Chương 11: Mỡ để miệng mèo, mèo chẳng dám xơi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

14.

"Ba Ba, Ba cái gì mà Ba... Đến bố mẹ còn chưa từng gọi mình như thế...", Hoàng Vệ Bình đăm chiêu gội đầu, cẩn thận suy nghĩ rất lâu xem có nên cắt tóc không. Anh nhớ thời đó rất ít người để tóc kiểu này, nghĩ mãi không xong, Hoàng Vệ Bình đành từ bỏ.

Đang sấy dở tóc, Hoàng Vệ Bình bị một lọ nhỏ màu xanh lá đặt cạnh bàn chải đánh răng thu hút. Anh cầm lên nhìn thử, trên nhãn ghi toàn chữ nước ngoài, đọc không hiểu nên mở ra xem, trong lọ là kem trắng như cao thuốc, thoang thoảng mùi hương tươi mát dễ chịu. Hoàng Vệ Bình tò mò bôi một ít vào lòng bàn tay, thấy khá giống mấy kiểu kem dưỡng ẩm nên lấy hẳn một vốc thoa khắp người. Chất kem khá đặc không dễ quệt làm anh nhớ đến kem dưỡng mật ong SOD thịnh hành những năm 90, hãng này so với Đại Bảo thì loãng hơn, vào thời đó cũng thuộc số ít những loại kem đàn ông có thể mua về dùng mà không sợ bị bàn tán.

Qua một lúc lâu, khi Hoàng Vệ Bình ra khỏi phòng tắm đã thấy Triệu Phiếm Châu nằm một bên giường, nhưng vẫn đang bật đèn ngủ chờ anh, trên giường cũng có thêm một cái chăn bông mềm mại. Hoàng Vệ Bình vốn còn có chuyện định hỏi, nhưng liếc nhìn đồng hồ báo thức đầu giường thấy đã hơn ba giờ sáng, cậu đã cùng anh ở lại đội thức hai ngày một đêm, sáng hôm sau vẫn phải tiếp tục công việc, nếu bây giờ không ngủ thì tính ra chợp mắt chẳng được bao nhiêu.

Vừa đặt lưng nằm xuống, bên cạnh liền có tiếng chăn sột soạt. Hoàng Vệ Bình quay đầu về hướng âm thanh phát ra, phát hiện Triệu Phiếm Châu đang mở to mắt nhìn mình chằm chằm trong bóng tối. Ngày xưa, nói đúng hơn là hơn hai mươi năm trước, lúc huấn luyện hay khi đi công tác, cả chục người ngủ chung là chuyện bình thường, Hoàng Vệ Bình khi ấy cũng không cảm thấy gì ngoài tình cảm anh em đồng chí. Bây giờ cùng Triệu Phiếm Châu nằm trên một giường, còn bị nhìn chăm chú như thế, anh có hơi không chịu được.

Không phải anh không cho cậu ngủ, mà do chính cậu không muốn ngủ. Hoàng Vệ Bình chớp mắt, không dám nhìn thẳng Triệu Phiếm Châu, chuyển hướng nhìn lên trần nhà hỏi, "Lúc trước cậu nói tình nguyện vì tôi tăng ca là có ý gì?"

"Vậy theo anh lý do là gì?"

Giọng nói nhẹ nhàng kết hợp cùng hơi thở của Triệu Phiếm Châu đánh thẳng vào tai Hoàng Vệ Bình, khiến lòng anh càng thêm chộn rộn. Nhưng vì giữ mặt mũi, Hoàng Vệ Bình không thể nói thẳng, anh cười hì hì, nghe qua có vẻ vô tâm, "Chắc là do tính cách cậu trầm quá, bạn bè lại không nhiều, tôi thì vừa già vừa hay gây phiền phức cho cậu, nên cậu nghĩ hay là cùng tôi kết nghĩa anh em?"

"Hoàng Vệ Bình?!", Triệu Phiếm Châu bị câu trả lời của Hoàng Vệ Bình làm cho nghẹn lời, cậu không tài nào đoán được do anh chậm hiểu thật hay cố tình vòng vo từ chối khéo, cậu bực mình xoay người, quay lưng về phía anh, "Tôi thật sự không hiểu, nhiều lúc anh còn đáng ghét hơn cả trai thẳng".

Hoàng Vệ Bình không phản bác cũng không hỏi thêm, không khí buổi đêm vô cùng tĩnh lặng, đến mức Triệu Phiếm Châu có thể nghe rõ từng nhịp thở đều đặn của anh. Triệu Phiếm Châu suy nghĩ một hồi, cậu không thể cứ bỏ một câu giận dỗi vô cớ như thế rồi đi ngủ được, cậu muốn quay lại nói gì đó để bù đắp.

