1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

9 giờ tối, đang trong giờ làm thêm thì Chan Yeol gọi đến, giọng nó say lè nhè, nó bảo Sehun mau đến chỗ nó ngay nếu không nó sẽ làm loạn chỗ này lên. Quán giờ này cũng không nhiều khách, cậu xin nghỉ sớm để chạy lại với Chan Yeol. Bạn bè tốt ghê, trong lúc người khác tối mặt đi làm thêm thì nó lại đi uống rượu rồi làm cha, kêu đến là phải đến

Ngồi hơn hai chục phút nghe nó than vãn khóc lóc, à thì ra là bị chị khoá trên từ chối. Suốt mấy tháng qua nó cung phụng chị ấy thật chu đáo, dù mưa hay nắng nó cũng đến chở chị ấy đi học, chuông vừa báo giải lao thì nó phóng ngay xuống cantin lấy thức ăn và xí bàn tốt cho chị và đám bạn. Chỉ cần chị ấy nhắn tin là nó bay đến ngay, vậy mà sáng nay nó quyết định tỏ tình thì chỉ nhận được câu nói lạnh lùng chị ấy không thích mẫu bạn trai như nó, và quan trọng hơn chị không thích người nhỏ tuổi hơn

Thân nhau từ thời bím tả vậy mà Chan Yeol chẳng giống cậu tý nào, dại gái thôi rồi. Chan đẹp trai, cao ráo, thể thao siêu cừ nhá, lại vui tính, biết bao cô theo mà nó lại đi mê mẫn bà chị hơn nó 2 tuổi.

Hơn 2 tuổi lận đó, đã nhiều lần cậu khuyên ngăn nhưng bị nó tẩn cho tơi bời hoa lá, nó nói lấy được người chuẩn chạc hơn tuổi mình là có phước lắm, sau này người ta sẽ lo cho mình. Ờ, có phước dữ lắm, mình chưa già người ta đã lụm cụm rồi. Mình mài quần ở đại học, hết giờ vợ yêu làm ở công sở đến rước về. Tiền đồ sáng lạng ghê nhỉ. Có cậu chết cũng không đồng chí hướng với nó

Chỉ vì một đứa con gái mà nó lại say bí tỉ, chẳng khác thằng dở hơi là mấy, nó bắt cậu phải uống nếu không nó lại khóc um sùm lên. Coi như giữ thể diện cho cả hai, Sehun uống chung với nó. Kết quả là một thằng say đến không biết trời chăng gì nữa, một thằng cũng không tỉnh táo cho lắm, cỗng thằng bạn quăng vào taxi, dặn dò địa chỉ xong cậu loạng choạng bước về

- A! cái giường yêu vấu của mình đây rồi

Đặt lưng lên giường, ôi còn gì hạnh phúc bằng, nhưng mò khắp giường rồi mà chả thấy cái gối ôm đâu, thôi kệ, mệt gần chết rồi

- Lần sau đừng ăn ở chỗ đó nữa, cứ tưởng rẻ lắm ai ngờ....

- Một ổ bánh với một ly coca mà năm ngàn năm trăm ₩, sắp đói đến nơi rồi. Sao mẹ chưa gưi tiền nữa, cuối tháng rồi còn gì

- Á mẹ ơiiiiiiiiiii, Luhan hyung cứu em vớiiiiiiii

Luhan vừa đi vừa dán mắt vào ví đếm tiền thì ở đâu có bàn tay lạnh ngắt túm lấy chân Baek Hyun làm cậu nhảy lên ôm Luhan, theo phản xạ chân Luhan giẫm lên bàn tay đó không ngừng.

- Lạnh... Tôi lạnh quá...

Đang trong tư thế thủ võ, nghe giọng run run cất lên cả hai chồm người lại gần xem người hay ma.

