.một

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời vừa hửng đông. Ánh dương dịu dàng nâng gáy tôi rời khỏi chiếc gối êm ái, và len lỏi đâu đây trong từng tế bào tôi, vọng lại tiếng hát lạc nhịp vô thức của em, Esmé.

Cái giọng trẻ con hơi khàn khàn ấy lảnh lót âm thầm tạo thành một tổng thể đồng điệu trong dòng nắng, tước đi mọi biến động ngân rung chảy trong linh hồn tôi, nhẹ nhàng, không hoàn hảo, chơi vơi giữa buổi sáng một cách đơn sơ và đẹp đẽ lạ kì.

Tôi đưa tay kéo tấm rèm trên ô cửa sổ bám đầy bụi, lặng lẽ di ngón tay lau một khoảng kính lờ mờ, sau đó ngẩn người. Giữa vòng tròn mà tôi vừa vẽ ra ấy, hiện lên bóng em trong chiếc váy vải nâu nhạt và mái tóc xoã dài tuôn theo dòng xúc cảm, loáng thoáng, có khoé mắt nheo lại cười tinh quái quyến rũ, nghiêng đầu trên chiếc xích đu cũ khảm mùi cỏ dại và ấm nồng hương gió, bàn chân phải đẩy nhẹ nhàng, móng chân vùi sâu trong đám cỏ dại cáu bẩn và những khớp xương mảnh mai thoáng ẩn hiện theo mỗi nhịp đu đưa, từng cử chỉ đơn thuần đã che lấp đi những vòng bụi bao quanh dáng hình ấy, và tôi chỉ có thể ôm trọn trong tầm mắt một Esmé-của-buổi-sớm, dịu dàng gián tiếp rải mật ngọt lên đôi mắt và trái tim.

Dựa người vào tường với những hơi thở dốc hoảng loạn trước sinh vật tuyệt đẹp ấy. Tôi xin cúi đầu, xin được quỳ gối trước em, bất chấp hết tất cả vì niềm tôn sùng khờ dại đáng kính và cầu chúa tha thứ cho kẻ lầm lỗi lỡ sa bước vào hồ mật ngọt.

Có tiếng bước chân.

Cót két cót két.

Ngừng.

Tôi ngước mắt. Một Esmé xinh đẹp đang đứng trên ngưỡng cửa, nhìn tôi tò mò và cất giọng:

"Tôi đói quá."

Như vừa tỉnh giấc nồng, tôi đảo mắt, xoay người xỏ chân vào đôi dép ngủ một cách vụng về và day nhẹ thái dương:

"Ồ, phải rồi. Xin lỗi em."

Lướt qua thân hình bé nhỏ, mái đầu thấp thoáng ánh bạch kim khẽ cọ vào da tôi khiến nó nổi gai ốc, đê mê và chớp nhoáng, khiến cho đầu tôi muốn nổi lửa. Những khoảnh khắc vàng ấy luôn sống lại trong tim và ngự trị trong trí óc tôi mỗi đêm, khi tôi và Esmé sượt qua nhau, giây phút đó gần như tồn tại vĩnh hằng và không hề phai nhạt dù cho có bao nhiêu lâu đi chăng nữa.

Và tôi bước vào trong bếp.

Khi tôi vừa xong cốc cà phê sữa thì cũng là lúc Esmé bước ra, lóng ngóng trong chiếc tạp dề quá khổ dài qua gối, mắt xanh như kẹo cứng vị bạc hà ngó trước ngó sau những nút thắt và dây rợ lằng ngoằng quấn quanh người. Em hiện lên trong tôi lúc ấy chỉ đơn giản là một thiếu nữ tuổi 16 đúng nghĩa, tinh khôi như nắng mai và đứng đó với đôi môi bặm chặt, lòng đen trong con ngươi xanh phớt cố gắng níu lấy nút dây thắt sau lưng, phần eo xoay gọn nửa vời được ánh sáng ôm ấp nhẹ nhàng như thể, như thể...Tôi cũng chẳng biết nói gì về em lúc ấy, chỉ đơn thuần là ngây người khi thấy một tiểu nữ thần sinh ra lúc rạng đông đang đứng trước mặt, đáng yêu và khờ dại, hơn bao giờ hết.

"Giúp tôi tháo chiếc nút đó đi."

Esmé quay người lại, hai tay gần như buông thõng vẫn không ngừng mân mê thứ cứng đầu đó.

Tôi tiến tới gần, nhẹ nhàng, thận trọng. Khẽ khàng chạm vào nút thắt trên tạp dề, tôi chau mày, và rồi khẽ mỉm cười. Khớp tay tôi đụng nhẹ vào phần eo em ẩn dưới lớp vải, cảm nhận thấy cái khung xương mảnh mai và rắn chắc ấy như đang truyền một liều thuốc tê khiến cho tay tôi gần như mất cảm giác và sững lại đôi chút, dịu dàng, chậm lại.

"Xong rồi đấy."

Tôi nói với Esmé, bằng tất cả sự yêu thương thầm lặng và chuếnh choáng trôi nổi giữa tuỷ sống của em. Cảm giác ấy đọng lại nơi đầu ngón tay khi tôi trượt qua nó, cảm giác vụng về như trong một thoáng tôi trở thành đứa trẻ.

Esmé cười mỉm, rồi lướt qua cánh cửa nhà bếp mà không để lại một lời cảm ơn. Nhìn bàn tay nhỏ ấy nhẹ nhàng phết từng chút bơ lên lát bánh mì, lòng tôi chợt chộn rộn.

Em nói mình không muốn ăn sáng, và cứ thế phũ phàng quay gót về phòng.

Nhưng tôi vẫn cứ thong thả ngồi thưởng thức món bánh mì quyện nắng vàng rộm. Cà phê sữa cùng tờ báo và chương trình radio sáng qua chiếc máy cũ kêu rè rè nữa, phải rồi.

Lau dọn sơ qua căn bếp nhỏ, tôi bước chậm về phía phòng của em và nghe tiếng nhạc ngày càng rõ. Giai điệu êm ái trượt qua tai tôi, quấn quýt mơ hồ và đọng lại dư âm mạnh mẽ khi được điểm thêm bởi giọng hát lạc tông ngẫu hứng của Esmé.

"Stars fading but I linger on dear
Still craving your kiss
I'm longin' to linger till dawn dear
Just saying this"

Chữ"kiss"của em ngân dài, rồi biến đổi từ âm"ss"thành âm"zz"một cách nhẹ nhàng và trơn tru đến nỗi tôi dường như không nhận ra điều đó. Ngó đầu qua khe cửa, tôi nhìn thấy em đang nằm sấp trên chiếc giường bừa bộn, hai khuỷu tay chống lên chiếc gối lông chim và hai chân đung đưa trên không trung một cách nhịp nhàng. Tôi yêu em siết bao, hỡi thiên thần bé nhỏ! Phát âm lệch đi của em trong mỗi lần nhai kẹo mềm khiến tim tôi đồng thời lạc nhịp và biến dạng, như thể chính bản thân đang chìm trong khoang miệng ấm và ngọt ấy, bị dày vò bởi hàm răng đều ngân nga, và nhịp điệu ấm áp hoà quyện với hình ảnh Esmé yêu thương của tôi nằm đó, dáng vẻ đơn sơ và thánh thiện, bỏ mặc tôi chơi vơi giữa cổng thiên đường và tiếng kèn của các thiên sứ.

"Cộc cộc"

Là thế đấy. Giấc mộng và những suy nghĩ miên man của tôi vỡ vụn chỉ trong chốc lát, lầm bầm một câu chửi thề trong miệng, tôi tiến tới gần cửa chính, không quên nói lớn với kẻ chưa biết danh tính đang ở ngoài:

"Tôi tới ngay đây."

"Cạch."

Cửa mở. Trước mắt tôi là một người phụ nữ còn khá trẻ, mái tóc uốn cầu kì vàng óng ẩn dưới chiếc mũ ren đen và đôi mắt xanh khói bồ câu. Cô ta cười với tôi bằng đôi môi tô son đỏ mượt và mở lời với ánh mắt soi xét:

"Well...Anh Moreau. Có vẻ như anh không thay đổi gì nhiều lắm nhỉ?"

Tôi nheo mắt, và chau mày. Thật kì lạ khi Ellinor Fournier lại tới đây vào lúc này.

Ellinor ngó vào qua khe cửa mà tôi cố tình lấy thân mình che đi, rồi hỏi nhỏ, nhướn mày đầy ẩn ý:

"Con bé có ở đây chứ?"

Buông bỏ ý định xua đuổi ả ta, tôi buông một tiếng thở dài khi quay lưng mở cửa và nói nhỏ, may sao cô Fournier không nhận ra vẻ phiền não giấu trong đó.
"Ồ, có. Có chứ. Esmé đang ở nhà. Mời vào."

Những từ ngữ rời rạc lẫn lộn trườn ra khỏi đôi môi tôi mà chưa kịp sắp xếp, khiến chính bản thân cũng phải nghiến răng ken két vì khó chịu. Ellinor đưa tay nâng tà váy đen bồng bềnh lên và ngồi vào chiếc ghế yêu thích của em, khiến tôi cảm thấy bực bội và tay còn run run nắm chặt hai bên thành của chiếc khay khi mang trà ra mời"khách".

Và tôi phát hiện ra em đã tắt nhạc. Qua khe cửa gỗ, thiên thần của tôi đang nghển cổ và lắng nghe thận trọng. Sau đó tụt xuống giường. Chầm chậm bước ra khỏi phòng với chiếc váy nhàu nhĩ vì lăn lộn, Esmé truyền cho tôi một ánh mắt đầy sự bối rối và hoang mang, không hơn gì cảm xúc của tôi bây giờ. Cô ta khẽ xoa đầu em và đưa một ngụm trà lên nhấp nhẹ, sau đó lôi khăn mùi soa từ chiếc xắc tay giả da chấm chấm lên khoé miệng. Tôi nín thở trông theo ánh mắt của Ellinor chuyển từ xa tới gần, rồi liếc thấy gói thuốc của tôi trên lò sưởi, ả bắt đầu giở giọng trìu mến đồng thời đưa bàn tay đeo găng dạ áp lên tay em và làm bộ làm tịch với đôi mắt bồ câu đảo tròn:

"Lạy Chúa! Con yêu, con không nên tiếp xúc với khói thuốc đâu! Nó sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới cơ thể của con, và con có thể bị viêm phổi con có biết không hả bé cưng?"

Esmé rút tay ra khỏi thứ nhung dạ cầu kì gớm ghiếc ấy, mắt toát lên ánh nhìn khó hiểu tới lạ lùng và quyết định giữ im lặng tuyệt đối. Nhận thấy những thứ cảm xúc lạ lùng trên gương mặt tôi, cô Fornier bắt đầu thôi đánh trống lảng và vào chuyện chính, và từng lời từng chữ cô ta buông ra như sét đánh ngang tai tôi. Người phụ nữ phiền toái trong giây phút ấy như hoá thành một con quỷ, nuốt chửng những mộng mị của tôi và đẩy tôi vào hố sâu tuyệt vọng chỉ bằng những lời lẽ tưởng chừng như vô hại vô cùng.

"Tôi đã tìm được một mái ấm mới cho Esmé, và con bé sẽ đi cùng với tôi tới đó, ngay bây giờ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net