TKPB (16)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phương Tư Dật quả thật bắt đầu xem xét các trang bất động sản tìm nhà.

Một đêm, Lâu Mặc bởi vì đọc kịch bản quá khuya mệt mỏi liền đứng dậy đi vào bếp uống nước, lúc trở về phòng thì thấy cửa phòng ngủ bên cạnh mở ra một khe nhỏ, từ khe cửa, hắn nhìn thấy Phương Tư Dật ngồi trên giường, quay lưng về phía cửa, màn hình máy tính trước mặt là mấy trang giao bán bất động sản.

Lâu Mặc không nhìn nữa, chuẩn bị rời đi đi, Phương Tư Dật lại dường như cảm nhận được gì đó quay đầu lại nhìn qua.

Lâu Mặc vừa mới quay người đã lại quay trở lại, liền thấy Phương Tư Dật xuống giường, xỏ dép, mở cửa vẫy tay với hắn.

“Tôi nhìn trúng mấy căn, cậu lại đây nhìn giúp tôi một chút.”

Lâu Mặc theo anh ta vào, Phương Tư Dật đặt máy tính lên bàn, kéo ghế cho Lâu Mặc, “Tôi đi lâu quá rồi và không quen chỗ này, cậu xem giúp tôi cái nào tốt hơn.”

“Cai này tôi thực ra cũng không rõ lắm.”

Lâu Mặc không cố ý trốn tránh, hắn thực sự không hiểu. Đối với một đại minh tinh mà nói, hắn không cần cũng không có thời gian đi tìm hiểu mấy chuyện này giống như người bình thường khác, muốn mua bán cái gì đều thông qua người đại diện hoặc trợ lí, hắn chỉ việc chi tiền là xong.

Phương Tư Dật không để ý:  “Không sao, cậu tuỳ tiện xem một chút, thích cái nào thì nói cho tôi biết.”

Lâu Mặc cũng không thể tiếp tục từ chối anh ta nhất, hắn bấm vào những cái Phương Tư Dật ưng ý, mỗi căn đều xem rất lâu, suốt quá trình đều không nói câu nào, tận đến khi xem đến căn cuối cùng, xong xuôi liền đóng hết mấy trang web đã mở lại, nói: “Vẫn là để tôi tìm cho cậu một chuyên gia đi, những cái này tôi thật sự không hiểu.”

Phương Tư Dật hỏi, “Đều không thích?”

Lâu Mặc nói: “Tất cả đều tốt, nhưng tôi … sợ là không cho cậu ý kiến thích hợp được, như này đi, Trang tỷ có quen biết một công ty bất động sản, tôi bảo chị ấy liên hệ với người ta một chút, mọi người hẹn thời gian thích hợp lại nói?”

Phương Tư Dật thở dài, “A Mặc, tôi bảo cậu xem những thứ này, cậu thật sự không hiểu ý của tôi? Thật sự cho rằng tôi cần ý kiến chuyên môn?”

Lâu Mặc làm sao lại không biết, bởi vì hắn biết, nên hắn càng không biết phải làm gì, chạy trốn có lẽ là cách tốt nhất, “Ngày mai tôi còn có việc, đi ngủ trước, cậu cũng ngủ sớm đi, việc tìm nhà không vội, cậu cứ an tâm ở đây từ từ mà tìm.”

Lâu Mặc nói xong liền về phòng mình, thả mình xuống chiếc giường lớn mềm mại, ngây người nhìn trần nhà, đầu óc có chút náo loạn.

Lâu Mặc phát hiện ra hắn đã trở thành loại người mà hắn ghét nhất, hắn bắt đầu học cách chạy trốn.

“Tối mai có một nhà hàng Mexico mới khai trương, chúng ta đến đó ăn đi, tôi đã đặt bàn rồi.”

Một đêm khác, Lâu Mặc làm xong việc về nhà bị Phương Tư Dật chặn lại.

