II

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

Lương Thuỳ Linh lục đục ở gian bếp, trên người mặc một chiếc tạp dề, bộ dạng vô cùng hưng phấn.

Hôm nay là ngày nghỉ, cô muốn nấu một bữa sáng tràn đầy hạnh phúc cho nàng.

Không ngừng hát theo bài nhạc đang phát ra từ chiếc điện thoại, từng lời hát khắc sâu vào tâm trí Lương Thuỳ Linh, cô cảm nhận rất rõ giây phút chân thực này.

Quả nhiên có tình yêu, cuộc sống sẽ là màu hồng.




2.

Đỗ Hà từ phòng ngủ bước ra, mơ màng tìm kiếm bóng dáng người yêu.

Thấy Lương Thuỳ Linh đang bận rộn vẫn có thể tận hưởng như vậy, phì cười một cái rồi nhào đến ôm chặt lấy đối phương.

Nàng ngọt ngào cất giọng:

"Tiêu Tiêu, thức sớm vậy?"




3.

Lương Thuỳ Linh tắt bếp, nhẹ nhàng xoay người bao trọn Đỗ Hà vào lòng, khẽ nhéo chóp mũi nàng:

"Xem ra không có chị, em không thể an giấc."




4.

Nàng bĩu môi, dùng uỷ khuất dụi dụi vào hõm cổ Lương Thuỳ Linh làm nũng.

Ai bảo không có cô, nàng không ngủ được?

Chỉ là nàng cảm thấy lạnh lẽo khi nằm một mình trên chiếc giường rộng lớn dành đủ cho hai người kia thôi.

Lương Thuỳ Linh phì cười, chứng kiến bộ dạng của Đỗ Hà mỗi sáng đều có sắc thái khác nhau khiến cho cô không cầm được muốn bắt nạt.

Nhưng chung quy, nàng vẫn là muốn quấn lấy cô.

Lương Thuỳ Linh xem ra cần một chút ân cần hơn để đáp trả biểu hiện của nàng.




5.

Ở phòng bếp nhỏ có một loại không khí được gọi là ám muội.

Bàn ăn không biết từ lúc nào đã trở thành công cụ làm chỗ dựa cho hai con người đang loạn trí.

Lương Thuỳ Linh và Đỗ Hà bám nhau, tấn công không ai nhường nhịn ai.




6.

"Em bé, buổi sáng tốt lành."

Lương Thuỳ Linh khai vị no nê bằng (vài) nụ hôn kiểu Pháp, bồi thêm dấu ấn ở mép tai của nàng mới thoả mãn giúp Đỗ Hà ngồi dậy chỉnh lại tóc.

Như vậy còn không đủ tốt lành, Lương Thuỳ Linh chắc chắn sẽ có hậu quả nghiêm trọng, nàng nghĩ.




7.

"Tiêu Tiêu, em đói."

"Vẫn còn dư sức?"

Lương Thuỳ Linh quả nhiên lớn mật trêu ngươi, nàng đã chiều cô quá rồi nhỉ?

Đứa trẻ to xác ngày càng hư hỏng.




8.

Lương Thuỳ Linh cười nham hiểm, định tiến thêm một lần nữa liền bị ngăn cản.

Đôi mày lập tức cau có.

Là Hoa hậu Đỗ tự câu dẫn cô, bây giờ ngang nhiên từ chối.

Nàng thật khó chiều.




9.

"Chị không có làm buổi sáng cho em."

Lì lợm còn dỗi ngược lại nàng.

Lương Thuỳ Linh to gan rồi.




10.

Đỗ Hà trừng mắt, thể loại người yêu kiểu gì đây?

Quá đáng.

Nàng tức tối, hất mặt đi nơi khác.

Lương Thuỳ Linh vừa sáng sớm đã chiếm tiện nghi của nàng, hút hết sức lực của nàng, bây giờ lại không bù đắp cho nàng.

Lương Thuỳ Linh, 1 dấu x.




11.

Lương Thuỳ Linh bẹo má người thương, bộ dạng thật đáng yêu.

Chớp thời cơ, hôn cái chụt vào môi Đỗ Hà.

"Này..."

Chụt.

"Tiêu Tiêu..."

Chụt.

"Lương Thuỳ Linh..."

Chụt.





12.

"..."

"Sao không nói nữa?"

Lương Thuỳ Linh nhướn mày, trêu chọc Đỗ Hà là một sở thích đặc biệt của cô.

Và hiển nhiên, chuyện này làm cô cảm thấy thú vị.




13.

Đỗ Hà lùi ra xa, ánh mắt dè chừng tên háo sắc:

"Chị muốn ngủ một mình không?"




14.

Lương Thuỳ Linh cầu hoà bằng giọng cún con:

"Tâm can bảo bối, bữa sáng sẽ có ngay cho em."




15.

Đỗ Hà cười cười, nàng vênh mặt, có thế chứ.

Ai nói Lương Thuỳ Linh lạnh lùng phúc hắc?

"Không."

Ai nói Lương Thuỳ Linh thê nô?

"Các bạn tự ngẫm và trả lời đi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net