Miêu Bộ Khinh Tiếu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào ngày kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc, Đinh Trình Hâm bắt đầu thu dọn hành lý, một mình lên đường đến Hàn Thành ngay trong đêm, tham dự lễ trưởng thành của Hạ Tuấn Lâm.

À không đúng, cũng không thể nói là đi một mình.

Đinh Trình Hâm nắm tay kéo vali, nhìn 20 tên vệ sĩ mặc đồ đen đeo kính râm bên cạnh mình, cạn lời một hồi, bất đắc dĩ nói: "Ba, con chỉ là đi tham dự một buổi tụ họp thôi mà, có nhất thiết phải vậy không ạ? Con cũng có phải đi cướp dâu đâu!!"

Vị ba ba đại nhân đáng kính của anh đã bớt chút thì giờ trong trạng thái trăm công nghìn việc, ngẩng đầu nhìn anh, hắng giọng: "Hạ Tuấn Lâm sắp kết hôn à?"

Đinh Trình Hâm: "..."

"Nếu như con nhìn trúng cô nương nhà ai, cướp về cũng không khó." Đinh phu nhân tươi cười hớn hở thò đầu ra khỏi thư phòng, vẻ mặt xem náo nhiệt chê chuyện chưa đủ lớn, sâu sa nói: "Con cũng 19 tuổi rồi, người ta 15 tuổi đã yêu sớm rồi đó, là thời xưa thì cháu trai mẹ đã chạy loạn quanh nhà được rồi, mau mau tìm một cô con dâu về đây đi."

Đinh Trình Hâm: "Mẹ, con mới bao lớn chứ."

Đinh phu nhân: "Dù sao cũng thành niên rồi."

Đinh Trình Hâm mỉm cười, tay cuộn chặt nắm đấm, trong lòng âm thầm nói: Đinh Trình Hâm, mày sống 19 năm trong cái nhà này mà vẫn chưa bị tức chết, cũng được phết.

Đinh Trình Hâm và Hạ Tuấn Lâm trước kia học chung trường cấp 2, hơn nữa ba mẹ hai bên cũng hợp tác rất nhiều trong lĩnh vực kinh doanh, cho nên quan hệ của anh và Hạ Tuấn Lâm khá tốt. Mãi đến khi Hạ Tuấn Lâm cùng gia đình chuyển nhà tới Hàn Thành, liên lạc mới ít đi một chút. Có điều, mỗi năm vào kỳ nghỉ hè và đông hai người đều sẽ sắp xếp thời gian tụ tập lại với nhau, quan hệ vẫn rất vững chắc như cũ----Vì thế, Đinh Trình Hâm chẳng hề ngạc nhiên khi Hạ Tuấn Lâm tới sân bay đón anh.

Khiến cho người ta kinh ngạc thường là những chuyện không ngờ tới.

Đinh Trình Hâm, người đang kéo vali, trên đầu đội mũ lưỡi trai, theo sau là 20 tên vệ sĩ, ngoảnh đầu lại thì thấy Hạ Tuấn Lâm trong bộ vest màu hồng nhạt đang dựa vào chiếc siêu xe màu vàng tươi, một tay cầm hoa hồng, nháy mắt với Đinh Trình Hâm vừa mới xuống máy bay.

...Xin lỗi, anh không quen chú.

***

Hạ Tuấn Lâm là một đứa nhỏ tuyệt vời----Ừm, ít nhất là thế.

Thiếu gia nhà họ Nghiêm đã theo đuổi cậu đằng đẵng ba năm trời mà không có chút tiến triển, ngoại trừ sự kính nể đối với nghị lực của Nghiêm Hạo Tường ra, Đinh Trình Hâm còn bội phục sự quyết tâm không lay chuyển của Hạ Tuấn Lâm.

Đinh Trình Hâm đặt vali xuống rồi thắt dây an toàn, tiện tay nhận lấy hoa hồng trong tay Hạ Tuấn Lâm, hoàn toàn ngó lơ 20 tên vệ sĩ phía sau đang nhốn nháo kêu gào tên anh, quay đầu nói: "Hạ nhi, em không sợ Nghiêm Hạo Tường ghen à?"