Từ khi Phương Tư Dật chuyển đến, Lâu Mặc rất ít khi về nhà ăn cơm, thực tế thì hắn cũng cũng không quá thường xuyên ăn cơm ở nhà, khoảng thời gian gần đây không dày, chỉ thỉnh thoảng nhận một số quảng cáo và phỏng vấn, xã giao lại không ít. Phương Tư Dật hỏi hắn mấy lần, hắn đều đem lịch trình xã giao gửi qua, Phương Tư Dật cũng không nói gì nữa.

Lâu Mặc nhớ lại những ngày còn ở bên Tống Yến, lúc đó cũng có rất nhiều cuộc gặp gỡ xã giao nhưng hắn vẫn sẽ từ chối một số, lúc tâm trạng không tốt, hoặc là không muốn uống rượu, tóm lại là những khi hắn không muốn đến những nơi quá ồn ào như vậy hắn sẽ chọn về nhà ăn cơm. Thông thường những lúc đó Tống Yến đều đang ở nhà, có lúc sẽ nấu cơm, nhiều khi sẽ không, hai người sẽ cùng nhau ra ngoài, tìm một nơi không có người nào hoặc là một nhà hàng có tính riêng tư cao sau đó cùng ăn cơm.

Ở cùng Tống Yến rất thoại mái, Tống Yến an tĩnh, ít nói, khi ở bên cậu, muốn nói cái gì, không muốn nói cái gì, hoặc là cái gì cũng không muốn nói, cậu cũng sẽ không hỏi nhiều.

“Nếu cậu không muốn ra ngoài ăn, tôi có thể mua thức ăn về tự nấu,” Phương Tư Dật trông có vẻ lo lắng . “A Mặc, tôi cảm thấy hai chúng ta nói chuyện quá ít, có rất nhiều lời muốn nói với cậu, tôi nghĩ có cơ hội, chúng ta nên ngồi xuống nói chuyện một chút, cậu cho tôi cơ hội này có được không?”

Lâu Mặc không phải là người cứng rắn, người đã nói vậy hắn cũng không thể từ chối được nữa, “Được rồi, nhưng ngày mai tôi có việc, có thể sẽ về muộn.”

“Không sao.” Phương Tư Dật nói, “Ngày mai tôi sẽ gửi địa chỉ qua di động của cậu, cậu xong việc thì tới thẳng đó, tôi sẽ đợi.”

Quá trình đoàn phim quay ngoại cảnh ở phía Nam đã kết thúc, ngày kết thúc trùng hợp lại là sinh nhật của Đường Liệt, đoàn phim muốn tổ chức cho anh ta một bữa tiệc sinh nhật bất ngờ, có bánh kem, có hoa, có quà, đợi lúc Đường Liệt đi thay quần áo mọi người liền nhanh chóng bài trí hiện trường, có người đề xuất để nữ chính Tôn Tâm Di tặng hoa cho Đường Liệt, Tôn Tâm Di liền hào phóng đáp ứng.

Khi Đường Liệt đi ra, một bài hát chúc mừng sinh nhật đã được hát ngay tại chỗ, Tôn Tâm Di ôm bó hoa đi đến trước mặt Đường Liệt, sau đi đưa đến trước ngực anh ta liền nói, “ Sinh nhật vui vẻ thầy Đường.”

Đường Liệt cười tiếp nhận, “Hoa rất đẹp, cám ơn.”

Tôn Tâm Di nói: “Đừng cảm ơn tôi, hoa này là Tống Yến chọn, nếu anh muốn cảm ơn thì cảm ơn cậu ấy đi.”

Đường Liệt giật mình, Tống Yến chọn, anh nhìn lên tìm kiếm bóng dáng của Tống Yến, sau đó thấy cậu đang cầm điện thoại đứng trong góc, đối diện với anh, đang quay video. Ánh mắt hai người chạm vào nhau, Tống Yến cười dùng khẩu hình nói: “ Sinh nhật vui vẻ.”

Đường Liệt cúi đầu, dùng ngón tay chạm vào bông hoa màu trắng ở phía trên cùng, lại đưa tới dưới mũi ngửi. Một nhóm người vây lại xung quay anh, hô lớn “Thầy Đường sinh nhật vui vẻ!” Đường Liệt bị cắt ngang, anh thu lại cảm xúc, đáp lại lời chúc của mọi người, cắt bánh, mở sâm panh, nói lời cảm ơn, nhưng tâm trí lại vẫn luôn đặt lên bóng dáng ở cách đó không xa.

