#3. Salvation

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

WARNING: tâm lí bất ổn, hoang tưởng, khá mental,bạo lực

Cân nhắc trước khi đọc.
.
.
.
Đổi cách xưng hô
Tôi=Giyuu
Cậu=Sanemi

_____________________

-"Thằng chó chết!"

-"Thứ ngu si, biết thế tao đéo đẻ mày ra đâu, khốn nạn, mày khốn như thằng cha mày vậy!!!"

Bà ta vớ lấy thứ gì có thể ném vào người tôi, kể cả thủy tinh vỡ ra cứ vào da thịt tôi đến xước xác máu bà ta vẫn không dừng lại. Từ lâu rồi, vì tôi có gương mặt giống cha, chồng cũ của mụ. Hồi tôi 3 tuổi đã phải chứng kiến bà ấy với cha cãi nhau vì ông đi cặp kè với bố nhí bên ngoài, mụ ta tức đến nổi muốn cầm dao mổ bụng thằng chồng khốn kiếp đó ra thành từng thớt nhưng vẫn còn kịp tỉnh táo lại. Bà căm phẫn khuôn mặt ghê tởm của hắn, từ lúc ly hôn, bà được giữ quyền nuôi tôi theo quy định, thế mà lại là địa ngục với tôi.

Mỗi khi bà thấy bản mặt tôi liền lôi ra đánh đập chửi bới, cứ thế suốt 13 năm, người tôi chi chít vết thương lớn nhỏ do chính 'mẹ ruột' gây ra. Tâm lí tôi dần dần trở nên rối loạn, ám ảnh mỗi khi tan học sẽ phải bước chân về nhà, tôi muốn đi, đi thật xa, miễn là không về nơi quái ác đó. Tâm trạng không ổn định dẫn đến kết quả học tập không như mong đợi, ngày càng sa sút, ác mộng gấp đôi khi bà ta nhìn thấy từng con điểm trên bài thi, vết thương cũ chưa lành đã có vết thương mới. Đôi khi, nhà là nơi ta sợ nhất.

Những trận đòn roi của bà ta ở nhà là chưa đủ với cuộc đời tôi nhỉ, ngay khi lên lớp 10 tôi đã vào tầm ngắm của bọn đầu gấu của trường. Vì tính cách của tôi khá ít nói nên không có bạn bè, lại thêm vì là con mồi của bọn chúng, không ai dám giúp đỡ tôi khi tôi bị lũ đó bắt nạt vì sợ mình chính là đối tượng tiếp theo, buồn cười thật chỉ biết nghỉ cho bản thân. Bọn bắt nạt cứ trông cho tôi đến cửa lớp thì trấn lột tiền, không có thì bị đánh, bị đập đầu vào thành cửa, bị đá vào bụng đến hộc máu, bị nắm tóc như kéo co, bị đổ đồ ăn thức uống tanh thiu lên từ đầu xuống.

Vì người ngợm tôi yếu như sên chả có chút sức lực nào, bị tra tấn từ trường đến nhà, bà ta còn nghĩ tôi đánh nhau nên lôi ra làm ầm 1 trận. Cuối cùng tôi phải tự băng bó những vết tích mà có lẽ cả đời này tôi không bao giờ quên, cảm giác kinh tởm thối nát đến từng tế bào. Tôi bị chứng khó ngủ mà 1 khi ngủ được thì lại gặp ác mộng. Đầu tôi luôn văng vẳng những tiếng rủa bới, tiếng đồ vật đập mạnh vào xác thịt, những ngày tra tấn khiến tôi cảm thấy không còn biết đau là gì nữa, cơ thể như bị cào xé chà đạp muốn rách toạt ra, tâm trí bủa vây bởi từng dòng suy nghĩ hỗn loạn,

-"BỆNH HOẠN."

-"THẰNG ĐIẾM."

-"MÀY CHẾT ĐI! CHẾT ĐI!!"

Mỗi khi tôi chìm vào giấc ngủ thì từ đâu đó luôn vang ra những giọng nói chua cay như xối nước vào mặt tôi làm tôi tỉnh dậy. Tôi nhiều lần muốn chết nhưng không làm được, tôi có hy vọng len lỏi trong đầu óc bị đọa đầy của mình rằng sẽ một ngày nào đó, tôi sẽ thoát khỏi nghiệp cảnh này mà sống hạnh phúc. Có lẽ sau bao năm dơ bẩn đó, ông trời đã thương xót tôi rồi, ông mang cậu ấy đến, cứ như là thắp sáng cho đời tôi ấy nhỉ.

Cậu ấy thì khác, trái ngược hoàn toàn với tôi. Shinazugawa Sanemi sống trong một gia đình hạnh phúc, có điều kiện, được bao bọc, đẹp trai, có nhiều bạn bè. Thế nhưng, cậu lại chọn rời bỏ những thứ xa hoa để đến với một kẻ bẩn tưởi như tôi, tôi không hiểu, thật sự không hiểu.. Ngày đầu tiên cậu ấy xuất hiện là lúc tôi chuẩn bị ăn đập ở trường học, lần đầu tiên, có người đứng ra can ngăn bọn chúng, cậu mạnh mẽ hơn tôi nhiều. Bọn chúng bị cậu ấy đánh đến tơi tả, lúc đó tôi sợ hãi lùi ra sau một chút, cậu tiến lại gần hỏi han tôi.

-"Có sao không?"

Ngay lúc cậu đưa tay lên chạm vào đầu tôi, tôi như bị thói quen sợ hãi nhắm mắt chịu trận tưởng như cậu ta muốn đánh tôi. Để cậu nhìn tôi với sự bất ngờ, tôi từ từ mở mắt ra vì hành động của cậu không phải là đánh mà là xoa đầu.

-"C-cậu là ai v-vậy."

-"Quên tao rồi hả?"

Tôi cố lục lại trong trí nhớ mơ hồ của mình, tiếc là, toàn những nỗi ám ảnh dày vò tôi, có lẽ không còn một kí ức tươi đẹp nào nữa.

-"T-tôi.. có quen cậu k-không?"

-"Có. Tao là Shinazugawa Sanemi, tao vì mày nên mới chuyển vô trường này đây."

Tôi quen với sự im lặng rồi nên đôi khi nói chuyện sẽ bị bập bẹ rất khó nghe, lần cuối tôi nói chuyện dài hơn hai câu là khi nào cũng chẳng nhớ nữa. Bỗng một loạt hình ảnh về cái tên Sanemi hiện ra trong đầu tôi, là bạn thân của tôi hồi cấp hai, nhưng lên cấp ba chúng tôi lại khác trường nên dần mất liên lạc. Cho đến hôm nay, cậu ta xuất hiện với danh phận là học sinh mới, cậu học cùng lớp với tôi, lúc nào cũng kè kè tôi, bảo vệ tôi. Bị dằn vặt từ nhỏ nên tâm lí của tôi luôn không ổn định đến mức có thể mất kiểm soát làm chuyện điên khùng gì đó. Cậu là người biết chuyện này, cậu dẫn tôi đi khám và phát hiện ra căn bệnh 'trầm cảm giai đoạn 2' của tôi. Sanemi thường hay làm đồ ăn cho tôi mỗi cử và đút thuốc cho tôi, nhiều khi tôi bị hoang tưởng nhìn ra ảo ảnh làm cậu có chút rắc rối thế mà vẫn kiên nhẫn chăm sóc tôi.

Tôi không hiểu vì sao, vì sao cậu lại làm thế. Chẳng phải cứ vứt bỏ tôi đi là được sao, tôi cảm thấy không xứng đáng với cậu, chúng ta là người của hai thế giới khác nhau. Cậu hay để tôi tựa vào lòng cậu mỗi khi tôi không ổn, cậu nói muốn chịu nổi đau thay tôi, tôi không bằng lòng. Cậu đến như một tia nắng chiếu xuống vực thẫm của tôi, cậu đến như một thiên thần giáng thế cứu rỗi đứa trẻ đầy sai sót, nếu một ngày cậu đi mất tôi biết phải làm sao đây?

-"Giyuu, tao thương mày, thật đấy. Đừng tự làm đau mình nữa."

Tôi sống trong vòng tay của cậu và cảm thấy yên tâm hơn với cuộc sống khắc nghiệt lúc trước, tôi ngoan hơn khi không bỏ bữa bỏ thuốc nữa. Cậu có lẽ là liều thuốc chữa lành tốt nhất với tôi rồi, cậu đến khâu lại những vết rách đã rỉ máu sâu bên trong trái tim tôi, cậu đến trao cho tôi sự ân cần duy nhất mà cậu có thể, những cơn ám ảnh dần dà chìm vào hư không, để lại những yêu thương của cậu ấy và tôi cũng cảm nhận được mình trót mang tim trao cho người này từ bao giờ rồi.

-"Giyuu, tao thật sự, rất yêu mày. Tin tao nhé?"

-"Ừm."

Tôi không về nhà mà chuyển sang sống ở nhà cậu, một cảm giác trước giờ tôi đã lâu chưa từng cảm nhận được, hơi ấm gia đình. Gia đình Sanemi coi tôi như một người nhà thật sự, họ nói cậu ấy kể về tôi nhiều lắm nên họ thật sự rất nóng lòng gặp tôi, khi nghe về quá khứ của tôi, họ đề nghị về đây sống với gia đình họ.

-"Chào mừng, Tomioka Giyuu."
.
.
.

Đêm tối muộn, tôi lại trằn trọc không ngủ được, bỗng cánh tay rắn chắc ôm lấy eo tôi từ sau lưng, là cậu ấy nằm bên cạnh tôi.

-"Sao thế.. Không ngủ được à..."

Cậu nói với giọng mơ màng, tôi lại không muốn cậu vì tôi mà hỏng giấc ngủ ngon đâu.

-"À, không sao, anh ngủ đi."

-"Muốn em ngủ chung với tôi cơ."

Chẳng biết từ đâu mà cậu đổi cả cách xưng hô, lại nói lời ngon mật ngọt rót tai đến vậy. Cơ mà suốt ngần ấy năm cậu luôn bên cạnh tôi, nhưng không có mối quan hệ gì gọi là trên tình bạn.

-"Sanemi, mối quan hệ giữa tôi với anh là gì...?"

-"Chà, thao thức vì điều đấy à?"

-"Được rồi, thế thì không làm bạn nữa."

-"Tôi đã nói rồi, tôi yêu em, tôi đã coi em là 'bạn đời' ngay từ đầu rồi, sợ em ngốc đến mức không biết."

Tôi ngượng chín cả mặt nằm xuống cạnh cậu ấy mà chùm chăn kín lại, thật sự tôi cũng yêu cậu ta, rất nhiều, nhưng tôi không phải kiểu người nói chuyện giỏi.

-"Ngủ ngoan, Giyuu."

.
.
.
.
______________________

không biết..


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC