mắt.

Sự bực bội lúc mua đồ ăn sớm đã tan thành mây khói. Cho dù Lục Ly trước giờ luôn lạnh nhạt thờ ơ không hiểu phong tình, thì Trì Chấn cũng chỉ thầm trách mắng trong lòng thôi chứ nào có nỡ thể hiện ra mặt. Kể cả có giận thì cũng chỉ giận không quá ba phút, sau ba phút sẽ chấp nhận sự thật rằng dù Lục Ly có lạnh lùng đến đâu thì hắn vẫn rất thích cậu.

Hiện giờ tim hắn đang bị bộ dạng mơ màng đáng yêu không mấy khi xuất hiện này làm cho mềm nhũn, giống như bánh bông lan bị chọt đến mức chìm vào trong vậy.

"Tôi về rồi."

Lục Ly thấy hắn trái phải đều là túi nhựa, ngượng ngùng cười cười rồi nhẹ nhàng tiến lên ôm hắn.

Trì Chấn buông lỏng tay, suýt chút nữa để cá trích trong túi nhảy ra ngoài.

Toàn thân hắn đông cứng.

Chuyện gì đây?

"Sao thế?" Lục Ly nghiêng đầu nghi hoặc, "Đừng đứng ngoài này nữa, vào thôi."

Chuyện gì đã xảy ra? Lục Ly vừa ôm hắn? Lục Ly lại còn nghiêng đầu?

Cả đầu óc lẫn chân tay Trì Chấn như bị đổ xi măng, tước mất toàn bộ khả năng suy nghĩ hay cử động.

Thấy hắn ngơ ngơ ngác ngác như vậy, Lục Ly bất đắc dĩ đẩy hẳn vào trong rồi đóng cửa lại, nhỏ giọng lầm bầm: "Bên ngoài không lạnh sao? Gió thổi hết vào trong rồi, không phải vừa rồi còn vội muốn chết sợ em bị cảm à, sao bây giờ lại chẳng có chút phản ứng gì thế?"

Lục Ly rốt cuộc bị làm sao rồi? Cậu ấy vừa nói gì?

Trì Chấn máy móc nhìn Lục Ly cầm lấy túi thức ăn, sau đó khum tay đưa lên miệng hà hơi.

"Tay anh lạnh như vậy rồi, mùa đông không thể mặc áo khoác bông thay cho áo sơmi sao?" Lục Ly cau mày, phồng má như sóc nhỏ ôm quả thông, dùng hai tay đã được sưởi ấm nắm lấy tay Trì Chấn.

Có ai biết chuyện gì đã xảy ra với Lục Ly không?

Không phải, đây thực sự là cảnh sát Lục Ly sao?

Chẳng lẽ hắn vào nhầm nhà rồi?

Liệu có phải Lục Ly có một người anh em sinh đôi ngoại hình y hệt nhưng tính cách lại hoàn toàn trái ngược không?

"Em..." Trì Chấn cẩn thận sờ trán cậu, khó khăn mở miệng, "Không khỏe sao?"

Trán không nóng, chắc chắn không sốt.

Lục Ly lắc đầu, nhẹ nhàng dụi mặt vào tay Trì Chấn như mèo con.

Má Lục Ly rất mềm, trước đây Trì Chấn sớm đã muốn động thủ nhưng vì an toàn của bản thân nên lại không dám, hiện tại đột nhiên được như ý nguyện nên trong lòng có chút lo sợ.

Ngón tay lưu luyến đặt trên đôi má, ngứa ngáy mềm mại khiến mắt Lục Ly híp lại, nghiêng cổ cười nắm lấy tay hắn.

"Thật sự là không sao chứ?" Trì Chấn nhẹ giọng hỏi, sợ mình lớn tiếng một chút sẽ hù dọa tiểu yêu tinh Lục Ly, đập vỡ giấc mộng ngọt ngào khó tin này.

Thế nhưng chẳng có gì xảy ra cả, Lục Ly chỉ lắc đầu, nắm cổ tay Trì Chấn, nghiêng đầu hôn lên mu bàn tay hắn.

