9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến cửa nhà họ Tiêu, cha mẹ Tiêu Chiến đang đi đi lại lại trong sân, nhìn thấy anh liền vội vàng chạy ra đón.

Vương Nhất Bác xuống ngựa, kéo tay anh lại từ đằng sau, hỏi Tiêu Chiến rằng cha anh đã đáp ứng cậu rồi, không biết ông còn giữ lời không.

Đôi vợ chồng thấy con trai mình bình an trở về ngay lập tức thay đổi thái độ, nhưng dù sao cậu cũng là ân nhân cứu mạng, nên chỉ có thể nhẹ giọng khuyên bảo, rằng trên đời này làm gì có chuyện như vậy xảy ra, cả hai đều là con một, nhà họ Tiêu công việc làm ăn buôn bán đang tốt, nhà họ Vương bên cậu cũng có công việc riêng, truyền nam không truyền nữ, không thể để bí truyền trong gia đình đến lượt cậu lại bị đứt được.

Tiêu Chiến đứng bên cạnh không hiểu họ đang nói gì, nhưng những lời nói ra cũng không khó để đoán được ý nghĩa, rằng cha mẹ anh biết chuyện của hai người rồi.

"Cha đã đáp ứng em ấy, sao giờ có thể không giữ lời chứ, chẳng phải khi còn nhỏ, cha luôn dạy con không được như vậy sao?" Tiêu Chiến mở lời.

Cha phất tay bảo anh đừng xen vào, để mẹ đưa anh vào trong thay quần áo tắm rửa. Vương Nhất Bác lúc này mới cảm thấy bộ hồng y Tiêu Chiến đang mặc để thành thân với nữ thổ phỉ thật chói mắt, nên để anh rời đi.

"Cậu đã cứu con tôi, nhà họ Tiêu chúng tôi rất biết ơn cậu, cho nên rượu nhà cậu ấy, chúng tôi có cách để cậu được lên thành phố bán, chắc chắn làm ăn khấm khá hơn hiện tại gấp mấy lần." Cha Tiêu Chiến suy nghĩ đưa điều kiện với chàng trai trẻ (1) chưa tròn đôi mươi.

(1) Bản gốc: 毛头小子: Mao đầu tiểu tử, là một cách gọi khá thiếu tế nhị, ý chỉ người tuổi còn nhỏ nên tóc chưa mọc hết hay thuần Việt hơn là vắt mũi chưa sạch

Nhưng suy cho cùng, chàng trai ấy cũng không phải là một thương nhân, nên chẳng thể nói lời thương lượng.

"Nếu ông đổi ý, tôi sẽ đưa anh ấy lên núi làm thổ phỉ."

"Cậu muốn đi đâu làm thổ phỉ đấy?"

Vương Nhất Bác vừa dứt lời, đằng sau vang lên giọng nói của trưởng huyện, cậu quay đầu lại mới chợt nhớ ra đám thổ phỉ kia vẫn chưa trừ khử hết, bèn chỉ đường lên núi cho trưởng huyện.

Đêm đó, trưởng huyện dẫn người vây quanh đỉnh núi, trấn áp gần như toàn bộ đám thổ phỉ, em gái của tên cầm đầu bị bắt, còn tên cầm đầu chiếm đóng mười mấy năm trên đỉnh núi này khôn ngoan vô cùng, gã theo tay thuộc hạ trốn mất.

Chưa loại bỏ được hoàn toàn việc này, trong lòng hai nhà vẫn lo lắng không yên. Thổ phỉ nói chuyện không có đạo lý, có thù tất báo, nên cha Tiêu Chiến không cho anh về thôn dạy học nữa, còn muốn anh đi trốn.

Tiêu Chiến nghĩ thầm, có thể trốn được bao lâu chứ, một tên thổ phỉ mười năm còn chưa bắt được nữa là, anh có thể trốn trong nhà cả đời được sao.

Nữ thổ phỉ kia bị giam trong ngục, tên cầm đầu thương yêu em gái nhất, chắc chắn không dám manh động.

Anh trở về thôn, tới nơi rồi bấy giờ vẫn còn đem so suy nghĩ của một trí thức với suy nghĩ của đám thổ phỉ kia. Nhà anh bị đập phá tan tành (2), ngay cả giường cũng bị chặt thành bó củi.

(2) Bản gốc: 七零八落: Thất linh bát lạc, chỉ sự phân tán rải rác, lộn xộn

Tiểu nhị chạy xe chở Tiêu Chiến thấy vậy lập tức đỡ anh lên xe ngựa, theo đường cũ đưa anh về nhà.

Vương Nhất Bác bị cha nhốt trong phòng, ngoài cửa có người canh chừng, đến cửa sổ cũng dùng ván gỗ đóng lại.

Chuyện hai nhà họ đã truyền ra khắp huyện, ai gặp cũng cười chê.

Nhà họ Tiêu có thể buông lời đồng ý trước mặt hàng xóm xung quanh, nhưng nhà họ Vương cậu thì không.

Nhà họ mấy đời độc đinh nên chỉ có một bảo bối duy nhất là cậu, chuyện gặp phải thổ phỉ thì thôi không bàn đi, còn muốn chung sống cả đời với một người đàn ông, chẳng những không hương không khói mà còn bị người đời cười chê, quở trách.

Thấy Vương Nhất Bác sắp hai mươi, nhiều người trong gia đình (3) giới thiệu cho cậu một cô vợ vừa trẻ trung vừa xinh đẹp, bảo cậu còn nhỏ không hiểu chuyện, có một người vợ xinh đẹp, đối xử tốt với cậu, hai năm sau có con, tự nhiên sẽ quên mất mình từng có cảm tình với đàn ông.

(3) Bản gốc: 七大姑八大姨: Thất đại cô bát đại di, chỉ những người thân quen "thấu tình đạt lý", "quan tâm đúng lúc, đúng chỗ", nói nhiều để cố tạo bầu không khí vui vẻ

Nhà họ Vương hai tay giải quyết mọi chuyện, một bên nhờ người tìm một cô gái xinh đẹp làm mối, một bên đến nhà tìm Tiêu Chiến nói chuyện.

Tiêu Chiến không được đến thôn dạy học, ở nhà suốt ngày muốn phát ngốc, anh đi đâu cũng làm người khác chú ý, trưởng huyện cũng không để anh chạy đi lung tung, bảo rằng muốn tên cầm đầu đến xin đầu hàng thì phải lấy em gái của gã ra uy hiếp, chừng nào bắt được người chừng ấy mới an toàn.

"Nếu em ấy muốn kết hôn, thì cứ để em ấy trực tiếp đến nói với cháu rằng em ấy không thể ở bên cháu nữa, còn không vào ngày đại hỉ, cháu sẽ đứng trước cửa nhà bác, để xem em ấy có đi theo cháu hay không."

Tiêu Chiến mang cho cha của Vương Nhất Bác một tách trà, ngồi xuống bên cạnh, vuốt phẳng vạt áo choàng.

"Thầy Tiêu là người có ăn có học, sao lại làm loại chuyện chẳng khác gì đám thổ phỉ vậy chứ?" Cha của Vương Nhất Bác đập tay xuống bàn, nước ở mép ly bắn lên tràn ra ngoài.

"Vì là người có học, cho nên chuyện này cháu hiểu vô cùng rõ," Tiêu Chiến nhấp một ngụm trà, là trà hoa lài mà Vương Nhất Bác cho: "Tụi cháu có tình cảm với nhau, đây không phải chuyện gì đáng để xấu hổ cả, nên muốn chấm dứt cũng phải là tụi cháu trao đổi với nhau. Giờ bác lại đến đây ép cháu buộc em ấy kết hôn, còn bảo cháu hành động như thổ phỉ, vậy bác cũng không khác gì đám thổ phỉ đã ép cháu lên núi kết hôn."

Cha Vương Nhất Bác nói không lại người thầy giáo học thức đầy mình này, đành ngỏ lời trao đổi với cha của Tiêu Chiến xem có cách nào giúp hai đứa nhỏ không. Cha Tiêu Chiến đương nhiên cũng nghĩ tới điều đó, nhưng chỉ có thể hết lời khuyên nhủ anh, cố gắng tìm một cô gái nào đó khiến Tiêu Chiến để mắt tới.

Tính tình Tiêu Chiến không mềm mại như Vương Nhất Bác, cố chấp đến mức không ai khuyên ngăn được.

Trong sân nhà họ Vương truyền ra một tin, rằng nếu Tiêu Chiến muốn lấy vợ, lúc đó hai nhà sẽ bái nhau kết nghĩa, đúng là chuyện tốt.

"Bái kết nghĩa cái quần."

Vương Nhất Bác đập vỡ một bình sứ trong phòng, khom lưng lấy túi tiền cậu để dành hai năm từ cái hốc trong cùng dưới gầm giường ra, qua khe hở của cửa sổ gọi một tiểu nhị trung thành trong nhà tới.

Cậu nói sẽ chia một nửa tiền trong túi của mình cho hắn, người nọ ngay lập tức nổi lên lòng tham, nửa túi tiền kia tương đương tiền hắn làm trong nhiều năm lận.

Vương Nhất Bác nhét mười đồng qua khe nứt đưa cho hắn, chừng nào hắn quay về sẽ đưa nốt số còn lại, nhờ đưa một bức thư.

"Anh nới cái đinh đóng trên cửa sổ ra giúp tôi, rồi đưa bức thư này đến chỗ Tiêu Chiến, bảo anh ấy đêm nay tôi đợi anh ấy ở trạm xe, muốn đi cùng tôi hay không cũng phải tới, kể cả muốn buông tay cũng phải gặp mặt nhau nói rõ."

Đêm, cậu đẩy cửa sổ, đưa nốt số tiền còn lại rồi trèo tường trốn ra ngoài, trên người mặc chiếc áo choàng ngắn Tiêu Chiến cho mình, chiếc áo màu gạo rất dễ nhìn, lúc trèo tuờng bị quệt lên mấy vệt màu đen.

Cậu nói chuyện kiên quyết như vậy, nhưng lại không đành lòng quên đi, nếu Tiêu Chiến thực sự không đến, cậu sẽ mặc chiếc áo này đi tìm anh, xem anh có cảm thấy đau lòng không.

Chuyến xe cuối cùng trong đêm đã gần đến, Vương Nhất Bác ngồi xổm ở một góc tường, cảnh sát đứng gác hỏi cậu có thể rời đi không, Vương Nhất Bác lạnh lùng nhìn hắn, người nọ lẩm bẩm hai câu rồi bỏ đi.

Vương Nhất Bác vứt nhánh cây xuống, trên mặt nền phẳng phủ đầy bụi đã kín mấy bài thơ, nhưng vẫn chưa gặp được người.

Trong trạm xe truyền đến tiếng gọi, cậu đứng dậy định nói mình chưa đi được, thì nghe thấy viên cảnh sát hô đằng sau mau lên xe.

Cậu quay đầu lại thì trông thấy một người mặc áo choàng ngắn màu xanh xám mang va ly da chật vật chạy tới, vừa tới chỗ cậu đã cúi xuống thở hổn hển, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng.

"Em còn tưởng anh không đến."

"A?" Tiêu Chiến xách va ly đi vào trạm: "Sao anh lại không đến chứ?"

Vương Nhất Bác nhìn lá thư trong tay anh, hỏi anh không đọc sao.

Tiêu Chiến nghe tiểu nhị kia nói xong, ngay lập tức lén thu dọn đồ đạc, đêm tiễn mẹ về rồi xách va ly định chạy thì nhìn thấy lá thư bị mình vứt xuống đất, cũng không kịp để ý, cầm trên tay quạt.

"Anh chưa kịp đọc, em viết gì vậy?" Tiêu Chiến mở thư.

Bên trong rơi ra hai bông lài khô và một tờ giấy viết rằng:

"Tặng người bông mạt lị, xin người đừng biệt ly (4)."

(4) Bản gốc: 送君茉莉,请君莫离: Tống quân mạt lị, thỉnh quân mạc ly, dịch nghĩa là "Tôi tặng người một bông hoa lài, chỉ xin người đừng rời xa tôi", đây là câu dùng lối chơi chữ, khả năng có hạn mà cũng không muốn làm mất đi cái hay vốn có của câu nói gốc nên mạn phép mình không thuần Việt hết :"<

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, cậu nắm chặt tờ giấy kia trong tay, cảm thấy hơi xấu hổ, gấp lại nhét vào trong phong thư rồi đưa cho Tiêu Chiến.

"Em chép nó trong báo."

Lúc này, Tiêu Chiến mới nhớ đến lời nói nhớ thương từ cậu: "Em đọc được câu này trên báo, một ngày nào đó rất muốn nói cho anh nghe."

"Anh sẽ không xa em đâu, giờ chúng ta đi thôi."

Tiêu Chiến nắm lấy cổ tay Vương Nhất Bác, cùng lên xe rời khỏi nơi này.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net