C2.9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cửa mở.

Khi Jerome bước vào, Regis đang nằm trên giường, phủ chăn lên đến ngực.

"Ah... xin lỗi ... Tôi rất dễ xấu hổ ..."

"Hmmp, sao cũng được. Cứ nghe đi cho dù ngươi đang thay đồ hay đang ăn."

"Nếu là vậy... Urg..."

Có thứ gì đó ngọ nguậy dưới chăn.

Hơi ấm của cơ thể lan truyền qua chiếc áo mỏng.

"Hah..."

Cậu có thể nghe thấy tiếng thở.

Regis đang toát mồ hôi và nằm che kín trên giường.

Altina đang trốn dưới chăn.

Cái tư thế giữ cho họ không chạm vào nhau đã bị thay đổi; Altina đang ôm Regis từ bên trái và nếu đối diện với cánh cửa. Jerome đứng phía bên phải so với cô.

Cô ấy làm việc này để trốn.

Trống ngực Regis đập dồn dập.

Bàn tay trái của Altina đang đặt trên bụng Regis, tay phải cô đặt dưới lưng cậu. Đầu cô gối vào sườn Regis. Cô sẽ bị phát hiện nếu có một chỗ trồi lên, vì thế Regis mở một quyển sách lớn và đặt nó trước ngực. Mặc dù tư thế của cậu trông không tự nhiên cho lắm-

Nhưng Jerome không nói gì về việc có thứ gì đó dưới tấm chăn.

"Nghe này , Regis."

"Được rồi ..."

"Ta không thích ngươi. Ta nghĩ tất cả sĩ quan tham mưu đều là một lũ lẻo mép và vô dụng."

" Nếu là thế .... Vậy ông sẽ gửi tôi trở về thủ đô sao?"

"Ta sẽ không làm như vậy kể cả khi ta rất muốn ."

"Bởi vì tôi là thuộc cấp của công chúa ... Uguu..."

Altina đan chân mình vào chân của Regis . Cậu biết rằng cô ấy đang xích lại gần để trốn.

Nhưng việc này khiến cậu khá là đau tim.

Cái cảm giác mềm mại của đùi cô lan truyền qua đùi của Regis. Đôi chân của cậu đang xích lại gần đùi của một cô gái và đó là một cảm giác mà cậu chưa bao giờ được trải nghiệm trước đây.

Chân Altina kẹp chặt chân trái của Regis.

Tim cậu đập nhanh hơn cứ như biểu hiện của bệnh tật nào ấy. Cậu có thể sẽ phải bỏ mạng vì đau tim nếu chuyện này cứ tiếp tục.

- Đây là một nguyên nhân cái chết khá tuyệt vời ... không không, chết như thế này thì thật là đáng thương!

Regis rơi vào một tình trạng hỗn độn .

Jerome tiến lại gần.

"Ah đợi đã Jerome ... dừng lại –"

"Nghe cho rõ đây!"

"Vâng."

Bang!! Jerome giậm mạnh chân phải lên chiếc ghế một cách đầy mãnh liệt.

"Ngươi là rác rưởi. Nhưng là loại rác rưởi có ích. Và nguyên tắc của ta là sử dụng những ai có ích, kể cả khi bọn chúng chỉ như hạt bụt."

"Ha ha ..."

"Nhưng những ai không nghe theo lệnh ta thì đều không phải là thuộc cấp của ta. Ngươi hiểu chứ?"

"Có nghĩa là ngài sẽ không vui nếu tôi không sẵn sàng nghe theo lệnh của Margrave, phải không."

"Đúng thế, ta tức giận! Ta đang rất không vui! Cứ mỗi khi nghe ngươi nói ngươi là thuộc cấp của con bé kia thì ta lại điên lên!"

"Erm... Margrave , ông sau cùng cũng là thuộc cấp của công chúa mà."

"Đó là một điều mà ta chắc chắn sẽ không chấp nhận!!"

"Tôi đồ là vậy."

"Và rồi, ngươi lại xin phép con bé đó để thực hiện mệnh lệnh của ta."

"Oh , tôi hiểu rồi ..."

Margrave là một người không tuân theo luật lệ cho dù đang mặc đồng phục quân đội. Và sẽ sẵn sàng lờ đi nghi thức nếu cần thiết.

Nếu Jerome trở thành sĩ quan chỉ huy của Regis, anh ta sẽ có thể sai việc cậu như ý muốn. Và vị trí thuộc cấp của cậu đối với Altina sẽ vẫn giữ nguyên như ban đầu ...

