6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

9.

Năm Vương Nhất Bác mười hai tuổi, có một việc đã xảy ra, lần đầu tiên trong đời hắn xuất hiện thứ cảm xúc tên là sợ hãi. Cùng với nó còn có hối hận và day dứt, khiến hắn mang theo đến tận khi trưởng thành, cho dù đã bị đè nén xuống tận sâu vào một góc nhỏ, nhưng sự day dứt đó dần chuyển hoá thành một thứ khác, gọi là thói quen.

"Anh Nhất Bác đi đâu thế, có thể cho em đi cùng hôm nay được không?" - Tiêu Chiến cùng tài xế riêng của gia đình xuất hiện sau giờ tan học của hắn, như thường lệ, có lẽ hắn sẽ thờ ơ liếc mắt nhìn rồi lướt ngang cái xe đắt tiền đang đỗ trước cổng trường như mọi khi ấy.

Nhưng không hiểu hôm nay vì sao, Vương Nhất Bác lại gật đầu đồng ý.

Hắn thấy một tia sáng rực lên trong đôi mắt của Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác hẹn đám bạn của hắn ở ngọn núi phía sau trường, nơi đây về chiều rất thoáng mát, không khí trong lành, có thể bắt cá, có thể hái quả dại, còn có thể ngắm hoàng hôn.

"Heyy cậu chủ nhỏ tới rồi hả?" - Mấy đứa bạn chơi chung với Vương Nhất Bác đều mơ hồ nắm được phần nào về gia cảnh của hắn nên vẫn hay trêu Vương Nhất Bác là cậu chủ nhỏ.

Nơi bọn họ hẹn là gần bờ sông, có thể bắt và nướng cá ngay tại đó, đốt lửa trại, mọi người đều đã chuẩn bị rất đầy đủ rồi.

"Em trai của mày hả Nhất Bác."

"Không, em hàng xóm, hôm nay người ta nhờ trông nó tí xíu nên dẫn theo nó ra đây chơi." - Vương Nhất Bác thờ ơ trả lời, phớt lờ tầm mắt trông mong của Tiêu Chiến.

"À thế à, để tụi anh dắt em đi bắt cá nhá!" - Một người vỗ vai Tiêu Chiến, có hơi mạnh khiến đứa nhỏ co rúm lại, thở ra hơi dạ một tiếng rất nhỏ.

Trong hội bạn của Vương Nhất Bác có một bé gái trạc tuổi bọn họ, dường như rất thích hắn, cứ ngồi cạnh sát rạt hắn không thôi.

"Bọn bây dắt nhóc đi đi, để tao trải bàn cho." - Vương Nhất Bác hiển nhiên không quá lo lắng về tình hình của Tiêu Chiến, dẫn nó ra đây cho nó hoà nhập với cộng đồng là tốt rồi, còn cần hắn phải chăm chút nó từng chút một như khi ở nhà hả?

Vương Nhất Bác chán ghét nhất là dáng vẻ yếu đuối đó của nó.

"Cả cậu cũng đi đó Tố Ngọc, đi canh cá cho bọn tôi, ở đây quấy phá Vương Nhất Bác làm giề!" - Một người trong hội biết tính tình hắn, cũng biết hắn không ưa mấy chuyện trai gái này, bèn kiếm cớ lôi bé gái kia đi cùng.

"Đi nhanh rồi về." - Vẫn như cũ phớt lờ ánh mắt bất án của Tiêu Chiến, hắn làm như không thấy mà cúi đầu dọn khăn và nước ra bên ngoài.

Lắm chuyện thật đấy, còn muốn hắn đi theo giám sát à?

Bờ sông cách đó không xa lắm, chỉ tầm mười mấy bước chân là tới rồi, Vương Nhất Bác chẳng quá lo lắng đâu, cho đến khi Tố Ngọc hớt hải chạy về, trên gương mặt đã là mồ hôi nhễ nhại, bé gái lắp bắp, sợ hãi đến mặt cũng trắng bệch, "Nh-Nhất Bác...."

"Em cậu....em cậu trượt ngã xuống sông rồi!!!"

"CÁI GÌ?!!!" - Hắn hét lên, bóp chặt tay Tố Ngọc khiến bé đau nhói. Tố Ngọc nức nở, có chút đáng thương mà lung tung giải thích, "Tớ——tớ với cậu ấy ngồi canh cá cho bọn Tần Yếm."

"Sau đó Tiêu Chiến đứng lên, hỏi tớ có muốn xem một thứ không. Em ấy làm ra vẻ rất bí mật, nên tớ có chút tò mò."

"Sau lại tớ muốn lấy cái vòng trên tay em ấy xuống...tớ...tớ thực sự không biết em ấy yếu ớt đến vậy!!!" - Tố Ngọc càng nói càng gào khóc to hơn, cái vòng đó Tiêu Chiến nói là Vương Nhất Bác tặng cho em ấy, Tố Ngọc chỉ là muốn nhìn một chút thôi, nào ngờ trong lúc chồm qua để xem cho kĩ hơn, Tiêu Chiến lại loạng choạng trượt chân ngã xuống.

Khúc sông đó nước chảy rất xiết, bọn Tần Yếm không một người nào dám nhảy xuống, trong số họ không ai dám cam đoan sẽ vớt được Tiêu Chiến lên bờ lại toàn mạng trở lên, chúng nó chỉ là một lũ nhóc loai choai mới mười hai tuổi mà thôi.

"Mẹ nó chứ!!" - Vương Nhất Bác gầm lên chạy như điên về phía bờ sông, nhanh đến mức bọn Tần Yếm đứng trên bờ chỉ thấy một bóng người lao thẳng xuống khúc sông đang chảy xiết đó.

Tiêu Chiến lúc này đã mất hết dưỡng khí, liên tục vùng vẫy. Đúng lúc này một bóng người rẽ nước bơi đến, vị cứu tinh nhìn em với biểu tình giận dữ cùng bất lực, gấp gáp kéo Tiêu Chiến lên bờ.

"Gọi cấp cứu!!! Gọi cấp cứu mau lên!!!" - Bên tai văng vẳng tiếng kêu gấp gáp cùng lo lắng của Vương Nhất Bác, tiếng nức nở của Tố Ngọc cùng tiếng trấn an của bọn Tần Yếm.

Lớp sơ cứu cùng hô hấp nhân tạo đã được nhà trường dạy qua cho bọn họ phòng trường hợp khẩn cấp, Vương Nhất Bác tuy hay trốn học nhưng hắn rất thông minh, điều này có thể nói dựa vào điểm số mà hắn đã đạt được nhưng lại chẳng cần phải ôn tập nhiều.

Hắn bóp má Tiêu Chiến, tiến hành hô hấp nhân tạo. Tay bịt mũi, kéo hàm xuống, hít thật sâu rồi ngậm chặt miệng em thổi hơi, cho đến khi Tiêu Chiến phun hết nước ra, nhịp tim trở lại bình thường, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Sắc mặt vẫn còn tím tái, mắt vẫn còn nhắm chặt, chắc là đã ngất đi, Vương Nhất Bác thở ra nhưng vẫn chưa hết lo lắng, vì đây là lần đầu tiên hắn làm việc này, đợi chờ xe cứu thương tới quả thật là từng giây từng phút cực hình đối với hắn.

10.

Tiêu Chiến sẽ không nói là em vốn biết nước sông vào giờ đó sẽ chảy rất mạnh.

Tiêu Chiến sẽ không nói rằng không có cái vòng nào là Vương Nhất Bác tặng cho em cả.

Tiêu Chiến sẽ không nói rằng là em tự nhảy xuống đoạn sông kia.

Và cuối cùng, Tiêu Chiến sẽ không nói rằng, mình biết bơi, và đã có thể tự bơi lên một mình trong trường hợp không ai nhảy xuống.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net