"Hắn dám?" Hạ Tuấn Lâm ngồi thẳng lưng, ngữ khí có phần cà lơ phất phơ: "Muốn theo đuổi em thì theo cho tốt, chút chuyện vặt ấy mà không chịu được á, sau này sẽ còn ăn dấm dài dài."

"Sau này?" Cái não nhỏ của Đinh Trình Hâm hiếm khi lóe lên một tia linh hoạt, trong lúc Hạ Tuấn Lâm bày ra biểu tình chán nản liền thụi cậu một cái: "Cũng thích người ta? Sao không đồng ý đi?"

"Em đây không phải là muốn đợi em thành niên rồi tính à." Hạ Tuấn Lâm ảo não dựa vào ghế sau, trên mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ: "Bằng không, lỡ party đang tiến hành một nửa, em bị Nghiêm Hạo Tường lôi đi phải làm sao? Phải làm sao?" Hạ Tuấn Lâm ra sức vỗ vỗ lên đùi Đinh Trình Hâm, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, dừng lại hồi lâu, chợt túm lấy góc áo Đinh Trình Hâm, run lẩy bẩy nói: "Anh Đinh...nếu hắn thật sự tức giận...lôi em đi làm gì?"

Đinh Trình Hâm: "..."

Đinh Trình Hâm vô tình hất tay Hạ Tuấn Lâm ra, nhìn thẳng phía trước: "Tự làm tự chịu."

"Với lại,"

"Mày mới 18, đừng có mà lúc nào cũng lái xe* thế, bánh xe lăn lên cả mặt anh rồi đấy! Bắt nạt người không có bồ hả?"

*ý nói mấy chuyện 18+.

"Cơ mà anh không có thật mà."

Đinh Trình Hâm mỉm cười, nhìn khuôn mặt cay đắng của Hạ Tuấn Lâm, ép bản thân nhịn xuống----Đinh Trình Hâm, đây là anh em của mày, không thể đấm, không thể đấm...

"Bình tĩnh đi anh Đinh." Mắt thấy người trước mặt sắp dựng lông mao, Hạ Tuấn Lâm lập tức ngừng cà khịa anh, đôi mắt to to nhìn Đinh Trình Hâm: "Tối buổi tiệc thành niên, em sẽ giới thiệu cho anh một người anh em, anh xem em đối tốt với anh biết bao, anh không được đánh em."

Đinh Trình Hâm nghẹn họng, tức đến bật cười, nhưng cũng không biết nên nói gì.

***

Ba Hạ Tuấn Lâm là người của công chúng, một đạo diễn rất có tiếng trong giới giải trí. Một buổi lễ trưởng thành, nói là làm cho Hạ Tuân Lâm nhưng thực chất lợi ích bên trong nhiều hơn bao giờ hết.

Vả lại, theo ngày tháng trên chứng minh thư thì Hạ Tuấn Lâm đã thành niên được hơn một tháng rồi, bây giờ bữa tiệc này cũng chỉ coi như là làm bù mà thôi.

Những người tới đây nói dễ nghe thì là đến chúc mừng sinh nhật Hạ Tuấn Lâm, suy xét kỹ ra thì được mấy người thật sự là tới chúc mừng cậu ấy chứ?

Cũng chỉ có mình Đinh Trình Hâm thôi----A, cái tên thiếu gia nhà họ Nghiêm cũng miễn cưỡng tính vào luôn đi.

Đinh Trình Hâm cười, xoa xoa đầu Hạ Tuấn Lâm, tự động bỏ qua bàn tay như phát điên của Hạ Tuấn Lâm, vui vẻ nhìn chiếc xe đỗ ở sảnh bữa tiệc.

Đinh Trình Hâm và Hạ Tuấn Lâm đều ngầm hiểu loại tiệc này chỉ là hình thức, nên họ cũng chẳng có suy nghĩ sẽ làm cái gì đó để chúc mừng sinh nhật.

Dù sao, sau khi bữa tiệc kết thúc vẫn còn một tuần nữa để tụ tập, tới lúc đó chơi vẫn kịp.

Bữa tiệc bắt đầu không lâu, Hạ Tuấn Lâm liền bị Nghiêm Hạo Tường thần thần bí bí kéo đi. Đinh Trình Hâm cũng lười quản bọn họ, chỉ lầm lũi vùi đầu vào ăn bánh ngọt, và so tài đấu trí với đống đồ ăn ngon trước mặt----nhưng anh chợt có chút mất tập trung bởi bản nhạc dương cầm bị thay đổi đột ngột.

