Chương III: Tổn thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Tí tách 1 hạt, rồi 2 hạt, rồi 3 hạt, rồi ào ào những hạt mưa phun xuống, ông trời như thể cũng đang buồn cho cô mà đổ trận mưa. Cô vẫn ngồi khuỵu ở đó, vẫn khóc không ngừng, cả người cô đã thấm đẫm nước, nhìn cảnh ấy trông cô thật thê thảm. Bình thường ở sân trường rất đông người qua lại, ấy vậy mà lúc đó lại không có một ai xuất hiện giúp đỡ cô. Khuôn mặt Lạc Thiên bỗng nhiên không còn cảm xúc, cô thả lỏng cơ mặt, ngồi và nhìn xa xăm vô định, chỉ nhìn và nhìn. Có lẽ nước mưa của ông trời và nước mắt của Lạc Thiên đã hòa vào với nhau cũng chả biết được đâu là mưa đâu là nước mắt. Hay cũng có thể vì "khóc trong mưa sẽ bớt đau hơn". Cứ thế nửa tiếng trôi qua, rồi lại 1 tiếng trôi qua, Lạc Thiên vẫn tiếp tục giữ nguyên tư thế như vậy, một khuôn mặt "xị" như vậy. Hết tiếng đồng hồ thứ 2, những bước chân vội vã chạy lại gần Lạc Thiên, đó là Từ Linh Lan, Khiết Mộng Nhiên và Luna. Họ là những người bạn cùng phòng với cô và cũng là những người bạn thân nhất của cô. Ba người chạy lại vô cùng lo lắng cho Lạc Thiên, người thì che ô cho cô, người thì khoác lên người cô chiếc khăn giúp cô bớt lạnh, còn Mộng Nhiên, tính tình nóng nảy, thẳng thắn không ngừng trách móc Lạc Thiên: "Thiên Thiên, cậu bị làm sao vậy?", "cậu có ngốc quá không vậy?", "sao lại phải hành hạ bản thân như vậy chứ?". Liên tiếp những câu hỏi không được trả lời đặt ra, Lạc Thiên thực sự chẳng còn tâm trí nào để ý đến câu hỏi của Mộng Nhiên, cô khó khăn đứng dậy và trở về phòng nhờ sự giúp đỡ của Luna. Thấy Mộng Nhiên vẫn không ngừng những lời nói của mình, Linh Lan không chịu được nữa liền lên tiếng:

- Nhiên Nhiên, cậu có thể ngừng trách móc Thiên Thiên nữa được không? Cậu không thấy cậu ấy đang như nào hay sao mà còn nói nhiều đến như vậy?

Mộng Nhiên nghe xong thì không nói gì nữa, lủi thủi đi đằng sau theo các bạn mình về phòng. Thực ra Mộng Nhiên nói những lời như vậy không phải vì cô chê cười Lạc Thiên hay không quan tâm đến Thiên Thiên mà do cô rất thương người bạn thân yếu đuối này của cô. Mộng Nhiên cũng từng trải qua chuyện tình cảm không mấy tươi đẹp trong quá khứ nên cô không thích đàn ông, trái tim cô cũng trở nên chai lì và sắt đá sau chuyện đó. Bây giờ lại chứng kiến người bạn thân mình trải qua hoàn cảnh như vậy, cô thấy mình năm ấy trong đó, điều đó càng làm cô thêm tức giận và căm ghét những người đàn ông hơn. Chính vì vậy mà cô không giữ được bình tĩnh nên đã trách móc Lạc Thiên giữa trời mưa như vậy, nghĩ lại cũng thấy tồi tệ thật. Về đến ký túc xá mọi người ở, Lạc Thiên bị các bạn đẩy đi tắm luôn, cô đã ngâm nước suốt 2 tiếng đồng hồ, rất dễ bị cảm. Trong lúc Lạc Thiên ở trong nhà tắm, các bạn của cô ở ngoài đang bàn tán về chuyện của cô. Luna mở đầu câu chuyện:

- Các cậu, có ai biết rõ câu chuyện là như nào không?

- Không, mình không biết, mình đang ngồi lướt mạng thì thấy được một bài viết trên diễn đàn trường mình quay cảnh một nữ sinh ngồi dưới mưa trước ký túc xá nam, tò mò nên mình bấm vào xem, ai ngờ được lại chính là Lạc Thiên chứ.

Linh Lan trả lời câu hỏi của Luna. Giữa lúc 2 bạn kia đang tò mò đoán già đoán non thì Mộng Nhiên bất ngờ lên tiếng:

- Các cậu, mình biết chuyện này như nào đấy.

Cả 2 người kia đều háo hức lại gần Mộng Nhiên mong chờ cô kể cho nghe. Mộng Nhiên từ từ kể từng chi tiết cho họ nghe:

- Lúc đấy mình đang trên đường đi mua đồ về, cũng đang lướt mạng giống Linh Lan, cũng bắt gặp một bài viết trên diễn đàn trường mình, nhưng là quay cảnh lúc Lạc Thiên đang nói chuyện với Tử Hàn cơ. 

Nói xong, cô liền mở lại bài viết đó cho 2 bạn cùng phòng mình xem. Nhưng điều đáng tiếc là bài viết đó đã bị xoá, không thể xem được nữa. Mộng Nhiên một lần nữa lại nổi trận lôi đình quát lớn:

- Trời đất ơi xem này, bọn nó xoá cái bài viết quay lúc Lạc Thiên với tên khốn kia nói chuyện, để mỗi bài viết quay Thiên Thiên ngồi dưới mưa trước ký túc xá nam, như thế chẳng phải đang bức chết Thiên Thiên nhà ta sao? Thật là quá đáng mà, đàn ông đúng là một lũ khốn nạn.

Những lời này đã vô tình để Lạc Thiên nghe được, cô đau lòng tuyệt vọng ngồi sụp xuống sàn trong phòng tắm. Cô cảm thấy bản thân như bị sỉ nhục vậy, không còn mặt mũi nào đối diện với mọi người cả, tổn thương vô cùng. Trong phút chốc suy sụp, cô đã có ý nghĩ tiêu cực, cô mở tủ nhà tắm ra, có một hộp dao lam trong đó, cô cầm miếng dao lên kề sát vào cổ tay trái của cô và rồi không ngoài dự đoán, Lạc Thiên đã không còn chút lý trí nào. Cô ngã xuống sàn, tay của cô đụng vào cốc nước trên bồn rửa mặt khiến nó rơi xuống phát ra âm thanh rất to. Các bạn cùng phòng của cô giật mình khi nghe thấy âm thanh ấy, liền chạy lại trước cửa nhà tắm gõ cửa gọi cô:

- Thiên Thiên, có chuyện gì vậy? Cậu không sao chứ?

Không thấy tiếng trả lời, bọn họ càng thêm sốt ruột:

- Thiên Thiên, trả lời bọn mình đi, cậu không sao chứ, có cần bọn mình giúp gì không?

Vẫn không một chút tiếng động trong nhà tắm, Luna lúc này không thể kiên nhẫn được nữa liền đề nghị Linh Lan tự mở cửa ra, Linh Lan vẫn cố gắng hỏi lại Lạc Thiên:

- Thiên Thiên, nếu cậu không trả lời chúng tớ thì bọn tớ sẽ mở cửa vào đấy. 

Vẫn tiếp tục là những khoảng lặng không âm thanh, lúc này thực sự không còn ai đủ kiên nhẫn đợi thêm, bọn họ thay nhau tìm cách phá cửa vào. Một lúc sau cuối cùng cũng phá được cửa, cánh cửa khẽ mở ra, bọn họ đều bị doạ sợ tái mặt hét toáng lên "Lạc Thiên". Tiếng hét của bọn họ đã kinh động đến các bạn ở phòng khác xung quanh, bọn họ đều tò mò sang phòng của Lạc Thiên xem có chuyện gì xảy ra. Đập vào mắt họ là một bãi máu lênh láng chảy ra từ cổ tay Thiên Thiên, còn Thiên Thiên thì nằm bất tỉnh dưới sàn nhà. Mộng Nhiên trước giờ không sợ máu nên đã lại gần dựng Thiên Thiên nằm vào lòng mình, còn luôn miệng bảo mọi người gọi cấp cứu. Tiếng bàn tán của mọi người đã đến tai cô quản lý ký túc xá nữ, cô di chuyển đến phòng mọi người đang tập trung đông nhất ấy, giúp các bạn của Lạc Thiên khuyên các bạn nữ khác về phòng của mình, sau đó băng bó tạm thời cho Lạc Thiên và đưa cô xuống dưới đi cấp cứu. 

(Hết)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net