Berlin, for him.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Berlin, for him.

Berlin, cho em.


-Tặng nhau lúc ly biệt.

Kim Hách Khuê thở dài, môi nhỏ mím chặt, khuôn mày thanh tú từng chút nhăn nhó lại.

Đã ngày thứ bao nhiêu Lý Tương Hách rời xa em rồi nhỉ ?

Vén chiếc cửa màn, Hách Khuê lần nữa thở dài, mang theo tâm tư nặng trĩu.

Hồi 1,
"- Lúc ly biệt, mong ngàn lần tương phùng."

Vốn dĩ họ Lý và họ Kim chính là hai đứa trẻ có xuất thân từ vùng quê nghèo xa xôi, đều là những đứa con trai mang trong mình mộng ước cao xa. Nhưng thực tế đã khiến cho Hách Khuê biết thế nào là tàn nhẫn.

Trong khi Kim Hách Khuê khó khăn, chật vật mãi mới tìm được một công việc ổn định, mua cho bản thân một căn nhà nho nhỏ ở tuổi 27. Lý Tương Hách cùng tuổi thế mà đã thành công rực rỡ, chức cao vọng trọng, tiền tài, xe sang, nhà xịn.

Là một kiểu người trẻ đô thị điển hình, hiển nhiên là Kim Hách Khuê sẽ ghen tị chứ ? Làm sao mà không ghen tị được, khi mới ngày nào Khuê và bạn còn cùng đi chung trên một chiếc xe, mà nay người thành công dư dả, kẻ chỉ đủ nuôi sống bản thân.

Ghen tị là thế, nhưng một Kim Hách Khuê vẫn luôn tôn trọng, nể phục một Lý Tương Hách cứng rắn, kiên cường, công thành danh toại lắm đó chứ.

Họ Kim cũng đã có ngàn lần ngẩng đầu, tự hỏi xem bản thân thua kém họ Lý chỗ nào, rồi lại gật gù thừa nhận, à thì ra chỗ nào cũng thua.

Chợt, em nhớ về những kỉ niệm ngày xưa cũ, nhớ về cái chốn nghèo khó mà cả đã hai cùng lớn lên.

"-Yểu điệu mười ba đẹp mặn mà,
Như cành đậu khấu chưa ra hoa."

Ngày còn là những đứa trẻ mười ba chân tay lấm lem bùn đất, ngày mà chúng mải mê chạy theo nhau cùng lớn. Ở cái thời đến chiếc xe đạp đi học cũng phải chật vật gom góp từng đồng tiền mới đủ mà mua được ấy, Kim Hách Khuê đã cùng Lý Tương Hách trải qua một cách đầy trọn vẹn.

Cả hai đã bên nhau từ thuở còn bé tí cho đến khi đủ vững vàng để bước ra thế giới rộng lớn ngoài kia, ấy vậy mà dù có như nào chúng cũng luôn một mực nói rằng, chúng chẳng hề thân nhau.

Hai đứa có thật sự là không thân? Hách Khuê đắn đo, nghĩ ngợi chốc lát, chắc là có, hoặc là không.

Vì chỉ có Kim Hách Khuê mới được Lý Tương Hách đèo trên chiếc xe đạp tới trường mỗi sáng, chỉ Kim Hách Khuê mới được nài nỉ xin chơi game cùng học bá Lý, cũng chỉ riêng mình em là có thể mượn được vở bài tập mà Lý Tương Hách một mực giữ gìn.

Kim Hách Khuê có đặc biệt không?

Họ Lý không phải là kiểu người quá khó gần, về tính cách, thì không. Tương Hách vẫn luôn biết mỉm cười thật dịu dàng với Hách Khuê khi cả hai cùng dẫn bộ chiếc xe đạp đi từ trường về, vẫn luôn sóng vai cùng cậu trai bằng tuổi đi đến nhà ăn.

Chắc là có đặc biệt một chút, trong mắt Lý Tương Hách, cậu trai dịu dàng năm mười sáu vẫn như thế, mười hay mười một năm sau cũng chưa từng thay đổi.

Vẫn là cử chỉ, dáng vẻ ấy. Tất thảy đều dịu dàng, nhẹ nhàng như mặt nước phẳng lặng. Người kia vẫn luôn như vậy, vẫn luôn tìm kiếm sự lãng mạn mà người hằng ước mong

Mà Kim Hách Khuê dịu dàng, luôn suy nghĩ thấu đáo từ trên xuống dưới ấy, lại vì chút sai lầm tuổi trẻ mà đánh mất Berlin của chính mình.