---

Nửa tiếng sau, cuối cùng Trì Chấn cũng bắt đầu chấp nhận sự thật kỳ diệu này.

Lục Ly ôm một túi sưởi hình con gấu, kéo ghế nhỏ đến ngồi cạnh Trì Chấn, cả người co lại trong áo khoác của đối phương, giương đôi mắt tròn xoe nhìn hắn nhặt giá đỗ.

Sau mỗi lần nhặt Trì Chấn sẽ nghi ngờ nhìn cậu.

Một cọng giá. Đây thật sự là Lục Ly sao?

Hai cọng giá. Mới nãy Lục Ly vừa ôm hắn?

Ba cọng giá. Có phải vừa rồi lúc nói chuyện Lục Ly còn nghiêng đầu?

Bốn cọng giá. Nghiêng đầu là thả thính à?

Năm cọng giá. Có phải cậu ấy còn làm nũng?

Sáu cọng giá. Lục Ly còn hôn tay hắn?

Bảy cọng giá. Bây giờ còn ngồi đây nhìn hắn nấu ăn?

Tám cọng giá. Đây là sự thật đúng không?

Chín cọng giá. Không phải hắn đang nằm mơ chứ?

Mười cọng giá. Lục Ly... Tại sao hôm nay Lục Ly lại dễ thương thế này?

Bạn học Trì Chấn ngây ngẩn nhặt giá đỗ lại giống như học sinh tập mới hút thuốc uống rượu, mỗi cọng giá sẽ là một câu hỏi đầy tò mò, ánh mắt nhìn Lục Ly cũng trở thành ánh nhìn đầy nghi ngờ nhân sinh.

Lục Ly khẽ nhăn mặt, dở khóc dở cười hỏi: "Anh sao thế? Chưa uống thuốc à?"

À đúng rồi, uống thuốc. Trì Chấn chợt tỉnh táo lại, nhớ ra một chuyện quan trọng.

"Em đã uống thuốc chưa?"

"Uống rồi," Lục Ly bĩu môi như thể vị đắng vẫn còn sót lại trong miệng, từ trong áo khoác vươn tay ra, dùng một ngón nhẹ nhàng chọt chọt Trì Chấn, "Con gái anh không nhìn thấy em uống thì nhất định không chịu đi chơi. Đúng là cha nào con nấy, anh dạy con cũng giỏi thật."

Bình thường động tác nhỏ này đều do Trì Chấn làm. Lúc gặp phải mấy kẻ tình nghi lạ lùng sẽ chọc vào người Lục Ly ra hiệu mau chóng kết thúc thẩm tra. Bây giờ đổi thành Lục Ly thường ngày ít nói cáu kỉnh, sức sát thương cao gấp mười lần khiến hắn như tê liệt.

Thậm chí hắn còn mất nhận thức về trọng lượng, thẳng tay bẻ đứt cả bó giá đỗ. Trì Chấn cũng chẳng thèm quan tâm, quẳng cả đám vào trong rổ: "Uống loại nào? Loại đắng nhất sao? Đừng có thừa nước đục thả câu, Nhất Nặc uống thuốc còn ngoan hơn em đấy."

"Uống đúng loại anh dặn rồi. Ây da, đắng muốn chết..." Lục Ly cau mày nhắm mắt như muốn nhanh chóng thoát khỏi ký ức uống thuốc ban nãy, cổ rụt vào trong áo khoác lông, hờn dỗi kêu lên, "Em ngoan lắm mà."

"Em, em..." Trì Chấn "em" nửa ngày không nói thêm được chữ nào. Não hắn đã sớm sập nguồn, cmn đây rốt cuộc là ai? Tại sao lại giống Lục Ly đến như vậy? Tại sao lại có thể dễ thương thế này?

Lục Ly nghiêng đầu nhìn hắn.

Trì Chấn đau khổ che mặt: "Em... em có muốn ra sofa ngồi một lát không?"

Hắn thật sự không chịu nổi nếu Lục Ly cứ ở bên cạnh như vậy. Đầu hắn bây giờ như nồi kẹo mạch nha đun sôi vậy, bị Lục Ly cầm thìa nhỏ quấy loạn thành một món ngọt đến sâu cả răng.

