Chương 8: Băng bảo vệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

10.

Một kẻ quen làm việc hăng say bỗng dưng được rảnh rỗi quá mức sẽ cảm thấy cực kỳ khó chịu. Hoàng Vệ Bình nằm trên sô pha nghĩ đủ thứ chuyện trên trời dưới đất nhưng vẫn không thể bình tĩnh được. Nghĩ đông nghĩ tây, không hiểu sao anh lại nghĩ đến chuyện trước khi về nhà mình với Triệu Phiếm Châu chụm đầu ngồi xổm trong phòng giám định pháp y, cùng lén lút uống bia. Triệu Phiếm Châu mặt đỏ bừng, còn vừa nói chuyện vừa nấc.

Cậu nói sẽ chỉ tăng ca vì anh. Hoàng Vệ Bình nghiêng đầu suy nghĩ ẩn ý trong câu nói này. Đối với Triệu Phiếm Châu, anh rất đặc biệt sao? Nghĩ mãi vẫn không hiểu, anh đứng dậy thu dọn quần áo.

Nói là thu dọn đống bừa bãi, thật ra chỉ là gom quần áo bẩn bỏ vào máy giặt. Nhưng vừa mới lau sàn xong, bắt đầu chuyển sang lau kính thì Hoàng Vệ Bình khựng lại, ngẩn người nhìn, sao mình phải dọn dẹp nhà cửa như chuẩn bị đón Tết vậy.

Hoàng Vệ Bình thường ngày không làm như thế bao giờ.

Thời gian đầu khi Hoàng Vệ Bình dọn từ phòng trực ban của đội đến đây, Lý Minh Phong thường xuyên ghé vào không báo trước, mấy thứ bừa bãi ở chỗ chật hẹp này đồng đội anh đều thấy hết rồi, lúc đó anh cũng không nghĩ gì. Tại sao hôm nay Triệu Phiếm Châu vừa nói muốn tới nhà làm khách, anh đã cuống quýt lên?

Không lẽ, anh thích Triệu Phiếm Châu ư...

Có lẽ chính vì thích, nên anh mới tìm đủ mọi lý do để xuất hiện trước mặt cậu...

Nhưng... Anh chỉ nghĩ đơn giản là muốn thân thiết hơn với cậu mà thôi, những chuyện khác không thể gượng ép được.

Dù sao thì bọn họ cũng là đồng nghiệp chạm mặt hàng ngày, ngẩng đầu không thấy nhưng cúi đầu vẫn gặp.

Nếu đều là đồng nghiệp với nhau... Anh lại còn là một cảnh sát hình sự bận đến vắt chân lên cổ mà chạy, thời gian qua chẳng phải quan hệ giữa hai người vẫn rất bình thường hay sao, anh đâu cần đắn đo xem hình tượng bản thân trong mắt Triệu Phiếm Châu như thế nào, có cần thiết đâu.

Hoàng Vệ Bình không muốn lau dọn gì nữa, chiếc giẻ lau trên tay anh vẽ một đường parabol rồi rơi vào thùng nước. Tấm giẻ trải rộng, từ từ ngấm nước chìm xuống. Bụi bặm tản ra nổi lềnh bềnh, lúc tụ lúc tán theo gợn sóng lăn tăn, giống như tâm trí vị cảnh sát nửa đời vất vả này đang rối bời suy nghĩ, cảm giác bất an lan tràn, thậm chí còn lấn át cả nỗi tức giận vì bị đá khỏi cuộc điều tra.

Nghĩ không ra thì thôi không nghĩ nữa. Anh nhất định phải giữ đầu óc tỉnh táo, chuyên tâm giải quyết vụ án.

Hoàng Vệ Bình thay quần đùi thể thao, vươn vai rồi từ từ quấn băng bảo vệ cổ tay.

Phòng khách không có kệ để ti vi như những ngôi nhà thông thường khác, chỉ treo duy nhất một bao cát giữa nhà. Mỗi khi bị những ký ức mơ hồ vụn vặt làm phân tâm, hoặc những khi suy luận rơi vào bế tắc, Hoàng Vệ Bình thường sử dụng bao cát chơi đấm bốc một lúc, dùng những cú ra đòn nhanh gọn, chuẩn xác để lấy lại bình tĩnh.