Sau khi hoàn tất các thủ tục cần thiết, mọi người chia nhau chiếc bánh, Đường Liệt một tay cầm ly rượu, tay kia cầm một miếng bánh, bước đến bên cạnh Tống Yến, đưa ly rượu cho cậu nhưng Tống Yến không nhận, “ Hôm nay uống thuốc, không uống được rồi.”

Tống Yến nói với mọi người dạ dày cậu không tốt, vẫn luôn phải uống thuốc để tránh việc mời rượu. Người trong đoàn phim đều biết, Đường Liệt cũng biết.

“Vậy thì ăn bánh đi.” Đường Liệt đưa cho cậu miếng bánh có vài quả anh đào và cả cánh hoa hồng ở giữa nhìn rất đẹp mắt. “Nghe nói làm bằng dầu thực vật, không ngấy.”

Tống Yến nhận lấy, “Cảm ơn.”

Đường Liệt nhấp một ngụm rượu, xấu hổ sờ sờ cái mũi, ánh mắt thiêu đốt nhìn chằm chằm cậu, “Hoa thật sự là cậu chọn?”

Tống Yến nói: “Đúng vậy.”

Cậu giải thích: “Ban ngày mọi người đều bận, chỉ có tôi không có việc gì liền để tôi tự chọn …. Tôi cũng không biết anh thích hoa gì, theo gọi ý của người bán hoa chọn một chút nhờ bọn họ gói lại.”

Đường Liệt không để ý, “Không sao, chỉ cần là cậu chọn tôi đều thích.”

Mặt Tống Yến hơi đỏ lên, so với cái bánh kem xanh xanh đỏ đỏ trên tay còn hấp dẫn hơn, Đường Liệt có lẽ bị men rượu thôi thúc, mấy chữ vừa định nói ra, nhưng còn chưa kịp Tống Yến đã cắt ngang” Đoàn phim đã đặt vé máy bay sáng mai cho chúng ta, anh uống ít một chút,  đừng để ngày mai lỡ chuyến.”

Đường Liệt thở dài một hơi, “Được.”

Tống Yến lại hỏi: “Anh thích đồ ăn Mexico không?”

Đường Liệt biết cậu định nói gì tiếp theo, vừa kiềm chế vui mừng vừa gật đầu, “Thích.”

Tống Yến lấy quả anh đào to nhất trên chiếc bánh xuống cho vào miệng, cắn nhẹ răng, nước hoa quả ngọt lịm chảy xuống cổ họng, cậu nói, “Vậy thì tối mai mời anh ăn tối ở nhà hàng Mexico nha.”

gày mọi người đều bận, chỉ có tôi không có việc gì liền để tôi tự chọn …. Tôi cũng không biết anh thích hoa gì, theo gọi ý của người bán hoa chọn một chút nhờ bọn họ gói lại.”

Đường Liệt không để ý, “Không sao, chỉ cần là cậu chọn tôi đều thích.”

Mặt Tống Yến hơi đỏ lên, so với cái bánh kem xanh xanh đỏ đỏ trên tay còn hấp dẫn hơn, Đường Liệt có lẽ bị men rượu thôi thúc, mấy chữ vừa định nói ra, nhưng còn chưa kịp Tống Yến đã cắt ngang” Đoàn phim đã đặt vé máy bay sáng mai cho chúng ta, anh uống ít một chút,  đừng để ngày mai lỡ chuyến.”

Đường Liệt thở dài một hơi, “Được.”

Tống Yến lại hỏi: “Anh thích đồ ăn Mexico không?”

Đường Liệt biết cậu định nói gì tiếp theo, vừa kiềm chế vui mừng vừa gật đầu, “Thích.”

Tống Yến lấy quả anh đào to nhất trên chiếc bánh xuống cho vào miệng, cắn nhẹ răng, nước hoa quả ngọt lim chảy xuống cổ họng, cậu nói, “Vậy thì tối mai mời anh ăn tối ở nhà hàng Mexico nha.”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net