Là một cậu nhóc đẹp trai đang nằm co ro trên đống giấy thùng sát tường. Ở đâu ra cậu học sinh chạc 15 16, mùi rượu nực nồng nằm ngủ nơi vắng vẻ thế này, mất nết cho chết luôn. Luhan trề môi định đứng dậy nhưng thấy bàn tay bị giẫm trầy trụa làm anh thấy có lỗi, với lại đẹp trai vầy mà chết cống thì tội lắm.

Baek Hyun đỡ cậu nhóc dậy, để lên lưng Luhan cỗng về nhà trọ, đằng nào cũng còn một đoạn nữa là đến rồi.

Hôm sau....

Ánh sáng từ cửa sổ chíu vào cả gian phòng làm cho cậu không tài nào mở mắt được, gió thổi rèm cửa nhẹ bay mát rượi, cây quạt trần cũ kĩ kêu rè rè. Quay đầu sang trái, nheo mắt nhìn cái tủ màu hồng hello kitty, ủa mà mình mua cái tủ này hồi nào, căn bản là nó không phải của cậu. Hốt hoảng bật dậy, nhìn quanh thì căn phòng này hoàn toàn không có chút quen thuộc. Không phải nhà thằng Chan, càng không phải nhà Jun Myeon hyung

Nhìn xuống thì cậu đang mặc bộ đồ thể thao màu đỏ ngắn củn cỡn trên mắt cá chân hơn gang tay, tối qua rõ ràng mình về nhà rồi, vò đầu bứt tóc mãi không biết chuyện gì đang xảy ra thì Luhan mở cửa phòng bước vào

- Dậy rồi hả?

Sehun giật mình kéo chăn lên che người

- Anh.... là ai? Anh định làm gì tôi hả?

Luhan tiến tới định sờ trán xem còn sốt không, Sehun vội lùi ra sau, rốt cục thằng nhóc này bị gì vậy không biết.

- Anh... Anh muốn bao nhiêu, tôi sẽ bảo mẹ tôi cho người mang đến.

- Năm trăm triệu won, có không?

- Được rồi..... tôi sẽ điện cho mẹ tôi

- Mẹ nhóc sẽ bỏ ra năm trăm triệu won thật không?

Sehun gật gật đầu, tay sờ mó khắp người tìm điện thoại, thấy không có cậu kêu anh trả lại thì mới điện được, liền bị ăn hai cái cóc vô đầu

- Tôi mà có lấy điện thoại của cậu thì cho tôi lùn lại mười cm nữa. Tôi không phải bọn bắt cóc. Khuya qua cậu say mèm nằm co ro ngoài đường, tôi mang cậu về đây, cậu nôn ra đầy phòng, không mau cảm ơn mà còn ở đó vu oan nữa hả?

Vừa mắng Luhan vừa đưa tay nhá nhá làm Sehun né lia lịa

- Mau rửa mặt ra ăn sáng đi, nhóc con

Cậu rụt rè bước ra, nơi Luhan và Baek Hyun dọn sẵn thức ăn trên chiếc giường. Cậu ồ lên khi thấy những ngôi nhà bé tí dưới kia, đứng trên sân thượng của Luhan có thể thấy toàn bộ Seoul, có rất nhiều chậu cây nhỏ dưới đất, chiếc giường gỗ to đặt ở giữa. Bộ quần áo cậu mặc đêm qua đang bay trước gió trên giá phơi đồ, phải rồi, nghe nói là nôn đầy phòng cơ mà. Thằng Chan Yeol là thằng hại bạn mà

- Không mau ngồi xuống đi, tôi có ăn thịt cậu đâu

Luhan vừa cầm chén cơm ăn vừa nói thì bị Baek Hyun thụt vào tay một cái, trợn mắt nhìn anh với kiểu ''ăn nói vậy đó hả'' rồi tươi cười với Sehun

- Cậu ngồi đi, đói lắm phải không? Đêm qua cậu say quá nên chúng tôi mang cậu về

Sehun ăn nhiệt tình mặc cho hai người đối diện nhìn muốn rớt hàm ra ngoài, ăn no nê cậu cười để lộ chiếc răng khểnh đáng yêu. Lúc đó cả hai mới hồn về với chính chủ. Thay lại đồ, cậu lễ phép chào ân nhân rồi Luhan dắt cậu đi xuống

- Muốn đi tàu điện ngầm thì đi thẳng rồi rẽ trái, muốn đi xe buýt thì đi hướng này, cứ đi hết con dốc này là đến

Chỉ xong Luhan chỉnh lại balo bước đi, anh ngạc nhiên quay lại khi thấy cậu lẽo đẽo theo sau

- Sao không về mà đi theo tôi?

- Em bị mất ví tiền lẫn điện thoại rồi. Anh.... cho em mượn tiền đi, em sẽ trả đầy đủ cho anh

- Ôi trời, con nít mà bày đặt uống rượu rồi nằm lăn lóc ngoài đường cho đến bị mất hết đồ

- Tính tới bữa nay thì em 19 tuổi 2 tháng đó.

.

- Vậy không phải con nít hả

Luhan móc tiền ra đưa cho Sehun khuyến mãi thêm cái búng trán

- Mau về đi, chắc nhà cậu tìm cậu khắp nơi rồi đó, nhóc con, lần sau không được uống rượu nữa biết chưa

Đưa tiền xong cậu vẫn đi theo Luhan, quay lại nhíu mày thì Sehun vội giải thích

- Em không biết đường, tối qua anh mang em về đây mà. Em sẽ theo anh ra tới xe buýt thôi

Cậu giảm âm lượng dần đến cuối câu như cậu tự thì thầm với mình vậy. Anh thở dài đi trên con đường đầy nắng sớm, con dốc quen thuộc hằng ngày anh vẫn đi qua, nhưng hôm nay tinh thần phấn chấn hẳn lên. Vì thằng nhóc đẹp trai da trắng, khi nói chuyện miệng cứ chu lên này đang đi sau lưng á?

----------------------------------------

Tối om Luhan về nhà, Baek Hyun đang nằm dài dưới sàn bấm điện thoại, cậu đứng dậy định đi hâm thức ăn. Mệt mỏi, anh đi thẳng vào phòng quăng balo vào góc tường nói vọng ra "Hyung ăn rồi". Ngồi phịch xuống đất, hôm nay lại làm vỡ bát, bê cái khay có mấy cái bát cũng không xong, chết mất.

Luhan đang học năm cuối khoa thiết kế, sáng đến trường vẽ vẽ may may vá vá, tối đến quán ăn làm thêm.

Những ngày đầu đến Hàn, bỡ ngỡ chật vật với cuộc sống nơi đất khách, anh được Baek Hyun giúp đỡ nhiệt tình không vụ lợi. Cả hai đều sống xa nhà nên quyết định tìm căn hộ rẻ tiền dọn về sống chung.

Baek vốn là người sống tình cảm, cậu có trái tim ấm áp như nắng sớm vậy. Cậu mê nhiếp ảnh, những điều nhỏ nhặt qua khung ảnh của Baek Hyun đều trở nên sống động, đẹp đến kì lạ

Đang vò đầu bức tóc, Luhan dừng lại nhìn trân trân vào bộ đồ thể thao đỏ treo trên móc. Thằng nhóc đó..... nó mặc cái quần ngắn muốn đến gối, cao thật đó. Cười cũng đáng yêu nữa, cái giọng lí nhí buồn cười.

Đang cười vô thức, Luhan đứng phắc dậy lắc đầu nguầy nguậy, nhóc con, nghĩ đến nó làm gì. Tự nhiên đi mang người lạ về nhà, còn tốt bụng cho mượn tiền nữa chứ, mất toi 20 ngàn rồi.

To be countinued

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hangfor