"Không muốn," Lục Ly tay chống cằm, hơi lo lắng nhìn hắn, "Em muốn đợi anh."

Giỏ rau trong tay Trì Chấn run lên, giá đỗ văng ra đầy mặt sàn.

Hắn cảm thấy bản thân sắp không ổn rồi.

---

Trì Chấn cũng không biết mình sống sót qua bữa tối như thế nào, chỉ biết là lúc Lục Ly cắn đũa, âm thầm đá vào chân hắn dưới gầm bàn rồi kích động khen "Cánh gà hôm nay ngon quá", hắn cảm thấy mình có thể chết ngay tại chỗ được.

Lục Ly hôm nay thật sự có gì đó không ổn. Buổi chiều vẫn còn lạnh như băng tích chữ như vàng mà đến tối đã như thiếu niên mười tám tuổi trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, ở cạnh cô con gái sáu tuổi cũng chẳng hề kém phần dễ thương, cứ như thể bị yêu nghiệt phương nào đoạt xác vậy.

Trì Chấn rửa bát thật lâu, ở trong bếp suy nghĩ đến hàng vạn nguyên nhân hậu quả. Đến lúc bước ra, hình ảnh Lục Ly ôm Nhất Nặc xem phim hoạt hình Đồ Đồ tai to cười đến lăn lộn khiến phòng thủ tâm lý hắn dựng lên suốt một tiếng đồng hồ lập tức sụp đổ.

"Ngồi đi Tiểu Trì." Mẹ Lục âu yếm nhìn hai ba con, vẫy tay với Trì Chấn vẫn còn đang sững sờ.

Mẹ già, vợ đẹp, con thơ. Một bức tranh ấm áp đến mức chân Trì Chấn như nhũn ra, suýt chút nữa bật khóc.

Trì Chấn thấp thỏm ngồi xuống, nhìn Lục Ly nựng má Nhất Nặc đang ngồi trong lòng mà trái tim cảm thấy vừa chua xót vừa ngọt ngào.

Gì đây? Rốt cuộc là Lục Ly bị gì?

Mặc dù là rất ngọt ngào, nhưng chắc chắn là có vấn đề, không những thế còn là vấn đề cực kỳ lớn. Lục Ly thế mà chỉ trong một buổi chiều đã học được cách làm nũng, giống như heo bắt đầu ăn phân còn chó thì học leo cây vậy, bất thường như điềm báo trước của một trận động đất.

Thật sự là khung cảnh quá đỗi đẹp đẽ khiến Trì Chấn không đành lòng phá vỡ. Nhưng hắn biết mình cần phải nói chuyện với Lục Ly.

"Nhất Nặc, đừng nghịch nữa. Ba con hôm nay không khỏe." Trì Chấn bế Nhất Nặc từ trong lòng Lục Ly dậy, vuốt lại tóc cho cô bé. "Hôm nay con ngủ với bà nhé?"

Khi mẹ Lục đưa Nhất Nặc về phòng, Trì Chấn đột nhiên thấy hơi buồn lòng, như thể nếu cánh cửa phòng ngủ đóng lại thì toàn bộ sức sống trong nhà bùng lên do sự thay đổi của Lục Ly hôm nay cứ như vậy dần trôi đi mất.

"Cảm ơn mẹ. Nhất Nặc nhớ nghe lời bà nhé. Cha yêu con." Hắn điều chỉnh lại sắc mặt, vui vẻ tặng Nhất Nặc một nụ hôn gió.

"Ba cũng yêu con." Lục Ly cong mắt cười, vươn vai một cái, "Hai công chúa ngủ ngon nhé."

Nhất Nặc cười khanh khách, mẹ Lục trước khi đóng cửa cũng mỉm cười: "Sao hôm nay miệng con ngọt vậy?"

Cửa phòng ngủ khép lại, ngoài phòng khách lập tức yên tĩnh.

Nụ cười trên môi Lục Ly còn chưa phai, cậu vừa quay đầu thì thấy Trì Chấn mặt không biểu cảm nhìn mình, dường như đang do dự muốn nói gì đó.

Lục Ly khẽ miết ngón tay hắn "Sao thế?"

