1 - 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

Bác sĩ Tiêu xinh đẹp có một bí mật.

Anh chưa từng yêu đương bao giờ.

Bởi vì anh không dám nói chuyện với người khác, cũng không biết nên bắt chuyện thế nào, khi đi trên đường bị người ta hỏi phương thức liên lạc, chỉ biết đỏ bừng mặt mà chạy đi, số lượng nam sinh, nữ sinh theo đuổi anh có thể lấp kín cả phòng khám nha khoa, nhưng anh lại chưa từng một lần yêu đương thành công.

Bác sĩ Tiêu thực sự rất thất vọng. Có đôi khi, anh cảm thấy căm ghét chứng xấu hổ vô phương khắc chế của mình, bạn thân bảo anh giống như một con chim cút bằng vàng, luôn giấu mình bên dưới bộ cánh, run run rẩy rẩy với thế giới bên ngoài, trong khi người khác luôn trông theo bộ lông vũ toả sáng lấp lánh của anh, thì anh lại chôn mình trong một mảnh u tối khép kín.

Anh không vượt qua được chứng sợ yêu chết tiệt này.

"Tôi phải làm sao mới có thể yêu đương được đây?"

Bác sĩ Tiêu dồn hết dũng khí gửi lên một bài viết, nhưng không may thay đá chìm đáy biển, ròng rã ba ngày chỉ có một người trả lời anh, hơn nữa nội dung còn vô cùng ngắn gọn đến tàn nhẫn, không có cái gì hữu ích cả.

"Lớn lên đẹp mắt."

Bác sĩ Tiêu lưỡng lự cắn cắn môi dưới, chăm chú nhìn avatar hình mũ bảo hiểm motor của đối phương, rồi nhấn thử chuột mở khung chat ra.

"Này, cậu yêu bao giờ chưa?"

Bác sĩ Tiêu cảm thấy mình hỏi vậy có chút lỗ mãng, hối hận đan đan mấy ngón tay vào nhau, chờ anh nhớ tới phải thu hồi tin nhắn thì đã qua thời gian hiệu lực, anh nhìn chằm chằm khung chat trống trải chỉ có một câu nói, cảm thấy xấu hổ muốn chui xuống hố trốn, người kia đến tận đêm mới hồi âm anh một câu lạnh tanh: "Tôi không muốn yêu đương trên mạng."

Lúc ấy, bác sĩ Tiêu đang làm nhiệm vụ trực ca, gần sát giờ tan tầm, mãi mới có một hôm phòng nha khoa vô cùng nhàn rỗi, nên bác sĩ Tiêu lấy điện thoại ra lướt diễn đàn một lúc, liền nhận được tin nhắn.

Bác sĩ Tiêu phiền não mím môi, trả lời lại: "Tôi không phải muốn yêu đương với cậu, chỉ là muốn hỏi một chút kinh nghiệm tình trường của cậu thôi."

"Thực ra tôi không khéo mở lời bắt chuyện với con gái......" Anh còn gửi đi biểu tượng hình cún con.

Người kia lại trả lời: "Nếu không muốn nói chuyện thì đừng miễn cưỡng nói."

"Tôi phải làm sao bây giờ?"

"Cười lên là được."

"Cứ liên tục cười thế á? Trông chẳng khác gì thằng ngốc cả."

"Nếu anh lớn lên đẹp mắt thì người ta sẽ bỏ qua cho anh thôi."

"Tôi không biết tôi có được tính là đẹp không nữa."

"Vậy anh gửi một tấm cho tôi xem."

Bác sĩ Tiêu nhíu mày, nhấn chọn trong album ảnh, lướt hơn nửa ngày, cuối cùng lấy tấm selfie mình mặc chiếc áo len màu trắng gửi đi.

Đối phương rất lâu không thấy trả lời.

Bác sĩ Tiêu lo lắng không yên. Anh giày vò cánh môi dưới căng mọng hồng nhuận của mình, buồn bực nghĩ, thế là hết, rõ ràng là mình doạ người ta sợ rồi, xem ra anh chẳng những không biết cách nói chuyện ở ngoài đời mà ngay cả làm bạn trên mạng cũng không thành.

Bác sĩ Tiêu thở dài, đau lòng khép đôi mi thanh tú lại, lúc bàn tay nhỏ xinh định tắt khung chat với người bạn trên mạng này đi thì đối phương lại gửi tin nhắn tới.

"Không muốn gửi thì có thể không gửi mà, không cần phải gửi ảnh trên mạng."

Bác sĩ Tiêu hơi nghiêng đầu ngờ vực, gõ chữ nói: "Đây là ảnh của tôi nha."

"Anh đùa tôi sao?"

"Không có đâu, tôi thật đó." Bác sĩ Tiêu lại mở album ảnh, gửi lên bốn, năm tấm chụp mình nữa để chứng minh không phải ảnh lấy trên mạng.

Một lúc sau, người kia mới chậm chạp nhắn tin: "Anh không phải chuyện đó không được đấy chứ?"

"Sao lại nói tôi như vậy hả?" Bác sĩ Tiêu tức giận trừng mắt, hai gò má hiện lên một dải màu hồng nhạt, mang theo phẫn nộ gõ gõ bàn phím.

"Vậy sao anh lại không tìm được người yêu."

Bác sĩ Tiêu sửng sốt một chút, ngốc ngốc hỏi: "Có ý gì đó?"

"Anh là một mỹ nhân."

Dòng biệt ngữ phông đen nền trắng này khiến bác sĩ Tiêu trong phút chốc giật mình sửng sốt, khuôn mặt xinh đẹp rụt rè ửng lên sắc hồng như đang bốc hơi, ngón tay cái lưỡng lự đưa lên trước màn hình điện thoại, thật lâu sau đó mới nhập được hai chữ khô khan -- cảm ơn.

Bác sĩ Tiêu cho rằng cuộc đối thoại của bọn họ đến đây là kết thúc, lại không nghĩ tới sáng hôm sau mình nhận được lời hỏi han quan tâm từ người bạn mũ bảo hiểm motor trên mạng -- "Hôm nay anh nói chuyện cùng con gái sao?"

Bác sĩ Tiêu thoáng chốc đỏ mặt, anh đang thận trọng ngồi trong một chuyến tàu điện ngầm chật kín chỗ ngồi, buổi sáng khi đi ra ngoài, đứng chung thang máy với một vài người xa lạ, anh đã xấu hổ đến mức muốn bỏ của chạy lấy người, đợi lượt thang máy sau mới đi, anh lật lật ngón tay, trả lời: "Không có......"

"Nhân tố quan trọng nhất quyết định chuyện yêu đương chính là dũng cảm, anh cần phải chủ động xuất binh ra trận."

Bác sĩ Tiêu nắm chặt vạt áo của mình, bĩu môi gõ chữ: "Tôi không dám!"

"Lá gan của anh nhỏ như vậy, chẳng lẽ còn là học sinh à?"

"Không phải, tôi là bác sĩ, đã tốt nghiệp nhiều năm nay rồi."

"Bác sĩ chẳng lẽ không cần nói chuyện với bệnh nhân sao?"

"Đó là trong công việc, không giống như khi nói chuyện tình cảm."

"Có gì mà không giống, đều là nói chuyện thôi mà."

Có như nào bác sĩ Tiêu vẫn cảm nhận được ngữ khí đặc biệt thẳng thắn của người bạn qua mạng này, dù rằng lời nhắn tử khí trầm trầm, nhưng anh vẫn cảm nhận được đối phương là người vô cùng tự do tự tại.

Ding -- anh đến nơi rồi.

2.

Gần như ngày nào, bác sĩ Tiêu cũng chat với người bạn mũ bảo hiểm motor trên mạng.

Chủ đề bắt đầu cuộc nói chuyện đa phần là đối phương hỏi anh đã mở lời với cô gái nào chưa.

Mà câu trả lời của bác sĩ Tiêu bảy bảy bốn chín lần vẫn là chưa.

Đối phương dạy anh rất nhiều kỹ năng yêu đương, chẳng hạn như trong nhiều ngày liên tục đối tốt với người ta, sau đó bất chợt một ngày đẹp trời nọ không quan tâm người ta nữa, đối phương sẽ nhận ra được tấm chân tình của mình, quay lại dán chặt lấy mình. Bác sĩ Tiêu là một người có tầm về học thức nhưng hành động lại quá bình thường (1), anh ghi nhớ rất kỹ lời dạy bảo của vị sư phụ tình trường này, sau đó thua ngay ở vòng gửi xe khi bắt chuyện với người ta.

(1) Bản gốc: 行动矮子: Hành động Ải Tử, ý chỉ hành động của người tầm thường, thấp bé, không có tiếng nói

"Tôi vừa mới nói chuyện với một cô gái." Bác sĩ Tiêu sớm đã coi người bạn mũ bảo hiểm motor trên mạng trở thành liêu cơ (2) và cố vấn, là người dẫn dắt anh trên con đường yêu đương, tất thảy những tâm tư tình cảm cất giấu trong lòng, anh đều xúc động mà khai báo cho đối phương tất tần tật.

(2) Bản gốc: 僚机: Liêu cơ, ý chỉ người bảo hộ, yểm trợ phía sau

"À? Cô gái đó thế nào?"

"Dáng người cao cao, nhìn qua có vẻ dịu dàng."

"Anh thích kiểu người như vậy hả? Dịu dàng và thích ở nhà?"

"Cũng không hẳn vậy, tôi thích mạnh mẽ một chút, can đảm hơn xíu xíu."

"Lái motor đủ mạnh mẽ chứ?"

"Cũng quá mạnh mẽ rồi nha."

Đối phương trầm mặc trong chốc lát, lại hỏi: "Nói gì đó?"

"Bút cậu rơi rồi kìa."

"Vậy nên??"

Bác sĩ Tiêu cũng hiểu được mình thực sự thua cuộc rồi, anh cảm thấy hổ thẹn vùi mặt vào giữa khuỷu tay, nhịn xuống cảm xúc thất bại to lớn mà nhắn tin cho đối phương: "Thôi quên đi, tôi tạm thời không yêu đương gì nữa, độc thân cũng tốt mà."

Đối phương rất không nể mặt mà nói rằng: "Dựa vào tốc độ này của anh, con trai của chị tôi đã tìm được đối tượng rồi trong khi anh vẫn còn độc thân."

Bác sĩ Tiêu ngốc ngốc hỏi: "Con của chị ấy bao nhiêu tuổi rồi?"

"Ba tháng tuổi."

Bác sĩ Tiêu tức giận tắt điện thoại, nản lòng nằm úp sấp trên bàn làm việc, bàn tay nhỏ nhỏ cầm chặt bút bi, buồn bực vẽ nhăng vẽ cuội lên mặt giấy nháp, anh vẽ một chiếc mũ bảo hiểm motor, rồi vẽ tiếp ở bên cạnh một con quỷ nhỏ, sau đó tức giận di di ngoáy ngoáy mấy đường màu đen.

Anh bất bình suy nghĩ, bộ cứ yêu đương là tài giỏi lắm hả?

Điện thoại rung lên, đối phương gửi đi rất nhiều tin nhắn, nhưng bác sĩ Tiêu vẫn chuyên chú nhìn tấm phim X-quang trong tay, hạ quyết tâm không để ý tới cậu nữa.

"Anh giận rồi à?"

"Tôi chỉ đùa thôi."

"Anh chắc chắn tìm được đối tượng trước con của chị ấy mà."

"Đừng giận nữa."

"Để tôi dạy anh mấy chiêu nhé."

"Tôi thề tôi hứa tôi đảm bảo anh sẽ yêu trước khi cuối năm nay đến."

Bác sĩ Tiêu xoa hai má thịt mềm mại của mình, nhìn chằm chằm vào khung chat, thầm nghĩ, đúng là đồ nói khoác.

Anh ngồi thẳng lưng gõ chữ nói: "Vậy cậu nói đi."

"Nếu anh đã không dám bắt chuyện với con gái, vậy con trai được chứ?"

Bác sĩ Tiêu bặm môi dưới, kể cả con trai anh cũng không dám nha, hồi còn cắp sách đến trường anh chỉ chuyên tâm học hành thôi, ngày nào cũng chỉ biết ngồi lì trong thư viện, cơ bản ngoại trừ bạn cùng phòng ra chưa từng cùng ai nói chuyện cả, người ta tới bắt chuyện với anh, anh thì lại sợ đến mức cúi gằm mặt không nói một lời, tim đập thình thịch, người ngoài cho rằng anh lạnh lùng, chỉ anh hiểu rõ mình đang hoảng sợ thế nào.

Bác sĩ Tiêu đáp lại: "Nhưng chỉ cần lấy yêu đương ra làm mục đích nói chuyện với người ta, tôi khẳng định mọi thứ đều đổ bể hết."

Người kia nhắn tin nói: "Vậy anh thử nói gì đi, tôi nghe một chút xem có phải do giọng anh khó nghe không."

Bác sĩ Tiêu ngây ngốc nói: "Nói gì giờ?"

Đối phương nói tiếp: "Vừa vặn gần đây tôi chuẩn bị đi thi đấu, anh nói tuyển thủ số 85, chúc cậu thi đấu thuận lợi đi."

Bác sĩ Tiêu chớp chớp mắt: "Cậu định tham gia thi đấu gì vậy?"

"Đua xe."

"Oa!"

Bác sĩ Tiêu suy tư trong chốc lát, ấn phím ghi âm, lo lắng nói: "Bạn nhỏ số 85, chúc cậu thi đấu thuận lợi, giành được thứ hạng cao, chú ý an toàn nhé." Âm cuối của anh phát ra rất mềm mại, lại dinh dính giống như một viên kẹo sữa ngọt ngào.

Một thanh âm xuýt xoa bật ra, giống như cuốn trôi một nửa dũng khí của bác sĩ Tiêu đi mất, anh có chút sốt ruột đè lên miếng đệm trên mặt bàn, nghe đi nghe lại đoạn voice chat của bản thân đến vài lần, trong phút chốc cảm thấy mình không nên nói cho bạn nhỏ nghe, qua một lúc lại muốn để lại cho người ta một câu chúc cậu thi đấu thuận lợi, anh nói có nhiều quá không, xong lại cảm thấy giọng mình quá căng thẳng, không đủ độ thả lỏng, nói chung chỗ nào cũng không hài lòng.

Đối phương cũng đáp lại bằng việc gửi qua một đoạn voice chat: "Cảm ơn, nhưng sao lại gọi tôi là bạn nhỏ vậy."

Giọng nói rất trẻ nhưng lại lộ rõ sự trầm thấp, mang theo một chút bất mãn vô cùng sống động.

Bác sĩ Tiêu nhất thời căng thẳng mà siết chặt nắm tay, thôi toang rồi, lại còn nói bừa nữa chứ, anh vội vàng để điện thoại sát lại gần, cuống cuồng gửi đi một đoạn voice chat giải thích: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, bởi vì tuổi của tôi không còn trẻ nữa, nên vô thức nghĩ rằng cậu nhỏ tuổi hơn tôi, tôi không có ý khinh thường cậu."

Đối phương đáp lại ngay giây lát: "Anh bao nhiêu tuổi?"

Bác sĩ Tiêu ủy ủy khuất khuất nói: "Tôi cũng hai mươi tám rồi."

"Mới hai mươi tám thôi, không già chút nào hết."

Mắt bác sĩ Tiêu sáng lên trong phút chốc, rồi ảm đạm trở lại, thanh âm mất mát nói: "Nhưng tôi đến bây giờ vẫn chưa từng yêu đương......"

Giọng nói của chàng trai vang vọng trong phòng làm việc chỉ có mình anh, đập vào bức tường màu trắng rồi quay về vang lên trong lỗ tai anh, khiến bác sĩ Tiêu không biết vì sao bỗng nhiên đỏ mặt.

"Yêu là gì vậy."

3.

Bác sĩ Tiêu cảm thấy mình thực sự no hope rồi.

Anh bắt đầu tự hỏi có phải mình vã quá rồi hay không, thế nên mới tìm kiếm sự an ủi từ một người quen biết trên mạng.

Anh bắt đầu tán gẫu với mũ bảo hiểm motor một vài chủ đề bên ngoài chuyện tình cảm, lại còn tán gẫu rất vui vẻ.

Bác sĩ Tiêu thậm chí còn không ý thức được đối phương đã biết tất tần tật mọi thứ về mình, trong khi thông tin về người ta anh lại biết rất ít.

Ý thức cảnh giác vấn đề riêng tư trên mạng đâu rồi?

Ví dụ như anh là một nha sĩ -- bởi vì người bạn mũ bảo hiểm motor trên mạng hỏi anh nếu chân bị đau thì phải làm sao, bác sĩ Tiêu trả lời anh không phải bác sĩ khoa chỉnh hình, không có cách nào giúp cậu chẩn đoán bệnh, người bạn mũ bảo hiểm motor trên mạng nói bác sĩ nào mà chẳng giống nhau sao, bác sĩ Tiêu ngốc ngốc bảo, anh là nha sĩ, so với khoa chỉnh hình còn kém xa lắm, người bạn mũ bảo hiểm motor trên mạng còn nói, răng và xương không phải đều là protein à. Khiến bác sĩ Tiêu hắc hắc cười không ngừng, sau đó sửa lại cho cậu, là calcium carbonate (canxi cacbonat) mới đúng.

Về sau anh mới ý thức được, sao lại tiết lộ cho người ta biết chứ.

Chẳng hạn như, anh là người Trùng Khánh -- bởi vì người bạn mũ bảo hiểm motor trên mạng hỏi anh nếu phải mời một cô gái ra ngoài dùng bữa, anh sẽ chọn địa điểm nào, bác sĩ Tiêu bảo là quán lẩu nhé, đối phương hỏi anh là người Tứ Xuyên à, bác sĩ Tiêu lại ngốc ngốc mà khai, anh là người Trùng Khánh. Đối phương lại hỏi, thực sự không thể đổi sang lẩu uyên ương sao? Bác sĩ Tiêu nói, còn phải xem người ta thế nào đã.

Ít nhất, anh cũng đoán được một chút có khả năng đối phương không ăn được cay.

Tỷ như, anh biết nướng bánh quy nhỏ -- điều này cũng không có gì kỳ lạ, bác sĩ Tiêu thực sự có thể tự mình nướng ra một đĩa bánh quy nhỏ ngon mắt, không kìm được chút tâm tư muốn khoe khoang một xíu, chủ động gửi hình cho đối phương. Người bạn mũ bảo hiểm motor trên mạng liền ghẹo anh, giữ lại cho cậu vài miếng với.

Giọng điệu có chút ám muội, như thể bọn họ đang hẹn hò vậy, đối phương sẽ sớm về nhà, đặt anh ngồi trên bàn, ăn một miếng bánh quy rồi hôn anh.

Bác sĩ Tiêu vỗ vỗ gương mặt nóng hầm hập, nói, tôi không quen biết cậu nhé.

Nói chuyện với người bạn mũ bảo hiểm motor trên mạng được hơn nửa tháng, đối phương đã nắm rõ nghề nghiệp của anh, anh là người ở đâu, xem qua ảnh chụp của anh, nghe qua giọng nói của anh, biết rất nhiều điều về anh, mà mình lại mới chỉ nghe giọng cậu qua vài đoạn voice chat, biết cậu là một tuyển thủ đua xe, ngay cả lái xe gì cũng không biết.

Người kia gửi tin nhắn nói, giờ anh mở CCTV5 đi.

"Để làm gì?" Bác sĩ Tiêu tò mò hỏi.

"Cho anh biết mặt tôi."

Bác sĩ Tiêu dẩu môi không nói gì, nghĩ rằng đây lại là một trò đùa nhàm chán khác của đối phương, nhưng anh vẫn ngoan ngoãn mở TV lên, chỉnh đến kênh năm, trên TV đang chiếu lại một trận đua motor, đã đến đoạn cuối của chặng đua, một tuyển thủ lái motor chạy hết tốc lực, nhanh chóng vượt qua đoạn đường cuối.

Bình luận viên xúc động ngẩng cao đầu mà hô: "Tuyển thủ số 85 đã giành vị trí quán quân!"

Bác sĩ Tiêu nhíu mày, số 85? Sao mà nghe quen vậy, anh chậm rãi ngồi xuống sofa, thấy chàng trai chạy tới điểm cuối tháo mũ bảo hiểm xuống, vô cùng soái khí hất tóc lên, mấy sợi tóc ướt đẫm mồ hôi dính trên sườn mặt, bị cậu tùy ý gạt sang, ống kính hướng phía cậu phóng to lên, khuôn mặt của đối phương hiện lên rõ nét ở trên màn hình, đôi mắt lạnh băng nhưng mơ hồ hàm chứa ý cười, khuôn mặt nhìn qua vẫn còn lộ chút vẻ non nớt nhưng vô cùng điển trai, những sợi tóc lay bay giống như lông bờm sư tử, lấp lánh ánh sáng chói loà của tuổi trẻ.

Phóng viên Tích Lịch Bar hỏi cậu vài câu, cảm thấy trận đấu thế nào, có suy nghĩ gì sau khi giành được ngôi vị quán quân, cậu bị kéo kéo đứng trước micro, chất giọng trầm thấp vang lên: "Không tệ lắm, bởi vì có người đã cho tôi thêm động lực, nên trong lòng vô cùng bình lặng."

Không lẽ đây là người bạn mũ bảo hiểm motor trên mạng?

Bác sĩ Tiêu khẽ nâng khuôn miệng nhỏ nhắn, gõ chữ nói, cậu lái motor hả?

"Đúng vậy."

"Siêu ngầu siêu lợi hại luôn!"

"Anh thích ngầu sao?"

Bác sĩ Tiêu cầm điện thoại nhìn người thật trên màn hình TV, bỗng cảm thấy trong lòng trào dâng một cỗ cảm xúc kỳ lạ, đây là người cùng anh nói chuyện bên kia đầu điện thoại mỗi ngày, chợt từ không gian mặt phẳng hai chiều đi đến hiện thực ba chiều, có thể đi, có thể nói và còn có thể cười, bác sĩ Tiêu nghiêng đầu nhìn khay bánh quy nhỏ mới ra lò của mình, bàn tay nhỏ nhắn ôm lấy trái tim đang đập thình thịch.

Anh cúi đầu nhìn khung chat, nhắn haha một câu, bẻ lái chủ đề cuộc nói chuyện: "Trận đấu này diễn ra khi nào?"

"Chính là thời điểm lần trước anh gửi voice chat cho tôi."

Bác sĩ Tiêu cảm thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh, giống như muốn bay ra khỏi lồng ngực lao tới màn hình TV vậy.

"Bất quá gần đây không còn trận đấu nào, tôi cũng chỉ biết ở lại Bắc Kinh đợi thôi."

Trong lòng bác sĩ Tiêu thầm nhắc mình cũng đang ở Bắc Kinh này.

Anh đỏ mặt cẩn thận hỏi han: "Vậy cậu thường làm gì?"

"Tôi ấy hả, cơ bản ngày nào cũng như nhau, buổi sáng đi ngủ, buổi chiều đến quán trà Thanh Thành gói hai phần cơm, bà chủ quán đó không chỉ đi làm mối mà cơm nấu cũng rất ngon, sau đó về nhà chơi game."

Bác sĩ Tiêu cắn cắn cánh môi nộn thịt, mở bản đồ nhập quán trà Thanh Thành, từ nhà anh lái xe qua đó mất một tiếng.

Anh lắc đầu, cảm thấy mình như một tên biến thái vậy, luống cuống tắt bản đồ đi.

4.

Người bạn mũ bảo hiểm motor trên mạng không để ý đến anh nữa.

Cậu không còn chủ động tìm bác sĩ Tiêu nói chuyện, lúc bác sĩ Tiêu tìm cậu tán gẫu, cậu cũng chỉ nhắn đúng một câu, bây giờ tôi đang bận chút việc, nói chuyện sau nhé. Rồi ba, bốn tiếng sau mới tìm anh.

Bác sĩ Tiêu vô cùng hào hứng gửi cậu xem ổ bánh mỳ mình mới làm, đối phương cũng không đùa giỡn với anh nữa, chỉ đơn giản nhắn hai chữ, ăn ngon.

Bác sĩ Tiêu vô cùng mờ mịt, anh không biết mình làm sai chỗ nào hay làm gì khiến người bạn mũ bảo hiểm motor trên mạng tức giận, cũng có thể do người kia nhiều việc thật. Nhưng hai mươi ngày trước bọn họ không xảy ra chuyện gì cả, với lại mấy hôm trước cậu mới bảo mình không có trận đấu nào sao?

Chẳng lẽ đang bận chơi game?

Bác sĩ Tiêu tâm tình sa sút nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, ngay cả đi làm cũng không có tinh thần.

Sáng thứ bảy này, anh nằm ở trên giường, nhìn trong ghi chú tin nhắn cuối cùng mình gửi đi, tối qua anh nhắn -- "Gần đây nhiều việc lắm sao?"

Đã tròn tám tiếng đồng hồ trôi qua, không có hồi âm.

Bác sĩ Tiêu nằm sấp trên giường, rối rắm cắn môi dưới, lại mở bản đồ nhập quán trà Thanh Thành, nhìn thấy dòng bình luận bên dưới, "Bà chủ tốt lắm, tôi gặp được người yêu cũng ngay tại nơi này, bà ấy còn giảm giá cho chúng tôi nữa!", "Quán trà Thanh Thành thật không hổ danh là thánh địa yêu đương, tôi đã tỏ tình thành công ở đây!"

Bác sĩ Tiêu miệng lẩm nhẩm, cuối cùng cũng hạ quyết tâm rời khỏi giường, làm xong vệ sinh cá nhân, chọn một bộ quần áo, cầm chìa khoá xe chạy xuống dưới lầu, anh chỉ muốn đến xem quán trà Thanh Thành rốt cuộc trông như thế nào, nếu tình cờ gặp được người nào đó, điều đó bất quá cũng chỉ là tình cờ thôi.

Ngồi trong quán trà, bác sĩ Tiêu lại bắt đầu cảm thấy hối hận, anh cầm menu, cẩn cẩn dực dực nhìn xung quanh, trong quán lúc này không nhiều người lắm, nhưng không có bóng dáng của số 85.

Anh nản lòng lấy tay chỉ vào trang cuối quyển menu, trộm nghĩ mình lại mơ mộng viển vông rồi.

Bà chủ lần thứ ba qua đây hỏi anh muốn dùng gì, bác sĩ Tiêu lo lắng ngồi thẳng lưng, cẩn cẩn dực dực hỏi thăm: "Bác có nhìn thấy một chàng trai cao lớn lại hơi gầy không, người mà thường xuyên ghé qua quán của bác lấy cơm ấy ạ?"

Bà chủ suy nghĩ một lát, rồi cười gật đầu: "Có nhé cháu, cậu ấy chiều nào 2 giờ cũng qua đây, nhưng mà mấy ngày rồi không thấy tới, không biết hôm nay có ghé qua không."

Bác sĩ Tiêu ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã 1 giờ 55 phút, anh cắn môi dưới, chớp chớp mắt: "Vậy cháu sẽ ngồi thêm một lúc nữa, một lúc nữa thôi."

2 giờ 5 phút, khi bác sĩ Tiêu định từ bỏ, quyết định chọn đại một món nào đó ăn xong rồi rời đi, một chàng trai mặc áo hoodie màu đen đeo túi xách đi đến, bác sĩ Tiêu lại giấu mình phía sau menu như con chim cút, anh trộm nhìn đối phương

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net