Bang bang.

Bao cát bị đấm văng rồi lại bật ngược về.

Đôi găng anh đang đeo mua vào kỳ nghỉ phép năm ngoái, là anh kéo Triệu Phiếm Châu cùng đi.

/

Cửa hàng Boxing bán đầy đủ các loại sản phẩm lại nằm ở tận ngoại ô, đi xe buýt cũng không tiện đường. Vừa học cách mua hàng online, Hoàng Vệ Bình liền nhanh nhảu sắm thử một đôi găng tay nhưng chất lượng không được tốt cho lắm. Mới có vài vụ án khó, bao cát không hề hấn gì nhưng găng tay đã mòn thủng hết cả, da tay Hoàng Vệ Bình ngày càng xấu đi.

Chủ cửa hàng cũng khá chuyên nghiệp, khi Hoàng Vệ Bình vừa đến đã hỏi anh chơi thực chiến hay đấm bao cát, anh ta có thể chọn giúp. Hoàng Vệ Bình trả lời mình đánh bao cát, ông chủ cười mang đến hai đôi găng cỡ 14oz và 16oz để anh chọn. Hoàng Vệ Bình cầm nắm một lúc, cảm thấy lớp đệm lót đều khá căng đầy, rất hợp đánh bao cát, anh chọn đôi có size lớn hơn.

"Cậu đẹp trai như vậy, nếu bị đánh vào mặt thì tiếc lắm. Đánh bao cát tập chơi thì được, nếu không phải bất đắc dĩ thì đừng tới mấy chỗ kia quậy phá". Ông chủ vừa tính tiền vừa dặn dò Hoàng Vệ Bình. Ánh mắt viên cảnh sát lóe lên tia sắc lạnh đầy cảnh giác, anh đoán có lẽ ông ta biết tin của các sàn đấu chui. Nói chuyện cùng chủ cửa hàng một lúc lâu, khi quay lại Hoàng Vệ Bình mới phát hiện Triệu Phiếm Châu vẫn luôn đi cùng mình đã không thấy đâu nữa.

Hoàng Vệ Bình vội vã bỏ găng tay xuống, chạy khắp cửa hàng tìm, cuối cùng thấy cậu đứng ở quầy bán băng bảo vệ tay. Anh thở phào nhẹ nhõm, giục cậu, "Tiểu Triệu, mau về thôi".

Triệu Phiếm Châu đang vùi đầu nghiên cứu từng dòng chữ in trên bao bì mỗi loại băng vải. Khi nãy cậu tìm quanh kệ hàng nhưng không thấy có sản phẩm dùng thử nào. Thấy Hoàng Vệ Bình có vẻ vội, Triệu Phiếm Châu bèn chọn vài cuộn băng rồi đi thẳng ra quầy thu ngân.

Ông chủ hỏi cậu chọn loại nào, Triệu Phiếm Châu nhíu mày suy nghĩ không đến nửa giây, sau đó lấy ra một tấm thẻ, đắc ý nói, "Tôi mua hết".

Triệu Phiếm Châu mang tất cả những thứ Hoàng Vệ Bình để trên quầy đi thanh toán.

"Băng vải, gel, và cả đôi găng này nữa".

Ông chủ ngước lên nhìn chàng trai cao ráo đang mỉm cười, yên lặng quét mã tính tiền.

Hoàng Vệ Bình nhanh chóng trở ra xe, nóng lòng muốn đến đồn cảnh sát để báo cáo về những sới quyền anh chui có khả năng cao đang tổ chức ở khu vực này, cần ngăn chặn càng sớm càng tốt. Nhưng người lái xe lại là Triệu Phiếm Châu, anh có gấp cũng chẳng làm được gì. Trong khi ấy, bác sỹ Triệu ngồi tháo mấy gói băng vải, sờ sờ kéo kéo từng cái một. Hoàng Vệ Bình ngồi xem Triệu Phiếm Châu nghịch hồi lâu, càng nhìn càng sốt ruột, ngón tay gõ đùi liên tục. Cuối cùng, Triệu Phiếm Châu xếp băng bảo vệ theo chất lượng vải và độ đàn hồi rồi đưa cho Hoàng Vệ Bình loại tốt nhất.

"Cậu bị ngốc đấy à, tiền nhiều đến mức đem đốt luôn sao? Tôi có thiếu băng vải bảo vệ đâu", Hoàng Vệ Bình nhận lấy, giọng điệu hơi mất kiên nhẫn.

Triệu Phiếm Châu không so đo với tính khí của Hoàng Vệ Bình, nhân lúc anh duỗi tay đã nhanh nhẹn bắt lấy, vuốt ve từng khớp ngón đối phương, lớp da bị thương ở mu bàn tay đã hơi chai lại, "Đeo một bộ găng tốt, thoa thêm lớp gel lên sẽ giúp anh không bị thương". Cậu nhìn chằm chằm những vết thương mới còn chưa lành hẳn, bàn tay siết chặt hơn, "Chỉ mất mười phút lựa chọn đã có lớp bảo vệ chắc chắn rồi. Vả lại giá cũng không đắt, chưa biết chừng còn rẻ hơn so với việc anh đổi găng tay".

Va chạm mạnh đúng là sẽ khiến tay bị trầy xước, nhưng vì không quá đau nên Hoàng Vệ Bình không để tâm. Đụng chạm của Triệu Phiếm Châu gợn lên trong lòng Hoàng Vệ Bình một cảm giác khó tả, nhân lúc cậu hơi buông lỏng, anh vội rút tay về, che giấu sự khác thường của bản thân bằng câu nói đùa, "Pháp y mà chữa bệnh cho người sống à? Người sống cũng khám nghiệm như người chết hay sao?"

Cậu bác sỹ pháp y không thích mấy câu này, liếc Hoàng Vệ Bình một cái, "Cứu người đã là gì, đến mèo tôi cũng đỡ đẻ cho rồi. Hơn nữa... Tôi không sống bằng đồng lương ít ỏi trong sở".

"Vậy sao cậu chọn nghề này, vừa bẩn vừa mệt, cậu suy tính gì đó?", Hoàng Vệ Bình ôm túi xách, dựa lưng vào ghế phụ, tò mò quay sang hỏi.

"Còn anh thì sao?", Triệu Phiếm Châu chăm chú nhìn đôi mắt đen láy sáng ngời hỏi ngược lại, "Năm ngoái anh suýt trượt kỳ sát hạch tâm lý còn gì? Sao không đổi nghề mà lại vẫn tiếp tục làm cảnh sát hình sự? Anh thừa biết cơ thể mình đặc biệt, còn bung sức như đang tuổi hai mươi thật vậy..."

"Nếu tôi nói là vì lý tưởng thì cậu tin không?", đôi mắt Hoàng Vệ Bình sáng lên, anh nhanh chóng trả lời như thể đây là chuyện không cần suy nghĩ sâu xa.

Triệu Phiếm Châu im lặng hồi lâu, nhìn chằm chằm gần như không chớp mắt khiến Hoàng Vệ Bình hơi sợ, "Mé... Nhìn tôi làm cái đậu gì, muốn cười cứ cười, không phải nhịn".

"Không. Anh nói sao tôi tin vậy, tôi cũng không cười nhạo ai", Triệu Phiếm Châu lãnh đạm đáp.

/

Thở ra khi vung đấm, thu tay thì khép hàm dưới giữ hơi thở.

Hoàng Vệ Bình cố gắng khiến tâm trí mình trống rỗng.

Bình thường anh sẽ đồng nhất bao cát trong phòng khách với nghi phạm hình sự nghiêm trọng chưa bị tóm, cứ đấm vào sẽ suy nghĩ thông suốt được. Nhưng bây giờ, khuôn mặt Triệu Phiếm Châu không ngừng hiện lên khiến Hoàng Vệ Bình không cách nào tập trung nổi.

Nghĩ đến khuôn mặt ấy, anh không thể tung đòn. Đánh đấm chốc lát, Hoàng Vệ Bình ngừng lại. Nói gì thì nói, loại băng bảo vệ Triệu Phiếm Châu chọn thật sự rất tốt, tay anh không còn bị xây xước nữa.

----------------------------------------------------------------------------------------------------

Lời tác giả: Hai kẻ cuồng công việc không biết nói chuyện yêu đương. Thế thì toang mất! (Đương nhiên là KHÔNG ĐƯỢC!!!)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net