Trì Chấn đã tỉnh táo lại sau khi sự ấm áp trong phòng khách tan đi, nhưng câu hỏi nhẹ nhàng của Lục Ly lại khiến cảm giác không chân thực trong hắn trỗi dậy.

Thấy Trì Chấn không trả lời, Lục Ly lắc lắc tay hắn: "Anh vất vả rồi, rửa nhiều bát như vậy. Sao tự nhiên em lại có cảm giác đưa anh về là để anh phụ việc nhà cho mẹ em thế nhỉ?"

Trì Chấn hít một hơi thật sâu, tự nhủ bản thân phải nhanh chóng mở miệng. Hắn không biết mình có thể giữ tỉnh táo được bao lâu trước mặt một Lục Ly như thế này. Một lát nữa Lục Ly mà nghiêng đầu giả bộ vô tội, đừng nói đến việc hỏi han gì, đến mình chết như thế nào hắn còn chẳng biết ấy chứ.

"Hôm nay em sao vậy?" Cuối cùng câu hỏi quay cuồng trong đầu cả tối cũng được thốt ra nhưng hắn vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt Lục Ly. Nếu Bánh Quế Trứng đang ở đây chắc cậu ta sẽ cười nhạo hắn vì trình độ thẩm vấn đột nhiên sụt giảm này.

Nhưng Trì Chấn thật sự không làm nổi. Ánh mắt Lục Ly hôm nay trong trẻo đến mức khiến hắn phát run, vừa sợ vừa không thể khống chế bản thân mình bị hút vào đó.

"Không sao cả, sao hôm nay anh cứ hỏi câu này thế?" Lục Ly thả lỏng cơ thể dựa vào sofa, nghiêng đầu hỏi lại hắn.

"Tôi chỉ đang nghĩ, em bình thường... không như thế này..." Trì Chấn cố gắng sắp xếp lại câu từ trong đầu. Hắn nên nói gì bây giờ? Mọi ngày em đều thờ ơ, tại sao hôm nay lại ấm áp bám lấy tôi như vậy? Bình thường em còn chẳng mấy khi nói chuyện, tại sao hôm nay lại tíu tít như chim non thích nũng nịu như thế? Bình thường không thích tiếp xúc thân mật tại sao hôm nay tự nhiên lại muốn ôm muốn hôn?

Cảnh sát Lục vốn là tảng băng nóng nảy hôm nay tại sao lại ngọt ngào thế này? Người bình thường lúc nào cũng như treo mấy chữ "Không vui tính" khắp toàn thân tại sao hôm nay lại thành "Em đáng yêu lắm mau nhìn em đi" như này?

Hắn không nói ra được.

Mấy câu hỏi đã chuẩn bị kỹ càng từ lúc rửa bát chợt bay biến, đầu óc trống rỗng khiến Trì Chấn không biết nên nói gì, chỉ nhớ đến câu hỏi của mẹ Lục ban nãy, vô thức mở miệng:

"...Sao hôm nay miệng em ngọt thế?"

Thấy sắc mặt hắn thay đổi liên tục, giãy giụa hồi lâu cuối cùng lại chỉ thốt ra một câu vô tri không đầu không đuôi như vậy, Lục Ly bật cười, rướn người lên hôn Trì Chấn một cái:

"Ngọt không?"

Trì Chấn nháy mắt đông cứng như sư tử đá trấn tà.

"Sao?" Lục Ly ôm gối, nhìn vẻ mặt hóa đá của hắn, bỗng cảm thấy rất thú vị, "Có ngọt không?"

Trì Chấn day day trán, từ từ lấy lại hơi thở, lòng tự nhủ mình phải tĩnh tâm. Như này không đúng, chắc chắn Lục Ly có vấn đề.

"Anh hỏi xong chưa?" Lục Ly bỏ gối ôm sang một bên rồi ngồi dậy, nửa quỳ trên ghế sofa, "Giờ đến lượt em hỏi... Hôm nay anh giục Nhất Nặc đi ngủ sớm như vậy làm gì? Lại còn để con bé ngủ với mẹ em?"

"Anh..." Lục Ly hạ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net