Chương 23: Mẫu sinh học (Kết)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

27.

Nguyên Triệt thức suốt đêm kiểm tra từng hồ sơ quản chế một, cuối cùng trước bữa tối cũng liên kết được toàn bộ tuyến thời gian, tổng hợp thành một tập tin lớn, chép một bản vào USB đưa cho sư phụ mình. Những người không đến hiện trường hầu hết đều ăn cơm ở căng tin nhưng Hoàng Vệ Bình vẫn chưa đi, cả ngày nay anh chạy qua chạy lại giữa phòng pháp y và văn phòng, vẻ mặt khi thì tươi sáng lúc lại u ám. Nguyên Triệt khá may mắn khi báo cáo công việc đúng thời điểm tâm trạng sư phụ đang vui vẻ. Hỏi ra mới biết, không phải sư phụ nhóc hiểu được đống trận pháp phương Tây do bác sĩ Bùi bày ra, mà anh đã cưỡng chế thành công bác sĩ pháp y "thiếp thân"* quay lại tăng ca.

*"thiếp thân": gia đình quý tộc thời xưa có nha hoàn thiếp thân, là người hầu cận từ nhỏ, thường được các tiểu thư đưa theo cùng khi xuất giá. Ý của tác giả ví von Triệu Phiếm Châu luôn như hình với bóng bên cạnh Hoàng Vệ Bình.

Nguyên Triệt cái hiểu cái không, ngây ngô cười, "Xem ra vẫn là pháp y Triệu của chúng ta dễ nói chuyện nhất".

Hoàng Vệ Bình đang cười đắc ý, nghe xong lập tức sầm mặt, "Không ra thể thống gì, nhóc con, chúng ta nào?".

"Nhưng bình thường sư phụ vẫn hay nói thế mà", Nguyên Triệt thắc mắc, liền bị Mã Tịnh Y cốc cho một cái sau đầu. Cô cùng Nguyên Triệt thức trắng cả đêm qua, vừa gục xuống bàn chợp mắt chưa được hai phút đã bị câu nói ngây ngô của nhóc đánh thức. Mã Tịnh Y chỉ vào hai quầng thâm dưới mắt bất mãn nói, "Sao cậu tốt nghiệp được học viện cảnh sát với tài quan sát này vậy? Cậu nghĩ lại xem, bác sĩ Triệu nói chuyện thân thiện với cậu bao giờ chưa? Lúc trước, ai gặp bác sĩ Triệu liền chạy mất dép hả Nguyên Triệt?".

"A? A!!!!!!!!!", Nguyên Triệt đứng bật dậy, "Em hiểu rồi! Hóa ra mọi chuyện là như thế, vậy nên hôm đó trong phòng pháp y, bác sĩ Triệu túm quần lót của sư phụ ứm... ứm---!", Hoàng Vệ Bình vội vàng bịt miệng Nguyên Triệt, thằng nhóc ngốc nghếch này sao lại nói linh tinh trước mặt bao nhiêu người vậy!

Mã Tịnh Y giống như thể được sạc đầy năng lượng, hai mắt lóe sáng, không kìm nổi mà nở nụ cười đầy ẩn ý.

"Cô gái nhỏ, đừng nghĩ bậy! Ý tứ chút!", Hoàng Vệ Bình cuống đến mức cả khuôn mặt đều đỏ bừng, càng khiến Mã Tịnh Y cười lớn, còn chúc mừng, "Anh Hoàng, vụ này kết thúc cũng là lúc xuân sang. Chuyện vui như thế, có phải nên mời chúng tôi một bữa hoành tráng không?".

Mặc dù tuổi ghi trong sơ yếu lý lịch mới của Hoàng Vệ Bình không quá lớn, nhưng dù sao cũng mang tiếng được điều động quay về đội hình sự thành phố Vụ Cảng, tính ra vẫn là tiền bối của Mã Tịnh Y, bây giờ lại chẳng có chút uy nghiêm đàn anh nào, Hoàng Vệ Bình vừa thẹn vừa giận nhưng không có chỗ xả, đành trút hết lên Nguyên Triệt. "Cậu... Cậu đúng thật là!". Thằng nhóc này chỉ cần nhanh ý bằng một nửa Mã Tịnh Y thôi thì anh đã không mất mặt đến thế.

Nguyên Triệt mở to mắt, ngốc ngốc chớp chớp vài cái, còn nói theo "chúc mừng, chúc mừng". Không thể mắng mỏ nặng nhẹ, Hoàng Vệ Bình chỉ biết thở dài, dáng vẻ giống hệt người cha già đã ngoài bốn mươi, chắp tay sau lưng đi xuống lầu.

Anh theo thói quen dùng chân ấn nút mở cửa phòng pháp y, vừa đúng lúc gặp bác sĩ Bùi đang vô cùng vui vẻ chuẩn bị ra ngoài. Pháp y Tiểu Bùi, người mới vài tiếng trước còn làm khó anh, giờ lại chào hỏi vô cùng nồng nhiệt.

"Sao làm được hay vậy?", Hoàng Vệ Bình vào trong, ghé tai hỏi nhỏ Triệu Phiếm Châu. Anh đã nghĩ việc mình gọi cậu quay lại sẽ khiến Bùi Vân Thiên mích lòng.

"Thì mời cơm thôi. Hơn nữa chúng ta đang nắm trong tay một vụ trọng án, em đồng ý để cậu ta cùng ký tên trong bản báo cáo khám nghiệm. Chuyện tốt như vậy làm gì có ai không vui chứ?"

Thì ra là vừa phải bỏ công lại vẫn mất tiền. Nhất thời Hoàng Vệ Bình không biết nên xót người hay tiếc tiền, buột miệng nói, "Đắt thế mà vẫn mời à".

Xem ra vẫn là tiếc tiền hơn!

"Không sao đâu, so với tiền tiết kiệm có đáng là bao", Triệu Phiếm Châu khéo léo muốn nói mình dư dả, nhưng Hoàng Vệ Bình chưa kịp hiểu hàm ý của cậu đã bị hình ảnh quang học trên màn hình CCD thu hút.

"Đây là cái gì?"

"Là một mẫu sinh học dưới móng tay của Y Dung, bên trong tìm thấy một ít mô", Triệu Phiếm Châu hơi hếch cằm, nói được nửa câu đã ra vẻ vừa tự hào vừa đắc ý.

Hoàng Vệ Bình nhận ra vẻ mặt này, vô cùng kích động nói, "Đừng có thừa nước đục thả câu, đây là điểm mấu chốt giành thắng lợi cho chúng ta đấy!".

"Ừm. Đây là ảnh chụp lại thôi, mẫu vật đã được gửi sang phòng xét nghiệm bên cạnh rồi", Triệu Phiếm Châu mở ra một bộ ảnh khác, chụp cận cảnh phía trong cánh tay. "Hôm qua khi nói chuyện với nghi phạm, em phát hiện tay gã ta có một vết xước, nhưng ngày hôm qua trong ngõ cũng xảy ra xô xát nhiều, tuy anh không túm trúng gã nhưng em sợ có thể vết xước đó do cát mịn dưới đất hoặc nguyên nhân khác gây ra nên chưa nói. Sau đó thì vi phạm quy định, không thể tiếp tục kiểm tra nên em đã giao chuyện này cho bác sĩ pháp y thực tập".

Hoàng Vệ Bình vô cùng tán thưởng sự nhìn xa trông rộng của Triệu Phiếm Châu, nhưng "Sao em biết anh không cào, những lúc nóng giận anh vẫn cào mà".

Triệu Phiếm Châu đương nhiên biết, mấy vết xước sau lưng vẫn còn sưng đỏ chưa lành. "Trước khi anh thẩm vấn Ngô Tương Dương, em đã kiểm tra sơ bộ vết thương của anh còn gì? Nếu anh cào gã ta thì sẽ để lại dấu vết".