"Ocean" của Liszt.

Bản "Ocean" tuy không đến mức phức tạp nhưng có thể đàn ra được loại khí thế này, tuyệt đối không phải người thường.

Đinh Trình Hâm lập tức ngừng ăn, ngẩng đầu lên khỏi đống bánh ngọt, liếm liếm chút kem dính bên môi, do dự đứng dậy.

Hạ Tuấn Lâm luôn nói tính khí Đinh Trình Hâm giống như mèo con----bình thường thì cực lười biếng, làm gì cũng uể oải, nhưng hễ gặp phải điều mới lạ liền đi theo nó như một chú mèo con.

Mặc dù, "mèo con" trong lời Hạ Tuấn Lâm khiến cho Đinh Trình Hâm nổi da gà, cơ mà cũng đung đúng----Ưu điểm lớn nhất của Đinh Trình Hâm chính là lòng hiếu kỳ mãnh liệt đối với mọi thứ.

Người ta có câu----Tò mò có ngày bỏ mạng.

Đinh Trình Hâm bước đi nhẹ nhàng, lần tìm theo tiếng đàn piano, tựa như anh không muốn quầy rầy tiếng đàn của người ấy. Ai ngờ anh vừa thoáng thấy một góc đàn, bản nhạc đã dứt.

Cơ thể Đinh Trình Hâm phản ứng nhanh hơn não, bước nhanh mấy bước tới bên chiếc đàn dương cầm----nhưng sớm đã chẳng còn ai ở đó.

Xung quanh anh rộn ràng tiếng chúc rượu và cười đùa, vui vẻ không ngớt bên tai. Đinh Trình Hâm quay đầu nhìn thoáng qua đám người, nhưng anh thực sự không nhìn thấy người ngồi bên đàn dương cầm vừa rồi.

Thậm chí là nam hay nữ anh cũng không biết.

Việc tìm người kết thúc trong vô vọng. Đinh Trình Hâm ủ rũ ngồi xuống, nhìn những phím đàn đen trắng đan xen trước mặt, dừng lại một chốc, không kìm lòng được mà đặt tay lên phím đàn còn chưa được đậy nắp. Đầu ngón tay lạnh ngắt chạm vào phím đàn, thiếu niên ngồi ngay ngắn trước đàn dương cầm, khẽ nhắm mắt. Sau một khắc, tiếng đàn thánh thót như suối nguồn chậm rãi từ giữa những kẽ ngón tay truyền ra.

----Là bản "Ocean" hồi nãy.

Dưới ánh đèn, sườn mặt thanh tú của thiếu niên như được dát lên một ánh vàng mềm mại, đắm chìm trong âm thanh uyển chuyển tinh tế của đàn dương cầm, tựa như ngọn gió thoảng nhẹ qua trên biển cả, trùng trùng điệp điệp rơi trên những phím đàn đen trắng----rồi từ từ kết thúc, chầm chậm, yên ổn hạ xuống.

Đinh Trình Hâm cúi đầu nhìn phím đàn trước mặt, hơi ngẩn người, suy nghĩ lại trở lên rối bời.

Cho đến khi, một bàn tay có khớp xương rõ ràng giơ ra, nhẹ nhàng nhấn phím đàn bên cạnh Đinh Trình Hâm hai lần.

"Là hai âm này." Ngữ khí hắn trầm thấp, tựa như mang theo chút ý cười.

Đinh Trình Hâm ngẩng đầu lên theo bản năng, đụng phải một đôi mắt đen thăm thẳm.

Hô hấp Đinh Trình Hâm nghẹn lại.

Khuôn mặt hai người sát gần nhau. Hàng lông mi của người trước mắt cụp xuống một nửa, khóe môi hơi mím lại, đôi mắt mê người kia như màn sương mù huyền bí, ẩn sau chiếc mắt kính gọng vàng, tựa như dải ngân hà lưu chuyển có những vì sao đang tranh nhau phát sáng, vắng lặng và ẩn mình.

