TKPB (20)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong giới này có thể nói đã làm diễn viên hầu như không ai không muốn mở rộng sự nghiệp ra ngoài nước, Lâu Mặc cũng thế.

Lâu Mặc từ khi xuất đạo đến nay đã cầm trên tay 3 cúp điện ảnh, hai trong số đó là do cùng một bộ phim. Hắn là nam diễn viên đầu tiên trước 30 tuổi có thể dành được cùng lúc 2 giải Kim Tượng và Kim Mã (*), người còn lại là Hạ Lan Tình, nhưng Hạ Lan Tình lớn hơn hắn hai tuổi, hơn nữa lúc nhận được giải thưởng cũng muộn hơn hắn một năm, cho nên vị trí của Lâu Mặc trong giới giải trí vẫn có thể nói là độc nhất vô nhị, rất được săn đón.

(* Thực ra mình cũng không hay theo dõi nên không hiểu lắm về giới giải trí Trung quốc, theo thông tin tra google thì Kim Tượng là của Hồng Kông còn giải Kim Mã là của Đài Loan, không biết 1 người có thể cầm được cả 2 giải đó không nữa, hi vọng ai biết có thể góp ý giúp mình chỗ này.)

Khi một người đạt đến một độ cao nhất định, sẽ muốn tiếp tục chinh phục đỉnh cao hơn, Lâu Mặc hiển nhiên cũng muốn, công ty cũng đang giúp hắn lên kế hoạch, chỉ là vẫn luôn chưa có cơ hội thích hợp, nếu như có thể bắt được cơ hội mà Phương Tư Dật nói, sự nghiệp của hắn rất có thể sẽ như tên lửa lao về phía trước.

Theo lý mà nói cơ hội tốt như vậy, Lâu Mặc đáng ra không cần phải suy nghĩ mà đáp ứng ngay lập tức, nhưng mà hắn lại do dự.

Sự im lặng của Lâu Mặc khiến trái tim Phương Tư Dật có chút chùng xuống.

“A Mặc, cho tôi một câu trả lời.” Phương Tư Dật thúc giục.

“Tôi xin lỗi,” Lâu Mặc nói, “Tôi …”

“Đừng từ chối!” Phương Tư Dật vội vã ngăn hắn lại, sau đó giống như đột nhiên nhận ra mình không nên như vậy, anh ta liền hít sâu một hơi nói: “A Mặc, cậu trước tiên đừng vội từ chối, chúng ta vẫn còn nhiều thời gian, cậu có thể từ từ suy nghĩ, đừng vội từ chối tôi, được không?”

Lâu Mặc mím môi, tầm mắt rơi vào món tráng miệng thơm ngon trước mặt, thật lâu sau mới gật đầu, “Được.”

Hắn luôn không có cách nào cự tuyệt Phương Tư Dật, không phải không nỡ, cũng không phải từ chối không nổi, hắn chỉ là … chỉ là không can tâm, hắn không muốn mười sáu năm qua của mình nhìn ra giống một trò đùa, càng không muốn khiến bản thân mình trở thành trò cười.

Thức ăn trên bàn ăn không được bao nhiêu, Phương Tư Dật nói anh ta muốn về, Lâu Mặc chủ động đứng dậy đi thanh toán, sau đó cùng Phương Tư Dật đi ra. Lúc sắp đến cửa, Phương Tư Dật đột nhiên dừng lại, quay đầu nói với Lâu Mặc: “A Mặc, tôi đi nhà vệ sinh một chút, ở đây đông người, cậu ra xe trước chờ tôi đi.”

Lâu Mặc không nghi ngờ gì nói, “Được.”

Sau khi nhìn Lâu Mặc rời đi, Phương Tư Dật đi vào nhà vệ sinh, mà bên trong đó cũng đã có một người vừa mới đi vào trước anh ta không lâu, Tống Yến.

Trước khi Tống Yến đi vệ sinh đã nhìn thấy Lâu Mặc và Phương Tư Dật đã đứng dậy thanh toán, nhưng cậu không ngờ Phương Tư Dật này còn theo mình vào tận đây.

Tống Yến đứng trước bồn rửa rửa tay, ngước mắt lên liền thấy Phương Tư Dật đang dựa vào cửa nhìn mình, cậu cụp mắt xuống, rửa tay cẩn thận, lại dùng khăn lau khô, đứng trước gương chỉnh quần áo một chút, xong xuôi mới quay người lại: “Đạo diễn Phương, tìm tôi có chuyện?”

Phương Tư Dật không nói chuyện, biểu hiện trên mặt có chút phức tạp.

Ngắn ngửi chỉ vài phút, tim anh ta đã bị làm cho lên xuống mấy lần, sau cùng đã đi đến kết luận – Tống Yến người này không đơn giản.

Tống Yến cũng không quan tâm anh ta nghĩ gì, từ hình ảnh phản chiếu trong gương lại chỉnh đốn mái tóc hơi dài của cậu một chút, nói, “Không có chuyện gì thì tôi đi trước.”

Phương Tư Dật giơ tay chặn đường cậu, “Đợi đã.”

Tống Yến nghiêng đầu nhìn anh ta, “Đạo diễn Phương, phải chăng là muốn tìm tôi đóng phim ?”

Phương Tư Dật: “Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi muốn nói với cậu về chuyện của A Mặc.”

“A Mặc?” Tống Yến mặt đầy hoài nghi nhìn anh ta, “Anh đang nói Lâu Mặc?”

Phương Tư Dật: “Biết rõ còn hỏi.”

Tống Yến vòng tay trước ngực dựa người vào tường, “Nói đi, anh nói, tôi nghe.”

Phương Tư Dật: “Tôi có mấy câu muốn hỏi cậu, hi vọng cậu sẽ trả lời thành thật.”

Tống Yến im lặng một lúc, mới nói: “Được rồi.” chỉ sợ anh không dám nghe.

Phương Tư Dật: “Cậu với A Mặc biết nhau bao lâu rồi?”

Tống Yến: “Miễn cưỡng tính là bốn năm.”

Tim Phương Tư Dật trầm xuống, bốn năm, khi đó là sau hai năm anh ta xuất ngoại nói với Lâu Mặc rằng mình sẽ không trở về nữa.

Phương Tư Dật: “Hai người là quan hệ gì?”

Tống Yến đột nhiên nở nụ cười: “Đạo diễn Phương, điều này không phải trong lòng anh biết rõ sao? Sao lại còn hỏi tôi?”

Phương Tư Dật: “Tôi muốn nghe chính miệng cậu nói.”

Tống Yến cúi đầu, liếc mắt nhìn xuống mũi giày của chính mình, không có trả lời câu hỏi của Phương Tư Dật mà hỏi lại anh ta: “Lâu Mặc nói với anh thế nào?”

Phương Tư Dật: “Cậu ấy cái gì cũng không nói.”

Tống Yến cảm thấy mũi thoáng chua xót, cũng cảm thấy bản thân có chút buồn cười, rõ ràng hắn không nói mới là lựa chọn đúng đắn, đổi lại là bản thân cậu cũng không nói, chỉ có tên ngốc mới nói ra. Nhưng cậu chính là nhịn không được mà muốn hận, hận Lâu Mặc, hận Phương Tư Dật, càng hận chính mình, hận bản thân sao lại không quản được trái tim mình, hận bản thân vì sao lại không buông bỏ được, hận chính mình hèn nhát cùng tham vọng.

—— Biết là không thể, nhưng lại không nhịn được muốn thử, muốn chọc tức, muốn đem tất cả những gì bản thân đã trải qua, những khổ sở mà hiện tại, tương lai bản thân phải chịu cho hai người kia nếm thử, dựa vào cái gì mà các người vui vẻ hạnh phúc còn tôi lại phải chịu khổ sở, dựa vào cái gì các người tự do thoải mái còn tôi một thân đàn ông lại phải dùng để sinh con, thanh xuân của tôi, tương lai của tôi, các người ai có thể trả lại cho tôi?

Lúc còn nhỏ vì gia đình mà chịu biết bao khổ sở, vì nuôi cha cùng các em mà phải bán cả thân thể mình, Tống Yến trước nay đều chưa từng than phiền một câu , nhưng bây giờ lại nhịn không được mà than thở, trong lòng nhiều hơn là sự không can tâm, một khác này lại bao phủ lấy cậu, Phương Tư Dật liền biến thành kẻ xui xẻo hứng đạn.

Tống Yến nói: “Nếu anh đã muốn nghe, vậy thì tôi nói cho anh nghe.”

Tống Yến đứng thẳng dậy, ghé vào tai Phương Tư Dật nhẹ giọng thì thầm: “Tôi và anh ấy a, đã ngủ bốn năm rồi, anh nghĩ chúng tôi là loại quan hệ gì?”

Còn chưa thấy đủ, Tống Yến lại cười xấu xa nói tiếp: “Bốn năm, chỉ cần ở trong thành phố, hắn mỗi đêm đều ngủ cùng tôi, anh cho rằng chúng tôi là quan hệ gì?”

“Chúng tôi ngủ cùng nhau, tắm chung, ăn cùng nhau, à đúng , cũng chính là nhà hàng này. Tôi và Lâu Mặc đã đến đây không dưới năm lần, anh có biết hắn thích món nào nhất ở nhà hàng này không? Tôi biết. Tôi còn biết hắn thích dùng bao vị gì, biết hắn ở trên giường thích tư thế nào nhất, biết lúc cao trào hắn sẽ có biểu tình gì, biết hắn mỗi sáng thức dậy thích làm cái gì, . . . . . .anh nói chúng tôi là quan hệ gì?”

Những chuyện này Tống Yến đều biết, cậu cúng chắc chắn rằng Phương Tư Dật không biết, bởi vì Lâu Mặc đã nói với cậu Phương Tư  Dật là người cao ngạo từ trong xương, mà người giống như anh ta làm sao sẽ phí tâm đi hiểu rõ yêu thích của một kẻ luôn theo đuổi anh ta?

Những lời này của Tống Yến làm cho Phương Tư Dật choáng váng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tống Yến biến đổi liên tục từ không hiểu, bối rối, tức giận, khinh thường, cuối cùng đôi lông mày cau chặt lại, Tống Yến nghe anh ta nói: “Cậu thật sự là một diễn viên? Diễn viên Trung quốc đều là loại chất lượng này?”

Tống Yến nhướng mày khiêu khích, “Đều? Ò, đạo diễn Phương anh có phải là quá coi trọng tôi rồi? Tôi một người làm sao có thể đại diện cho cả Trung Quốc được? Hơn nữa, đạo diễn Phương cũng là người Trung Quốc, làm sao lại có thể dùng  giọng điệu như thế nói về người Trung Quốc chúng ta được? Chuyện này nếu để truyền thồng biết được, anh nghĩ xem còn có người Trung Quốc xem phim của anh? “

Phương Tư Dật quai hàm co rút, “Tống Yến, tôi thật sự đã đánh giá thấp cậu rồi.”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net