D8 • Mèo con ngại ngùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần đầu tiên tui gặp Riki, ngoài việc hông ưa ảnh ra, thì tui còn thấy ảnh lùn hơn tui nữa.

Dĩ nhiên đây hông phải là vấn đề về chiều cao...

Mà là tui, lúc đó dù có ấn tượng hông tốt về ảnh thì vẫn hông phủ nhận được việc ảnh ngước đầu lên rất đáng yêu.

Rất giống một con mèo.

Mỗi lần ảnh vấp té, ảnh sẽ dúi người về phía tui.

Hoặc là bốn mắt nhìn nhau trong ngại ngùng, hoặc là ảnh sẽ cười hờ hờ để phá tan bầu không khí đó.

Nhưng mà, nói đi nói lại thì tui luôn là người chịu trách nhiệm quản việc đi đứng cho Riki.

Ôm eo ảnh để ảnh không té, che đầu ảnh lúc gần đụng vào tường, giữ vai ảnh để ảnh đi thẳng về phía trước, và gọn hơn hết thì là nắm tay.

Những lúc như thế, Riki sẽ ngại ngùng.

Ảnh đỏ mặt. Ảnh thường sẽ hay đưa tay chạm lên mũi, hoặc xoa hai bàn tay với nhau, hoặc rụt vai, hoặc mím môi, hoặc gãi má, hoặc đơn giản nhất là cười ngốc nghếch.

Lúc mà tui nghiêm mặt lại, giả bộ chọc ghẹo rồi đứng áp sát ảnh, nói mấy câu vô sỉ, mặt ảnh sẽ còn đỏ hơn.

Nhìn bộ dạng lúng túng của ảnh mà tui thấy tim tui nở hoa á.

Sao tui yêu ảnh ghê.

Người ta nói...

Nếu bác sĩ yêu một bệnh nhân, anh ta sẽ nhìn bản chụp X-quang khung xương của người đó rồi cười tủm tỉm.

Nếu một chiêm tinh gia yêu một người bình thường, cô ta sẽ ngắm bản đồ sao của người đó cả ngày rồi viết một bài phân tích dài vô tận.

Nếu một người bình thường yêu một đầu bếp, thì dù là khi người ấy cầm dao lên gọt táo hay chặt thịt, bàn tay của người đó vẫn có sức hút không rời.

Tình yêu luôn được thể hiện bởi những ngôn ngữ rất riêng.

Trên thế giới có hơn 7 tỷ người, nên sẽ có vô vàn cách để người ta biểu đạt ngôn ngữ tình cảm.

Vậy thì ngôn ngữ tình yêu của tui chính là Rikimaru Chikada, dù ảnh có thở thôi tui cũng thấy đáng yêu nữa.

Nên mọi người đừng có giành ảnh với tui đó nha. Độc quyền của tui đó!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net