Người thiếu niên lạnh lùng nhìn anh chăm chú, không chút cảm xúc. Bốn mắt chạm nhau, bầu không khí vi diệu bao phủ lên sự trầm mặc của hai người, sau đó, người nọ liền cười một cái.

Hết thảy sự sắc bén cùng lạnh lẽo giống như đều tan vào trong ánh trăng bao la này, trông thật ôn nhu và dễ gần.

Đinh Trình Hâm bị sự xuất hiện đột ngột của người đàn ông khiến anh sửng sốt tại chỗ, chỉ có thể ngơ ngác ngẩng đầu nhìn hắn ta không chớp mắt.

Lần này không phải ảo giác, người đàn ông nhếch khóe môi, rồi đứng dậy kéo dài khoảng cách giữa hai người.

"Lần sau đừng đàn sai nữa, bé con."

***

"Thích một tên đàn ông đến tên còn không biết?!"

Hạ Tuấn Lâm bị lời nói của Đinh Trình Hâm làm cho khiếp sợ vô cùng, tay run run ném thẳng quả đào xuống đất, đặt mông ngồi lên ghế sofa. Đinh Trình Hâm ghét bỏ xoa xoa tai, khinh thường nói: "Vừa gặp đã yêu thôi, em gào cái gì."

"Đại ca ơi, anh vừa gặp đã yêu tiện thể comeout luôn à!" Vẻ mặt Hạ Tuấn Lâm chán chường, vỗ đồm độp lên trán: "Em giải thích thế nào với chú dì về việc con trai họ vừa ra ngoài một chuyến liền cong vành đây hả."

"Này không thành vấn đề!" Đinh Trình Hâm trầm mặc hai giây, sờ sờ mũi mình, trong ánh mắt càng lúc càng ngờ vực của Hạ Tuấn Lâm, do dự nói: "Chủ yếu là anh ấy 26 tuổi rồi, lớn hơn anh 8 tuổi."

Hạ Tuấn Lâm: "..."

Đinh Trình Hâm: "..."

Hạ Tuấn Lâm: "Đại ca ơi, rồi mắc cái gì mà anh biết hắn 26 tuổi còn tên hắn thì không?!"

Đinh Trình Hâm lại sờ sờ mũi, chột dạ cúi đầu----Thì là do lúc ấy anh đang nghệt mặt ra, không nghe lọt tai người ta đang nói gì, khi ý thức được mới ngại ngùng hỏi lại.

Anh từng đọc qua một câu nói: Khi gặp được người mình thích, mọi thứ quanh bạn đều sẽ thay đổi----Mùa hạ nắng gắt như lửa, bầu trời điểm xuyết đầy sao, cơn mưa phùn dịu dàng nên thơ----Nhưng anh cảm thấy, người kia là gió, thổi đến cả người anh đều loạn.

Thực ra, vẻ ngoài của hắn là cái kiểu rất lạnh lùng, ngay cả giữa lông mày và đôi mắt cũng đầy xa cách, nhưng khi hắn cười lại có một loại ma lực mê hoặc lòng người, chỉ một thoáng liền khiến người ta rung động.

Đinh Trình Hâm dõi theo hắn, chỉ thấy người trước mắt môi mỏng mấp máy, anh lại một chữ cũng không nghe, đến lúc anh định thần lại thì người nọ đã nói được rất nhiều rồi...Cơ mà anh vốn không có nghe hắn nói gì, ngay cả tên hắn đã nói hay chưa cũng không biết.

Đinh Trình Hâm chột dạ cười cười, lại không biết nên đáp lại như nào, suy nghĩ nảy ra, nói thẳng: "Vậy tiên sinh kỳ thực còn rất trẻ và có tiền đồ đó."

Ha, rất trẻ và có tiền đồ.

Trong lòng Đinh Trình Hâm vô cùng đồng ý với lời này của bản thân, thậm chí còn lén lút mà kiêu căng một cái----Dù sao người trước mặt anh trông cũng không lớn lắm, có thể tới lễ trưởng thành của Hạ Tuấn Lâm chắc chắn không phải người tầm thường. Vả lại, Hạ Tuấn Lâm nổi giận với anh, bạn bè thì cậu ấy tự mời, Nghiêm Hạo Tường cậu ấy lại quen biết, vì thế người này chắc chắn không phải bạn bè hay bạn học của Hạ Tuấn Lâm.