"Yo, quan sát kỹ càng ghê nhỉ!"

"Đương nhiên, nghề của em mà lại!"

Hoàng Vệ Bình trịnh trọng dùng ánh mắt tán thưởng lấp lánh nhìn Triệu Phiếm Châu, mỉm cười khiến cậu không kìm được, cúi xuống muốn hôn anh.

"Đã có kết quả đối chiếu", Tiểu Lý tay vung vẩy một tờ giấy dài đi vào, không để ý rằng đầu của vị bác sĩ pháp y vừa ngẩng lên nhanh như chớp.

Triệu Phiếm Châu hắng giọng hỏi kết quả xét nghiệm ADN. Tiểu Lý nói, "Kết quả cho thấy mẫu sinh học tìm được dưới móng tay của Y Dung có bộ ADN hoàn toàn trùng khớp với ADN của Ngô Tương Dương".

"Checkmate!", Triệu Phiếm Châu chụm bốn ngón vỗ vào lòng bàn tay đối diện, mỉm cười nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.

Hoàng Vệ Bình lắc đầu, lẩm bẩm "Thật sính ngoại". Đã từng tiếp xúc qua với Bùi Vân Thiên, lúc này anh mới phát hiện thì ra Triệu Phiếm Châu cũng là người thích dùng "ngoại ngữ", bảo sao bắt được "sóng" của pháp y Bùi. Nhưng chuyện Hoàng Vệ Bình quan tâm hơn cả bây giờ là cuối cùng bọn họ cũng xâu chuỗi được hoàn chỉnh các bằng chứng từ vật chứng hiện có. Nếu vật chứng không đầy đủ, dù họ cố gắng hết sức buộc Ngô Tương Dương khai nhận thì trong quá trình xét xử, nghi phạm vẫn có điều kiện lợi dụng những lỗ hổng đó để phản cung.

Dù Cam Vịnh Bội hay Ngô Tương Dương tự xưng là "chính nghĩa" nhưng chúng đều chỉ là những kẻ điên sống trong thế giới của riêng mình. Tất nhiên đây không phải thế giới để thỏa mãn hận thù, nơi một người nào đó được phép nhân danh "chính nghĩa" để "thực thi công lý" bằng những hiểu biết hạn hẹp của bản thân, như vậy hậu quả sẽ càng tồi tệ hơn. Những kẻ mang suy nghĩ hoang đường ấy hoặc đã quên mất, hoặc không nhận ra mình chẳng qua chỉ là một người bình thường, không có quyền quyết định sống chết của người khác. Kẻ giết người tàn bạo đáng tội, song nguyên do thì Hoàng Vệ Bình không muốn tìm hiểu sâu. Mọi người thường hay tìm nguyên nhân từ cách giáo dục của gia đình, nhưng anh chắc chắn rằng với bối cảnh nhân thân của Ngô Tương Dương, gã ta sẽ không thiếu thốn tình cảm, chỉ là cách họ yêu thương gã ta thì anh không biết được. Dù sao thì tình yêu cũng là một khái niệm quá trừu tượng, mỗi người sẽ có cho mình một định nghĩa riêng.

***

"Anh chuẩn bị xong chưa?", Triệu Phiếm Châu hơi lo lắng gõ cửa nhà vệ sinh, Hoàng Vệ Bình đã khóa cửa tự nhốt mình trong đó được nửa tiếng rồi. Lúc nói tan làm sẽ cùng nhau ăn tối, Bùi Vân Thiên cười khoe khoang rằng sẽ dẫn người yêu đi cùng. Không thể kém bạn thua bè, Triệu Phiếm Châu khí thế bừng bừng, nói cũng sẽ đưa người yêu đến.

Vội vã mua một bộ âu phục, gần đến giờ đi Hoàng Vệ Bình lại cảm thấy áo siết vai, quần quá chật, anh nói chân không cử động thoải mái được, mặc như vậy nếu gặp phải tình huống bất trắc thì làm sao đuổi bắt tội phạm. Triệu Phiếm Châu nói làm gì có chuyện trùng hợp kiểu đó, lấy đâu ra lắm tội phạm truy nã khắp nơi thế. Hoàng Vệ Bình nhìn mình trong gương một lúc rồi nói cái này không được, mặc quần này mông của anh trông to lắm. Nói xong liền im bặt.

Sau ngần ấy thời gian chờ đợi, cuối cùng Triệu Phiếm Châu cũng hiểu ra, cầm lấy tay nắm cửa hỏi, "Bình Bình, mấy thứ phức tạp như điện thoại di động hay máy tính anh còn học rất nhanh, cùng chồng ra ngoài ăn cơm Tây thì có gì phải sợ chứ?".

Cửa lập tức mở ra, Hoàng Vệ Bình bị nói trúng tim đen, đỏ mặt phản bác, "Sợ cái đầu em!".

"A~~ Thì ra là anh không muốn cho người khác biết quan hệ của chúng ta", Triệu Phiếm Châu bĩu môi, đầy tủi thân nói.

"Đừng diễn nữa!", Hoàng Vệ Bình trong lòng thừa hiểu, vỗ vào cái mông lép dẹp kia một cái, "Mau đi thôi, anh chuẩn bị xong rồi". Nếu Triệu Phiếm Châu thích mấy việc này, muốn dẫn anh ra ngoài giới thiệu với người khác, thi thoảng thay đổi khẩu vị cũng không tệ.

Thời đại khác đi, anh cũng dần thích nghi với thế giới, nhưng có một số thứ sẽ không thay đổi theo thời gian. Hoàng Vệ Bình muốn nói rằng, mặc kệ người khác định nghĩa thứ trừu tượng kia là gì, với ông đây tình yêu chính là Triệu Phiếm Châu.

Có điều nghe thấy Triệu Phiếm Châu cứ lẩm bà lẩm bẩm, "Ài, không qua mắt được vị cảnh sát trưởng tinh tường này nổi, cuộc sống của mình từ đây khó khăn rồi...", Hoàng Vệ Bình liền lên tiếng, "Anh nói trước, bữa này không cưa đôi, em tự tìm quán ăn cướp tiền thì tự mình thanh toán đi".

- Hết -

-- Vĩ thanh --

"Thiếu Ba... Thiếu Ba... Vệ Bình à... ~ Cậu không trốn được đâu!", Cam Vịnh Bội khẽ cười ngước lên nhìn về phía ô cửa sổ nhỏ đang mở, ánh mặt trời lọt vào mang theo chút hoài niệm ấm áp.

Tâm trạng hắn không tệ, tuy hắn và đồ đệ không giam chung trại nhưng hắn vẫn nhận được tin tức, "Lời nhắn đã được chuyển đi".

Cam Vịnh Bội cảm thấy hơi đáng tiếc, bản thân hắn không làm tròn trách nhiệm của một người thầy, chưa dạy đệ tử phân biệt rõ "ham muốn ích kỷ" và "nghĩa lớn", nhưng hắn không còn cơ hội nữa. Có kẻ bắt quả tang hắn trong lần gây án thứ hai, ép hắn xử lý Hoàng Thiếu Ba, một vật hy sinh không hề được chú ý trong án giết người liên hoàn.

Hoàng Thiếu Ba...

Nếu có cơ hội, hắn thật sự muốn thử một lần. Nhưng hắn lại là người có "ý thức công lý" mạnh mẽ, hắn chỉ dọn dẹp những thứ rác rưởi, tuyệt đối sẽ không vì tư lợi cá nhân mà vi phạm nguyên tắc của chính mình.

Hoàng Thiếu Ba, mạng cậu còn chưa tận.

Mong rằng cậu nhận ra mình vẫn đang ở trong tầm ngắm!

- KẾT CHÍNH VĂN -

*Lời tác giả: Để kết mở như phim Mỹ, hehe!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net