Nhưng thật ra cậu lại được công chúa chọn làm sĩ quan tham mưu, việc này khá là quan trọng.

"Kukuku... Ta muốn ngươi làm việc dưới quyền của ta , Regis."

"Về việc đó..."

Cô gái nằm dưới chăn ôm chặt eo Regis như muốn phản đối. Regis hiểu cảm giác của cô - nhưng cô sẽ bị phát hiện nếu cứ tiếp tục làm như thế!!

Regis đánh nhẹ lên cái đầu nhỏ xinh của Altina bằng một góc quyển sách đang nằm trên chiếc chăn.

Cậu hầu như không làm đau cô ấy.

Altina nằm im thin thít.

Cậu mong rằng việc này sẽ làm cô bình tĩnh lại.

Jerome nói thật lòng , hiếm khi việc này xảy ra.

"...Về phần mình ... ta không muốn phải chôn chân ở phía bắc mãi mãi."

Đó là điều tự nhiên khi anh ta cảm thấy muốn nổi loạn. Nhưng cái hệ thống to lớn dưới cái tên Đế Quốc không phải một thứ mà người đàn ông này có thể đấu lại.

"Ngài có kế hoạch không ?"

"Tất nhiên là có ... không ... Kế hoạch của ta không có liên quan gì đến ngươi . Đừng có tự mãn, tên sĩ quan tham mưu hạng năm kia."

"Ừm , ngài nói đúng."

"Ta đang nói rằng ngươi có thể có ích, kể cả khi ngươi chỉ như một hạt bụi. Ngươi nên tự hào vì điều đó."

"Tôi chỉ làm việc đủ tốt để nhận tiền lương. Còn về phần thay đổi làm sĩ quan giám sát, ngài phải hỏi công chúa ..."

"Ngươi đang bảo rằng ngươi sẽ chọn công chúa thay vì ta sao ?"

"Thì .. tôi không thể đưa ra quyết định một cách nhanh chóng như vậy."

"Được thôi, hãy nghĩ về nó. Đó là điều mà ngươi cần phải suy nghĩ đấy."

Jerome bỏ chân ra khỏi ghế và đi ra cửa.

Regis nghiêm túc hỏi anh ta:

"Nếu tôi ... từ chối lời đề nghị đó , chuyện gì sẽ xảy ra ?"

"Là một người nhân từ. Ta sẽ cho ngươi một cái chết không đau đớn."

Người rùng mình là Altina cũng là người đang ôm cậu.

Regis đẩy nhẹ đầu cô xuống.

" ... Đó là ... một cái kết thật hào phóng ."

Jerome mỉm cười, tin chắn rằng anh ta sẽ không bị từ chối và rời đi.

"Fu ha !"

Altina bật tung cái chăn và đẩy người dậy

Trong đó quá nóng và khuôn mặt cô đỏ lên.

"Người có sao không ?"

"Hah...hah... Tôi không ổn chút nào đây nè!"

"Người, người ầm ĩ quá."

"Hmmp."

Altina đưa mặt lại gần.

Lúc này cô đang ở trên Regis, trên giường.

Một cảnh tượng táo bạo.

Người có chút hiểu biết gì điều này không nhỉ ?

Cô thực sự không biết nhiều thứ, cho nên cô không hiểu được việc mình đang làm.

Regis có thể cảm thấy sức nặng xung quanh bụng mình.

Regis xấu hổ mà đỏ hết mặt mày.

"Erm , Altina ... Xin hãy bình tĩnh lại và ra khỏi người tôi ..."

"Anh muốn làm việc dưới trướng Jerome à?!"

"Không đời nào có chuyện đó!"

"Không phải hắn ta sẽ giết anh nếu anh từ chối sao?"

"Anh ta chỉ đoe dọa thôi..."

"Nhưng ... anh lại không từ chối hắn."

"Phải, bởi vì người đang ở đây mà..."

Jerome có thể sử dụng đến bạo lực nếu bị từ chối ở đây. Altina đang trốn dưới tấm chăn chắc chắn sẽ bị phát hiện bởi việc đó.

Cô ấy chắc đã mất đi sự bình tĩnh để có thể nhận ra điều này.

Altina nắm chặt chiếc áo của Regis.

Đôi mắt đỏ của cô rơm rớm lệ.

Cô gần như sắp khóc.

Không có viên đá quý nào có thể sánh với sự xinh đẹp này –Regis nghĩ ngợi mông lung.

Altina a.jpg

Nước mắt lăn dài trên má.

"Giúp tôi đi! Anh là người rất quan trọng đối với tôi!"

"...?!"

Regis ngạc nhiên.

Altina đang nghiêm túc mà nhìn cậu.

Cậu có thể cảm thấy mặt mình đỏ.

Có vẻ như cả hai bên đều không bình tĩnh được – Regis nghĩ trong khi hít thở thật sâu.

Cậu nói trong sự bình tĩnh hết mức có thể.

"Nghe tôi nói này Altina ...Tôi không từ chối Margrave để tránh đi nguy cơ người có thể bị phát hiện."

"Ah... Ra là thế, tôi xin lỗi."

"Vả lại, giết tôi chỉ bởi vì tôi từ chối thật là một lời đoe dọa sáo rỗng... Giờ thì tôi biết bản chất thực sự của ông ấy rồi."

"Nhưng kể ra chưa đầy một tuần kể từ khi anh đến pháo đài này mà?"

"Anh ta là một người khó có thể thỏa thuận. Sau cùng anh ta vẫn là một người đặc biệt."

"Thật không ? Thế còn tôi ?"

"... còn người thì ... tôi chưa hiểu hết được."

"Như thế là sao ... Anh đang xạo à?"

"Tôi không bao giờ nói dối."

"Thì, có vẻ như anh ghét nói dối . Vậy thì hãy trả lời tôi thật lòng ...Anh bằng lòng giúp tôi về việc mà tôi đã nói với anh chứ ?"

Khuôn mặt cô ấy vừa lo lắng vừa hy vọng.

Họ gần nhau đến nỗi có thể cảm thấy hơi thở của nhau.

Gần đến nỗi Regis có thấy sự phản chiếu của mình trong đôi mắt đỏ của cô.

Trước đây không có ai nói cần cậu nhiều đến như vậy.

Không có ai chấp nhận cậu như thế này cả.

Nhưng Regis vẫn không tỏ ra tự tin.

"... Vậy thì tôi sẽ nói với người tôi thực sự nghĩ gì ... Việc mà người đang làm là chống lại bộ máy đế quốc. Những người có quyền lực sẽ xem người như kẻ thù và tấn công người. Họ thậm chí sẽ bỏ qua mệnh lệnh của hoàng đế và tìm cách triệt hạ người. Kể cả khi người có những lý lẽ đúng đắn đi chăng nữa...Chưa nói tới người dân, thậm chí cả giới quý tộc cũng sẽ không giúp đỡ người."

"Vậy là anh sẽ không giúp đỡ tôi bởi vì những việc nguy hiểm đó sao?"

" Trái lại. Tôi muốn giúp người bởi vì nó là một giấc mơ khó đạt được."

"Thật không ?!"

Altina từ tuyệt vọng nay mừng ra mặt.

Regis kiềm chế cô bé.

"Đợi một chút đã ... Nhưng ... nhưng mà ... tôi vẫn chưa hình dung ra mình có ích cho người."

"Tại sao? Đề xuất của anh với hầu tước Tennessee, thuyết phục Jerome và bắt bọn cướp đã cho thấy anh là người có năng lực mà phải không? Anh còn có tài năng, kiến thức sâu rộng trong lĩnh vực chiến thuật trong quá khứ nữa mà."

"Tôi làm những việc đó bởi vì tôi có kiến thức về nó.Tôi chỉ là một người độc giả có niềm đam mê thôi. Tôi sẽ không giúp được gì trong những tình huống mà tôi không có kiến thức về chúng... Người thật bất cẩn khi trao gửi niểm tin ở một kẻ dấm dớ như tôi. Tôi biết khả năng của mình, đó là lý do vì sao tôi không muốn nhận công việc này. Lỡ như tôi tạo ra một chuyện gì đó nghiêm trọng thì sao? Điều mà người đang định làm gây rất nhiều rủi ro cho cuộc sống của chính người đấy. Sẽ không có cơ hội thứ hai đâu. Người cần phải cân nhắc hơn khi chọn người. Thật là một điều tuyệt vời khi tôi gặp được người. Có lẽ sau này người sẽ tìm thấy một chiến thuật gia đích thực... Ngay từ ban đầu, việc người gặp được tôi cũng chỉ là tình cờ mà thôi..."

Altina ũ rũ trùng vai xuống.

Đầu cô chạm vào đầu Regis nghe cái cộp.

Regis sửng sốt.

Môi họ gần sát sàn sạn nhau.

"Regis..."

Một âm thanh thiếu đi sức nặng.

Cô ấy đờ đẫn thế này bởi vì cô ấy cảm thấy tuyệt vọng sao? Mình không thể làm gì với chuyện này rồi.

"Altina...?"

"... Anh có thực sự muốn làm nhà chiến thuật của tôi không ?"

"Xin người đừng nhắc đến chuyện trở thành chiến thuật gia vội, tôi thành tâm muốn giúp đỡ người ... Nhưng tôi không thể chắc chắn rằng mình sẽ làm tốt."

Hơi ấm từ cơ thể của Altina truyền qua trán họ.

Cậu cảm thấy cô ấy ấm hơn mình.

"Vậy, thế này có được không? Bởi vì anh không tự tin vào bản thân mình, vậy thì tôi sẽ thay anh mà tin tưởng ở anh, kết hợp chúng lại ta sẽ có một người tự tin, phải không nào?"

Đúng là một lý lẽ gian xảo.

Nhưng kết hợp chúng lại để có thể trao gởi niềm tin nơi bản thân cậu, Regis cảm thấy muốn tin vào Altina hơn.

"... Người tin tưởng tôi... và rồi tôi sẽ tin tưởng người, thế ra là vậy sao?"

Altina nhổm dậy.

Trán Regis vẫn còn vương hơi ấm từ cái chạm ban nãy.

Nhưng thứ duy nhất rời đi là trán họ. Cơ thể của Altina vẫn còn ở trên vùng bụng của Regis.

"Phải, tôi tin bản thân mình – tôi rất muốn nói như thế. Nhưng tôi nhận ra rằng tôi không đáng tin."

"Tại sao ?"

Một sự thay đổi trong thâm tâm.

Cô ấy vừa mới can đảm tuyên bố rằng mình sẽ trở thành nữ hoàng.

Và trong ánh mắt của cô, không hề hiện lên việc cô sẽ từ bỏ.

Cậu có thể thấy sự quyết tâm nơi vẻ mặt cô.

"Ngài Jerome nói rằng anh ta muốn cậu làm việc cho anh ta phải không?"

"Ah..."

Đó là điều duy nhất xảy ra sau khi cô tuyên bố điều đó.

Cô hẳn so sánh mình với Jerome.

Đúng là có một khoảng cách lớn giữabọn họ.

"Phần lớn binh sĩ tin tưởng Jerome hơn tôi. Nhưng nội việc yêu cầu anh tin tưởng tôi, thì việc đó cũng đã quá là ngạo mạn rồi."

"Tôi nghĩ Ngài Jerome là người có khả năng thành công cao hơn. Ngài có thể sẽ nổi dậy và quay trở lại thủ đô."

"Lẽ nào anh ta sẽ trở thành hoàng đế?"

"Không ...." Rất khó chiếm được ngôi hoàng đế.

Jerome có thể mạnh , nhưng không có nghĩa là binh lính của anh ta cũng như vậy. Đội quân thứ nhất bảo vệ cung điện hoàng đế không chỉ là một đội ngũ toàn những người con ưu tú của đất nước, mà trang bị của họ cũng thuộc hàng tốt nhất nữa.

Và quan trọng nhất là, không ai có thể đến được với chiến thắng mà không có sự ủng hộ của nhân dân.

Chiến tranh phải đi kèm với công lý.

Regis thôi không suy nghĩ nữa.

"Không, tôi không thể giúp anh ta ...Kể cả khi Jerome có trở thành kẻ độc tài đi chăng nữa, cuộc chiến vẫn sẽ không chấm dứt. Cho dù lãnh thổ có được mở rộng đi chăng nữa."

Altina đồng ý.

"Đúng vậy. Tôi không thể giao việc này cho Ngài Jerome được. Tôi phải thay đổi bản thân để có thể giành được điều mà tôi monh muốn."

"Nếu là vậy ... Người sẽ không bao giờ từ bỏ..."

Altina liền đáp lại trước câu lỡ lời của Regis.

Cô đón nhận lấy lời nói của cậu và hỏi:

"Thật là khiếm nhã! Tôi rất lo lắng khi nói những lời đó đến nỗi tôi tưởng tim mình như ngừng đập! Anh nghĩ rằng do tôi ngẫu hứng và sẽ dễ dàng từ bỏ sao?"

Altina duỗi thẳng người làm sức nặng của cô ép xuống.

Đè xuống bụng của Regis.

"Ugh fu !?"

"Xin lỗi ~"

Altina lắc lư trong khi đang ngồi trên bụng Regis.

Mỗi cử động đều tạo ra một cơn đau lên bụng cậu.

Chiếc giường kêu kẽo kẹt.

"Tôi sắp nôn, sắp nôn đấy, thứ mà tôi ăn trong bữa tiệc sắp trào ra rồi nè ... Xin lỗi, tôi thật sự xin lỗi!!"

"Tốt."

Cuộc tấn công vào bụng cậu ngừng lại.

Cô nói.

" Trách nhiệm của tôi là làm cho mọi người tin tưởng mình. Hiểu được cảm giác bây giờ của anh đã làm tôi mãn nguyện rồi."

"Tôi cảm thấy như muốn nôn ra vậy ..."

"Không phải cái cảm giác đó."

"...Vậy người định sẽ làm gì ?"

"Một nhà chiến lược không thể phô bày kỹ năng của mình nếu thiếu binh lính phải không ?"

"Đó là chuyện đương nhiên."

"Để đó cho tôi, tôi sẽ lo việc đó."

"Altina... tôi không cho phép người làm bất cứ việc gì thiếu suy nghĩ."

"Đây là lời khuyên của anh với tư cách là một nhà chiến lược? Hay là lời khuyên của một người chiến hữu với khát vọng tương tự? Hay là như một người bạn thế? Ah , hay là ..."

"Erm, thì ... với tư cách là một sĩ quan tham mưu hạng năm."

" Tôi hiểu rồi."

Cô đưa tay ra và nhẹ nhàng đặt nó lên mũi của Regis.

"Hmmm?!"

Altina ra khỏi người Regis sau khi cô bỏ tay khỏi mũi cậu.

Nhảy ra nhẹ nhàng như một con mèo.

Altina đã ra tới ngoài cửa trước khi mắt cậu có thể bắt kịp.

"Ngủ ngon nhé Regis."

Cô mỉm cười tỏ ý như chắc chắn về một điều gì đó và rời đi.

Cánh cửa đóng lại.

Căn phòng lại yên tĩnh.

Regis đẩy thân trên dậy, giải phóng tất cả sức lực và thả mình xuống giường.

Cơ thể cậu nặng như chì vậy.

Ở trong này có thể nghe thấy tiếng chim hót ngoài cửa sổ.

Tuy không ồn ào cho lắm, nhưng cũng đủ ngăn Regis chợp mắt.

"Chuyện gì ... thế này ..."

Regis đã nắm được tình hình của trung đoàn biên giới thông qua vụ việc với bọn cướp và cậu đã nắm chắc một điều. Vấn đề cấp thiết tiếp theo là phải hợp thức hóa bộ máy chỉ huy. Và trước nhất là phải giải quyết mối quan hệ phức tạp giữa Altina và Jerome.

Và cách giải quyết tốt nhất là làm cho Jerome phải công nhận Altina như một vị chỉ huy.

Nếu việc đó quá khó, thì kế hoạch kế tiếp sẽ là khiến Altina phải chấp nhận vai trò của mình như một vị chỉ huy chỉ để cho có.

Regis không thể tưởng tượng nổi những câu nói của cậu lại khích lệ Altina chọn con đường vương quyền.

Altina hẳn thích chết hơn là trở thành một cái bình xinh đẹp.

Và thực sự không thể hiểu được tại sao cả hai bên đều muốn lôi kéo một sĩ quan tham mưu chỉ mới chân ướt chân ráo như thế.

Với Regis ở giữa, Altina và Jerome là hai người đang hướng ánh mắt về cậu trong khi đang ở cương vị đối thủ của nhau.

Regis như muốn khóc.

" ...Chuyện gì thế này ... Phải chăng mình là một tên tội phạm đang làm mọi thứ trở nên tệ hơn sao? Làm sao mà nó lại trở nên như thế này? Mình chỉ muốn đọc sách thôi mà ..."

Đúng rồi, đọc sách thôi.

Cậu quá tỉnh táo và không thể ngủ được cho dù cậu có chờ đợi bao lâu đi nữa.

Regis lấy một cuốn sách mới từ trên kệ xuống và lật nó ra.

"Đọc sách rất tốt ... Nó giúp mình quên đi tất cả mọi thứ..."

Nó nên giúp cậu quên đi mọi rắc rối.

Nhưng rồi cậu nhận ra rằng mắt cậu vẫn tiến theo từng dòng chữ trong khi tâm trí thì lại đang ở nơi nào đó.

Như một kẻ có tội, Regis phải gánh vác trách nhiệm và phải điều chỉnh lại mối quan hệ giữa Altina và Jerome.

Quả là một điều nguy hiểm khi cùng lúc có cả chỉ huy trên danh nghĩa cùng chỉ huy thực thụ.

" Mình đã nói rồi ... Mình là một tên vô dụng ..."

Với ý nghĩ buồn bã này, Regis để quyển sách mở và ngủ thiếp đi như thể cậu vừa bị ngất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net