Cho nên, nói hắn trẻ tuổi có tiền đồ, hợp quá đi ấy chứ!!

Nghĩ vậy Đinh Trình Hâm liền đắc ý, cười ranh mãnh.

Người trước mặt không biết vì sao chợt nhẹ giọng cười, ánh mắt dần dần trở nên thâm trầm nhìn anh, nói: "Ừm, 26 rồi..."

Đinh Trình Hâm chẳng còn nghe được mấy câu sau hắn nói gì nữa.

Trong đầu chỉ đọng lại đúng một câu----

26 tuổi á! Chỉ lớn hơn có 8 tuổi thôi ư!!

Đinh Trình Hâm híp mắt cười, nhìn người này chỗ nào cũng tốt. Nhưng còn chưa đợi bộ não trở nên hết sức trì độn của anh kể từ lúc gặp được hắn nghĩ ra chủ đề nói chuyện mới, hắn đã bị người nào đó phía xa gọi đi mất.

Mèo con xuất quân thất bại, mọi người hơi bối rối.

Hạ Tuấn Lâm nhìn Đinh Trình Hâm lâm vào trạng thái âu sầu, đau đầu vỗ trán, thở dài nói: "Anh đừng nghĩ nữa, đi, em đưa anh tới phim trường của ba em chơi."

Cậu cũng chẳng thèm quan tâm Đinh Trình Hâm có đồng ý không, tự mình dẫn người đi.

Trong chốc lát liền đến phim trường, vẻ mặt Đinh Trình Hâm vốn đang uể oải bỗng trở nên hăng hái, nhìn đâu cũng thấy mới mẻ, ngồi trên ghế nhân viên hướng đôi mắt to tròn xoay quanh các hoạt động của phim trường.

Giống hệt chú mèo con.

Hạ Tuấn Lâm nhức đầu liếc nhìn vẻ thích thú của Đinh Trình Hâm sắp tràn ra ngoài, kéo tay áo anh lôi đến trường quay chào hỏi Hạ Châu, từ xa đã thấy Hạ Châu cầm kịch bản nói chuyện với các diễn viên.

"Ba."

"Chào chú Hạ ạ."

Hạ Tuấn Lâm và Đinh Trình Hâm chào Hạ Châu một tiếng. Hạ Châu nghe thấy ngẩng đầu nhìn qua đây, thoáng thấy Đinh Trình Hâm, liền tươi cười bảo diễn viên đi chuẩn bị cảnh quay kế tiếp, rồi cười haha nói: "Chơi có vui không Tiểu Hâm?"

Trước đây, Đinh Trình Hâm thực sự chưa nhìn qua phim trường quay phim bao giờ, nghe vậy thì gật đầu một cách chân thành, nói: "Thú vị hơn công ty thiết kế của ba cháu nhiều lắm ạ."

Hạ Tuấn Lâm bĩu môi, vừa muốn nói gì đó, chợt nghe thấy bên trong phim trường cách đó không xa có người nói----

"Đang bận à?"

Các diễn viên ngoảnh lại đáp lời, trông thấy người đàn ông từ bên ngoài phim trường đi vào, liền nhao nhao chào hỏi "Thầy Mã", "Anh Mã."

Đinh Trình Hâm nhất thời nổi lên tính tò mò, nghiêng đầu nhìn sang lại không thấy gì cả. Anh mông lung trong phút chốc, hơi nhíu mày, vừa định quay lại gọi Hạ Tuấn Lâm bất thình lình chạm phải đôi mắt sâu thẳm----Này thật quen ghê.

Người đàn ông mặc vest đi giày da đã đứng cạnh Đinh Trình Hâm từ đời nào. Hắn mỉm cười chào hỏi từng diễn viên một, cuối cùng tầm mắt dừng trên người Đinh Trình Hâm bên cạnh, nâng cằm lên, trầm giọng nói: "Anh Châu, con trai anh à?"

"Có phải cậu bận đến hồ đồ rồi không?" Hạ Châu dở khóc dở cười đẩy Hạ Tuấn Lâm đang đứng bên người ông, vui vẻ nói: "Đó là con trai bạn tôi, cũng là bạn của Tiểu Lâm----Tiểu Lâm, đây là người đại diện của Lưu Diệu Văn bọn họ, Mã Gia Kỳ."

Hạ Tuấn Lâm đứng đó như có gai nhọn sau lưng, nhìn ánh mắt không lạnh không nhạt của Mã Gia Kỳ, môi mấp máy bứt rứt nửa ngày vẫn không mở miệng.

Nền giáo dục tốt nói với cậu rằng cậu nên chào Mã Gia Kỳ, nhưng với tư cách là một người đu idol cậu đương nhiên biết, Mã Gia Kỳ - người đại diện vàng tiếng tắm lừng lẫy trước mặt năm nay mới 26 tuổi----rõ là một độ tuổi khó xử.

----Gọi "anh Mã" vậy, nhưng hắn gọi Hạ Châu là anh Châu, loạn hết vai vế.

----Gọi "chú" vậy, nhưng cậu thực sự không gọi được.

Thấy bầu không khí dần trở nên lúng túng, Hạ Tuấn Lâm nghiến răng dậm chân, một tiếng "Mã tiên sinh" sắp sửa thốt ra khỏi miệng thì nghe thấy Đinh Trình Hâm nãy giờ vẫn luôn im hơi lặng tiếng bỗng nhiên nhẹ nhàng nói----

"Chú nhỏ."

Hạ Tuấn Lâm suýt thì sặc nước bọt.

Dựa vào sự hiểu biết của cậu đối với bạn thân nhiều năm qua, hình như cậu cũng đã rõ----Đối tượng "nhất kiến chung tình" 26 tuổi trong miệng Đinh Trình Hâm chính là người đại diện vàng tiếng tăm lẫy lừng trong giới giải trí, Mã Gia Kỳ.

Má ơi, cíu mạng.

Hạ Tuấn Lâm cảm thấy bản thân bị đau nửa đầu.

Cậu vỗ trán liếc nhìn anh bạn tốt vừa ngốc vừa khôn của mình, rồi lại nhìn Mã Gia Kỳ người mà sự tính toán cùng thông minh đều viết hết vào trong ánh mắt, thở dài----Ông anh này dù cho có bị Mã Gia Kỳ bán đi cũng sẽ ngồi đếm tiền giúp hắn.

Hạ Tuấn Lâm lo lắng muốn kiếm Đinh Trình Hâm đi nói chuyện, kết quả bị Hạ Châu gọi đi.

Con mẹ nó.

Trước khi Hạ Tuấn Lâm rời đi, cậu còn quay lại nhìn Đinh Trình Hâm đang nắm lấy vạt áo không dám ngẩng đầu lên, âm thầm cầu nguyện----Đại ca, anh thông minh lên chút đi mà, ngàn vạn lần đừng để bị bán đi.

Đinh Trình Hâm đối với sự lo lắng của người bạn trí cốt mảy may chẳng hay, anh chỉ yên lặng đứng sang một bên, lén lút nhìn người đàn ông làm tất cả các diễn viên đều căng thẳng----Hắn đứng cạnh màn hình hiển thị của Hạ Châu, tay áo sơ mi được xắn lên, để lộ bắp tay gầy nhưng không mảnh khảnh, nét mặt hắn nghiêm túc nhìn biểu hiện của diễn viên trên màn hình, cầm lấy kịch bản Hạ Châu đưa cho, cùng ông thấp giọng trò chuyện.

Khủng bố ghê.

Có điều, Đinh Trình Hâm cũng không quan sát được quá lâu, hình như công việc kết thúc rồi.

Ban đầu, phim trường coi như là sắp xếp, thu dọn đâu vào đấy, kết quả bỗng loạn hết lên, còn có người hô "Tiêu Tiêu" như thể đang kiếm ai đó.

Đinh Trình Hâm tiến về phía trước vô giúp, nghe một hồi mới hiểu, thợ trang điểm Tiêu Tiêu không biết chạy đi đâu, mà nam chính có vẻ không hài lòng với cảnh quay vừa rồi, muốn quay lại một lần nữa.

Hạ Châu nhìn khắp nơi, chợt thấy Đinh Trình Hâm trong đám người, bỗng nhớ đến Đinh phu nhân trước kia từng làm thợ trang điểm, sau này mới đổi nghề làm nhà thiết kế. Bèn nói: "Tiểu Hâm, cháu giúp chú trang điểm lại, cứ dựa theo lớp trang điểm cũ sửa qua một chút là được."

Đinh Trình Hâm bất ngờ bị đẩy ra, trong tay có thêm túi mỹ phẩm. Vẻ mặt chị gái trợ lý dịu dàng vỗ vai Đinh Trình Hâm, nói: "Cố lên."

Ngay cả cơ hội từ chối cũng không cho.

Đinh Trình Hâm thở dài, cầm cọ trang điểm đi về phía Lưu Diệu Văn----Nam chính bộ phim là Lưu Diệu Văn, xem ra là nghệ sĩ của Mã Gia Kỳ.

Lưu Diệu Văn đang ngồi trên ghế đọc kịch bản, thấy có người tới gã hơi động, khẽ ngẩng mặt lên nhưng mắt không rời kịch bản.

Kính nghiệp thật đó.

Đinh Trình Hâm không đu idol, cũng không hiểu chuyện trong giới giải trí ra sao, nên anh đương nhiên không biết người trước mặt là một đại minh tinh vừa giành được giải thưởng Nam diễn viên xuất sắc nhất, vô cùng lợi hại.

"Anh quen Mã Gia Kỳ?" Lưu Diệu Văn bỗng dưng mở miệng dọa Đinh Trình Hâm giật mình, tay run run lia qua mắt Lưu Diệu Văn, gã sợ tới mức vội vàng lui ra sau: "Anh muốn ám sát người à?"

Đinh Hâm dùng cọ sạch phủi đi bụi phấn dư, trên mặt lộ vẻ hối lỗi, sau đó mới chậm rì nói: "Từng gặp một lần, không quen."

"Vậy anh tới đây cùng ai?"

"Con trai chú Hạ là bạn tôi."

"Ồ~ ngốc chết mất."

"...Không sao."

"Lát nữa trong tổ sẽ liên hoan." Lưu Diệu Văn khép kịch bản lại, hếch cằm về phía Mã Gia Kỳ ở chỗ xa nói: "Đợi lát nữa trong tổ liên hoan, anh ấy bao, các anh cùng đi nhé."

Đinh Trình Hâm mím môi không đáp, anh không dám ngẩng đầu nhìn Lưu Diệu Văn, chỉ sợ gã lại nhắc đến Mã Gia Kỳ nữa. May mà, lúc này đạo diễn trường quay gọi Lưu Diệu Văn qua đó, Đinh Trình Hâm tay chân lanh lẹ cất dọn cọ trang điểm, xoay người rời đi.

----Có trời mới biết lúc Lưu Diệu Văn nhắc tới Mã Gia Kỳ anh đã chột dạ biết mấy.

Mèo con chạy lại ngồi xuống ghế, vừa định gọi điện cho Hạ Tuấn Lâm thì một đôi giày da bóng loáng xuất hiện trước mặt.

Đinh Trình Hâm giật mình hoảng hốt, bật dậy ngay lập tức, xoay người trông thấy một tay Mã Gia Kỳ đang tùy ý chống lên lưng ghế dựa, nhìn anh cười. Đinh Trình Hâm bị nụ cười làm cho dao động, nhất thời không biết nên nhìn vào đâu, kìm nén hồi lâu mới nhỏ giọng nói: "Thật xin lỗi."

Đáy mắt Mã Gia Kỳ ánh lên ý cười nhìn anh, cũng không quan tâm Đinh Trình Hâm sao lại xin lỗi mình, nói: "Vẫn chưa biết tên em."

"Cháu tên Đinh Trình Hâm...Hâm, Trình trong hành trình, Hâm có ba chữ kim*." Đinh Trình Hâm vội vàng ngẩng đầu, nói lắp bắp.

*Chữ "Hâm - " là ba chữ "Kim - " ghép vào.

"Đinh Trình Hâm Hâm?" Mã Gia Kỳ ngạc nhiên hỏi, Đinh Trình Hâm ngây ngốc một chốc đang định giải thích thì thoáng thấy một tia trêu chọc trong đôi mắt Mã Gia Kỳ sau chiếc kính gọng vàng----Đinh Trình Hâm mới nhận ra mình bị trêu.

Anh đứng đó có phần lúng túng, không biết nên nói gì mới phải, thầm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net