IV - VII - I

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

"Con đúng là hồ đồ!"

Bị bà Lương quở trách, Lương Thuỳ Linh chỉ tỏ ra ung dung mỉm cười: "Con không hồ đồ đâu mẹ, trạng thái đề phòng của bác trai rất mạnh, nếu con còn không mạo hiểm thì sẽ không thể thành công."

Ánh mắt bà Lương nghi hoặc, nghe xong sự việc Lương Thuỳ Linh ở Thanh Hoá làm loạn, nếu như cảm giác chính mình ở trong hoàn cảnh ấy cũng sẽ một phen tức mày đỏ mặt, thậm chí, làm cho ngất với mấy luận lí sắc bén đâm thẳng vào điểm yếu của người khác từ Lương Thuỳ Linh, bà quá hiểu con gái mình, nhưng nếu cũng suy xét theo góc độ còn lại của nhà họ Đỗ, chưa chắc Lương Thuỳ Linh suôn sẻ qua ải: "Thành công chưa?"

Nụ cười Lương Thuỳ Linh liền có chút ngượng, khoé môi khẽ giật: "Con tin là sẽ, mẹ cũng phải tin con gái của mẹ chứ."

Bà Lương nhếch mép, lắc đầu: "Con đừng đánh giá quá cao bản thân. Lập trường của một người sẽ không vì căn cứ của người khác mà xoay chuyển, huống hồ là chuyện cả một đời, thân làm bố mẹ đều chỉ muốn những điều tốt đẹp cho con cái họ, không thể nói thời đại thay đổi thì các con có thể bất chấp làm theo lựa chọn của mình được."

"Bố mẹ luôn có tình yêu thương mà mẹ."

Chính là, tư vị thuần tuý nhất của một gia đình sẽ êm ấm hạnh phúc khi các bậc sinh thành dung hoà niềm vui của trẻ, ngoài bảo bọc và dạy dỗ lẽ sống, chứng kiến từng đoạn khoảnh khắc chập chững đến vững vàng sẽ luôn xuất hiện các khoảng trống, Lương Thuỳ Linh là đang muốn mỗi một thời gian tuần tự khi ấy diễn ra trôi theo cảm xúc, mà cô, cũng cần lấp đầy bởi sự ủng hộ của gia đình.

Việc đại sự của Lương Thuỳ Linh, ông bà Lương không thể chu toàn vậy nên mới càng phải hiểu rõ Lương Thuỳ Linh đã tự mình đứng ra tranh giành, dù hao tâm tổn sức cũng không muốn buông bỏ, quãng đường cố gắng tuy có quá nhiều gian truân, Đỗ Hà lại còn là con gái nhưng cô vẫn quyết tâm muốn có được nàng, một tình yêu từng bị coi là không bình thường, là hai kẻ tâm thần điên rồ khiêu khích sự soi xét của xã hội, bên cạnh, chỉ có gia đình là chỗ dựa.

Chung quy cái hình thức chuẩn mực bình thường là đôi khi mang một bộ giáp nguỵ tạo, trang trí bằng một lớp mặt nạ cùng bộ vũ phục hợp mắt người khác nhưng hoàn toàn không thể vừa vặn với bản thân, Lương Thuỳ Linh thừa biết Đỗ Hà không giống bọn họ, chỉ nàng mới có thể trở thành một mũi khâu hoàn mĩ vá lấy những đường nét trong cuộc đời cô một cách trọn vẹn nhất, nàng là nút thắt che chắn những lỗ hỏng, liền sát khiến cô thoải mái trong dáng vẻ là Lương Thuỳ Linh.

Bà Lương làm sao lại không biết, Lương Thuỳ Linh là đứa con bà sinh ra, giáo huấn suốt ngần ấy năm cũng thấm nhuần, nhưng rốt cuộc vẫn luôn chọn Đỗ Hà, ý chí mạnh mẽ như vậy không thể nói đùa càng chẳng phải bồng bột muốn trải nghiệm.

Bây giờ, để phá vỡ mối quan hệ của hai người là chuyện không thể nào.

"Bố mẹ Hà là trưởng bối, con không được vô phép vô tắc, cũng không nên chọc giận ông bà ấy. Nói Hà sắp xếp để hai bên gặp mặt đi."

"..." - Lương Thùy Linh một từ cũng không thể thốt trố mắt nhìn bà Lương.

Lương Thùy Linh tư chất thông minh, có năng lực tài giỏi được mọi người công nhận nhưng hiện tại nói tới chuyện tình cảm liền đần mặt như đầu gỗ, bà Lương ngao ngán lắc đầu, vừa nói vừa đứng dậy có ý định li khai: "Không muốn cũng được nhưng nếu con bị bên kia gọi tới đây mắng vốn, thì con, không xong đâu."

Cho dù biết ông bà Lương đã đồng ý cho cô cùng Đỗ Hà yêu nhau, chỉ là Lương Thùy Linh so với quyết định nhanh chóng muốn gặp mặt ông bà Đỗ vẫn không tránh khỏi kinh ngạc, thậm chí, đôi tai còn có chút lùng bùng.




2.

"Chị có gì mà vui vậy?"

Lương Thùy Linh đến đón nàng tan làm, khoé môi trên khuôn mặt không ngừng được nâng lên cũng không biết cô suy nghĩ cái gì, vài tiếng khúc khích khẽ phát, Đỗ Hà luôn không hiểu chuyện gì xảy ra, len lén quay sang, bàn tay bị đối phương bắt lấy siết chặt, ấn mạnh lên môi cô.

Nàng cau mày nhắc nhở: "Linh, chị lái xe."

Lương Thùy Linh không giấu vui mừng, đuôi mày cong cao, khoé mắt ngập tràn hạnh phúc, giọng nói không kìm được nghẹn ngào: "Đậu nhỏ, mẹ cho chúng ta kết hôn."

"..."

Không ngoài dự đoán, Lương Thùy Linh bật cười nhìn sang nàng, trông thấy bộ dạng bất động của Đỗ Hà, hớn hở giải thích: "Mẹ bảo sớm sắp xếp cho hai bên gặp mặt, khi nào chúng ta đều rảnh rỗi, chị sẽ lập tức đưa bố mẹ về Thanh Hóa."

"..." - Mất khoảng thời gian, Đỗ Hà vẫn giữ nguyên im lặng, nàng không đáp cũng không có biểu hiện sẽ cất tiếng nói.

Lương Thùy Linh cảm giác không đúng, cho xe chạy chậm, tay nắm lấy tay nàng không buông: "Hà? Em sao vậy?"

Nàng kìm nén thở dài, hai mắt di chuyển chú ý đến nơi gò má Lương Thùy Linh, nặng nhọc mở lời: "Bố em..."

Ông Đỗ còn đang tức giận thậm chí cũng không chấp nhận Lương Thùy Linh, ngay lúc này nói tới chuyện gặp mặt đối với nàng dường như quá sớm, huống hồ, nàng vẫn chưa có thời gian để trở về Thanh Hóa sau khi Lương Thùy Linh thưa chuyện, mà ông bà Đỗ cũng chưa hề nhắc đến vấn đề này cùng nàng, chính là không muốn nàng bận tâm, không muốn nàng và Lương Thùy Linh có thêm liên quan.

Dù muốn cùng Lương Thùy Linh ở chung một chỗ nhưng sự dứt khoát, những hành động không thể kiểm soát của ông Đỗ khiến Đỗ Hà trở nên vô cùng rối bời, hẳn là khúc mắc không thể giải của nàng: "Bố sẽ không lập lờ nước đôi như vậy, bằng không chuyện em thi Hoa hậu cũng không thể thành."

Lương Thùy Linh hiểu nàng, xoay bánh lái đổ vào lề đường rồi dừng xe, sau đó đặt toàn bộ ánh mắt lên người nàng: "Đậu nhỏ, có chị em đừng sợ."

Đưa tay vuốt ve gương mặt Lương Thùy Linh, nàng tự hỏi, một người xuất sắc từ diện mạo lẫn học thức, tuyệt vời từ tâm điểm trên sàn diễn đến lòng nhân từ ở đời thực như cô, người đã có tất cả mọi thứ lại yêu nàng một cách cuồng si như vậy, đến cùng là vì sao?

"Khi chị xuất hiện trong cuộc đời em, em hoài nghi rất nhiều... Bằng cách nào chị yêu em? Em có phải sự khác biệt nào đó hay chỉ đơn giản là chị thích như thế trong thời khắc ấy, là nhanh đến nhanh đi trong thế giới của hai người, hay sẽ đợi đến lúc có sự một lựa chọn khác liền chia tay em."

"Hà." - Lương Thùy Linh không hài lòng, niềm vui chưa ăn mừng cùng nàng bị làm cho ảnh hưởng không ít.

Đỗ Hà lắc đầu cười: "Nghe em nói đi. Em đã không dám đối diện với chuyện này trong một thời gian, có lẽ, kéo dài đến trước khi em gặp bác gái, em sợ phải đối chất, em cũng không biết mình có thực sự hiểu rõ chị không, em sợ mình ngu muội không thể biết được Lương Thùy Linh là người như thế nào khi không có em ở bên cạnh."

"Có em hay không có em đều như nhau. Nhưng Hà, bắt đầu từ khi yêu em, chị mới biết bản thân mình cần gì, chị muốn là chị chân thật nhất." - Âm giọng Lương Thùy Linh nhỏ nhẹ, cô nhấc người hôn nhanh lên đôi môi nàng, đoạn, ngồi về lại ghế lái, từng cử chỉ lời nói nuông chiều đều chỉ dành riêng cho một mình nàng.

Đỗ Hà chồm người, lau đi vết son lưu lại trên môi Lương Thùy Linh, cằn nhằn: "Chị không khắc chế, trở về không tự chủ em liền đi mách bác gái."

Lương Thùy Linh cười cười, tiếp tục hôn tay nàng: "Em biết là chị luôn muốn em, em còn như vậy không phải quá vô tình sao?"

Ánh mắt Đỗ Hà chỉ có khinh bạc Lương Thùy Linh nhưng cũng không có ý rút tay mặc cô nhiễu loạn: "Bác gái nói, chị toàn tâm toàn ý yêu em, vậy nên em cần phải nuôi dưỡng chị thật tốt."

Lương Thùy Linh nhướn mày nhìn nàng, bản thân tự có chút nhộn nhạo: "Thì?"

"Thì càng lo quản chị, không cho phép chị tự tiện."

Nàng nhéo đầu mũi Lương Thùy Linh, yêu đủ lâu để nàng biết trong đầu Lương Thùy Linh mơ tưởng điều gì liền mắng cô: "Chị lại suốt ngày đen tối, Lương Thuỳ Linh của em ăn chay giỏi lắm mà?"

Lương Thùy Linh bị chọc cười thành tiếng liền hướng đến gần mặt nàng, hơi thở hai người cùng hòa quyện ấm áp, hai đôi môi cách vài mi li mét, chỉ cần Lương Thùy Linh cất giọng liền chạm đến môi nàng:

"Chị vẫn là Lương Thùy Linh người yêu của em. Nhưng Đậu nhỏ, chị muốn kết hôn với em để em danh chính ngôn thuận, gọi chị một tiếng vợ."

Đỗ Hà cong khóe môi, bàn tay nâng góc cạnh gương mặt Lương Thùy Linh xoa xoa: "Tiêu Tiêu, chị rất biết cách làm người ta muốn hôn."

Lương Thùy Linh hôn nàng cũng rất nhanh rời ra, dựa vào vầng trán nàng: "Chị không thích làm người ta muốn hôn, chị chỉ thích làm em muốn."

Lời vừa dứt, hai giọng cười lại cùng lúc vang lên.




3.

Về nhà, ông bà Lương cùng Khoai Lang đã đông đủ chờ đợi, từ phòng bếp cũng tỏa ra một mùi hương đậm vị gia đình, bàn ăn cũng được dọn sẵn, Đỗ Hà vì vậy có chút ái ngại ở phía sau Lương Thùy Linh trách cô ở trên xe làm hao tốn quá nhiều thời gian.

Lương Thùy Linh chỉ cười không đáp, kéo nàng ngồi xuống bên cạnh, bát đũa giúp nàng bày biện, một lượt đều nhìn thấy cô chăm sóc nàng tỉ mỉ đến Khoai Lang muốn chen vào để lấy lại sự chú ý của Đỗ Hà cũng không có cơ hội.

Ông bà Lương nhìn nhau lắc đầu, tụi trẻ bây giờ quả thực không kiêng nể cái gì, cứ ở trước mặt trưởng bối thể hiện tình yêu thoải mái như vậy.

"Lương Thùy Linh, con mau để cho Hà tự nhiên, làm sao mà cứ quấn lên vậy?"

"Hà dạo này làm việc nhiều lại ăn ít, không chú ý thì em ấy sẽ ăn qua loa, mẹ mắng thì mắng em ấy không chịu nghe lời con í."

Ơ?

Một bàn ăn ngoại trừ Lương Thùy Linh, còn lại vì câu nói của cô mà há hốc, Đỗ Hà trừng mắt nhìn cô nhưng Lương Thùy Linh lại xem như chẳng có gì, tiếp tục gắp thức ăn để vào bát của nàng còn vui vẻ bảo ban: "Em ăn thêm lấy sức."

Sau đó, tiếng chiếc đũa va chạm vào nhau khiến Lương Thùy Linh giật mình, cô nhăn mày nhìn chiếc đũa của mình bị bà Lương đánh văng ra khỏi dĩa thức ăn, khó hiểu: "Mẹ sao vậy ạ?"

Bà Lương trừng mắt: "Con còn hỏi? Nói năng càng không ra thể thống gì, đừng nghĩ mọi người ủng hộ thì có thể bắt nạt Hà, mẹ không mắng con thì thôi còn đi méc?"

"Mẹ, con?"

"Chiếu cố Hà là trách nhiệm của con, con không làm đúng còn đi la làng ăn vạ với mẹ? Đỗ Hà vẫn là con gái cưng của nhà bên kia, sứt mẻ cũng chỉ con tội lớn nhất, không kiểm điểm bản thân lại ở đây nhanh mồm nhanh mép ức hiếp người ta, có phải muốn làm bố mẹ mất mặt không?"

Lương Thùy Linh mếu máo quay sang nàng ú ớ không thành câu, ủy khuất nhìn Đỗ Hà ở một bên bật cười: "Em..."

"Em em cái gì? Mẹ la là phải." - Ông Lương lần này cũng không nhịn được lên tiếng.

"..." - Lương Thùy Linh nhìn quanh bàn một lượt, cô cũng là con gái cưng của bố mẹ, giờ hai người lại xem cô như đứa trẻ hư mà mắng xối xả, rốt cuộc thì cô hay Đỗ Hà mới là con ruột của hai người?

"Không sao đâu hai bác, chị ấy cũng vì lo cho cháu thôi ạ."

Đỗ Hà chứng kiến màn sóng gió, cười thỏa đáng một trận mới thay mặt Lương Thùy Linh nói câu công bằng, bàn tay cũng đưa ra sau vuốt ve lưng cô an ủi.

Bữa ăn tiếp tục, chỉ là Lương Thùy Linh thất thủ nói cái gì vẫn đều bị phán xét, đến Khoai Lang cũng có thể to gan trêu chọc.

Dù biết Lương Thùy Linh tủi thân, khóc không ra nước mắt, Đỗ Hà vì vậy càng muốn cho cô lãnh đủ để chừa thói mồm mép.




4.

"Đậu nhỏ~"

Không nghĩ Lương Thùy Linh ưa thích chỉn chu hiện tại ngồi ở trên giường vò đầu bức tai khiến mái tóc rối tung lên, Đỗ Hà vừa bước vào phòng, nghe âm thanh nhão nhẹt kéo dài liền kinh ngạc một trận, nàng trợn mắt nhìn Lương Thùy Linh mặc bộ pijama màu hồng đưa hai tay về phía nàng làm nũng, khác gì đứa con nít đòi mẹ chứ?

"Chị làm sao?"

Cả ngày hôm nay hay thậm chí cả khi có mặt nàng, dường như ông bà Lương đều chỉ có một thái độ bài xích Lương Thùy Linh khiến cho cô ấm ức không thể tả, vẻ mặt oan uổng muốn đòi công đạo làm cho Đỗ Hà phải miễn cưỡng tới gần trấn an.

"Ôm~"

Vuốt lại tóc cho Lương Thuỳ Linh, Đỗ Hà chỉ vừa ngồi xuống đã lọt thỏm trong vòng tay người kia, nàng nhàn nhã tựa hẳn vào lòng cô, tay đặt lên tay Lương Thùy Linh vỗ về: "Chị..."

"Bắt người ta đợi lâu như vậy, cưới rồi nhất định không cho em làm dâu."

Lương Thùy Linh nói, rải rác nụ hôn sau gáy nàng, hơi thở ấm nóng làm Đỗ Hà có chút rùng mình, nhân lúc nàng mơ hồ cảm giác nguy hiểm, bàn tay ranh mãnh của cô sớm đã chui vào trong áo nàng sờ soạng lung tung.

"Linh, đừng quậy." - Nàng hơi xoay người nhìn Lương Thùy Linh lắc đầu, cũng hiểu rõ nơi này không phải chỗ để hai người dây dưa thoải mái, nàng chồm người hôn lên má Lương Thùy Linh một cái: "Lúc nào cũng có tư tưởng xấu xa."

"Cho dù vậy, cũng là tư tưởng xấu xa với em."

Lương Thùy Linh áp trán dựa vào vầng trán nàng, đong đưa chóp mũi đùa cùng chóp mũi của nàng.

"Miệng lưỡi trơn tru."

"Là để phục vụ em."

"Lương Thùy Linh." - Đỗ Hà nghe không nổi nữa, đánh vào vai cô rồi rời đi nhưng Lương Thùy Linh ôm lấy nàng khư khư, chút khe hỡ cũng chẳng có, nàng bất lực, từng cái bẹo má theo lời nói dần dần mạnh thêm: "Trắc nết, xảo quyệt, không có tự t..."

Lương Thùy Linh nuốt lấy câu từ của nàng, Đỗ Hà một khi mắng người cũng khiến người tổn thương không ít, Lương Thùy Linh chính là từng mấy lần làm bia đỡ cho nàng trút giận, cuối cùng bản thân khóc dỡ mếu dỡ, luật bất thành văn, cô cần trước hôn nàng để nàng hạ hỏa rồi mới tính kế tiếp theo, vừa được ăn đậu hủ người đẹp vừa không phải nghe mấy lời chói tai, Lương Thùy Linh khờ khạo cũng không đến mức không thể nhận ra chiêu này.

Đỗ Hà bị hôn đến choáng, hơi thở đứt quãng còn Lương Thùy Linh vẫn trong khoang miệng nàng không ngừng nghỉ công phá khiến toàn thân nàng ngứa ngáy khó chịu, đành cắn mạnh môi dưới cô, hai tay dùng lực đẩy cô rời ra.

"Chị..." - Giây tiếp theo vẫn thấy Lương Thùy Linh còn chưa muốn dừng lại, nàng chặn khuôn miệng Lương Thuỳ Linh, nhíu mày: "Em chưa tắm."

Lương Thùy Linh cưng chiều vén đi lọn tóc rơi trên mặt nàng: "Đùa em thôi, không có làm."

Sự nồng nhiệt trong người cô còn chưa giảm bớt chỉ có thể tì cằm lên vai nàng, nhịp thở phả vào hõm cổ nóng hổi, chậm chạp rải những nụ hôn nhỏ trên đầu vai Đỗ Hà như nhắc nhở chính mình phải bình tĩnh trở lại, dạo gần đây mỗi khi ở gần Đỗ Hà, Lương Thùy Linh đều không thể giữ được lí trí đứng đắn, mọi cử chỉ hành động đều phó mặc cho trái tim làm chủ, ngày đêm bị hình ảnh của nàng điên cuồng chiếm đóng, gào thét không rời.

Bởi chỉ Lương Thuỳ Linh mới biết, mình cần nàng nhường nào.

"Đừng động, Đậu nhỏ." - Âm vực Lương Thùy Linh khàn đục, vòng tay từ từ nới lỏng rồi dụi vào sâu hõm cổ nàng, lên tiếng: "Để chị ôm em một chút."

Mỗi khi phải cố gắng kìm nén, Lương Thùy Linh đều là một bộ dạng uể oải như vậy, cô dung túng Đỗ Hà bất kể bản thân khó chịu cũng không muốn cho nàng thiệt thòi, Đỗ Hà vốn dĩ không phải đang gợi lên cảm giác bức bách đó cho cô nhưng cũng không ngờ Lương Thùy Linh giống như đã bị nàng chạm tới giới hạn, chỉ cần nàng ưng thuận liền như nhuốm những giọt dầu, Lương Thùy Linh sẽ không cầm cự được mà bừng lên ngọn lửa mãnh liệt ấy.

"Tiêu Tiêu." - Nàng xoa xoa lưng cô, lớp vải mỏng bị mồ hôi thấm ướt một mảng khiến Đỗ Hà xót xa, nàng cảm nhận rõ sự thay đổi của đối phương lại trông thấy Lương Thùy Linh cắn môi đến bật máu, không suy nghĩ, lập tức cúi xuống dùng môi nàng vỗ về môi cô, từ từ cậy mở khuôn miệng của cô, ngầm xác định sẽ để Lương Thuỳ Linh tuỳ hứng giải tỏa, đầu lưỡi bắt đầu tìm đến đầu lưỡi của Lương Thùy Linh, dẫn dắt bước đầu sau đó cho cô tự mình càng quấy.

Lương Thùy Linh đang là cá đuối nước bắt được không khí liền tấn công dữ dội, vùng vẫy thoi thóp trong cái hôn của nàng nhưng rất nhanh đảo ngược tình thế ôm nàng sát chặt vào người, một tay giữ sau gáy nàng kéo nụ hôn sâu hơn, một tay luồn vào trong áo nàng tìm kiếm hơi ấm.

Đỗ Hà phút chốc lại bị làm cho hoảng, nàng hé mắt trông Lương Thùy Linh như sói đói ngấu nghiến đôi môi khiến cho tế bào trong người nàng bất giác trở nên tê dại mà run rẩy, lúc nàng bị cô nhuốm lên dục vọng, Lương Thùy Linh không biết nghĩ gì đã dứt khoát rời đi làm nàng ở thiên đường chơi vơi cùng khoảng không cô để lại, vô cùng hụt hẫng.

"Linh."

"Chị sẽ không làm những chuyện em không muốn."

Lương Thùy Linh cười khẽ, vuốt tóc nàng, nói: "Đậu nhỏ, mau đi tắm đi."

Đỗ Hà bị đẩy đi nhưng vẫn ngoan cố ngồi lại, gương mặt ửng đỏ ai oán nhìn Lương Thuỳ Linh:

"Làm sao chị biết em không muốn? Đồ đáng ghét, tối nay đừng hòng ôm em ngủ."

Nàng nhéo vào hông Lương Thuỳ Linh thật đau khiến cô la oai oái lên mới hả dạ bỏ vào phòng tắm.

Lương Thuỳ Linh bị ánh mắt của nàng thêu đốt, sống lưng lạnh toát cùng cái đau ê ẩm khi nãy cũng không biết đã chọc giận nàng cái gì, nhưng là khi thấy dáng vẻ yếu ớt của Đỗ Hà liền hiểu ra vấn đề, Lương Thuỳ Linh hí hửng nhảy xuống giường rồi chạy nhanh theo nàng:

"Đậu nhỏ, đợi nào, chị giúp em tắm."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net