Chương 1:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seoul - Hàn Quốc (21:30 PM)

“Chưa gì mà đã đến rồi? Xem ra mức giá lần này khiến cho cậu hưng phấn hơn hẳn mọi khi nhỉ.”

Kim WooBin ngồi trên chiếc ghế xoay văn phòng, đưa mắt nhìn chàng thanh niên đang đứng trước mặt hắn mà nói. Ngữ điệu không giống ngạc nhiên cũng chẳng giống cảm thán, căn bản chỉ là một câu nói thuận tiện được thốt ra từ đầu môi mà thôi.

“Mức giá đó... tôi thực sự có thể nhận nếu hoàn thành được nhiệm vụ lần này?”

Chàng thanh niên không nhanh không chậm đáp lời, nhưng câu nói lại thành ra hỏi ngược lại đối phương.

Kim WooBin hơi nhăn mặt, hắn nói:

“Chẳng lẽ tôi lại đi lừa gạt người mà tôi tin tưởng nhất ư? Tôi chỉ là sợ rằng, nhiệm vụ lần này hơi quá sức với cậu Jeon đây mà thôi.”

“Không đâu, sẽ không có nhiệm vụ nào có thể làm khó được tôi, lần này tôi chắc chắn sẽ hoàn thành nó.”

Người được Kim WooBin gọi là ‘Cậu Jeon’ lại tự tin nói một câu, gương mặt cũng thể hiện rõ sự cứng nhắc đến mức khiến cho Kim WooBin phải hài lòng mỉm cười.

Hắn như lẽ thường tình, lại nói một câu quen thuộc:

“Thời hạn của cậu, tối đa hai tháng, vì nhiệm vụ lần này không dễ nên tôi sẽ kiên nhẫn chờ đợi tin tốt từ cậu, nhưng nếu cậu Jeon đây có thể hoàn thành nhiệm vụ trước cả thời hạn, thì đương nhiên tiền thưởng cũng sẽ tăng lên... gấp hai lần!”

Nghe thấy hai từ ‘gấp hai’ khiến cho chàng thanh niên khẽ nuốt nước bọt một cái, thế nhưng anh vẫn giữ thái độ bình tĩnh, nói:

“Đặc vụ viên JK sẵn sàng nhận nhiệm vụ!”

[...]

Trở về sau một ngày làm việc mệt mỏi, Kim Taehyung ngã lưng xuống chiếc giường quen thuộc của mình, vùi đầu vào chiếc chăn ấm mà lười biếng ngáp dài một cái. Bây giờ đồng hồ cũng đã điểm đến hai giờ sáng, xem ra y không thể dành thời gian để gột rửa thân thể của mình, thôi thì y ưu tiên cho giấc ngủ ngàn vàng của mình trước vậy.

Nghĩ rồi, Kim Taehyung dự định sẽ đánh một giấc thật ngon, ấy thế mà... ngay khi Kim Taehyung chuẩn bị chìm vào giấc mộng thì đột nhiên chuông điện thoại của y lại reo lên in ỏi, đến mức khiến cho Kim Taehyung phải nhăn nhó ngồi dậy, với tay lấy chiếc điện thoại đã phá hỏng giấc ngủ của mình, nhìn lên cái tên đang hiện ra trên màn hình điện thoại, Kim Taehyung hơi nhăn mài lại, bắt máy.

“Sao? Lại có chuyện gì?”

“Em mới vừa điều tra, anh biết JK chứ? Anh ta là đặc vụ viên làm việc dưới trướng của Kim WooBin ấy.”

Kim Taehyung ban đầu đã khó hiểu nay lại còn thêm hoang mang, nhanh chóng nói:

“Anh không rõ, nhưng mà tên đó thì sao?”

“Em đã xâm nhập vào đường dây camera an ninh của khu nhà mà Fall đang làm căn cứ, không ngờ lại vô tình phát hiện ra cuộc đối thoại của hắn và tên đặc vụ JK đó. Em sẽ gửi cho anh tệp file, anh coi rồi sẽ rõ.”

Nghe người bên đầu dây nói thế, Kim Taehyung liền đặt chân xuống mặt sàn rồi rời khỏi giường, đi đến bàn làm việc của bản thân mình rồi mở máy tính lên, quả nhiên người bên kia đã gửi cho Y một tệp file thông qua email, không một chút chần chừ cũng như phân vân, Kim Taehyung liền nhấn vào tệp file đó, cũng kể từ giây phút ấy, Y phát hiện ra một vấn đề khiến cho bản thân vô cùng thích thú...!

“Anh xem rồi chứ?”

Thấy Kim Taehyung có vẻ im lặng trong chốc lát, người bên đầu dây liền cất tiếng hỏi.

“Ừm, xem rồi.”

Hai con ngươi vẫn đang dán chặt vào màn hình máy tính, môi của Kim Taehyung khẽ hình thành một đường cong quyến rũ, không quên trả lời lại câu hỏi của người bên đầu dây.

“Anh muốn xử lý tên đặc vụ đó ra sao? Em sẽ nhờ anh Yoongi lo liệu hắn, còn bản thân sẽ đưa video này lên hội đồng thế giới ngầm và cáo buộc Kim WooBin cố tình muốn giết người giấu tay, anh không ý kiến gì chứ.... Boss?”

“Hmm...”

Kim Taehyung vừa xoa lấy cằm vừa suy ngẫm, càng nhìn vào tên đặc vụ đang hiện diện trong màn hình máy tính, Y càng cảm thấy cái tên này thực sự có gì đó rất cuống hút, giết đi thì hơi hoang phí, cho dù bắt buộc phải như thế... thì Y cũng nên được gặp mặt hắn một lần đã chứ.

“Boss?”

“Không, bấy nhiêu đây vẫn chưa thể trở thành bằng chứng cáo buộc tên Kim WooBin đó được, trước tiên phải xem tên đặc vụ này có thể làm nên trò trống gì đã.”

“Vâng, em hiểu rồi. Khi nào anh gặp nguy hiểm, bọn em sẽ bảo vệ anh, đừng chịu một mình đấy, boss.”

“Anh đây biết rồi, cậu lo xa quá đấy, sao không đi lo cho anh người yêu của cậu kìa, hẳn là từ nãy đến giờ cậu nói chuyện với anh thì anh ta ghen tuông dữ lắm đấy, Park Jimin!”

“Làm sao mà thế được chứ, thôi em cúp máy đây, làm phiền anh rồi.”

‘Cạch’
Sau khi cuộc trò chuyện thông qua đường dây di động kết thúc, Kim Taehyung cũng chẳng còn tâm trạng gì để lăn lên giường và ngủ nữa, nhưng thay vào đó, Y dán chặt bờ mông của mình lên chiếc ghế của bàn làm việc, dành trọn khoảng thời gian dư dả của mình để xem đi xem lại tệp file mà Park Jimin đã gửi, vừa xem, miệng vừa cười, như thể đang thưởng thức một thú vui tao nhã của riêng bản thân vậy.

“Quả nhiên.... càng xem tôi lại càng thấy, tên đặc vụ này thực sự rất hợp gu tôi, nếu tôi có thể ngủ với anh ta, thì vấn đề anh ta là ai cũng chẳng còn quan trọng nữa.”

Từ lúc đạt đến độ tuổi trưởng thành, không biết có bao nhiêu người đã từng trở thành đối tượng đang theo đuổi Y, Alpha, Beta hay thậm chí là kể cả Omega, bọn họ đều phải cuống cuồng trước sự điển trai và sang trọng của Y, hơn thế nữa, pheromone  của Kim Taehyung là một chất gây nghiện có thể hấp dẫn bất kì người nào cảm nhận được nó. Chỉ có điều, mặc dù được rất nhiều người ngưỡng mộ và đeo đuổi, nhưng Kim Taehyung chưa từng có cảm giác sẽ thực sự hẹn hò hay là ở bên nhất định một người, cùng lắm chỉ là tình một đêm, sau đó cho họ tiền rồi họ sẽ ngay lập tức bỏ đi. Đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên Kim Taehyung có cảm giác hứng thú như vậy với một kẻ mà thậm chí Y còn chưa từng gặp. Nghe thì có vẻ thú vị lắm chứ, nảy sinh hứng thú với người của kẻ thù, thì sẽ dẫn đến kết cục nào đây?