Một ngày thu, vẫn là năm mười sáu.

Kim Hách Khuê hôn lên vệt nắng trên gương mặt của Lý Tương Hách, âm thanh nỉ non phát ra,

"Hách ơi, Hách có thích Berlin không?
Thủ đô Đức ấy."

Khuê nhớ lúc ấy người kia đã gật đầu,

"Thế tớ hỏi Hách nhé, Hách có muốn đến Đức với tớ không ?"

Nực cười nhỉ, đến cả Seoul mà Kim Hách Khuê và Lý Tương Hách khi ấy còn chẳng biết có thể đặt chân lên nổi hay không mà đã dám nuôi mộng tưởng được tới nơi Berlin xa xôi.

Nhưng sau cùng Hách Khuê ơi, cái ngày mà Khuê bày tỏ, rằng Berlin phồn hoa đẹp lắm, em muốn được cùng Tương Hách lớn lên, cùng được thơ thẩn giữa cái chiều hoàng hôn xinh đẹp.

-Kim Hách Khuê dừng lại, em có thể cùng Hách ngắm tình yêu ở Berlin như cái cách mà em yêu anh không?

Và đau đớn làm sao, đó không phải một lời từ chối, mà Lý Tương Hách đã đồng ý, Berlin bình yên mà Kim Hách Khuê hứa hẹn trong mắt cả hai lúc ấy lại đẹp đến vô thực.

"Đức phồn vinh, xa hoa, gửi tặng cho Kim Hách Khuê nỗi niềm thương nhớ vô tận."

Em đóng lại cuốn sổ viết đầy lời thương nhớ, người kia đã đi khỏi đời Khuê vào ngày mà em chẳng hay, chẳng biết.

Trẻ con ngây ngô còn chẳng biết ngày ấy chia tay vì điều gì ? Phải chăng vì em trót hứa hẹn quá nhiều, hay vì Berlin chưa đủ đẹp sao?

Nếu có thể quay về quá khứ, xin Lý Tương Hách đừng tàn nhẫn mà đồng ý với Khuê khi ấy. Khuê ấy mà, dù có bị đánh thật đau, vẫn sẽ kiên nhẫn chịu đựng đợi ngày người kia quay trở lại, đợi ngày người đến xoa dịu vết thương còn đó.

Người vẫn ở đây, chưa từng thay đổi, chưa từng vì bị bỏ lại mà rời đi.

Vì là Kim Hách Khuê đã lựa chọn.

"-Rèm ngọc cuốn cao còn kém xa."

Có vô vàn sự lựa chọn, Lý Tương Hách cũng chỉ là một trong số ấy. Nhưng cả lý trí và con tim em đều không cho phép em để người yêu đầu tiên rời đi. Họ Kim mới chính là người níu giữ Tương Hách, từ cả thực tại đến thế giới tâm hồn.

Một ngày mưa tuyết phập phồng, cậu trai người Hàn lẻ loi ở Đức đau càng thêm đau. Em có thể yêu thêm người khác, nhưng, em không muốn.

Xuất chúng và ôn nhu, ai có thể sánh bằng Lý Tương Hách đây. Em yêu người của ngày xưa cũ lẫn cả người của hiện tại bây giờ.

Từ đầu đến cuối, là Khuê muốn yêu.

- Lúc biệt ly,

"Hách đi thật sao ?"

Khuê ngẩn người, đáy mắt chua xót chẳng dám nhìn thẳng.

Những lời hứa khi ấy dường như biến thành vô nghĩa.

Khuê có thể tha thứ, em có thể chờ, có ngàn vạn cách để chọn, thế mà Hách lại chọn lừa dối em, không cho Khuê lựa chọn nào khác ngoài từ bỏ.

Lý Tương Hách đã đi mà không ngẩng đầu. Xin lỗi Khuê, Hách không muốn em phải chờ.

"-Đa tình cũng tựa như vô tình,
Chỉ cười khan trước chén quỳnh."

Tương Hách tuổi hai mươi bảy có gì? À, nào là danh là chức, là nhà, còn có cả xe.

Nhưng cũng đồng thời, mất đi một mái ấm, mất đi cả một Hách Khuê tuổi mười bảy.

Tương Hách cho rằng, thời trẻ bản thân quá ngu ngốc, bản thân anh cũng chưa từng thấu đáo trong tình yêu. Anh đã làm tổn thương em, vì đau khổ của chính mình mà làm tổn thương Kim Hách Khuê.

Ngày nghe tin phải rời xa quê nhỏ, Tương Hách phản kháng kịch liệt.

Anh không muốn phải rời xa mẹ ruột, cùng dì và bố lên phố xa, cũng không muốn đi khỏi cuộc đời Hách Khuê.

Bố của Hách đã tát con trai mình một cách thật đau đớn, nói rằng ông sẽ hủy hoại tương lai của Tương Hách, của cả Hách Khuê nếu anh vẫn cứng đầu như thế.

Tương Hách đã không khóc, anh chọn cách ngoan ngoãn rời đi, không nói nhiều lời. Hách của năm mười bảy ấy nhỉ, hm...

Dù là năm hai mươi bảy, Tương Hách vẫn sẽ chọn làm thế. Vì mối quan hệ của cả hai, nó đâu đơn giản chỉ cần tình yêu là đủ.

Bố mẹ của Khuê, bố mẹ và dì của Tương Hách, cái xóm quê nghèo ấy có chấp nhận bọn mình không em?

Và dù có trốn được tới Berlin đẹp đẽ, sau này còn đi được cùng nhau nữa không vốn là một điều khó nói.

Nên thôi, Tương Hách chọn bỏ đi, anh không muốn nhìn Hách Khuê sau này phải đau khổ vì anh.

Nhưng hôm rời đi, Tương Hách không ngẩng đầu. Trai trưởng nhà họ Lý cúi đầu, mím môi lặng lẽ bật khóc.

Không phải là khóc như mưa, không phải là nấc lên như những đứa trẻ cần được vỗ về.

Lý Tương Hách chỉ rơi duy nhất một giọt nước. Chỉ giọt nước mắt duy nhất mà thôi.

Nhưng sau này, Lý Tương Hách lại lần nữa phải rơi lệ, vì em.

- Gửi tặng cho em,

Anh chật vật sau tiệc rượu của công ty, lại một mình ôm bức thư mà Hách Khuê từng gửi từ rất lâu.

Hách Khuê bảo rằng, em luôn ở Berlin, em luôn chờ Hách.

Tuy từng thẳng thừng bảo rằng bản thân sẽ không đặt chân đến Đức, nhưng Hách vẫn giữ bức thư chứa lời thương của Khuê như giữ báu vật.

Men rượu làm người kia lâng lâng, Tương Hách có còn yêu Hách Khuê không?

Mười sáu khác hai mươi bảy, như Lý Tương Hách đã khác với khi xưa.

Chính anh cũng tự nhận ra bản thân đã thay đổi đến đâu, không còn là đứa trẻ nghèo hèn nữa. Tương Hách đã quên mất hình ảnh bản thân khi ấy, nhưng lại nhớ mồn một Hách Khuê năm nào chẳng hề phai mờ.

Nhưng vết thương của cậu trai gầy gò vẫn còn in bóng trong lòng Tương Hách, rằng có một cậu trai khác nước mắt như ngọc, mắt sáng như trăng, đứng nhìn anh ở cửa lớp năm nào.

Sao mà không còn yêu?

Ai có thể không yêu Kim Hách Khuê chứ, Lý Tương Hách thầm nhủ.

Hách Khuê là người gieo thương nhớ như thế đó, từng lời nói cử chỉ đều như gió, tuy nhẹ nhàng thoáng qua nhưng vẫn làm day dứt lòng người.

Lý Tương Hách còn cả trăm ngàn tình yêu, anh muốn được thương em thật nhiều. Anh muốn được ôm, muốn được dành tặng cho Khuê thật nhiều lời yêu chiều, để Hách Khuê chìm trong bể tình anh mang lại, muốn Khuê trở thành vật trong lòng bàn tay mà nâng niu cho riêng anh.

Nhưng Lý Tương Hách không biết phải làm thế nào cả.Thì ra dù có yêu thật nhiều nhưng không nói ra được cũng là không yêu.

Có quá nhiều thứ để nói, nhưng lại chẳng thể nói cho em nghe. Tình cảm dào dạt như biển vỗ vào bờ, cuối cùng lại vỡ tan như sóng va vào cát.

Yêu mà không thể nói, chắc là không yêu. Lý Tương Hách không thể nào tự mang trên mình cái danh tình yêu ấy được.

Cũng là anh, chia tay mà không giải thích, rời đi mà chẳng ngoảnh đầu.

Cũng là anh, không thân với Hách Khuê, tự thân gục đầu, thở dài. Anh chắc mẩm trong đầu, đã ba hay bốn năm kể từ khi bức thư được gửi đến, Kim Hách Khuê chắc hẳn đã chẳng còn ở Berlin như trong thư nói.

Em là người thích đi đây đi đó, bạn muốn khám phá và đi từng nơi xem cảnh vật. Khuê thích những thứ nhỏ nhặt trong cảnh vật, "đẹp lắm Hách ơi, như Hách vậy". Với tính tình chẳng bao giờ chịu ở yên, anh chắc rằng em đã rời đi khỏi Đức hẳn cũng đã lâu.


"Mẫn Tích, em đặt hộ anh vé tới Berlin được không? Ngày mai, giờ nào cũng được."

Tương Hách xếp gọn gàng lại từng thứ mà bản thân muốn đem theo.

Đến một Berlin thương nhớ, vừa quen vừa lạ.

"-Nến sáp có lòng thương cách biệt,
Thay người rơi lệ đến bình minh."

Berlin có một chút lạnh gió se đã thành công chiếm trọn trái tim Lý Tương Hách như lời Kim Hách Khuê đã nói. Ngày đầu đến Berlin, Tương Hách đã bỡ ngỡ vì cái khung cảnh trộn lẫn giữa lịch sử và hiện đại,

Berlin mình từng nghĩ có như thế không em ơi?

Hách đã mua một chiếc máy ảnh nhỏ, ừ thì chỉ là chút ham muốn giữ cảnh đẹp sống mãi. Anh muốn gửi một bức thư, như là lời cảm ơn, lời xin lỗi cho Hách Khuê. Cũng coi như là lời cuối để ly biệt.

Kollwitzplatz quyến rũ, một quảng trường ấm cúng đầy ắp những quán cà phê cổ kính và những cửa hàng hấp dẫn.

Món bánh và mùi cà phê nhẹ nhàng đã giúp Tương Hách thả lỏng thần kinh sau từng ấy năm chạy theo công việc.

Lý Tương Hách tưởng chừng Berlin đã trở thành ngôi nhà thứ hai của mình.

Ngày thứ 4, Tương Hách quyết định đến cổng Brandenburg mà Hách Khuê giới thiệu trong thư. Anh cũng muốn được cùng Hách Khuê tới chung một nơi nào đấy, bù đắp cho những giấc mộng thanh xuân dở dang.

Hoàng hôn Berlin chiếu trên nửa khuôn mặt Hách, chiếu lên cả cổng thành mang đầy vết tích chiến tranh xưa cũ, biểu tượng thống nhất của Đức năm nào.

Tương Hách nhớ đến em, nước Đức chia cắt có như anh và Khuê xa nhau không?

Khuê ở một nơi nào đấy, có thương nhớ anh không?

Tách

Cậu trai họ Lý ngồi xuống bên chiếc ghế đá nơi tham quan cổng thành, chụp lại cảnh vật xung quanh. Nào là con người, nào là cảnh hoàng hôn như đốt lửa đã dần buông xuống nhường chỗ cho trăng lên.

Anh sẽ chụp, sẽ ghi lại, sẽ gửi tặng cho Hách Khuê, tặng cho Lý Tương Hách khi ấy một món quà cuối cùng.

Anh lại đi lang thang, một lần nữa lại muốn bật khóc. Giữa phố trời Berlin khi đêm gần tới, một mình giữa chốn hoang vu.

Nhưng nước mắt chẳng thể chảy, vâng ạ.

Là Tương Hách ngu ngốc đã lựa chọn sai lầm, đã chọn xa Hách Khuê ngày trẻ. Chút nắng chiều le lói cuối cùng như một ngọn nến sắp vụt tắt. Lý Tương Hách đã rơi giọt nước mắt thứ hai.

Và khi trăng đã treo đỉnh, anh vẫn còn ở đó.

Vẫn gục đầu như lần ngoảnh mặt rời xa.

- Hồi cuối, Nỗi đau ly biệt.

Hách Khuê chọn tiếp tục sống ở Berlin sau cái ngày gửi thư cho Tương Hách. Không phải vì Hách Khuê còn giữ cái cố chấp của tuổi trẻ mà vì em cũng đã yêu Berlin như cái cách em yêu Tương Hách.

Khuê chọn một công việc văn phòng nhẹ nhàng, lương ổn định, em quyết định nhập cư ở Berlin rồi có một cuộc sống bình thường. Định kỳ mỗi ngày Khuê sẽ đi đâu đó thăm thú Berlin, xem cảnh vật yên bình, đó hẳn cũng là một niềm vui chăng ? Thủ đô Đức không nhàm chán, nhưng cũng chẳng thú vị và diệu kỳ như Khuê từng nghĩ, nhưng em vẫn ở đây, vẫn tiếp tục sinh sống ở miền đất hứa của chính mình.

Khuê chưa từng nghĩ cuộc sống sau này của mình sẽ thế, em vẫn ôm cái nỗi đau dai dẳng từ ngày xa nhau. Thưa toà án lương tâm, Kim Hách Khuê vẫn còn yêu Lý Tương Hách, em chọn ở lại đây vì vâng, em chờ Tương Hách đến nơi đây, hoàn thành ước nguyện dở dang, tiếp tục mối tình bị bỏ lỡ.

Giống như hai nửa Đức bị chia cắt, Hách Khuê mong mình có ngày gặp lại, ở một Berlin thân mến.

Kim Hách Khuê chưa từng trách Tương Hách, em hiểu anh phải trải qua những gì.

Vì Tương Hách đã vượt qua tình cảm ích kỉ mà cho Kim Hách Khuê một tương lai khác, Kim Hách Khuê cũng đã chấp nhận đánh đổi để ích kỷ vì Lý Tương Hách.

Khuê rời bỏ chốn Seoul phồn hoa, thừa nhận với gia đình, và chạy trốn tới Berlin.

Khuê gửi bức thư cho Tương Hách khi ấy cũng chỉ là chút giãy giụa mong manh, mong người kia quay lại. Thế nhưng khi đi dọc bờ tường Brandenburg, Hách Khuê tròn mắt khi thấy dáng người quen thuộc nơi ghế đá giữa phố đang gục đầu đầy ủ rũ.

À, thì ra sự ích kỷ của cả hai đều đã được đền đáp.

Em xin được gửi lời cảm ơn tới Berlin, tới bình minh và hoàng hôn, tới một Lý Tương Hách và Kim Hách Khuê đã từng từ bỏ nhau một lần, và xin lỗi chính mình lần cuối.

Ngày xa nhau, Hách Khuê chẳng còn đếm. Nhưng từ nay, sẽ chỉ còn là Berlin bên nhau rực rỡ.

"-Anh không thể hiểu, tình yêu của em, nhưng anh muốn hiểu."

Kim Hách Khuê xoa đầu người kia, Lý Tương Hách giật mình ngẩng đầu. Tương Hách chưa từng vì ai mà phải hốt hoảng, nhưng Hách Khuê đã làm cho một người xa lạ nhân thế trần gian như anh rơi nước mắt.

Có lẽ những điều có thể làm Tương Hách khóc, đều là vì Kim Hách Khuê.

Anh không phủ nhận, rơi lệ vì người thương, có gì sai trái? Anh thấy em cười, nửa mặt nghiêng giữa trời sập tối như phát sáng.

"Hách à, trời đêm Berlin đẹp không?"

Ngày Lý Tương Hách và Kim Hách Khuê năm hai mươi bảy gặp lại, không còn là tiếng khóc lóc của Khuê khi chia xa, không còn là Hách bỏ đi trong nước mắt.

Khi trưởng thành, mọi thứ sẽ trở nên thật nhẹ nhàng, Kim Hách Khuê sẵn sàng yêu thêm một lần nữa vì Lý Tương Hách. Càng trải qua những tháng ngày của cuộc đời, Hách Khuê càng nhận ra, đau xót khi còn trẻ làm sao có thể sánh với thương nhớ ngày lớn khôn, chắc là thế.

"Đẹp."

Tương Hách trả lời, thái độ như thể cả hai chưa từng rời bỏ nhau, chưa từng có mười một năm xa mặt cách lòng.

Em vẫn thương, thương anh dù cho đã từng ly biệt.

Hách Khuê cười, kết thúc một ngày hoàng hôn.

Ý anh là, Kim Hách Khuê đẹp, hơn cả Berlin trước mặt.

Berlin trong tim.

Thống nhất rồi em ơi.

Rằng có người kể, Lý Tương Hách đã chọn sống, tạo chi nhánh ở Đức chỉ vì một cậu con trai, bỏ đằng sau những gánh nặng ở Seoul xô bồ.

Đẹp đẽ, dịu êm,

Gửi cho Lý Tương Hách, Kim Hách Khuê cho mười một năm sau này.

.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC