After Saying Goodbye (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


[Điềm ngôn bí vũ] After Saying Goodbye (3)
 *Lời tác giả: Top 11 được nhắc đến trong truyện chỉ là tham khảo, nếu có lọt top thì chỉ là ý kiến cá nhân, không nghĩ nhiều, đừng bắn tôi.

———————

Sau hai năm trở lại Hải Khẩu, La Ngôn khó có thể nói chính xác tâm trạng của mình như thế nào. Lưu Vũ và công ty quản lý hiện tại đã khéo léo chọn địa điểm ban đầu của đêm chung kết, khi anh một lần nữa bước vào phòng thu và nhìn sân khấu đó, chỉ cảm thấy như một thế giới xa xăm.

Khách mời dưới sân khấu được đón tiếp, có người muốn hạ màn, nhưng có câu chuyện của một số người chỉ mới bắt đầu.

Lưu Vũ đã để dành cho cậu một chỗ ngồi tốt, tuy không tính là gần, nhưng lại đối diện sân khấu, ngồi bên cạnh cậu có một vài cô gái đang giơ bảng đèn Led màu xanh lam, trên bảng khắc to chữ “Vũ”, cậu nhớ lại bảng đèn cậu cầm đêm chung kết hình như cũng sáng như vậy, giống như một dải ngân hà xanh lam.

La Ngôn cố ý đội mũ và mang khẩu trang, cô gái ngồi bên không nhận ra cậu, còn rất nhiệt tình hỏi cậu: “Bạn cũng là fan của Lưu Vũ à?”

Cậu giật mình một chút, gật đầu.

Cô gái nhỏ cười rộ lên, “Ai da, fan nam hiếm hoi đây!” nói xong không do dự đưa cho cậu một tấm bảng nhỏ, còn có đủ loại đồ tiếp ứng, “Tặng bạn này.”

Mười một người lên sân khấu, Lưu Vũ đứng giữa, trên tóc và mặt sáng lấp lánh, giống như một con búp bê sứ tinh xảo.

La Ngôn xuyên qua dải ngân hà xanh nhìn thấy anh của cậu, đột nhiên cảm thấy sân khấu này thật lớn mà anh thật nhỏ bé.

Trong dòng chảy của giới giải trí này, ai mà không nhỏ.

Thất vọng, đau khổ, tiếc nuối, hạnh phúc và mạnh mẽ....tất cả quá khứ sẽ được dán nhãn và xếp gọn vào từng cái hộp, chói lọi một thời rồi cũng sẽ trở nên nhạt nhẽo theo năm tháng, vài năm, mười mấy năm, mấy chục năm sau, sẽ không ai nhớ đến đêm biểu diễn này, kể cả chính bọn họ.

Phần cuối của buổi biểu diễn là phần phát biểu cảm nghĩ của mười một người, vị trí trung tâm được sắp xếp nói cuối cùng.

Đến lượt Lưu Vũ phát biểu, anh hít một hơi thật sâu, nhìn về phía khán đài.
Mặc dù vé đã đưa nhưng anh vẫn không biết chắc La Ngôn có đến hay không, so với mong chờ thì càng bất an hơn, dù sao hiện tại anh cũng không thể nhìn rõ từng gương mặt dưới khán đài, người đó đã giấu mình trong dải ngân hà xanh kia sao? Anh không biết, cũng không dám nghĩ đến.

“Xin chào, tôi là Lưu Vũ.”

“Thời gian hai năm rưỡi...trôi qua thật nhanh, tôi nghĩ chúng ta chắc cũng có suy nghĩ giống nhau nhỉ. Tôi nhớ lần trước đứng tại nơi đây là đêm chung kết, cảm ơn tất cả mọi người thời điểm đó đã dành tình cảm cho tôi, cũng cảm ơn mọi người đã có thể sát cánh đi cùng tôi đến lúc này.”

“Tôi bình thường cũng sẽ hay nhớ về quãng thời gian ở đảo Hải Hoa, nhớ đến những người bạn thân yêu tôi đã gặp được tại đó, nhớ đến thời điểm bản thân vô lo vô nghĩ mà dũng cảm tiến về phía trước. Bởi vì tôi, Lưu Vũ có thể đi đến ngày hôm nay chính là dựa vào sự cố gắng của bản thân cũng như dựa vào sự quan tâm và ủng hộ của tất cả mọi người.”

“Khoảng thời gian trước...tôi gặp lại một người bạn cũ.”

“Chúng tôi đã rất lâu rồi không gặp nhau, từ hai năm trước sau khi rời khỏi đảo Hải Hoa.”

Dưới sân khấu bắt đầu hỗn loạn.

Phía sau hậu đài đạo diễn làm động tác hô dừng, các thành viên bên cạnh đeo tai nghe mơ hồ nhìn nhau, nhìn thấy cách đó không xa thân ảnh nhỏ nhắn nhưng kiên định của Lưu Vũ ở vị trí trung tâm sân khấu, không biết nên làm thế nào.

Trên kịch bản không có đoạn này.

“Tin tưởng cậu ấy.” Cao Khanh Trần nói: “Cậu ấy là Lưu Vũ.”

“Chúng tôi trước khi cắt đứt liên hệ đã cãi nhau một trận lớn, giờ đây một lần nữa gặp lại, cùng cậu ấy nói chuyện về cuộc sống hiện tại, mới phát hiện thì ra hai năm này cả hai chúng tôi đều bị quãng thời gian quá khứ đó quấy nhiễu, trói buộc.”

“Lúc đó chúng tôi vẫn còn quá trẻ, không nghĩ đến điều mình đưa ra có phải là thứ mà đối phương cần hay không, chúng tôi đều không chịu cúi đầu, không ai chịu nhận sai, để rồi cảm giác về nhau lệch lạc càng lúc càng sâu mới dẫn đến mối quan hệ của cả hai bắt đầu xa cách.”

“Tôi cũng đã cố gắng hết sức làm mọi thứ để bù đắp,  mối quan hệ giờ đây của chúng tôi... cũng tạm ổn.”

 Chấn động dưới sân khấu không biết từ khi nào đã dừng lại, Lưu Vũ nói đến đây rốt cuộc cũng dũng cảm nhìn vào ống kính.

“Người bạn đó của tôi hôm nay chắc hẳn cũng đã đến đây, mặc dù không biết cậu ấy có nghe thấy không, ngoài xin lỗi, tôi còn muốn cảm ơn cậu ấy, không chỉ mình cậu ấy, còn có tất cả những người đã bước qua cuộc đời tôi là các bạn đây.”
“Tôi không phải làm một người hoàn mỹ, tôi từng bị người khác tổn thương, cũng đã từng tổn thương đến người khác.”

“Con đường này vẫn còn rất dài, có thể chưa đến mười năm sau các bạn đã quên mất tôi, các bạn sẽ gặp được một thần tượng mới, có thể sẽ lại cùng cậu ấy tham gia show tuyển chọn, lại một lần đi tiếp mười năm. Nhưng đối với tôi mà nói, tình yêu của các bạn là tất cả đối với tôi trên sân khấu này, là phản ánh giá trị của tôi khi đứng tại nơi đây.”

“Chính những người gặp trong quá khứ đã tạo nên tôi của ngày hôm nay, cảm ơn tất cả các bạn đã nguyện bao dung cho tôi, cùng tôi sát cánh đi đến ngày hôm nay.”

“Cũng xin hãy tin tưởng tôi, ngày sau còn dài, chúng ta cùng nhau xông pha.”
Cả khán đài dường như trầm mặc hồi lâu, giống như dần dần nổi lên từ đáy biển sâu, nhận được dưỡng khí để giải thoát, lần lượt bắt đầu có người hét, có người khóc, Lưu Vũ, Lưu Vũ.