“Tôi mong cậu đừng làm cho tôi thất vọng, ngài đặc vụ của tôi.”

Sáng hôm sau, vì không ngủ đủ giấc nên sắc mặt của Kim Taehyung vô cùng kém, Y dường như đã suýt thì không thể dậy nỗi vì cơn mệt mỏi cứ không ngừng dày vò lấy cơ thể mảnh mai của mình, may mà nhờ có vệ sĩ Kim, anh ấy đã chăm lo cho Y từ bước đầu tiên cho đến bước cuối cùng, giúp cho Y cuối cùng cũng không bị trễ buổi sáng. Ngàn lời cảm ơn với anh ấy cũng chẳng đủ nữa.

Kim RyeongWoo đang ngồi đối diện với Y, thấy sắc mặt của con trai mình không được khoẻ, kẻ làm cha như ông đa phần đều sẽ cảm thấy lo lắng, vì thế nên ông mới nói: “Bé Bông của ba, nhìn con sao mà yểu xìu vậy? Đừng nói với ta là con không ngủ đấy nhé?”

“Cũng có thể nói là vậy, nhưng mà ba đừng lo, con vẫn ổn, vẫn có thể đến tổ chức và làm việc được.”

“Nếu con thấy không khoẻ thì cứ ở nhà, tổ chức đã có Jimin và Yoongi lo liệu rồi, ta không thể đảm bảo thân thể của con còn chịu nỗi khi phải vật lộn với mớ công việc của tổ chức đâu.”

“Thôi nào, ba. Con đã bảo là con khoẻ rồi, ba đừng che chở con quá, người ngoài nhìn vào lại tưởng nhầm con nhờ tay ba mà đi lên đấy.”

“Kẻ nào dám hé nửa lời, ta liền sai người triệt cả họ nhà nó.”

“Ba....”

Kim Taehyung cũng đến bất lực với người ba nuôi này, mặc dù chỉ là con nuôi của ông, nhưng trong số những đứa con Y là người đặc biệt nhất, Y được ông nhận nuôi đầu tiên, cũng là người duy nhất có thể đến gần ông và được ông đích thân nuôi dạy, cũng nhờ có một tay Kim RyeongWoo mà Kim Taehyung mới được như ngày hôm nay. Vì thế nên Kim Taehyung xem trọng Kim RyeongWoo và kính nể ông, cũng chẳng phải điều gì lạ thường.

Bữa ăn sáng sau sự bất lực của Kim Taehyung thì cũng nhanh chóng trôi qua, sau khi ăn sáng xong, Kim Taehyung quay trở về phòng và thay đổi hình tượng của bản thân, khoác lên mình một chiếc áo thun ôm sát cơ thể, Kim Taehyung mang một đôi tất lưới rồi phối cùng với một chiếc quần jeans rách gối, xong xuôi phần quần áo, Kim Taehyung mới rời khỏi phòng rồi đi xuống đại sảnh.

Nhìn thấy đứa con trai, Kim RyeongWoo vội vàng lên tiếng:

“Bé Bông! Con lại đây, ta có chuyện muốn nói với con.”

“Có chuyện gì vậy ạ? Mà Jin hyung đâu rồi? Ba đã bảo anh ấy chuẩn bị xe cho con rồi chứ?”

“Trong lúc con thay quần áo ta đã giao cho Kim Seokjin một số đề án, bảo cậu ấy cùng với Kim Namjoon cùng nhau sang nước ngoài rồi.”

Nghe Kim RyeongWoo nói vậy, Kim Taehyung mặt mài hiện rõ sự khó hiểu, hơi nhăn mày nhìn người ba nuôi rồi nói:

“Sao? Vậy còn xe... tài xế...?”

Kim RyeongWoo biểu hiện như thể đã đoán được đứa con trai sẽ bày ra những biểu tình gì, ông thảnh thơi ngã lưng vào ghế sopha, ôn tồn nói:

“Con cứ rời khỏi nhà, xe đã được chuẩn bị, tài xế cũng đang chờ đó ngoài đó, hơn thế nữa... vệ sĩ sẽ đi cùng với con.”

“Hể? Nhưng Jin hyung.... Khoan đã! Đừng nói với con là ba lại thuê một vệ sĩ khác nữa nhé.”

Lắng nghe từng câu từng chữ mà đứa con trai thốt ra, Kim RyeongWoo chỉ cười thân thiện một cái rồi nhẹ nhàng gật đầu.

“Aiss thật là! Một mình Jin hyung đã đủ lắm rồi mà ba. Con cũng đâu phải là con nít, ba bảo tên vệ sĩ mới kia ở nhà đi, cho dù ba có tin tưởng hắn cỡ nào thì con cũng không muốn người lạ biết đến tổ chức của mình đâu.”

“Ta cũng không phải người quyết định, nếu con nhìn mặt rồi mà vẫn thấy khinh, thì con cũng có thể giết chết hắn ngay lập tức, tùy thuộc vào tầm nhìn của con thôi, bé bông à.”

“Ba nói thật chứ?”

“Ta đã từng đùa với bé bông của ta bao giờ chưa?”

Kim Taehyung khẽ lắc đầu cười, sau đó Y chào tạm biệt người ba kính yêu của mình, rồi rời khỏi toà dinh thự to lớn. Đặt chân đến cổng, hôm nay, con xe BMW ưa thích của Y vẫn đặc biệt xinh đẹp như mọi ngày. Ấy thế mà, nó lại không trở thành trọng điểm của sự chú ý trong mắt Kim Taehyung, bởi lẽ ngay lúc này, mọi sự chú ý của Kim Taehyung đều đổ dồn vào chàng thanh niên đang đứng nghiêm trang ở trước cổng. Vừa nhìn, Kim Taehyung liền có thể nhận ra ngay, bây giờ thì Y đôi phần cũng có thể hiểu được, lý do vì sao người ba nuôi của mình lại lựa chọn một tên như thế này làm vệ sĩ.

“Cậu là vệ sĩ mới đúng chứ?”

Kim Taehyung từng bước từng bước tiến lại gần, đôi mắt sâu hun hút của Y dường như muốn nuốt trọn cơ thể của người trước mặt, khiến cho người đó có chút giật mình. Thế nhưng ngay sau đó, người nọ cũng nhanh chóng lấy lại điềm tĩnh, cúi đầu xuống một góc bốn mươi lăm độ, người đó cứng nhắc nói:

“Thưa, đúng là tôi, thưa ngài.”

“Đối với bộ dạng trong video thì bộ dạng này vẫn khiến cho mình cảm thấy có chút buồn cười, một đặc vụ viên, cũng có thể trở nên đặc biệt như thế này ư?”

Không sai, tên này chính là kẻ đã xuất hiện trong tệp file của Park Jimin, là kẻ đã trực tiếp đối thoại với Kim WooBin, và cũng là một đặc vụ rất có tiếng tăm trong thế giới ngầm, với nhiệm vụ mà boss vừa mới phó thác cho hắn, đó cũng là lý do mà hắn xuất hiện ở đây, dưới thân phận là vệ sĩ riêng của Kim Taehyung, hắn dự định sẽ hành động như thế nào tiếp theo? Hoặc là hắn đã lên sẵn kế hoạch cho nhiệm vụ này, hoặc là hắn vừa nghĩ liền hành động ngay, Kim Taehyung cũng chẳng có thời gian để bận tâm đến những điều đó, Y cũng chẳng muốn quan tâm mục tiêu của hắn là mình, hay là người ba nuôi của mình, mà vấn đề chính ở đây chính là....

“Tên nhóc này thực sự hợp gu của mình, mình muốn đè cậu ta xuống và ăn sạch ngay bây giờ, chết tiệt! Thật là quỷ quyệt mà!”




𝕭𝖎𝖓
To be continued...
Kim Taehyung vừa gặp đã muốn ăn sạch người ta, anh bé nhớ giữ mình, kẻo lại kéo “Một dòng sông quê” về với bản thân, cũng không chừng anh chưa kịp ăn sạch người ta, người ta đã hành cho anh lên bờ xuống ruộng rồi đấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net