Chương 5: Bí mật của người "nhảy dù"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


7.

Gia Vân là quận mới của Vụ Cảng, phía bắc nối liền dãy Đài Sơn, địa hình nhấp nhô là tàn tích của núi cao. Núi rừng trùng điệp, địa hình phức tạp, hàng năm tại khu bảo tồn thiên nhiên này có đến vài người mất tích.

Người phát hiện thi thể là một nhân viên kiểm lâm, khi tuần tra tới gần thung lũng Hoàng Ma, chú chó đi cùng đột nhiên sủa lên vài tiếng rồi vùng chạy thẳng vào rừng. Nhân viên kiểm lâm theo sát phía sau, vừa mắng vừa đuổi về phía thung lũng, cuối cùng được dẫn đến chỗ cái xác. Anh ta sợ đến mức ngã lăn mấy vòng, luống cuống bò dậy chạy xuống núi báo cảnh sát.

Con đường lát đá từ núi tới gần chân thung lũng không quá khó đi, Hoàng Vệ Bình cùng mọi người thuận lợi xuống đến nơi, Triệu Phiếm Châu cùng vài bác sỹ pháp y thực tập còn đang hỗ trợ nhau, mỗi người mang trên vai một thùng đồ nghề nặng.

Vài cảnh sát thấy thế sẽ rất vướng, đưa tay đỡ các bác sỹ pháp y. Triệu Phiếm Châu ở sau cùng, lạnh mặt nhìn Hoàng Vệ Bình cầm tay từng người.

"Cứ bước đi, chỗ này chắc lắm", Hoắc Ngôn không nghĩ nhiều, vươn tay muốn đỡ Triệu Phiếm Châu.

Triệu Phiếm Châu chùng vai, lấy thùng đồ nghề khoác lên tay Hoắc Ngôn. Hoắc Ngôn khó hiểu nhìn, sau đó thấy viên pháp y trước mặt nắm lấy tay Hoàng Vệ Bình, thuận thế nhào vào lòng người ta.

Tâm tư này cũng quá lộ liễu rồi, Hoắc Ngôn cũng không che giấu mà nhướng mày một cái.

Đất ở hai bên suối khá xốp và ẩm ướt, thi thể không mảnh vải che thân được đặt trong tư thế quỳ hướng đầu về suối, mặt ngửa lên trời. Kẻ giết người dường như biết rõ tình trạng co cứng tử thi sẽ biến mất sau một khoảng thời gian nhất định nên đã cố tình dùng cọc gỗ cố định thi thể. Tư thế xác chết lúc này giống như trong phương thức giết người của Cam Vịnh Bội, đều là nhìn lên trời. Theo giải thích của hắn, nhìn trời là để họ bị thiên lý trừng phạt.

Kẻ giết người thứ hai mới xuất hiện này đã di chuyển thi thể từ hiện trường đầu tiên đến đây, một nơi đi lại khá bất tiện. Thay vì chôn cất, gã lại tiến hành một loạt sắp xếp như thể đang thực hiện nghi thức nào đó, Hoàng Vệ Bình ghi chú những điều này vào cuốn sổ tay luôn mang bên mình, còn cẩn thận chú thích "có ý nghĩa đặc biệt", khoanh tròn mấy lần.

Dưới sự chỉ huy của Hoàng Vệ Bình, nhân viên khám nghiệm hiện trường nhanh chóng chụp ảnh, giăng lưới khu vực xung quanh để thu thập chứng cứ. Triệu Phiếm Châu cũng đã chuẩn bị xong, dẫn theo vài bác sỹ pháp y thực tập bắt tay vào công việc.

Hoắc Ngôn đang cùng Hoàng Vệ Bình đứng cạnh chỗ khám nghiệm trao đổi về vụ án, đột nhiên lùi ba bước, vội đến mức kéo theo lá khô loạt xoạt, hoảng sợ nhìn Triệu Phiếm Châu lăm lăm chiếc kim tiêm rút nắp, "Cậu, cậu, cậu làm cái gì thế?!".

Triệu Phiếm Châu khịt mũi, thầm nghĩ người này bao năm rồi chưa đến hiện trường thế, có mỗi việc chọc nhãn cầu lấy dịch kính cỏn con mà cũng hoảng hốt. "Nồng độ kali trong dịch kính giúp chúng ta xác định sơ bộ thời gian tử vong". Triệu Phiếm Châu dùng đầu kim mảnh lấy một ít chất lỏng, vừa làm vừa giải thích cho bác sỹ pháp y thực tập bên cạnh, "Cậu nhìn cho kỹ, nửa dịch phía trên vẫn còn tương đối trong suốt, thời điểm tử vong ước chừng cách đây 36 tiếng, trùng khớp với thời gian xảy ra án mạng ngày hôm kia".

Nồng độ kali sau khi chết biến động theo đồ thị hình cong, có thể được duy trì liên tục sau khi tử vong suốt 125 giờ, lại không bị việc ướp lạnh thi thể ảnh hưởng. Cậu dặn bác sỹ thực tập cất phần dịch kính thu thập được vào ống nghiệm, dán nhãn ghi cụ thể thời gian lấy mẫu, lúc trở về sẽ làm các xét nghiệm đo lường để có kết quả chính xác hơn về thời điểm tử vong.

Đội hình sự khám nghiệm hiện trường được một lúc thì mặt trời xuống núi, ánh chiều rải lên nửa dưới thi thể. Triệu Phiếm Châu loáng thoáng nhìn thấy bao quy đầu có vài vết thâm. Ánh sáng dưới thung lũng cũng không quá tốt, cậu bật đèn pin, kéo mảnh da ra một chút, phát hiện những vết thâm hình như giống một ký hiệu nào đó.

Hoàng Vệ Bình đang loay hoay xem lại hình chụp hiện trường trong máy ảnh, nhân viên hiện trường báo cáo tìm xung quanh không được bao nhiêu chứng cứ. Anh định thần lại vừa đúng lúc nhìn thấy Triệu Phiếm Châu ở bên kia đang lôi lôi kéo kéo hạ bộ thi thể, không khỏi tò mò đi tới, lom lom hỏi "Có phát hiện gì không?"

Kéo căng thêm một chút, Triệu Phiếm Châu nhận ra chữ "Da", trong lòng có dự cảm không lành, nghe giọng Hoàng Vệ Bình liền thu tay ngay lập tức.

"À, cái này... Phải mang về kiểm tra. Ở đây không tiện lắm", cậu lo lắng nhìn Hoàng Vệ Bình. Anh thức trắng đêm mà tinh thần vẫn rất tỉnh táo, dường như không hề bị ảnh hưởng bởi việc bị Cam Vịnh Bội "quấy rối tình dục" qua video thẩm vấn.

Triệu Phiếm Châu thở dài, cậu cố gắng nhìn sâu vào ánh mắt của Hoàng Vệ Bình, nhưng không dễ để nhận ra điều gì. Cậu dõi theo Hoàng Vệ Bình từ lâu, biết rõ bên ngoài anh ra vẻ tươi cười nhưng thực chất không phải kiểu người vô ưu vô lo. Lấy Triệu Phiếm Châu làm mẫu quy chiếu, nếu cậu là người nhàm chán và thích thu mình nhưng lại cố gắng đóng vai một bác sỹ pháp y tốt bụng và dễ gần, thì sự vô tư của Hoàng Vệ Bình có thể coi là một cánh cửa để anh kết nối với thế giới. Những người vô tâm vô phế đôi khi làm người khác khó chịu, nhưng Triệu Phiếm Châu sẽ không như thế với Hoàng Vệ Bình, cậu thậm chí còn có chút ghen tị, ghen tị với sự hoạt bát và đáng yêu của anh.

Thi thể được đưa về phòng giám định pháp y, Hoàng Vệ Bình vì quá đói nên cầm luôn cái màn thầu nguội sang vừa nhai vừa xem. Triệu Phiếm Châu bảo anh lấy thêm ít cải muối ăn cùng, Hoàng Vệ Bình lại nghĩ mùi nó quá nồng, sẽ ảnh hưởng đến công tác khám nghiệm nên không nhúc nhích.

Triệu Phiếm Châu kéo căng miếng da trên dương vật xác chết để nhìn rõ ký hiệu đã phát hiện khi chạng vạng. Kéo thêm một chút, bên cạnh chữ "Da" xuất hiện thêm ba dấu chấm, kéo căng hết cỡ, toàn bộ mặt trên lộ ra ba chữ viết bằng bút dầu vô cùng rõ ràng "Hoàng Thiếu Ba"*.

*Giải thích: Tên cũ của Hoàng Vệ Bình là Hoàng Thiếu Ba: 黄少波. Chữ "Ba" trong tên có bộ "" (nghĩa là "Da") nên lúc nhìn thấy Triệu Phiếm Châu đã bị giật mình.

Toàn bộ nỗi bất an lúc nãy được xác nhận, mặt vị bác sỹ pháp y trẻ lập tức trắng bệch.

Cậu quay đầu nhìn Hoàng Vệ Bình vẫn còn ngậm nửa cái màn thầu. Bản thân "Hoàng Thiếu Ba" nhìn thấy cảnh này cũng sửng sốt không thôi. Anh đã từng gặp biến thái, nhưng chưa thấy kẻ nào biến thái đến mức này... Bất động hồi lâu, ánh mắt khẽ run cuối cùng cũng xuất hiện một tia sợ hãi.

Trong hồ sơ, "Hoàng Thiếu Ba" đã chết, biết Hoàng Vệ Bình chính là Hoàng Thiếu Ba không có mấy người, nếu không phải đồng đội cực kỳ thân thiết thì cũng chỉ có cấp trên. Dựa theo tình huống hiện tại, bản báo cáo khám nghiệm này chắc chắn sẽ được đánh mã bảo mật, Triệu Phiếm Châu cảm thấy may mắn khi ban nãy mình không kiểm tra ngay tại hiện trường, và dấu vết này không bị lan truyền cho vị mới được cử đến kia.

Điện thoại cầm tay rơi xuống nền đất văng xa một đoạn khiến Hoàng Vệ Bình hoàn hồn. Anh vội vàng nhặt lên, chụp mấy tấm ảnh phần dưới thi thể để lưu hồ sơ. Hoàng Vệ Bình chợt nghĩ đến Hoắc Ngôn. Ngay từ đầu Hoàng Vệ Bình đã có linh tính rằng chuyện Hoắc Ngôn "nhảy dù" vào đội không đơn giản. Kết hợp với video thẩm Vấn Cam Vịnh Bội, mọi chuyện dần dần rõ ràng trước mắt anh.

Viên cảnh sát "nhảy dù" có lẽ đã bị đội trưởng Lý kéo xuống căng tin ăn cơm. Dẫu gì đó cũng là "chuyên gia" từ tỉnh xuống, không thể công khai mời đi ăn quán thì cũng đâu thể để người ta nhịn đói được.

Màn thầu nhét trong miệng đã lâu, dần mềm ra tan thành vị ngọt, Hoàng Vệ Bình nuốt xuống ngụm cuối cùng.

Hoắc Ngôn đến là để gặp mình, Hoàng Vệ Bình nghĩ. Cho nên, việc Hoắc Ngôn quan tâm là vì sao cái tên "Hoàng Thiếu Ba" bị lộ ra ngoài, mối liên hệ giữa ba chữ này và vụ án mạng gần đây là gì. Hơn nữa, chắc chắn anh ta biết những chuyện mà đội của mình không biết.

Hoắc Ngôn vừa đi ăn về là đến ngay phòng khám nghiệm pháp y. Tiếng bước chân của Hoắc Ngôn như nghiến vào nút nguồn tâm tư rối bời nơi Hoàng Vệ Bình. Còn chưa bước được nửa người qua cửa, Hoắc Ngôn đã bị cảnh sát Hoàng đẩy thẳng ra ngoài.

Hoàng Vệ Bình ép người lên bức tường ngoài hành lang, ngẩng đầu lên, cáu kỉnh chất vấn người cao hơn mình cả nửa cái đầu:

"Cấp trên yêu cầu cậu đến đây để làm gì?"

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Giải thích: 

Dịch kính bình thường không có Kali. Sau khi chết, Kali trong tế bào sẽ bị rò rỉ ra ngoài dịch kính, căn cứ vào lượng Kali bị rò rỉ ra cũng chính là tính nồng độ ion Kali có trong dịch kính bằng công thức sẽ suy ra được thời điểm tử vong. Kết quả chính xác có thể dao động trong khoảng 100 giờ do nồng độ Kali không bị ảnh hưởng bởi yếu tố nhiệt độ môi trường, tức là không có yếu tố gây nhiễu khi sử dụng nồng độ Kali để xác định thời điểm tử vong.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net