Chap 3 : Hợp Đồng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác tỉnh giấc sau một đêm nồng nàn cùng người cậu yêu. Lần đầu cậu nhìn thấy thân thể anh trong ánh mắt tờ mờ hư ảo.

Đường cong ngút ngàn cùng đôi chân thon dài đứng lên, Tiêu Chiến ngỡ như cậu đã ngủ mà cởi phăng chiếc áo lụa pijama mình mặc trên người ra, đôi vai trần cùng xương quai xanh lộ trong không khí, chiếc đào căng mọng được che phủ bởi chiếc quần boxer trắng quyến rũ khiến Vương Nhất Bác khẽ chuyển động yết hầu.

Người đó tôi không chạm đến...đi mãi cũng chẳng chạm đến.

Anh thay một bộ đồ vest đi ra, đôi môi mỉm cười gọi cậu tỉnh giấc. Cậu đã tỉnh lâu rồi chỉ là muốn anh gọi mình tỉnh dậy mà thôi , khoảnh khắc ngón tay mềm mại chạm vào mái tóc vuốt ve giọng nói ngọt ngào như rót mật vào tim mình.

"Dậy đi Nhất Bác, cậu hành người ta đêm qua nhưng cậu lại mệt hơn tôi là sao? Đừng nướng nữa"

Vương Nhất Bác thấy bản thân mình đã quá lười biếng rồi chăng? Chỉ nũng một chút với người mình yêu mà có thể khiến cho cậu cảm thấy vui vẻ đến híp cả mắt.

"Dậy rồi"

Cậu kéo mạnh anh đáp xuống bên cạnh mình.

Quá quen thuộc cho nụ hôn ướt át mỗi buổi sớm, trong hợp đồng luôn có ghi rõ từng tính cách của Thiệu Quân. Nào là ôn nhu trao gửi nụ hôn ngọt ngào mỗi buổi gặp mặt nào là ôm lấy anh sau khi đối mặt nhau.

"Bỏ ra đi mà làm tôi ngạt chết mất"

"Tiêu tổng không thích tôi như vậy?"

Thật sự cậu đã sống rất giống với hắn, hắn là nguồn tin tưởng cao cả mà anh chọn niềm tin gửi gắm.

Tiêu Chiến trong phòng làm việc nhấp ly rượu vang đỏ xoay nhẹ tấm ảnh trong tay, quá khứ đâu đó chợt ùa về bên cạnh anh lúc này.

Thiệu Quân người mà anh xem như cả sinh mệnh, quá khứ ngọt ngào hắn cũng đã mang đến cho anh thậm chí là cay đắng cũng đã có.

Quá khứ...

*chụt*

"Ưm..."

*reng...(tiếng chuông điện thoại vang liên hồi)

Hai chiếc môi buông lỏng nhau ra, Tiêu Chiến níu giữa lấy cánh ta của Thiệu Quân trở lại ôm mình.

"Kệ đi.."

"Ưm..."

Thiệu Quân gạt tay Tiêu Chiến ra khi tiếng điện thoại cứ thế vang lên.

"Anh nghe điện thoại, em ngoan một chút đi"

Tiêu Chiến như mất hứng tuỳ hứng quần áo đã buông xuống một nửa mà thất vọng. Vẫn là những tiếng chuông điện thoại vớ vẩn đó, hắn lại rời đi khi quần áo đã vương vãi.

"Anh"

Thiệu Quân xoay lại vuốt lấy gương mặt đang túa lệ xinh đẹp kiều diễm.

"Công ty có việc, anh sẽ đền cho cục cưng sau được không?"

Hắn xoay đi khi Tiêu Chiến đứng lại ôm chầm phía sau lưng hắn. Chiếc áo xanh thanh mát hôm nay hắn vì điên cuồng tình dục đã bỏ quên nó tại một góc rồi lẵng lặng rời khỏi.

"Anh không yêu em sao? Anh vì công ty, gia đình...anh...anh không bao giờ..".

"Chiến Chiến"

Hắn cắt ngang lời anh nói xoay lại hôn lên vầng trán anh. Đôi mắt nhiễm một màu u tối.

Tại sao chứ? Tại sao lúc nào người đó cũng bỏ rơi anh chỉ sau vài giây điện thoại ngắn ngủi.

"Anh đang vì tương lai của chúng ta em không thấy sao? Anh yêu em vĩnh viễn là yêu em..."

Tiêu Chiến anh ôm người đó chặt cứng khóc nức nở.

Vĩnh viễn là yêu em ư? Giả dối.

Anh rời đi sang Pháp anh không vì em mà ở lại. Một cuộc điện thoại anh cũng chẳng vì em mà san sẻ....

*cạch*

Tiếp lần thêm 3 ly rượu mặn chát trên môi. Giọt nước mắt thấm nhẹ trên tấm ảnh người đàn ông cao to hoàn mỹ.

"Thiệu Quân..."

*cốc cốc*

Bỏ tấm hình người đó vào ngăn bàn Tiêu Chiến liếc mắt sang cửa nhàn nhạt thả một câu.

"Vào đi"

"Tiêu tổng chúng ta về thôi"

Là giọng của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến mỉm cười cầm ly rượu bước đến cạnh cậu nhanh chóng bấm nút cho cánh cửa kia khoá chặt lại.

"Anh uống rượu?"

Tiêu Chiến ôm lấy cổ cậu gật đầu say sưa, anh hôn vào má cậu liếm láp vành tai cứng cỏi đang cố kiềm nén cảm xúc.

"Nhất Bác à...hức..."

"Tôi đã bảo anh không được dùng rượu mà, không tốt cho bao tử của anh"

Tiêu Chiến bật cười thành tiếng. Cảm giác thật giống người đó, ai có thể chấp nhận bản thân khi đang sống một cuộc sống của người khác mà không phải là chính mình. Cậu ôm lấy eo Tiêu Chiến, anh cũng phối hợp cùng cậu ôm lấy cậu.

"Thuộc bài thật đấy"

Mùi rượu lan toả quanh cơ thể anh làm cho cậu cũng say theo, nhìn thấy một gốc ảnh trên bàn bị che giấu thì cậu cũng đã đủ hiểu Tiêu Chiến vì cái gì mà uống rượu.

"Tiêu tổng tôi đưa anh về"

"Không mà...ức...ôm tôi đi mà"

Anh quấn lấy người cậu.

"Thiệu Quân...anh ôm em đi mà..."

Vương Nhất Bác mím môi siết chặt cánh tay ôm anh thật mạnh tránh để anh bị té.

"Về thôi" cậu lạnh giọng trả lời, vốn định bế anh ra xe nhưng môi đã bị người ta chiếm lấy, ban đầu cậu có hơi phản ứng sau đó chính là cùng anh trao đổi môi lưỡi.

Chân Tiêu Chiến nâng lên quấn lấy hông cậu chặt chẽ không kịp khống chế mình tay đã cởi áo cậu. Vương Nhất Bác niềm vui cậu như mở hội nhưng nếu thức dậy Tiêu Chiến có thể sa thải cậu không?

"Tiêu Chiến"

Tiêu Chiến hôn vào gáy cậu, hơi thở bập bùng như ngọn lửa đang thiêu đốt thân thể anh.

"Thiệu Quân...anh chê em?"

Lần nữa anh lại gọi tên hắn, tôi biết rõ tôi chỉ là con rối để thoả mãn nổi khao khát điên dại đó của anh. Tôi một lần nữa lại bị cuốn theo cái gọi là bẫy. Thân thể anh sạch sẽ đến mức tôi muốn nghiền nát đi nó.

"Anh gọi tên tôi...có được..được không?"

Đây là lời van xin trong tiềm thức anh còn mụ mị. Hãy gọi tên tôi, tôi là Vương Nhất Bác tôi sẽ không làm anh đau khổ, tôi cũng sẽ không trốn chạy như hắn.

"Ức...tôi..."

Tiêu Chiến lờ mờ nhận ra cậu rồi nhanh chóng đẩy cậu ra xa.

"Cút... Thiệu Quân của tôi đâu? Tại sao lại là cậu?"

Vương Nhất Bác đứng lên lấy áo khoác cậu đắp lên cho anh. Tiêu Chiến mệt mỏi tựa vào bụng của cậu.

"Mệt...buồn ngủ...đưa tôi về"

Tôi gật đầu, ngủ đi Tiêu Chiến ngủ rồi anh sẽ không gọi tên hắn nữa.

Trời mưa ập xuống làm lạnh giá cả phố phường xa hoa, bàn tay cậu chăm nom Tiêu Chiến đang say giấc nồng.

Tôi ngắm mãi bản hợp đồng đã phai màu mực đỏ. Thời gian bên anh còn ngắn ngủi tôi chỉ là nhân tình mà anh cho là ngoan ngoãn cưng chiều và giống với hắn.

Tôi thay thế cho hắn mãi mãi được không? Cái hình ảnh của hắn tôi chưa từng nhìn thấy. Quá khứ của anh đen tối thế nào? Có tôi lấp đầy đi quảng thời gian đau khổ đó được không Tiêu Chiến.

Vuốt mái tóc mềm mượt của anh, mùi hương còn vương nơi sống mũi. Tinh tế đến mức tôi muốn ôm trọn anh vào lòng như người yêu bé nhỏ.

Hợp đồng chấm dứt, xin anh cũng đừng chấm dứt chuyện chúng ta....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net