Chương 3: Hoắc Ngôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

4.

Hoắc Ngôn nhận nhiệm vụ, nghiên cứu hồ sơ vụ án trong vài giờ rồi chạy xe xuyên đêm từ trung tâm đến Vụ Cảng. Anh lót dạ bằng hai cái bánh bao hấp và hai chén trà, sửa sang đầu tóc, điều chỉnh lại bộ cảnh phục quen thuộc, tự tin bước vào trụ sở đội điều tra hình sự Cục cảnh sát thành phố. Hoắc Ngôn khai báo sơ lược tại bộ phận tiếp đón, sau đó tới văn phòng Cục trưởng, khách sáo trao đổi với Lý Minh Phong.

Sau phiên tòa xét xử sơ thẩm Cam Vịnh Bội, mức độ bảo mật hồ sơ của vụ án này đã được nâng lên, đến mức không phải ai trực tiếp thụ lý cũng được biết tất cả tình tiết chuẩn bị cho phiên tòa kế tiếp. Diễn biến lần xét xử đầu tiên cho thấy vụ án này quả thực rất lắt léo, trong lòng đội trưởng Lý cũng còn nhiều khúc mắc, nhưng cấp trên lại cử hẳn người xuống tham gia, ông chỉ có thể tuân theo. Đồng đội cũ Hoàng Vệ Bình thức trắng đêm vì vụ của Đường Nghi Ninh, bây giờ vẫn đang cùng cả đội vùi đầu phá án. Hoắc Ngôn nói muốn trực tiếp tham gia điều tra nên Lý Minh Phong cũng không dông dài, trực tiếp dẫn anh tới gặp mọi người.

Phòng làm việc của đội điều tra so với văn phòng thì tốt hơn, ít nhất là rộng rãi hơn một chút. Nhưng cũng chỉ có thế, vì số lượng hồ sơ rất nhiều, quân số lại đông nên bàn làm việc rất nhỏ gọn, bàn ai cũng chất hồ sơ cao như núi. Mới sáng sớm mà bên này là viên cảnh sát trẻ ghé vào bàn ngáy khò khò, bên kia là vị cảnh sát trung niên mặt mũi bơ phờ tay cầm cốc cà phê, thấy người lạ cũng như không, chỉ chào một tiếng "Đội trưởng Lý" rồi quay lưng về chỗ. Hoắc Ngôn thầm nghĩ, sao nhìn ai trong đội điều tra hình sự Vụ Cảng cũng đều không có hứng thú làm việc thế?

Lý Minh Phong cũng thấy hơi mất mặt, liền giải thích cả đội đã tăng ca trắng đêm tìm manh mối, một số khác được cử truy lùng tung tích Nguyễn Tuấn Kiệt, chồng nạn nhân. Vừa bơ phờ lướt qua khi nãy chính là một trong số những cảnh sát đi tìm người quay về.

Hoắc Ngôn gật đầu tỏ ý đã hiểu. Hai người cùng đến phòng họp. Gọi là phòng họp nhưng thực chất là tận dụng một góc phòng, dùng kính thủy tinh cách âm, là loại mà khi bật đèn sẽ mờ đi thành tường chắn, lúc này không ai bật điện nên đứng ngoài cũng có thể nhìn vào. Trong phòng có ba tấm bảng trắng, thuận tiện để liên kết các đầu mối tìm được. Một nhóm người vây quanh một trong ba tấm bảng. Trên đó gắn hình ảnh hiện trường cùng sơ đồ quan hệ xung quanh nạn nhân qua điều tra sơ bộ và các manh mối.

Một ánh nhìn sắc bén chợt hướng về phía Hoắc Ngôn, giây tiếp theo tấm bảng trắng được lật sang mặt bên kia. Đó là một cảnh sát trẻ, đôi mắt hạnh tròn đầy cảnh giác, cấp bậc quân hàm quá cao trên vai dường như không hợp tuổi.

Hoắc Ngôn mỉm cười, hướng về phía viên cảnh sát trẻ gật đầu rồi đi vào bên trong.

Lý Minh Phong hắng giọng mấy cái, giới thiệu: "Đây là đồng chí Hoắc Ngôn từ tỉnh xuống. Vụ án Đường Nghi Ninh rất nghiêm trọng nên cấp trên đã cử chuyên gia điều tra tội phạm xuống hỗ trợ chúng ta. Tôi hy vọng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ, phá được vụ này càng sớm càng tốt".

Bốn năm người vây quanh tấm bảng trắng kia nghe vậy liền quay đầu, tiếng vỗ tay lác đác vang lên, mặt ai cũng lộ vẻ phờ phạc, quầng thâm dưới mắt vẫn chưa tan.

Kết hợp những điều đã chứng kiến, nỗi lo lắng về đội hình sự trong lòng Hoắc Ngôn lại càng tăng.

Tất nhiên, ngoại trừ cảnh sát "mèo đen cảnh giác" vẫn đang chăm chú nhìn anh không rời. Hoắc Ngôn tiến lên hai bước chào hỏi mọi người, sau đó đưa tay ra: "Anh chắc là đồng chí Hoàng Vệ Bình? Nghe danh đã lâu, nay mới có vinh dự gặp mặt".

Hoàng Vệ Bình đáp lại cái bắt tay của Hoắc Ngôn nhưng chỉ một giây sau đã thu tay về. Đó có thể chỉ đơn giản là câu chào hỏi khách sáo, cũng có thể mang theo ý khác, Hoàng Vệ Bình nghĩ. Xét trong tổ chức nội bộ, rõ ràng anh là thành phần "nhảy dù" vào đội, lý lịch cá nhân hoàn toàn trống rỗng, vậy "nghe danh đã lâu" là có ý gì?

Hoàng Vệ Bình lại càng cảnh giác nhìn người vừa được cử xuống giám sát công việc này, giọng nói không mấy dễ chịu: "Nếu cấp trên đã coi trọng như vậy, không phải nên trực tiếp gọi điện thoại cho Cục trưởng à, cần gì phải cử hẳn người xuống đây?".

Hoắc Ngôn cau mày: "Án mạng đã không đơn giản, lại cộng thêm cả án mất tích".

"Ồ, mới đó mà cấp trên đã kết luận là mất tích rồi?", Hoàng Vệ Bình lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo.

Kết quả mẫu tinh dịch chỉ mới vừa được trả, cả trên giấy vệ sinh và trong bao cao su đều là của chồng nạn nhân - Nguyễn Tuấn Kiệt, tuy rằng tại hiện trường tìm thấy dấu vân tay không phải của hai vợ chồng, nhưng vẫn không khớp với thông tin trong dữ liệu cơ sở, đối chiếu dữ liệu quốc gia thì chưa có kết quả.

Hoàng Vệ Bình không quá hy vọng vào kết quả của mấy dấu vân tay này, bởi phần lớn vân tay họ tìm được tập trung ở phòng bếp, trong khi tại phòng khách - hiện trường đầu tiên của vụ án - lại hoàn toàn không có. Với những chứng cứ thu thập được đến nay, hầu hết mọi người tập trung toàn bộ nghi vấn vào Nguyễn Tuấn Kiệt - y hệt những suy đoán ban đầu của anh.

Số bằng chứng hiện tại thiếu hụt đủ chỗ, vẫn còn quá sớm để đưa ra kết luận về việc mất tích. Nhưng tại sao "chuyên gia" do tỉnh điều xuống lại dễ dàng đưa ra nhận định thiếu căn cứ như thế? Ngoài ra còn có một điểm kỳ lạ khác, tốc độ cử người tới quá nhanh.

Hoàng Vệ Bình nheo mắt, xem ra cấp trên cũng đã biết rằng vết thương chí mạng của nạn nhân là do bị điện giật, nhanh chóng liên hệ được điểm giống nhau giữa vụ án lần này và vụ giết người liên hoàn của Cam Vịnh Bội hai tháng trước. Nhưng anh vẫn luôn cảm thấy trong tổ chức ngành với nhân lực được phân công chặt chẽ như vậy, cử một chuyên gia xuống phối hợp thì nội tình hẳn không hề đơn giản.

"Án giết người của Cam Vịnh Bội còn nhiều điểm nghi vấn. Cấp trên có lẽ cũng biết việc này", Hoàng Vệ Bình thăm dò.

Vụ án lần đó anh suýt mất mạng, vai trái cũng thiếu chút nữa bị đâm xuyên. Hoàng Vệ Bình bị Lý Minh Phong kiên quyết trói vào giường bệnh, không cho phép tiếp tục tham gia nữa. Anh nghe nói Cam Vịnh Bội bị bắt ngay, cũng rất thẳng thắn nhận tội, nhưng vẫn luôn miệng nhấn mạnh rằng chuyện còn chưa kết thúc, hắn chỉ đang thay trời hành đạo. Mấy câu này giống hệt với những gì anh nghe được trước khi ngất đi.

Vụ án giết người hôm qua xảy đến khi phía cảnh sát không hề để lộ bất cứ chi tiết nào ra bên ngoài. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi chưa đầy hai tháng, trong lúc kẻ giết người đang ngồi tù chờ tuyên án thì một vụ án mô phỏng không thể được tái dựng lại vô cùng tỉ mỉ với độ trùng khớp gần như hoàn hảo thế này, trừ phi...

"Khả năng là Cam Vịnh Bội có đồng phạm trong những lần gây án trước", Hoàng Vệ Bình thẳng thắng nói ra suy luận của mình.

"Ừm, anh không nên phán đoán vô căn cứ như vậy. Các anh có thể kiểm tra lịch sử tình trường của Nguyễn Tuấn Kiệt xem hắn ta có từng qua lại với người đàn ông nào không".

Đôi mày Hoắc Ngôn từ lúc bàn về vụ án vẫn chưa hề giãn ra, che đi vẻ đẹp trai vốn có của anh.

Vụ án Cam Vịnh Bội khá đặc biệt, bản thân hắn từng là người trong ngành nên đã có năng lực phản trinh sát nhất định. Nếu có thêm đồng bọn thì tên này hẳn là còn có năng lực phản trinh sát cao hơn rất nhiều, đến mức bọn họ vẫn chưa tìm thêm được manh mối nào cho tới tận vụ án lần này. Nạn nhân mà Cam Vịnh Bội nhắm tới cũng không phải ngẫu nhiên mà từng người đều được lựa chọn rất cẩn thận. Theo bằng chứng Hoàng Vệ Bình có trong tay, Cam Vịnh Bội tìm những người đồng tính nam đã lừa gạt, giả vờ kết hôn với người khác để tra tấn, thực hiện hàng loạt tội ác bao gồm cả hiếp dâm trước khi giết. Hơn nữa, sau khi gây án, Cam Vịnh Bội sẽ để lại nhà nạn nhân toàn bộ bằng chứng về cuộc hôn nhân dối trá kia.

"Hồ Vũ", Hoàng Vệ Bình xoay tấm bảng trắng, chỉ vào cái tên bên cạnh tên Nguyễn Tuấn Kiệt nói, "Bạn học cấp ba với Nguyễn Tuấn Kiệt, anh ta phủ nhận việc hai người họ từng qua lại, nhưng những người bạn học cùng khi đó đều nói họ từng có thời gian dài quan hệ mờ ám, vì phát sinh mâu thuẫn mà bất hòa, là chuyện chẳng hay ho gì trong trường. Hồ Vũ bị vài người chú ý nên đã chuyển đi".

"Đã quá nửa đêm, các anh làm cách nào mà liên lạc được với nhiều người như thế?", Hoắc Ngôn không ngờ bọn họ lại mở rộng phạm vi điều tra theo hướng này, nhất thời khâm phục không thôi.

"Đem chuyện cũ thành chuyện phiếm để nói. Nhắc đến Nguyễn Tuấn Kiệt là mấy người bạn cũ đều không buồn ngủ nữa, mới chỉ hỏi một câu mà họ đã sẵn sàng kể trên trời dưới biển, làm đồng nghiệp của tôi ngồi phân định thật giả đến mệt", Hoàng Vệ Bình khẽ đảo mắt.

Hoắc Ngôn cười nửa miệng, gật đầu hỏi tiếp: "Vậy bây giờ Hồ Vũ đang ở đâu?".

"Anh ta đang ở nước ngoài, không có cơ hội gây án", Nguyên Triệt vừa thở hồng hộc chạy vào, ngẩng đầu chen ngang một câu.

"Ây dô, cậu bạn này vẫn nhanh nhẹn ghê", Hoắc Ngôn quay đầu nhìn Nguyên Triệt, trên trán cậu thanh niên cường tráng còn đang vương một lớp mồ hôi mỏng.

"Đây là Nguyên Triệt, đệ tử của tôi. Thằng nhóc này vừa nhìn hiện trường đã nôn tại chỗ, nôn nhiều lắm, nhưng qua 24 tiếng là ổn", Hoàng Vệ Bình vội vàng kéo Nguyên Triệt về phía mình như thể sợ bị Hoắc Ngôn cướp mất đệ tử ruột. Anh nghiêng đầu hỏi Nguyên Triệt: "Chú tìm anh có việc hả?".

Nguyên Triệt lau mồ hôi trán, Hoàng Vệ Bình thúc giục việc khám nghiệm tử thi khiến cậu cả đêm chạy đi chạy lại mấy tầng lầu, vội vàng trả lời: "Triệu... Triệu... Bác sỹ Triệu nói muốn anh tự mình xuống lấy kết quả khám nghiệm. Báo cáo hết!", nói xong còn nghiêm túc làm tư thế chào, hướng về phía Hoàng Vệ Bình và Hoắc Ngôn chào mỗi người một cái.

"Haha, bác sỹ pháp y chỗ các anh rất có cá tính nha", Hoắc Ngôn cười cười vỗ lên vai trái Hoàng Vệ Bình. Hoàng Vệ Bình nhanh nhẹn lách người tiến lên trước nửa bước, thái độ này của anh không cần nói cũng đủ hiểu. Hoắc Ngôn bất bình thu tay nói: "Vậy chúng ta cùng xuống xem kết quả".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net