XII

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

┌─────── °° ───────┐

└─────── °∘❉∘° ───────┘

 Tiếng chuông cửa nhà vang lên như tín hiệu báo tử cho Lee Donghyuck. Cậu sẽ phải đối mặt với anh, nên tỏ ra mình đã biết hết tất cả hay coi như mắt nhắm, mắt mở làm ngơ đây? Hít một hơi thật sâu để khiến bản thân bình tĩnh lại, chàng hội trưởng nhìn qua mắt mèo để chắc chắn người đứng ngoài cửa là Mark rồi mở cánh cửa ra.

Gió lành lạnh thổi qua cánh cửa, khiến Donghyuck cảm thấy như có một nguồn lạnh chạy dọc xương sống cậu nhưng đó cũng có thể là sự sợ hãi phải chính thức đối mặt với người cậu tưởng mình hiểu rõ.

"Nhìn em xanh xao quá, không sao chứ?", đàn anh hỏi, bàn tay ôm mặt lo lắng xem xét, "Anh biết là anh có về hơi muộn chút xíu, khiến em lo lắng lắm hả? Trên đường về anh mới nhớ là trong tủ lạnh không có gì nên đi mua chút đồ ăn về cho hai đứa, có mua cả trà sữa cho em nè"

Donghyuck ho khan một tiếng rồi hồn lại nhập về xác. Cậu cầm cốc trà sữa khoai môn mà anh mua cho cậu rồi nói khẽ, "Em cảm ơn"; "Có gì đâu, em là khách quý mà. Nào, đi lấy đồ ăn ra đĩa, anh có Netflix đấy, em có muốn xem phim gì không?"

Mark luôn đối xử với cậu thật tốt, tốt hơn cả cái cách Jeno đối xử với cậu.  Cha mẹ ở Jeju, cậu một thân một mình tự lập học hành ở Seoul, có anh làm chỗ dựa, có anh che chắn cho, cái cảm giác yêu quý, mến mộ lâu đã biến trở thành tình cảm ngọt ngào hơn. Sau đi làm camboy, anh cũng trở thành niềm cảm hứng quái đản, tuy nhục nhã nhưng cũng là cách cậu đặt tấm chân tình cho anh. Tuy Mark có là MK đi chăng nữa, cậu cũng phải đối xử lại thật phải lẽ.

"Chuyện... chuyện kinh dị Mỹ, mình xem cái đó được không anh?", cậu hỏi, hai má cũng nóng lên khi đối lấy ánh mắt ấm áp của người kia. "Cơ mà anh theo Đạo, có lẽ xem cái đó cũng hơi bạo l—"

"Anh cũng xem mà", người kia phì cười, một tay đưa lên vò tóc cậu, "Em phải có cái nhìn thoáng hơn về những người theo Đạo đi, bọn anh cũng là người thế hệ mới cả mà, không sống dựa hết tất cả vào kinh thánh đâu"

Donghyuck cười hì hì. "Em xin lỗi mà"

——————

Hai người họ, một lớn một nhỏ khi ở cạnh nhau luôn hoà hợp đến kỳ lạ. Hộp thịt gà nướng thơm lừng có anh lớn xé nhỏ, anh bé nhai nhóp nhép.

"Anh", Donghyuck gọi, đưa cốc trà lên gần miệng người kia, "Anh cũng uống"

Mark cũng không ngần ngại mà hút một ngụm nhưng rồi nhăn mặt lại, "Ngọt quá"

"Anh không thích đồ ngọt ạ?", "Lưỡi anh không chịu được"

"Vậy...chắc anh Mark khó khăn lắm mới chịu được em ha?", Donghyuck cười tinh nghịch; "Cũng không biết nữa, chưa thử sao biết"

"..."

Mãi đến lúc Mark đứng rửa bát, Donghyuck mới chịu lên tiếng, "Không phải anh đã thử rồi sao MK?"

Choang một tiếng, chiếc đĩa người kia trượt khỏi tay vỡ tan tành...

"Gì... gì cơ?", Mark lúng túng, vẫn chung thuỷ đối lưng với cậu.

"Em nói... 'không phải em đã thử rồi sao MK'?", Donghyuck dõng dạc nói, hai tay xoắn chặt lấy mép áo hoodie.

"Em làm sao...", Mark quay ngoắt lại, "Donghyuck.."

"Em sẽ ngủ ở phòng ngủ bé", cậu quay đầu, "Hôm nay em rất vui"

"Oh fuck...", Mark bật một tiếng chửi thề, sao đang yên đang lành đã vỡ lở ra thế này?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net