Triệu Phiếm Châu vừa khẽ trở mình, Hoàng Vệ Bình đã lập tức bật dậy lật ngửa Triệu Phiếm Châu rồi ngồi hẳn lên người cậu, lẹ làng tựa báo đêm săn mồi, như thể anh đã chờ thời khắc này từ rất lâu.

Triệu Phiếm Châu bất động hoàn toàn, sửng sốt không nói được câu nào.

Trong đầu cậu "ầm" một tiếng, lớp lớp suy nghĩ như sóng trào thác đổ lũ lượt kéo tới, trong sáng lẫn không trong sáng đều có cả. "Anh ấy dùng vũ lực "uy hiếp" mình chỉ để có câu trả lời thôi sao?", "Không, không, không, mình nghĩ anh ấy sắp đấm mình rồi...", "Khoan đã, chết tiệt! Không phải anh ấy đang tìm cách ngủ với mình đấy chứ...".

Dòng suy nghĩ của cậu còn đang lộn xộn, Hoàng Vệ Bình đã vươn tay qua người cậu mở tủ đầu giường, lấy máy tính bảng ra. Những bức ảnh lần lượt phơi bày trước mắt anh.

Không có gì đáng ngạc nhiên khi nhân vật chính trong từng bức ảnh đều là Hoàng Vệ Bình. Anh nhanh chóng mở từng tấm, rất nhiều ảnh chụp hiện trường, cũng có ảnh họp ở đội, tiếp đó là hình chụp anh lúc quay lại nhận công tác, khi ấy vừa mừng vừa lo... Hoàng Vệ Bình vẫn nhớ rõ ngày đầu tiên quay về đơn vị, cả đội xúm lại chào hỏi "lính mới" trong trạng thái mệt mỏi, tiếng vỗ tay vang lên thưa thớt sau lời giới thiệu của đội trưởng, chỉ có duy nhất một người đeo kính đứng trong góc chăm chú nhìn điện thoại di động trên tay, vừa xem vừa cười đến say mê. Sau này anh mới biết, hôm đó Triệu Phiếm Châu nhìn điện thoại cười tủm tỉm, là đang lén lút quay phim mình.

"Rốt cuộc cậu có ý gì?", Hoàng Vệ Bình tay đè bả vai Triệu Phiếm Châu, chân gập gối ghìm người cậu, mà "nghi phạm" lại không có ý định chống cự, thậm chí còn rất phối hợp đưa hai tay đang nhét trong chăn giơ lên đầu.

Đối phương không trả lời, chỉ lộ ra tiếng thở hổn hển.

"Triệu Phiếm Châu, nói!", Hoàng Vệ Bình không thể kiên nhẫn bằng bác sĩ pháp y, nhất định phải truy hỏi đến cùng.

Triệu Phiếm Châu khẽ rên, "Xương sườn thứ bảy, anh đè... Đau... Đau..."

Hoàng Vệ Bình vội nhấc chân, đưa tấm ảnh mới nhất sát mặt Triệu Phiếm Châu. Bức ảnh chụp tại hiện trường, cách Cục cảnh sát thành phố rất xa. Hoàng Vệ Bình ngủ gật trên đường khi đang nói chuyện, trong ảnh anh tựa đầu lên vai Triệu Phiếm Châu ngủ ngon lành, nước bọt phản quang vô cùng rõ ràng, nhìn theo dấu vết có thể thấy đồng phục của cậu bị thấm ướt.

Kiểu chụp có thể xếp vào loại biến thái, Triệu Phiếm Châu chột dạ nhỏ giọng nói, "Tôi... Không định nói với anh sớm như vậy".

"Vì sao?"

"Vì tôi nghĩ... anh không thích tôi... Nếu tôi nói ra... sẽ giống quấy rối... Mà... tôi cảm thấy chúng ta làm cộng sự như bây giờ cũng rất tốt..."

Đôi mắt hạnh tròn xoe của Hoàng Vệ Bình mở to, thì ra là thế.

Thì ra hai người họ cùng chung suy nghĩ.

"Đương nhiên là thích!", Hoàng Vệ Bình hơi bĩu môi chọn bức ảnh mình mặc cảnh phục trông đẹp trai nhất làm hình nền, sau đó đem máy tính bảng cất vào chỗ cũ.

"Sao lại thế này được?". Chuyện vui đột ngột rơi trúng đầu làm Triệu Phiếm Châu sững sờ, "Không đúng, vậy... tại sao anh lại như vậy... Lúc nào cũng chăm chú nhìn người khác... Tôi còn tưởng..."

Hoàng Vệ Bình không thích nghe mấy câu kiểu này, anh bật đèn ngủ, khuôn mặt đỏ bừng của Triệu Phiếm Châu không còn chỗ trốn, hoàn toàn bại lộ dưới ánh đèn sáng trưng.

"Tôi chăm chú nhìn ai?", Hoàng Vệ Bình hỏi, "Đồ đệ Nguyên Triệt? Hay hàng xóm sát vách? Không lẽ là cảnh sát Hoắc?"

Hoàng Vệ Bình quan sát từng biểu cảm trên mặt Triệu Phiếm Châu, đến khi cái tên Hoắc Ngôn bật ra anh liền bắt được một hơi thở nhỏ, còn kèm theo một cái nhíu mày.

Thì ra là Hoắc Ngôn.

"Bảo sao tôi thấy cậu cứ kỳ kỳ. Trực giác của tôi trước giờ vẫn rất nhạy, ngay từ đầu đã cảm thấy vị cảnh sát họ Hoắc mới tới kia có vấn đề. Vậy nên tôi mới chú ý quan sát anh ta, không lẽ cậu không nhìn ra đó là kỹ năng theo dõi sắc bén của cảnh sát lão làng à?"

Triệu Phiếm Châu nghiêng đầu sang một bên, không muốn bị nhìn thấu thêm nữa, ai lại dùng cách đối phó tội phạm để ứng xử với người mình thích như thế, cậu lẩm bẩm, "Lão luyện chỗ nào, đếm ngón tay cũng chỉ được mấy năm. Tôi quan tâm quá dễ bị loạn... Làm sao tôi biết được, bao lâu nay anh cũng có ra dấu hay "bật đèn xanh" cho tôi đâu... Sao lại thành tại tôi chứ".

Hoàng Vệ Bình vò đầu, quả thật Triệu Phiếm Châu nói không sai, chính anh cũng cảm thấy mối quan hệ đồng nghiệp với cậu dường như tốt hơn so với những người khác... đành thừa nhận, "Ừm, tôi cũng hơi do dự...".

"Do dự cái gì... Tôi có chỗ nào không hay làm anh khó chịu à?"

"Do dự...", Hoàng Vệ Bình nghĩ mãi không ra lời giải thích nào hợp lý, cuối cùng đành nói, "Thì là, mỡ treo miệng mèo, mèo không dám đụng, cậu hiểu không?"

"À", hóa ra quan hệ đồng nghiệp làm người ta không muốn tiến tới, Triệu Phiếm Châu hơi khó chịu, nhưng chỉ tích tắc sau lại cảm thấy không đúng lắm. Triệu Phiếm Châu quay đầu, nhận ra Hoàng Vệ Bình không còn nhìn mình nữa mà đã chuyển ánh mắt chăm chú sang góc khác như thể đang nhìn ai đó. Cậu đánh liều hỏi, "Nhưng đã ba giờ rưỡi sáng rồi, anh cũng không sợ trái quân lệnh lẻn đến nhà tôi ngủ... Tôi nên nghĩ sao đây? Sao anh không tới nhà đội trưởng Lý?"

Hoàng Vệ Bình ngẩng đầu, nhìn trái nhìn phải, trong lúc sơ ý thốt ra một câu, "Mỡ treo tận miệng thì mình gặm thôi..."

"Mỡ...?", Triệu Phiếm Châu lập tức nhảy khỏi giường.

"Nhưng anh giai à, lát nữa em phải dậy rồi".

Nhận ra mắt Triệu Phiếm Châu lóe lên tia dục vọng khó hiểu, Hoàng Vệ Bình nhanh tay kéo cậu nhét trở lại chăn, "Tắt đèn! Đi ngủ!"

Trêu đã rồi chạy, Hoàng Vệ Bình quả thật rất giỏi chuyện này. Triệu Phiếm Châu nghiêng về phía anh, hơi tức giận thì thầm bên tai, "Lựa lời chút thì đêm nay tôi sẽ tha cho".

Chưa đầy ba tiếng sau, chuông báo thức kêu inh ỏi. Cả đêm Triệu Phiếm Châu vui đến không ngủ được, ngồi dậy liền thấy người kia vẫn đang trong ổ chăn nhìn mình bằng đôi mắt ngái ngủ.

"Tôi muốn chính thức báo cáo với cô giáo", Triệu Phiếm Châu nghiêm túc nói.

"Để làm gì?"

"Báo cáo trạng thái cuộc sống cá nhân của tôi! Nói cho bà ấy biết chúng ta đang ở bên nhau!"

Hoàng Vệ Bình mở to mắt, sắc mặt có chút nghi ngờ, "Chỉ là ngủ chung giường, cũng chưa phát sinh gì. Như thế có phải quá vội vàng không!?! Cậu là thanh niên thời đại mới, sao lại bảo thủ thế?"

"Tôi mặc kệ!", Triệu Phiếm Châu gào lên, "Tôi muốn có danh phận! D.A.N.H P.H.Ậ.N!!!"

"Chậc chậc", Hoàng Vệ Bình hơi nhấc mông trở mình, "Hóa ra oán phụ nơi khuê phòng là thế này à".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net