Cô gái ngồi bên cạnh vừa lau nước mắt vừa giơ cao bảng.

La Ngôn đè chặt mũ và khẩu trang im lặng từ cửa bên rời khỏi hiện trường.

Cậu đã không thể kiểm soát được nước mắt của mình.
 

—————
 

Hạ màn rồi.

Đây thật là sự giải thoát rồi. Lưu Vũ nghĩ lòng cảm thấy nhẹ nhõm.

Bá Viễn cầm điện thoại đi qua đưa anh xem, “Lưu Vũ, bài phát biểu khi nãy của em lên hot search rồi này.”

Lưu Vũ nhìn thoáng qua, tình hình vẫn ổn, anh cảm thấy lỗ tai có chút nóng rực, “Ai da, ban nãy em không nói điều gì kỳ cục chứ, có chút bộc phát tại chỗ.”

“Không có, em nói rất tốt.” Santa đi qua vỗ vai anh, “Chút nữa còn có tiệc mừng công, nhanh đi thôi.”

“Giúp em xin phép người đại diện nhé, Santa.” Anh nói nhỏ, “Em...em muốn đi tìm bạn của em, không thấy cậu ấy đâu rồi, nên em phải đi tìm cậu ấy.”

Santa bộ dạng hiểu rõ, không biết anh có thật sự nghe hiểu không, vỗ vai Lưu Vũ rồi đi mất.

Ba cuộc điện thoại đều không được kết nối.

Lưu Vũ vừa mới yên tâm giờ lại bắt đầu lo lắng, La Ngôn đang làm gì, là thật sự không đến hay cố ý trốn tránh muốn anh đi tìm?

Anh phát hiện bản thân đã đi gần đến bờ biển đảo Hải Hoa, bầu trời đen kịt, không ai để ý đến việc anh đội mũ và đeo khẩu trang, anh dựa theo trí nhớ cứ thế mà đi, không biết lúc nào đã đi đến bãi cát trắng.

Là bãi cát bọn họ nghịch nước, chơi trò chơi lúc ban đầu.

Thời điểm đó anh vẫn chưa quen biết La Ngôn, bọn họ được phân vào hai nhóm khác nhau, cách rất xa. Lưu Vũ đưa mắt nhìn qua liền thấy một chiều cao khác biệt nổi bật trong đám người, chiếc cài màu xám trên tóc làm rõ hình dáng hoạt bát, thiếu niên ngũ quan vẫn còn trẻ con, làn da ngăm đen nhưng vẫn không che đi vẻ tươi tắn và đẹp trai của cậu. Cậu đứng nơi đó như một cái cây cao lớn làm Lưu Vũ không khỏi nhìn thêm vài lần.

Thiếu niên quay đầu, cùng anh chạm mắt, hai người cứ như vậy im lặng nhìn nhau mấy giây, thời gian tại khoảnh khắc đó như kéo dài, tiếng gió dường như trở nên nhạt dần.

Cuối cùng La Ngôn nở nụ cười có phần ngốc nghếch.

Lưu Vũ thu hồi ánh nhìn, cảm giác có gì đó gõ vào thành trái tim, lỗ tai bắt đầu nóng lên, anh nghĩ, xong rồi.

Lại không thể tránh khỏi lâm vào hồi ức.

Buổi tối trên bãi biển không có ai, sóng biển vỗ nhẹ vào cát, không nghe thấy âm thanh nào, bầu trời cũng không có sao, Lưu Vũ chậm rãi bước dọc theo bờ cát.

“Lưu Vũ.” Bỗng nhiên có người gọi anh.
Lưu Vũ giật mình, theo sau đó là căng thẳng và vui mừng, anh quay đầu lại, La Ngôn cũng đang nhìn anh.

Anh chưa kịp nói gì thì đã rơi vào một cái ôm ấm áp. Cún con ôm rất chặt, anh cảm giác như bản thân mình sắp hòa nhập vào cơ thể cậu, khoảng cách thân mật như vậy khiến anh cảm nhận được cậu đang run rẩy vô lực.

“Đã khóc rồi à?” Lưu Vũ thấp giọng hỏi.
Cún con lắc đầu rồi lại gật đầu, ngơ ngác nhưng cũng không nới lỏng tay.

Rõ ràng đã qua hai năm rồi, bọn họ cũng không còn là những đứa trẻ mới lớn nữa, nhưng lúc này dường như đang quay trở lại hai năm trước, như lời yêu thương viết dưới cửa kính ô tô mờ sương, như cái đối mắt cẩn thận lúc mất điện, vẫn là thăm dò cùng khó xử.

“Em tính cứ ôm mãi thế này hả?” Lưu Vũ cảm thấy buồn cười, lại thấy tức giận với hành động lén lút rời đi sau buổi biểu diễn kết thúc của La Ngôn, anh dứt ra khỏi cái ôm, kéo dài một chút khoảng cách, ôm chặt mặt thiếu niên kéo sát lại gần, giọng anh khàn khàn, “Nhanh lên, hôn anh.”

Bờ môi nóng bỏng và hàm răng bao phủ lên nhau, cả hai nhanh chóng trao đổi nhiệt độ cơ thể. Lưu Vũ chưa bao giờ cảm thấy tim mình đập nhanh như vậy, như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, tựa như một sợi dây kéo căng đến cực điểm. Anh tự cho rằng đó là do ban đêm ấm áp, gió biển quá nóng, sóng và bờ cát như đang nhảy múa, cây cỏ xung quanh rung rinh theo gió như đã tìm được phương hướng.

“Lưu Vũ ca, thật ra có lúc em không dám nghĩ đến tương lai.”

Giống như phần phát biểu mà Lưu Vũ nói trên sân khấu lúc nãy, người có thân phận như bọn họ dường như chỉ trong chớp mắt đã có thể bị lãng quên, phim sẽ có kết cục, buổi biểu diễn sẽ đến lúc hạ màn, làm một thần tượng dựa vào thời kỳ thanh xuân tươi trẻ mà kiếm cơm lại càng khó vượt qua hơn. Bọn họ lại đánh cược cả một tương lai vô hình với sự chân thành của mình mà theo đuổi giấc mộng hoàng kim này, liệu có phải là sự lựa chọn đúng đắn?

“Em đã sống hai mươi, nhưng dường như chưa bao giờ làm một việc gì đó dũng cảm, lỡ như lần này em cũng đang nhìn anh, nhưng chỉ đứng dưới khán đài một câu cũng không nói ra.”

“Lần này em không muốn như vậy nữa anh à. Vậy nên, anh hiểu ý em chứ, có thể em bây giờ vẫn phải trưởng thành, vẫn cần bắt kịp, nhưng em không muốn chỉ nắm tay anh, em muốn ở bên cạnh anh, cho dù là mười năm, hai mươi năm sau, lỡ như đến lúc trong giới này không còn nhận ra hai chúng ta nữa, em vẫn muốn được ở cạnh anh.”

“Lưu Vũ.” Cậu hét lên, giọng run rẩy, “Anh có nguyện ý nắm tay em không ?”
Những giọt nước mắt nóng hổi trong mắt chàng thiếu niên rơi xuống.

Lưu Vũ nhìn cậu, trong lòng bỗng nhiên trở nên rõ ràng, anh nở nụ cười dịu dàng nhất từ trước đến nay.

“Tiểu Ngôn, anh đương nhiên sẽ luôn nắm chặt tay em.” Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, khóa chặt các ngón tay vào nhau.

“Chỉ cần em không buông tay anh trước, anh tuyệt đối sẽ không buông tay em ra.”

Thủy triều hạ rồi.

Lần này, hãy để anh chạy về phía em.

 
The end.











Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC