IV - IX - II

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dạo mấy vòng thành phố khi trở về đã rạng chiều, Lương Thùy Linh thậm chí không đánh lái vào nhà mà cho xe chạy dọc lối mòn tiến thẳng lên núi.

Cô liếc mắt nhìn Đỗ Hà, nàng lướt điện thoại không quan tâm bên ngoài, dường như không biết đi ngang qua nơi ở của hai người cũng tin tưởng giao phó bản thân cho cô muốn đưa đến đâu thì sẽ liền theo đến đó.

Gọi một tiếng: "Đậu nhỏ."

"Hm?" - Nàng hơi nghiêng mặt về phía cô nhưng ánh mắt vẫn chăm chú vào thiết bị cầm tay.

Lương Thùy Linh khó hiểu: "Có chuyện gì mà em tập trung vậy?"

Nàng lắc đầu, lúc này mới buông xuống di động: "Không, em chỉ đọc tin tức thôi."

Từ hôm qua đều để chế độ không làm phiền cũng không ngó ngàng tới, thông báo sớm đã nhảy lên hàng trăm, nàng kiểm tra xong, không có gì làm cho nên mới tìm đọc mấy bài thời sự.

Trông thấy đường đi có chút khác, nàng quay qua Lương Thùy Linh: "Chị đi chơi chưa đủ nữa hả?"

Lương Thùy Linh cười không đáp, tiếp tục hỏi: "Không sợ đem em đi bán à?"

Nghe giọng điệu trêu chọc của đối phương, Đỗ Hà lườm cô xem thường: "Của em cái gì chị cũng lấy, em chẳng phải bán cho chị trước rồi sao?"

Dù yêu đương ba năm nhưng được chính miệng Đỗ Hà thừa nhận, Lương Thùy Linh vẫn rất vui vẻ, đưa tay sờ sờ rồi bẹo má nàng: "Nói vậy cũng nói."

"Nói vậy mới vừa với chiêu trò của mấy người."

Nhiệt độ ngày hè không quá lạnh, sườn đồi trải dài sâu hút, là điểm hẹn hò có sự riêng tư nhất định vừa an tĩnh vừa đẹp đẽ nao lòng, chung quanh bồng bềnh làn sương phủ với màu nắng vàng nhạt, mộng mị quyến rũ đến diệu kì.

Sự bạt ngàn cuối ngày của trung tâm phố núi khiến Đỗ Hà lâng lâng thổn thức, nàng xuống xe lập tức chạy tới ngay vực thềm, làm loạt động tác hít thở không khí trong lành, dang hai tay thả hồn vào thiên nhiên.

Lương Thùy Linh cong môi dựa người vào mũi xe thu trọn quang cảnh tuyệt mĩ, đường chân Trời nhuộm sắc cam đang buông dần, một Đà Lạt được bao quát khi nhìn từ trên cao cùng với bóng lưng nhỏ bé của Đỗ Hà, trong mắt cô chính là độc nhất vô nhị, lựa chọn cùng nàng đi ngắm hoàng hôn thực không sai.

Thế giới không thiếu cái đẹp, Lương Thùy Linh càng không phải là người không biết thưởng thức cái đẹp, chẳng qua, cái đẹp đối với cô, chỉ nàng mới miêu tả được mà thôi.

Đỗ Hà, chính là thế giới của Lương Thùy Linh.

Có nàng, mảnh ghép nhân sinh của cô mới thực sự trở nên hoàn hảo.

Người ta hay nói trên đời có hai dạng mệt mỏi, dạng thứ nhất cần được nghỉ nghơi, dạng thứ hai cần được bình yên.

Nhưng Lương Thùy Linh thì khác, cô đang được trải qua cả hai dạng trên và sẽ luôn cần đủ hai dạng cùng đồng hành, bình yên bên cạnh nàng nghỉ ngơi sau tháng ngày dài làm việc vất vả, mà cô bất quá biết mình tham lam, một ngày hai mươi tư giờ luôn cảm thấy không đủ.

Lương Thùy Linh cho nên trân trọng từng giây từng phút sát cánh cùng nàng, việc Đỗ Hà thích thú với chuyến đi này cũng là làm cho cô có thể tự do buông thả bản thân, không cần phải gồng gánh nặng nề, một điều ngoài nàng không ai làm được.

Trông nàng thoải mái như vậy, Lương Thuỳ Linh cũng muốn giúp nàng lưu giữ khoảnh khắc liền cầm máy chụp polaroid xung phong làm độc quyền nhiếp ảnh gia cho nàng, và vì là nàng, các tấm ảnh đều được xứng đáng khen ngợi bởi nghề tay trái không chuyên của cô.

Đỗ Hà không muốn bỏ lỡ thời điểm chuyển giao, nàng chạy đến kéo tay Lương Thùy Linh, cả hai xoay lưng về phía Mặt Trời lặn, hào hứng nói: "Chúng ta cùng nhau chụp."

Lương Thùy Linh nhanh chóng đáp thuận, một cái bấm máy là những bức hình có nhiều kiểu dáng khác nhau, nàng hết ôm rồi lại hôn khiến cho cô ngập tràn sung sướng không thể tả.

Khóe mi cong của Lương Thùy Linh lẫn Đỗ Hà chưa bao giờ hạ xuống khi cùng nhau ở một chỗ, một người chẳng sợ buồn chán còn một người luôn có biện pháp khiến người còn lại được vui vẻ, nàng đã gặp và yêu đúng người, Lương Thùy Linh không ngừng bày trò đùa giỡn làm nàng nghi ngại nếp nhăn sẽ phát triển, nàng liệu vì cười nhiều quá sẽ mau già, hơn nữa sẽ xấu xí đi.

"Vậy thì càng tốt, sẽ không có ai giành em với chị."

Nàng dẫu môi: "Chị thì hay rồi, đến lúc đó xem chị có ra ngoài tìm người khác hay không?"

"Người ta không tìm chị, chị cần phải đi tìm sao?"

"..."

Lương Thùy Linh thấy nàng xụ mặt, cô thiết nghĩ phải thể hiện thành ý bồi thường cho nỗi ủy khuất của nàng, bằng không, Đỗ Hà sẽ vì lời nói của cô mà tủi thân mất.

Đưa tay ôm lấy nàng, lẳng lặng kề sát mặt nàng, giọng kiên quyết: "Đậu nhỏ, chị là của em. Cho dù đi đâu, chỉ cần trên quãng đường đó có em là được, vị trí quan trọng nhất, không ai thay thế em được."

Hai ánh mắt chạm nhau, long lanh như muôn vàn tinh tú trên bầu Trời đọng lại, kì vọng - khát vọng đều rõ rệt.

Đỗ Hà mỉm cười, nàng nhón chân hôn cô: "Một lời đã định. Lương Thùy Linh, chị là của em."

Lương Thùy Linh gật đầu: "Là của em từ lâu rồi."

Cơn gió thổi ngang qua, Lương Thuỳ Linh siết chặt Đỗ Hà gần mình hơn, hôn sâu nàng, ấm áp cùng hạnh phúc len lỏi khiến cô không đành quyến luyến mới chịu trả lại hô hấp cho nàng.

Nghịch nhau một lúc rồi lên xe về nhà, dãy núi chuẩn bị chìm trong bóng đêm, ánh trăng bắt đầu hiện lên vầng khuyết, vệt sáng rơi xuống mặt hồ cứ lăn tăn gợn sóng, Đỗ Hà cảm thán, không biết Lương Thùy Linh mất bao nhiêu lâu mới tìm được một nơi lãng mạn như vậy, chỉ mới đến một ngày, nàng đã cực kì tận hưởng nó.

Có chiếc người yêu ôn nhu lãnh đạm, vừa học thức vừa xinh đẹp luôn bị ong bướm dòm ngó nhưng chung tình, tề gia nội trợ giỏi cũng luôn rất tâm lí cưng chiều nàng, bất kể thế nào, đời này có được Lương Thùy Linh đã là một đặc ân to lớn của nàng.

Đỗ Hà muốn nấu bữa tối nhưng Lương Thuỳ Linh ngăn cản, hai người giằng co, rốt cuộc nàng phải nghe lời lên phòng vệ sinh cá nhân.

Khi trở xuống cũng đã hơn ba mươi phút sau, Lương Thùy Linh không có ở trong bếp, nàng nhìn một bàn đầy món ăn dinh dưỡng không kìm được xoa xoa bụng, dạ dày vì mùi thơm nức mũi mà đánh trống cồn cào, khứu giác lẫn thị giác vô cùng kích thích.

Lương Thùy Linh tranh thủ tắm bên phòng phụ, bước ra trông thấy dáng vẻ nàng rón rén, cô liền âm thầm theo phía sau, chầm chậm ôm lấy nàng: "Bắt quả tang em ăn vụn nhé."

Đỗ Hà còn chưa chạm được đến đồ ăn bỗng có lực kéo về, nàng suýt vì tiếng nói của Lương Thùy Linh hô to, hoảng hốt trừng mắt: "Chị muốn dọa chết em sao?"

Lương Thùy Linh biết hành động vừa rồi lỗ mãng, đưa tay vuốt ve lưng nàng: "Là em có tật giật mình. Đói rồi?"

Nàng thành thật gật đầu.

Tận dụng hôn trán nàng một cái mới thoả mãn đem nàng ngồi xuống bàn ăn.

Đa số là rau củ thanh đạm, mùi vị chế biến rất tốt, Đỗ Hà cầm đũa không dừng được, hơn ba tháng không ăn thức ăn do Lương Thùy Linh tự tay làm, hiện tại có chút mất kiểm soát cơn đói, liên tục đơm cơm.

Nhìn nàng ăn ngon miệng như vậy, hai bên má phúng phính, thành quả lao động cuối cùng cũng được đền đáp trong vinh quang, Lương Thuỳ Linh từ tốn rót cốc nước cho nàng, nhắc nhở: "Đừng để no quá, rất khó tiêu."

Đỗ Hà gắp một miếng thịt để vào bát của cô, dụ dỗ: "Không có cách nào, chị sau này nhớ phải vào bếp ít nhất một tuần ba lần."

Lương Thùy Linh vờ thở dài: "Đậu nhỏ, nuôi em áp lực quá lớn."

Nàng nghe xong không tự chủ cười đến ngọt ngào: "Bây giờ chị mới nhận ra sao? Đáng tiếc, không kịp quay xe nữa."

Lương Thùy Linh nhún vai, tung hứng với nàng: "Cùng lắm thì bánh bao hay mì gói cũng đảm bảo cho em ấm no cả đời, em chấp nhận không?"

Đỗ Hà vội buông đũa rồi chạy sang ngồi lên đùi Lương Thùy Linh, hai tay câu cổ đối phương:

"Hoa hậu Lương Thùy Linh, chị đừng có keo kiệt."

Nghiêng đầu, Lương Thùy Linh ôm giữ thắt lưng rồi bướng bỉnh cắn lên khoé môi nàng: "Đậu nhỏ, em cũng là Hoa hậu, hay em nuôi chị đi?"

Đột nhiên ngẫm nghĩ không có phản ứng để mặc bàn tay kia hư hỏng sờ soạng trên thân thể, sau khi thông suốt, Đỗ Hà dùng nụ cười mê hoặc tiến gần Lương Thùy Linh, âm thanh trầm bổng khả ái:

"Tiêu Tiêu, người xưa có câu tệ như vợ thằng Đậu, nhưng em không phải đàn ông, chị cũng càng không phải kém cỏi, vậy chị, bằng lòng được nghe mọi người khen chị giỏi như vợ bé Đậu không?"

Nhất thời có cảm giác không đúng lắm, cô híp mắt, gương mặt Đỗ Hà trong trẻo nhưng lời nói nghe ra đều có hàm ý sát phạt mâu thuẫn nhau, nàng cứ thần thần bí bí ủ mưu không đơn thuần, từ khi nào nói chuyện luôn mang theo nghĩa bóng như vậy?

Nàng gấp gáp lắc lư: "Thế nào?"

Bỏ đi! Đã quyết cả đời nhất định yêu mỗi Đỗ Hà, trọng lệnh nàng là lệnh Đấng Tối Cao, phản kháng chẳng có tác dụng gì, lợi hại trước sau cô cũng sẽ chẳng có mất mát gì, hoàn toàn chấp nhận an bày của vận mệnh vậy.

Nhìn nàng biểu hiện hồi hộp, dễ thương tới mức Lương Thùy Linh lập tức muốn bắt nạt, cô ậm ừ rồi chui rúc trong hõm cổ Đỗ Hà, vừa hôn vừa nói:

"Vợ của bé Đậu, nghe rất thích."

Đỗ Hà như hoàn thành nguyện vọng, nàng vui vẻ ngăn cản Lương Thùy Linh sỗ sàng, bước chân nhanh chóng trở về vị trí cũ, tiếp tục ăn uống.

Chớp mắt rơi vào hụt hẫng, còn chưa kịp ăn no, Lương Thùy Linh buồn bực: "Em phũ vừa thôi, bàn bạc xong đã quay lưng cũng không thưởng cho người ta."

Nàng nghe như không nghe, chỉ có khóe môi là không ngừng vươn cao.

Hiện tại ngoại trừ chưa kết hôn, cái gì cũng coi như thân thuộc một nhà, dù Lương Thùy Linh bất ngờ ở Thanh Hoá hay việc ông Đỗ gặp chấn thương mấy tháng trước còn đều là bí mật, truyền thông nóng hổi cũng có lúc chìm nguội, nhưng so với những gì đã diễn ra, công ti đính chính do vô tình, mọi người lại tò mò hơn về lí do ông Đỗ chủ động xuất hiện ở nơi Lương Thùy Linh bị vây kín.

Lương Thùy Linh có trợ lí, ông Đỗ càng không cần ra mặt, cố tình tìm hiểu thì biết Đỗ Hà cũng trở về, nhưng thực tế, Lương Thùy Linh chỉ đi mua thuốc một mình, Đỗ Hà sức khỏe không tốt, có trùng hợp cũng sẽ không ngẫu nhiên ông Đỗ phải lo chuyện bao đồng, hơn nữa, dòng người chen lấn nhiều như vậy, ông Đỗ có thể chắc chắn nhân vật kia là Lương Thùy Linh?

Đỗ Hà từng rất đau đầu, nàng mất ăn mất ngủ cũng không biết làm sao giải thích, đành im lặng chờ đợi phiền toái qua đi, sau đó Lương Thùy Linh có lịch trình ở nước ngoài, thời gian dài hai người không sóng đôi mới có thể xoa dịu được dư luận không nhắc đến thường xuyên nữa.

Tuy đè nén khó chịu, nàng và Lương Thùy Linh cùng cả gia đình hai bên vẫn thừa biết một điều, không nên công khai, chuyện hai người không cần quá phức tạp, nhưng sự thỏa đáng là dành cho những người mến mộ nàng và Lương Thuỳ Linh, một lúc nào đó khi thích hợp, tích đủ kiên cường có thể bảo vệ đối phương, hai người sẽ tự thú thực với xã hội.

Lúc bắt đầu, nàng chỉ mong bình lặng yêu đương, Lương Thùy Linh được yên ổn bên cạnh nàng.

Không cầu kì, nhưng sâu đậm.

Kết thúc bữa tối, Lương Thùy Linh trở về phòng còn đem theo dĩa trái cây, thấy nàng cầm máy ảnh xem lại hình chụp nhưng tâm trí đã phiêu diêu:

"Đậu nhỏ, đang nghĩ gì vậy?"

Nàng xoay người: "Linh, em muốn uống rượu."

Lương Thùy Linh nhìn nàng dò xét, cô gái nhỏ này vì rảnh rỗi mà suy nghĩ lung tung nữa rồi: "Sao lại muốn uống rượu?"

Nàng quay lại ngồi ở sô pha, đặt máy ảnh xuống rồi cầm quả dâu cho vào miệng: "Dễ ngủ."

Rất nhanh, Lương Thùy Linh kéo nàng vào lòng, đôi tay không đàng hoàng di chuyển trong áo ngủ của Đỗ Hà, cười xán lạn: "Không tốt cho sức khỏe, làm chút vận động vừa giúp em tiêu hóa vừa có lợi cho giấc ngủ là được."

Đỗ Hà gần như miễn dịch với sự nham nhở của cô cũng chẳng thèm chống cự, nàng chỉ nghênh mặt phản bác: "Háo sắc, chị đừng đánh đồng câu nói của em."

Dịu dàng hôn lướt ở vành tai Đỗ Hà rồi ngậm lấy khẽ cắn một cái, thấy nàng không bài xích liền hỏi: "Đêm nay có thể không?"

Bốn mắt nhìn nhau, Lương Thùy Linh tỏ vẻ khổ sở mong chờ, giọng điệu có chút làm nũng, nói tiếp: "Tối qua chị không đúng, hôm nay sẽ tiết chế."

Đang tự nghi hoặc Lương Thùy Linh bình thường thăm dò cũng không tới độ nài nỉ bằng một câu nghiêm túc, ra là lo lắng nàng mệt mỏi, nhưng có lẽ nàng đã quen với chuyện hoả dục tự phát của cô, những cơn đau nhức chẳng hề hấn gì, huống hồ, buổi sáng được chăm bẵm, nàng hiện tại không có vấn đề bất tiện nào.

Đỗ Hà cười cười, trêu cô thôi, nhẹ nhàng bắt lửa: "Đêm nay có thể."

Lương Thùy Linh như mở cờ trong bụng, lập tức dành cho nàng một nụ hôn cũng không nhịn được đưa đầu lưỡi tiến vào giữa hai hàm răng tìm kiếm vị dâu tươi, triền miên hút cạn không khí trong buồng phổi khiến nàng thực sự không thở nổi phải đẩy hai vai cô.

Khuôn mặt nàng đỏ bừng: "Nhưng em vẫn muốn uống rượu."

Ý đồ bị quấy nhiễu, Lương Thùy Linh chỉ hơi khựng lại rồi áp nàng xuống ghế, chuẩn bị cởi bỏ vướng bận liền bị nàng kìm chặt:

"Linh."

Cơn sóng tình bị Đỗ Hà dằn vặt, ánh mắt mờ mịt rơi vào trúng con ngươi đen láy của nàng, cảm giác bất ổn, hai má Lương Thuỳ Linh ửng hồng, hơi thở đều phả lên mặt nàng, cô nhíu mày: "Để sau đi."

Nói rồi tiếp tục cúi xuống hôn lên xương quai xanh của nàng, Lương Thùy Linh nỗ lực đè sát không để Đỗ Hà cựa quậy thì nàng sớm đã phản ứng trước, biết cô sẽ làm gì liền miễn cưỡng dùng sức, sau đó thành thạo thoát khỏi vòng tay cô.

Nàng đứng dậy chỉnh lại quần áo, tặng một nụ hôn trên trán cô rồi ung dung li khai: "Đợi em."

Nhìn nàng khuất sau cánh cửa, Lương Thùy Linh hừ lạnh, không biết nàng đang suy tính chuyện gì, trong lòng có chút cồn cào không thể diễn tả.

Đỗ Hà khi trở lại, ngồi xuống bên cạnh cô, lúc này Lương Thuỳ Linh mới chú ý nàng chỉ mang theo một chiếc cốc sứ, rất tự nhiên nhâm nhi rượu trước mặt cô.

Vị cay nồng xộc thẳng, nàng chun mũi: "Tiêu Tiêu, chị muốn uống không?"

Lương Thùy Linh hít sâu bình tĩnh, trông nàng không có gì tỏa ra trêu chọc nhưng ở trong mắt cô chính là chế giễu cùng cực, tâm tình đầy oán giận nhưng vẫn không dám hùng hổ nhào tới bắt nàng trút giận, cuối cùng chỉ có thể làm ngơ, thả người về lưng ghế, nhắm mắt định thần.

Phá chuyện tốt của Lương Thùy Linh, nàng cười, cũng không để cô tủi thân liền tiến đến dựa vào trong ngực Lương Thuỳ Linh: "Hằn học với em làm gì? Em đang giúp chị đó."

Trái dâu đưa tới bên miệng, Lương Thùy Linh không chần chừ cắn lấy, lườm nàng: "Em đốt lửa mà không dập tắt mới là không giúp chị đó."

"Em đã nói có thể mà."

"Vậy còn bỏ đi uống rượu?"

Khẽ hôn cô một cái, nàng vui vẻ đáp: "Giúp chị có cảm giác."

"..." - Lương Thùy Linh chưng hửng, cô nhếch mày, chưa kịp thắc mắc đã nghe nàng lần nữa cất giọng:

"Tiêu Tiêu, chị trải qua rồi... Em muốn thử khi say lâm trận sẽ thế nào."

WTH? Có chết không cơ chứ?

Lương Thùy Linh câm nín, khóe mắt giật giật.

Là ai đã bày cho nàng những thứ này?

Không khí phòng bỗng nhiên tăng vọt, nàng ngồi thẳng người bắt chéo chân, dáng dấp mềm mại, đường cong thon gọn hiện rõ lên đôi mắt rực lửa của Lương Thùy Linh, vô cùng quyến rũ, vô cùng nóng bỏng, miệng lưỡi cô khô đắng, nuốt khan.

Nhưng chẳng được như mong muốn, cô bắt buộc phải đợi nàng uống cạn mấy cốc rượu, đến khi choáng váng, nàng mới chậm rãi đi về giường.

Lương Thùy Linh luôn để nàng trong tầm mắt, cũng sợ nàng vấp té liền đi theo phía sau nhưng nhìn nàng loay hoay, cô nhíu mày:

"Hà, sao em lại tháo nhẫn?"

Say đến mất trí rồi sao?

Đặt chiếc nhẫn xuống đầu tủ rồi quay người ôm lấy Lương Thùy Linh, nàng chui đầu vào hõm cổ cọ cọ, hơi thở ấm nóng bất giác khiến Lương Thùy Linh rùng mình, gọi nàng: "Đậu nhỏ."

Đỗ Hà không đáp, nàng chỉ dùng sức đẩy ngã Lương Thùy Linh xuống giường, mau chóng áp lên người cô, say sưa hôn khắp gương mặt cô.

Lương Thùy Linh cười khổ, tuy thân mật rất nhiều nhưng tối nay thấy nàng cuồng nhiệt, không muốn khiến nàng cụt hứng nằm yên đến khi quần áo của cả hai đều bị vứt dưới sàn nhà, hai thân thể dán sát vào nhau phát sinh luồng điện truyền tới cảm xúc tê dại, Lương Thùy Linh không nhịn được nữa, muốn đảo thế lại bị nàng khóa chặt.

Đỗ Hà ngẩng đầu, ánh mắt mơ màng đọng nước, ngón tay vẽ vòng tròn ở khe ngực cô, mỉm cười: "Tiêu Tiêu, chúng ta có qua có lại đi. Chị biết thưởng thụ, chẳng lẽ em không biết?"

Lương Thùy Linh còn ngây dại: "Hả?" một tiếng, động tác âu yếm nàng cũng chẳng dừng lại.

Đỗ Hà chỉ căn bản bị chất cồn làm mất thăng bằng, tâm trí nàng vẫn rất tỉnh táo, vẫn biết đang xảy ra chuyện gì, trông Lương Thùy Linh không phòng bị, nàng bóp ngực cô một cái, thanh lãnh rõ ràng:

"Em muốn chị, bây giờ."

Ach! Đại não bị đánh thật mạnh, Lương Thùy Linh chấn động lần hai, toàn thân cứng đờ, mở to mắt: "Em nói cái gì?"

Nàng nghiêm túc lập lại: "Em nói, em muốn chị."

Tốc độ thu thập thông tin của Lương Thùy Linh đình trệ, Đỗ Hà không muốn gián đoạn, nàng hạ tông giọng, cúi đầu bên tai cô nỉ non:

"Tiêu Tiêu, cho em nhé?"

Lương Thùy Linh bị thôi miên, đáy mắt động tình lập loè bởi âm thanh ngọt ngào của nàng, tứ chi lại rệu rã không có sức phản kháng, thậm chí lúc đang khoan khoái đã cảm nhận Đỗ Hà bắt đầu làm loạn.

Nàng theo bản năng hôn xuống, hết bên này đến ngoảnh bên kia, đôi môi mềm tiếp xúc để lại vết đỏ ướt át, bàn tay ôm trọn khỏa đồi mà nhào nặn, Lương Thùy Linh bị kích thích khi ngón tay nàng chợt quét ngang, tâm trí bùng nổ tựa pháo hoa.

"Hà~" - Lương Thùy Linh hít một ngụm khí lạnh, đè giọng không để cho âm thanh rên rỉ phát ra. Nàng động tác trôi chảy như vậy dù chưa từng có kinh nghiệm khiến cô cảm thấy xấu hổ, thầm mắng bản thân, chính cô đã dạy hư nàng thật rồi.

Đỗ Hà nâng cơ thể ngắm nhìn một lượt trên dưới Lương Thùy Linh, cô xinh đẹp động lòng người, nàng luôn đánh giá cao nét sắc sảo này, muốn có bao nhiêu diễm tục sẽ có bấy nhiêu, có thể nho nhã cũng có thể lả lướt, một người hoàn hảo như vậy đang nằm dưới thân nàng, chuẩn bị nở rộ.

Nàng không giấu sắc tình cuồn cuộn, lại cúi đầu, hôn từ cằm đến khóe môi rồi từ khóe môi trải dài xuống đến hõm cổ, mút mát thành tiếng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net