01.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

DACHUU WEEK | D6 💍💐

Tựa đề: Đến cả mèo cũng biết Nakahara Chuuya sắp kết hôn.

Couple: Dazai Osamu - Nakahara Chuuya

Ý tưởng: Đám cưới.

#Dachuu

#Dachuu_Week_2024
#Soukoku_Reunion_Day6

ו×

Giữa cái lạnh hanh khô đầu tháng mười hai, len lỏi ánh mắt trời dịu nhẹ sưởi ấm, tình cờ chiếu lên bộ lông xám mướt mượt của chú mèo nằm ở đại sảnh Mafia Cảng. Sinh vật đang phơi nắng kia, nói chuẩn xác là mèo thuộc về địa phận Mafia Cảng, đã có vinh dự công tác ở đây trên dưới bảy năm, nhận lương bằng hạt và mấy gói súp thưởng mà một số nhân viên yêu mèo đã mua tới.

Nhưng mèo ta tuyệt nhiên không hề là một con mèo tầm thường chỉ biết mỗi việc kêu meo meo, nó còn có thể nghe hiểu được tiếng nói loài người. Đối với vô vàn câu chuyện hằng ngày, từ cái việc bé tí teo như cô cậu nhân viên nào đó trễ chuyến tàu đi làm đến cái thứ kinh thiên động địa hơn đều được mèo ta nghe không sót nửa chữ.

Chẳng hạn như cái chuyện hôm nay nó nghe được, chắc hẳn sẽ được xếp vào hàng chấn động nhất từ khi đời mèo xuất hiện ở Mafia Cảng đến giờ.

Một nhóm nhân viên xuất hiện sau lớp cửa kính tự động của trụ sở, có cô nàng tiến đến vuốt ve chú mèo, không quên tám chuyện với đồng nghiệp mình “Ơi này, mấy cậu có biết vì sao dạo gần đây trụ sở lại cho trang hoàng hoành tráng như vậy không?”.

Một cô gái khác cũng ngồi xổm xuống bên cạnh và nhéo má của chú mèo, nghiêng đầu tỏ vẻ bất ngờ “Cậu không biết ư? Chuyện này được đồn rình rang trên dưới Mafia Cảng cả tuần nay rồi ấy”.

Lại thêm có tiếng nói tiếp lời của chàng trai vang lên sau lưng hai cô gái “Cậu ấy đi công tác xong liền ngã bệnh, xin nghỉ phép mấy ngày nên không biết là phải rồi”.

Cô gái vừa nãy nhéo má chú mèo có mái tóc xoăn dài, cô vuốt lọn tóc lên bên tai và xì xầm với cô gái đeo kính bên cạnh “Thì là chuyện một trong năm quản lý cấp cao của chúng ta sắp sửa thành gia lập thất đó. Cái người mà ăn mặc sành điệu, quý mũ như quý mạng và có khả năng điều khiển trọng lực ấy”.

Cô gái đeo kính có hơi trợn mắt phồng má sau câu nói vừa rồi, không tin mà hỏi lại “Thật ư? Ý mấy cậu là Nakahara-sama chuẩn bị kết hôn á?”.

Nhận thấy cái gật đầu chắc nịch của hai đồng nghiệp mình trên dưới ba lần, cô nàng đeo kính mới tò mò hỏi tiếp “Thế đối tượng kết hôn của ngài ấy là ai? Sao tôi chưa từng nghe tin đồn tình ái nào của ngài ấy hết vậy”.

“Nghe nói là cũng từng là người trong giới chúng ta, có chức vụ không nhỏ đâu thì phải”

“Tôi biết này” Chàng trai sau lưng hai người lại lên tiếng “Tôi có cậu bạn làm dưới quyền quản lý của Nakahara-sama, cậu ấy đã tiết lộ rằng người mà Nakahara-sama kết hôn cùng chính là vị quản lý cấp cao đã phản bội và đào tẩu khỏi tổ chức 4 năm trước”.

Nghe được thân phận đặc biệt của người sẽ kết hôn cùng sếp lớn nhà mình, hai cô nàng không thể giấu nổi sự bất ngờ mà kêu lên một tiếng, vội quay ngoắt sang nhìn cậu đồng nghiệp với vẻ sửng sốt.

“Kết hôn cùng người mang danh phản bội tổ chức ư? Trời đất thánh thần thiên địa ơi! Boss không nói gì về việc này sao?”

“Tin chuẩn không vậy? Để tôi còn đi đồn”.

“Cậu bạn tôi đã làm việc với Nakahara-sama từ khi ngài ấy mới gia nhập Mafia Cảng, lúc chúng ta còn chưa đủ năng lực nộp đơn vào đây kìa, tin chắc không sai đâu”.

“Chuyện hệ trọng như vậy thì không thể nào dám phao tin bậy bạ được, trừ khi nào cậu ta chán sống rồi”.

“Đúng đấy, chỉ có lười thở mới dám đi bịa chuyện mà mang tên tuổi Nakahara-sama vào trong đó”.

“Nhưng tôi sốc quá đi mất, vị quản lý trẻ tuổi của chúng ta vậy mà sắp lên xe hoa rồi”.

Nhưng đột nhiên, cô nàng đeo kính giật mình nhớ ra một chuyện cũng quan trọng không kém, quay đầu sang nói với hai người đồng nghiệp bằng giọng ngập ngừng “Nhưng không phải.. vị quản lý đào tẩu khỏi Mafia Cảng năm đó là nam sao?”.

Cô gái tóc xoăn và anh chàng sau lưng nghe thế liền đực mặt ra, tròn mắt nhìn cô nàng đeo kính. Cả ba đều rơi vào trầm tư riêng của bản thân sau khi hồi tưởng về vị quản lý cũ đã phản bội tổ chức kia.

Đối với đám nhân viên thấp cổ bé họng chỉ biết hàng ngày chăm chỉ để tư bản bóc lột và trả lương như họ, việc gọi tên các cán bộ cấp trên ra trong những trận tám nhảm giờ giải lao chưa bao giờ là điều họ dám làm.

Trước nhất là vì muốn bảo toàn tính mạng để còn chờ cuối tháng nhận đồng lương sôi nước mắt mình làm ra. Một phần là từ sự kính trọng đối với năng lực điều hành của các lãnh đạo nhà mình. Hơn hết các sếp đều luôn bận tối tăm mặt mày, nhân viên ở các bộ phận nhỏ không phải người muốn là có thể tiếp xúc với họ thường xuyên. Thế nên thành ra những tin tức về họ được đồn thổi cũng chỉ với một số lượng ít ỏi.

Nakahara Chuuya luôn kín tiếng về đời sống riêng tư của bản thân, tất nhiên là trừ bộ cánh đắt tiền đầy thẩm mỹ và khí chất cao ngạo quyền uy luôn tỏa ra xung quanh bản thân mỗi khi anh xuất hiện là không thể che giấu hết, cùng tiếng động cơ của chiếc LaFerrari gầm rú những lần anh lái nó đến cổng trụ sở.

Kết thúc khoảng lặng của bầu suy nghĩ riêng, ba người đồng nghiệp lại túm tụm nói với nhau.

“Năm đó tôi còn chưa vào làm, nhưng nghe bảo rằng vị đào tẩu khỏi tổ chức kia là quản lý cấp cao trẻ tuổi nhất trong lịch sử Mafia Cảng”.

“Thân phận không tầm thường như vậy mới xứng với Nakahara-sama của chúng ta chứ!”.

“Chỉ có tôi là tò mò phản ứng của Boss sẽ ra sao thôi ư?”.

"Phản ứng sao thì tôi không biết chứ nếu đã cho tân trạng lại trụ sở thì rõ ràng Boss đã đồng ý rồi".

Trong lúc ba người còn đang rộn chuyện, từ phía xa trong sảnh, vài cậu nhân viên bê theo một thùng giấy lớn trước ngực, một người trong số đó chạy lại chỗ cả ba đứng và hồ hởi hô lớn “Chuyện hiếm có ngàn năm một lần đây, nhân dịp Nakahara-sama có đại hỉ sự nên Mafia Cảng chúng ta cũng cùng chung vui” Nói xong anh bốc một nắm kẹo được bọc trong giấy gói màu đỏ cực kì bắt mắt và thả vào tay ba người.

“Chúng tôi theo lời của Kouyou-sama đi phát kẹo hỉ để mọi người ăn mừng cùng, hi vọng mọi người đều sẽ chúc phúc cho hôn lễ sắp tới của Nakahara-sama” Anh nhân viên hoàn thành xong nhiệm vụ, liển vẫy tay chào và nhắm tới một vài người vừa mới vào từ cổng vẫn chưa có kẹo “Tôi còn có việc, đi trước nha”.

Cả ba người nhận kẹo hỉ được gói bằng giấy đỏ vô cùng đẹp đẽ, ngắm nghía hai cái tên được in trên đó ‘Dazai Osamu - Nakahara Chuuya’ thì liền mỉm cười, cảm thấy tâm trạng đột nhiên cũng vui lây.

“Xem ra chúng ta thật sự phải tiễn vị quản lý cấp cao nhà mình lên xe hoa cùng ý trung nhân của ngài ấy rồi”.

Trước khi cả ba rời đi, cô nàng đeo mắt kính đã để lại một viên kẹo cho chú mèo mướp và xoa đầu nó “Em xem như cũng là một nhân viên kì cựu tại Mafia Cảng, cùng tụi chị chia sẻ chút ngọt ngào mùa đông này nhé!”.

Mèo mướp nghe hiểu, nhưng chỉ có thể đáp lại bằng một tiếng “Meooo” dài như tỏ ý chào tạm biệt ba người và cảm ơn vì viên kẹo.

Qua một buổi sáng thế đấy, ngay cả chú mèo nhỏ trước sảnh trụ sở cũng biết tin tức vị quản lý cấp cao của Mafia Cảng - Nakahara Chuuya nhà bọn họ chuẩn bị kết hôn cùng Dazai Osamu rồi.

.

“Em biết rồi, Kouyou-ane san gửi lời cảm ơn đến Boss vì đã cho em nghỉ phép nha” Chuuya cầm điện thoại và áp sát lên tai, có thể biết được người anh nói chuyện là ai.

“Vâng, em đang đi cùng tên Dazai. Tụi em đến nơi rồi” Chuuya vừa trao đổi vừa di chuyển “Thế ạ, chiều em sẽ về” Anh ngắt cuộc gọi và cất điện thoại vào túi áo.

Dazai bên cạnh nghiêng đầu hỏi “Kouyou-san gọi em à?”.

Chuuya chỉ gật đầu trước vẻ thở dài ngao ngán của Dazai “Chúng ta mới đi được bao lâu cơ chứ mà chị ấy đã gọi bốn, năm lần rồi. Quản còn gắt hơn ngài Thống Đốc quản Ranpo-san nữa”.

“Còn không phải do mi không thể làm ai yên tâm nổi à?” Chuuya cũng đành bất lực trước sự lo lắng có hơi quá mức của Kouyou.

Dazai bĩu môi “Đi cùng tôi thì có sao, Kouyou-san quen biết tôi bao lâu rồi mà còn lo”.

Chuuya ‘hừ’ nhẹ “Vì quen biết lâu nên mới hiểu rõ con người mi đó”

Trước khi Dazai kịp nói lời nào phản bác lại, hai người đã nhìn thấy nhóm chuyên viên tư vấn bên tổ chức lễ cưới đang chạy đến đón mình.

Nhóm chuyên viên tư vấn này là tiểu đội gồm một nam, một nữ. Hai người họ nhìn thấy Dazai và Chuuya từ xa đã lập tức cúi gập người chào.

Cô chuyên viên nữ lên tiếng giới thiệu “Chào hai vị, tôi tên là Sakamoto Takako, cứ gọi tôi là Sakamoto”.

Đồng nghiệp nam bên cạnh cũng tiếp lời “Còn tôi là Takahashi Hira, hai vị có thể gọi Takahashi”.

Sau màn chào hỏi đơn giản, Dazai và Chuuya được hướng dẫn đến phòng chờ VIP. Hai người vừa yên vị trên ghế sofa, hai chuyên viên đã rót sẵn trà và mời khách quý uống trong lúc họ đi lấy sản phẩm và catalog.

Thứ tiên quyết trong mỗi lễ cưới chắc chắn không thể thiếu vắng hay sơ sót chính là nhẫn đôi.

Anh chuyên viên Takahashi trước tiên trưng bày một loạt các mẫu mã sang trọng khác nhau cho khách hàng và giới thiệu “Đây đều là những chiếc nhẫn thuộc bộ sưu tập mới nhất bên hãng chúng tôi, kiểu dáng đều đa dạng từ cầu kỳ đến tinh tế. Hai anh cứ thong thả chọn lựa, nếu có thêm yêu cầu gì cứ nói với tôi”.

Chuuya nhìn hàng chục chiếc nhẫn đang phát ra ánh sáng lấp lánh khác nhau dưới ánh đèn chùm đến hoa mắt, quay sang hỏi Dazai “Mi thấy thế nào?”.

Dazai cũng có hơi suy tư khi đưa ra quyết định, rồi hỏi lại cậu chuyên viên “Có thể yêu cầu tự thiết kế theo ý thích không?”.

“Được chứ ạ! Không biết quý khách có yêu cầu như thế nào, chúng tôi đều sẽ đáp ứng được hết”.

Trước ánh nhìn niềm nở của hai cô cậu chuyên viên và Chuuya ngồi cạnh đang chờ nghe mình sẽ yêu cầu gì. Dazai lại rất thản nhiên nói “Thay vì nhẫn cưới, hãng có thể giúp tôi thiết kế một chiếc xích được không? Cái loại mà đeo lên cổ thay cho ngón ta.. A a a đau đau đau!!” Chưa đợi hắn kịp nói cho trọn câu, Chuuya lập tức nhéo một bên lỗ tai hắn thật mạnh, nếu ông trời không thể cho thằng điên này ngậm mồm lại thì hãy để anh ra tay làm điều đó.

Chuuya cười sượng trân nhìn hai cô cậu nhân viên đang đơ ra như bị đông đá, bẽ mặt mà giải thích “Quên chuyện vừa rồi đi, sáng nay tôi chưa cho hắn uống thuốc”.

Nói chung là cũng có giải thích nhưng không đáng kể, nhưng Sakamoto và Takahashi thừa nhất chính là năng lực chuyên nghiệp, rất nhanh tiếp thu tình hình trước mặt “Không sao không sao, chúng tôi nhất định sẽ quên chuyện vừa rồi. Xin quý khách đừng bận tâm” Hai người cũng hiểu, người đẹp thường đầu óc khó được bình thường

Chuuya cười mỉm đầy khó xử, trước khi quay qua và vặn chặt bàn tay đang siết lấy cái tai Dazai, gầm gừ đe dọa “Không muốn lễ cưới biến thành lễ cầu siêu cho mi thì ngậm miệng đi”.

Dazai la đau oai oái trước hành động bạo lực có cơ sở của Chuuya, mếu máo nhìn anh với vẻ đáng thương vô tội sau khi anh buông tha cho một bên lỗ tai của mình.

Chuuya ho khan trước khi ngượng ngùng nhìn hai chuyên viên tư vấn, Sakamoto lúc này nắm bắt được bầu không khí, lập tức phát huy sở trường chăm sóc khách hàng cao cấp của mình “Trên thị trường hiện nay, yếu tố tâm linh giữa viên đá quý cũng rất được chú trọng, một số người đeo trang sức dựa trên đá tháng sinh của mình, không biết hai anh thấy thế nào ạ?”.

Chuuya thấy chuyện này cũng khá hay ho, nên nói ra tháng sinh của bản thân và Dazai “Tôi là tháng tư, còn tên này là tháng sáu”.

“Tôi có ý…ưm ư!!” Nhận thấy Dazai lại sắp lên tiếng phá hoại, Chuuya vòng tay qua đầu hắn và bụm miệng lại, mặc kệ sự phản đối quyết liệt của hắn và ánh mắt hoang mang của hai chuyên viên tư vấn.

Takahashi đùa nhẹ để tình hình không trở nên quá kì quái “Anh nhà thật vui tính quá!” Rồi giới thiệu về loại đá dựa theo tháng sinh của cả hai “Với Nakahara-san sinh tháng tư là kim cương, còn Dazai-san là ngọc trai ạ”.

Sakamoto bên cạnh cũng tiếp lời cho đồng nghiệp mình “Kim cương từ trước đến giờ đã quá nổi tiếng là đại biểu cho sự vĩnh hằng, bất diệt. Qua thời gian đã trở thành thứ đá quý tối thượng không thể thiếu trong hôn nhân, tình yêu. Thật sự rất rất phù hợp ạ”.

“Với việc sử dụng ngọc trai để làm nhẫn cưới tuy còn mới mẻ, nhưng viên ngọc đến từ những con sò đại dương này được ví như viên đá của mặt trăng, có thể mang lại cho người sở hữu những điều may mắn, sự thấu hiểu trong tâm hồn, cân bằng cảm xúc. Ngọc trai với vẻ đẹp tinh khiết còn đại diện cho cuộc hôn nhân hạnh phúc, mĩ mãn”.

Chuuya chăm chú lắng nghe, nghe rồi cũng cảm thấy không tệ chút nào, anh vốn không có yêu cầu quá khắt khe hay cầu kì gì với hôn lễ của mình, nên nghe thấy hợp lý thì liền đồng ý với phương án này “Thế thì cứ chọn kim cương và ngọc trai đi, về hình dáng nhẫn thì thiết kế đơn giản thôi, đeo thoải mái là được”.

Dazai bên cạnh nhịn không được muốn lên tiếng, hắn giở chiêu dụi đầu vào vai Chuuya rồi nhỏ giọng tủi thân “Đã bảo là cùng đi chuẩn bị hôn lễ mà tại sao Chuuya lại không cho tôi góp ý chứ, Chuuya hết thương tôi rồi à?”

Dazai mặc kệ trước ánh nhìn của người lạ mà tự nhiên nũng nịu, Chuuya không cản được, miễn hắn đừng có phát ngôn thần kinh thì anh cần gì phải chặn họng chứ “Nói đàng hoàng thì ta còn thương”.

Dazai chớp chớp mắt rồi dẫu môi lấy lòng Chuuya, sau đó nói “Thế thì tôi muốn chọn màu sắc” Hắn có hơi suy tư, nghiêng đầu nhìn vào đôi con ngươi cũng đang hướng về mình của Chuuya.

Hắn đột nhiên mỉm cười, dịu dàng nói “Kim cương xanh..và ngọc trai đen đi” Dazai lại nhìn vào đôi mắt của Chuuya lần nữa sau câu nói đó. Phải, ý hắn chính là chọn từ màu mắt của cả hai. Một viên kim cương xanh đầy lấp lánh xinh đẹp, một viên ngọc trai đen nhưng không hề u ám ảm đạm.

Chuuya dường như cũng hiểu ra dụng ý của hắn, quay đầu sang nơi khác hòng che giấu nụ cười ngượng ngùng của mình, mắng yêu “Sến sẩm”.

Dazai cười hì hì, nhanh nhảu nói thêm “Còn nữa, tôi muốn khắc thêm cả biệt danh riêng chúng tôi gọi nhau vào mặt trong của nhẫn, nếu được thì khắc thêm cả ngày chúng tôi kết hôn vào cùng đi”.

Chuuya nghe thế thì đã phản ứng ngày “Này, thật sự đấy! Mi tính làm thế luôn ư? Sến súa nó vừa thôi”.

Dazai trề môi rồi khoanh tay tỏ vẻ mình không làm gì kì cục cả. Chuuya ngoài miệng chê hắn làm trò gì đâu, mà tay thì lại phẩy phẩy với hai chuyên viên “Rồi rồi, làm theo những gì Osamu nói đi”.

Sakamoto và Takahashi có thể thấy rõ tình cảm nồng nàn giữa hai vị khách của mình. Rõ ràng là cứ như chó với mèo, nhưng từ ánh mắt, cử chỉ, lời nói bọn họ dành cho nhau lại ngọt ngào không thể che giấu hết.

Trước khi kết thúc việc lựa nhẫn, Chuuya dường như nãy ra một sáng kiến và bổ sung “Thay vì đeo nhẫn có chứa đá theo tháng sinh của bản thân, để tôi đeo của Osamu và ngược lại đi, khắc tên mình trong nhẫn của người nọ” Chuuya lia mắt nhìn hắn “Được chứ?”.

Dazai cười phì, rồi hơi trêu “Thế mà bảo là tôi sến sẩm đó, xem ai mới là người sến hơn kìa” Lời nói kèm theo cái gật đầu đồng ý.

Sakamoto và Takahashi lần nữa mỉm cười, hai vị khách này cứ tâm đầu ý hợp như vậy, cũng lan tỏa sự hạnh phúc đến bầu không khí của cả căn phòng.

Đến lúc lựa chọn phần chủ chốt nhất của hôn lễ, là trang trí lễ đường. Sakamoto đem ra một vài cuốn catalog, và hỏi hai người “Theo yêu cầu trước đó, tôi xin xác nhận lại là hôn lễ tổ chức vào tuần đầu của năm mới, tức là mùa xuân phải không ạ?”.

Dazai và Chuuya đồng thanh gật đầu, Sakamoto lại hỏi “Hai vị có đề xuất gì về địa điểm tổ chức hôn lễ chưa ạ? Hiện nay chúng tôi có hai lựa chọn cơ bản là tổ chức tiệc trong nhà và tiệc ngoài trời. Hoặc nếu muốn chúng ta có thể tổ chức ăn uống bên trong và vui chơi sau tiệc bên ngoài”.

Trong lúc Chuuya còn đang đau đầu nghĩ ngợi phải chọn ra sau, Dazai đã lên tiếng trước không ngần ngại “Tôi muốn tổ chức hôn lễ bên bãi biển, trừ lúc có cảnh hoàng hôn sẽ rất đẹp ra. Còn có thể nhảy xuống biển…” Dazai tính nói rằng ‘Còn có thể nhảy xuống biển tự vẫn nếu thấy hối hận’ nhưng chưa hoàn thành ý định, cái nắm đấm đang siết chặt đến mức nổi gân của Chuuya đã đưa lên trước mặt hắn.

Chuuya mặt thì cười, nhưng rõ ràng muốn dùng nụ cười đó tỏa ra sát ý uy hiếp “Còn có thể làm gì hả?” Giọng anh không nặng không nhẹ, nhưng nghe qua là biết đang kiềm chế việc muốn đánh người.

Dazai cười giả lả, vội xua tay “Ý..ý tôi là xuống biển chơi đùa ấy mà, cả mùa đông lạnh cóng nên mọi người lâu rồi không được đi biển mà”.

“Hừ!” Chuuya nghe thế mới buông nắm tay xuống, liếc ánh mắt sắc lẹm cảnh cáo hắn tự giữ mồm giữ miệng, đừng giỡn quá lố kẻo giỗ quá lớn.

Anh nhìn hai chuyên viên phụ trách có vẻ đã dần thích nghi với cách tương tác giữa họ, tiếp tục bàn “Tổ chức ở biển cũng được, khách mời tham dự của hai bên và nhân viên bố trí tiệc không tính là quá nhiều người. Tôi muốn chọn một nơi ngoài Yokohama, vấn đề đi lại tôi có thể bao vé máy bay cả khứ hồi”.

Lời Chuuya ung dung nói ra, thực sự khiến khóe môi của Sakamoto và Takahashi nhếch lên cong vút. Vốn biết là hai nhân vật trước mặt là khách VIP, nhưng có thể chi tiêu hào phóng như vậy cũng khiến người khác lóa mắt.

Dazai ngồi bên cạnh, phỏng mũi hưởng ké sự giàu sang phơi phới của anh. Huýt gió một tiếng rồi nháy mắt “Chuuya lắm tiền thật đó nha ~”.

Chuuya có hơi khinh khỉnh liếc hắn, trong ánh mắt là muốn nói ‘Chắc lúc còn làm ở Mafia Cảng mi không lắm tiền như ta vậy’.

Takahashi và Sakamoto nghe lời yêu cầu của khách hàng, lập tức liệt kê một loạt các địa danh có bãi biển đẹp nao nức lòng người ra. Chuuya chăm chú lắng, Dazai cũng có nghe nhưng mà là phá rối nhiều hơn chịu giúp. Cuối cùng họ chọn được một nơi phù hợp với mọi điều kiện, tiêu chí.

“Thế kết lại chúng ta sẽ chọn đảo Kouri ở tỉnh Okinawa, nơi có hòn đá tình yêu ngự trị ở bãi biển Teinu. Một nơi vừa ý nghĩa lại còn rất thích hợp ngắm cảnh đẹp” Sakamoto vui mừng nói, không nhịn được lại cảm thán “Thật lãng mạn quá đi, tổ chức hôn lễ ở nơi xinh đẹp mang danh là ‘Hòn đảo tình yêu’, tôi cũng muốn được như hai vị quá”.

Cả Takahashi cũng rất gật đầu đồng tình, Chuuya dưới ánh mắt ngưỡng mộ của họ chỉ ngại ngùng xen lẫn tự hào mà ho khan.

Sau khi trải qua một đợt dài dằng dẵng chọn lựa cách trang hoàng sảnh cưới và sân khấu, quang cảnh xung quanh cùng vân vân và mây mây. Chuuya, Dazai đều cảm thấy xem ảnh chọn lựa mẫu đến hoa mắt. Bọn họ lật rất nhiều cuốn catalog, cũng liên hệ thêm nhiều đội ngũ thiết kế khác. Cuối cùng đến khi hoàng hôn gần lên mới chuẩn bị xong việc sắp xếp lễ đường.

.

“Khăn trải bàn bằng lụa trắng thì thế nào?”

“Bánh cưới cao tầng quá liệu có chịu được nhiệt độ ngoài trời không?”

“Nên lựa chọn bộ dụng cụ dùng bữa truyền thống hay đổi sang bằng bạc nhỉ? Hoa văn trên đó cũng rất quan trọng”

“Gắn thêm pháo trên sân khấu thì có cần thiết không?”

“Phải chú ý đến thời tiết hôm đó nữa, vì là tiệc tổ chức ngoài trời”

.

Sakamoto và Takahashi đã quen với việc này, vẫn duy trì được sự chuyên nghiệp tận tình như ban đầu. Sau khi ghi chú và thảo luận thực đơn với Dazai cùng Chuuya, cuối cùng mới hỏi lại một lần nữa “Dazai-san và Nakahara-san còn yêu cầu gì đặc biệt về món ăn cần lưu ý không ạ?”.

Chuuya hớp một ngụm trà, uể oải đáp “Cứ chú trọng những món nào làm từ cua, Osamu thích ăn”.

“Cứ chuẩn bị thật nhiều rượu vang thượng hạng, Chuuya mà nhìn mấy chai rượu đó là tâm trạng vui vẻ lắm cho coi” Dazai và anh không hẹn mà cùng nói ra lời quan tâm đối phương.

Sakamoto đang ghi chú lại, nghe thế liền cười một tiếng, không nhịn được thốt lên “Hai anh quả là ăn ý, đến nghĩ cho đối phương cũng giống nhau”.

Dazai và Chuuya nghe vậy, đột nhiên ngượng nghịu né tránh ánh mắt nhau, tỏ ra không để tâm “Có đâu chứ!” Vậy mà lại nói cùng một lời nữa.

Sakamoto lại cười tiếp, Takahashi bên cạnh nháy mắt với cô đừng trêu khách hàng nữa. Anh kéo ống tay áo nhìn đồng hồ, quan sát trạng thái của khách hàng rồi khéo léo nói “Hiện còn nhiều khâu nữa vẫn chưa được chuẩn bị, không biết hai vị có muốn cùng thảo luận tiếp không?”.

Chuuya biết chuẩn bị cho đám cưới không phải việc gấp gáp ngày một ngày hai, anh đã nói với Kouyou-ane san sẽ về lúc chiều nên không tính ở đây quá lâu.

“Hay cứ lựa cho xong hoa cưới rồi ta

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC