New Year's Day

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày 31 tháng 12 năm 1899...

Albus POV:

"Em trai, chào buổi sáng." Tôi chào Aberforth, đang ngồi đối diện với anh ở bàn đựng đồ ăn gồm có bánh mì nướng và mứt dâu rừng, dâu rừng là vị tôi thích nhứt. Tôi bắt đầu quẹt mứt lên bánh mì cho ngập cái bánh, Aberforth đã nhìn thấy tôi và tôi lúc đó đã bắt đầu nhai một miếng.

"Chúa thật là... anh Albus..." Nó thì thầm, "Cuối năm rồi mà anh vẫn ăn mấy món vặt đó."

Tôi nghe xong liền cảm thấy mặc cảm, nhưng mà món bánh mì trét mứt dâu rừng này, tôi ăn thì ngon lắm, tôi nghĩ nên lờ Aberforth là tốt hơn. Tại nó thường hay cáu kỉnh, và hay chọc tôi cho sướng người lắm. Hiện giờ nhà tôi là nghèo nhứt xóm nên nếu có tiền thì tôi sẽ mua thêm bánh mì kiểu này, nhắc đến tiền thì tôi không biết sao đàn dê vẫn được nó cho ăn đầy đủ, thật khó hiểu.

Ngưng suy nghĩ, tôi nghe tiếng bước chân từ cầu thang rồi đi dọc hành lang vào nhà bếp. Mắt tôi nhìn lại thì thấy em gái tôi đang ngồi kế bên Abe để ăn món bánh mì của mình, em gái tôi thì thích mứt dâu đen, không có nghĩa là tôi không thích.

Gia đình tôi đã ngồi ở đó xong, tôi bắt đầu vào chuyện chính của ngày hôm nay, "Nhớ anh đã dặn hai đứa chiều nay là đi rồi không?"

Aberforth kéo thấp tờ giấy để nhìn tôi nói, "Đi đâu?"

Tôi phủi tay mình lên đĩa đồ ăn trống. "Ra ngoài đồng, ở đó có giàn pháo hoa mừng năm mới..."

"Không có dẫn Ar..." Thằng bé ngưng nói, nhận ra Ariana còn đang ở trong phòng nhưng không để ý được, "Em không nghĩ mình nên đi tới một nơi mà... vừa ồn ào vừa sáng, lại còn đông người nữa, anh thấy đấy..."

Tôi nhìn Ariana chăm chú, con bé ăn bánh mì rất hồn nhiên nên không có dấu hiệu bị tái phát hay gì, "Dì Bathilda sẽ chủ trì, dì sẽ buồn nếu chúng ta không đi, đó là thứ mà ta cần phải làm..."

Abe đóng tờ báo lại và ném lên trên bàn, nheo mắt lại nói, "Anh khoái đi hội nhỉ... để em nghĩ..."

"Aberforth..."

"Anh là đang ước ao được gặp một người nào đó đúng không?"

"Tại vì Gellert tới đó không có nghĩa là..."

"Trời ơi! Chuyện tình vợ chồng hai anh lãng mạn ghê đó! Bất ngờ vãi ra!!!"

"Em im đi!" Tôi hắng giọng nói, Ariana nhận ra và rất buồn, "À Ariana, không sao, tụi anh không cãi nhau đâu."

Con bé gật đầu, nhìn một chút và có chút bình tĩnh lại.

"Anh chỉ là đang muốn hai đứa ra khỏi nhà, hít thở không khí trong lành và dành thời gian..."

"Đừng có giả bộ với em, anh trai." Aberforth cắt ngang, "Anh là khao khát muốn gặp cái thằng lẳng lơ người Đức ở nhà kế bên, đừng lừa dối em, em biết hết anh làm gì rồi."

"Ok," Tôi gật đầu, "Anh chỉ là đang nghĩ em có thể đối tốt với Gellert chỉ đêm nay..."

"Em sẽ làm nếu anh thực sự ngưng lờ đi công việc nhà để mà lén lên đồi núi, chống đít lên cho thằng chồng của anh giao hợp..."

Lúc mà nó nói những lời sỉ nhục, tôi chĩa đũa phép vào ngực nó để doạ thì thấy Ariana đã sợ hãi, tôi mới dở ra, "Anh nghĩ em nói đủ rồi đó Aberforth, đừng quên là cái nhà này là do anh làm chủ, nên em phải làm theo anh. Chúng ta tới tiệc Mừng năm mới, dù em có thích hay là không, hay muốn ở nhà để giữ em gái.

"Anh căn cứ vào đâu mà em ấy có thể đi?" Aberforth nạt.

Tôi quay qua nhìn Ariana, "Em có muốn ra cánh đồng chơi không? Dì Bagshot và Gellert đang sửa soạn rồi sẽ thắp đèn lên trời đẹp lắm, em có muốn đi chứ? Ra ngoài một chút ok không?"

Ariana sáng mắt lên khi tôi nói sẽ có đèn được thắp sáng rất đẹp, cô bé gật đầu.

Abe cảm thấy không còn gì để bàn cãi nữa, "Vậy được, em sẽ đi, nhưng đừng mong em sẽ tốt với thằng chồng..."

Tôi nhìn nó kêu nó dừng lại.

"...là Gellert." Nó nói xong rồi cầm tay Ariana, "Đi nào Ari, lên thay đồ thôi."

—————

Khi tôi đến đó, bên ngoài dường như sụp tối trừ ánh đèn ngọn lửa từ những đứa trẻ đang chơi đùa. Ở ngoài còn có khóm lửa để giữ mọi người ấm áp.

Dì Bagshot gặp chúng tôi ngay lúc đã tới gần, "Chào mấy đứa Dumbledore nhé, cũng như Albus nữa!" Dì ấy ôm tôi một cái rồi gật đầu với mấy đứa em của tôi, "Dì vui vì mấy đứa đã chịu tới đây đấy..."

"Con đã hứa sẽ không đi trễ mà!" Tôi mỉm cười, đợi Abe mở lời nhưng nó không thèm, tôi lấy cùi chỗ vỗ vào bụng nó mấy cái.

"Dạ, có mặt ở đây tụi con vui lắm...." Nó làm bộ.

Dì Bagshot gật đầu, "Gellert chỉ vừa mới tới đây, đang ở đằng sau lửa trại. Dì mong tụi con vui vẻ ở đây và chúc mừng năm mới!"

"Chúc mừng năm mới!" Tôi đáp và dì ấy đi chỗ khác. Lúc mà dì ấy đã đi rồi, Aberforth đạp một cái lên chân làm cho tôi đau điếng, co cẳng giò lên. Tôi tức điên nhưng quyết định không nói gì vì có Ariana ở đây, thay vào đó là tôi nói, "Anh sẽ đi tìm Gellert, chúng ta ngồi ở lửa trại nếu thích..."

"Tụi em không cần gì từ anh cả..." Aberforth dứt lời, ra vẻ như tôi không hề tồn tại ở đây, tôi lờ nó một lần nữa, và đi một mạch tới lửa trại.

Như dì Bagshot đã nói, Gellert đang ngồi đó. Tay của cậu đang cầm sợi dây thần kì để bao quanh khóm lửa, ngăn không cho ai đi vào và cậu nhìn chăm chú vào đám cháy. Hơi nóng của nó làm rực lên mắt cậu và tôi có thể thấy những tàn lửa đang nhảy múa ở hai bên mắt khác màu của cậu. Cậu thật là đẹp, tôi không nói gì và lại gần cậu. Cậu nhận ra và nhìn tôi một hồi lâu rồi tiếp tục nhìn ngọn lửa.

"Em đang nhìn gì đấy?" Tôi vui đùa hỏi, quay đầu nhìn cậu.

Cậu đưa mắt nhìn tôi. Giờ tôi nhìn kĩ thì thay vì thấy nước da trắng như ngọc của cậu, gương mặt của cậu đã ửng hồng tước ngọn lửa nơi chúng tôi đang đứng. "Em chỉ là nghĩ, tóc của anh sẽ đẹp hơn khi đứng dưới ánh lửa... màu tóc anh và ngọn lửa thật giống..." Tôi đỏ mặt, đành phải xoã tóc màu nâu che mặt, nhưng mà Gellert lại gần và vén nó ra sau tai của tôi.

"Mặt anh giờ đã ửng như màu lửa rồi..." Cậu cười nói.

Tôi đánh nhẹ lên vai cậu một cái, "Thôi im đi..."

"Mắt của anh cũng rực rỡ nữa..." Cậu trầm trồ nói, tôi lại càng ngại ngùng hơn khi cậu cứ liên hồi ngắm nhìn tôi, "Và môi của anh đã nồng cháy hơn hẳn..."

Tôi nháy mắt, "Em nghĩ là thế sao?"

"Dĩ nhiên là vậy..." Cậu cười nói.

Chúng tôi ngồi tập trung ngắm ngọn lửa một hồi lâu rồi tôi thấy cậu đã lại gần kiểm tra dây thừng ma thuật. Tôi lại gần cậu chút rồi đành phải quay mặt đi, tay của tôi đã đến gần cậu rồi. Lúc mà tôi tính cùng cậu chạm, mắt cậu đã hớp hồn tôi rồi, gương mặt chúng tôi giờ gần nhau đến mức mũi và môi chỉ còn cách nhau 2 cm.

"Anh đang làm gì thế này..." Môi cậu chợt cười tươi.

Tôi giựt mình run rẩy, "Anh... anh chỉ là định..."

Cậu chớp mắt nói, "Ừm... nếu anh muốn chạm lấy tay em thì... anh phải hỏi ý em trước..." Sau đó cậu chủ động nắm tay tôi và truyền lửa cho cả cánh tay của tôi.

Tôi thích được cầm lấy tay cậu, để biết rằng cậu sẽ luôn ở đây, "Tay của em ấm quá..." Tôi nói.

Cậu nhìn tôi với vẻ mặt si mê, một tay của cậu mau chóng đưa lên và úp mặt tôi thành hình cái ly, "Gương mặt của anh còn ấm áp hơn..." Mắt của cậu chuyển sang trầm trồ ngắm nhìn đôi môi của tôi rồi đến mắt tôi. Chúng tôi tiến gần nhau hơn và cuối cùng hai bờ môi của chúng tôi đã chạm vào nhau, cậu kéo tôi lại gần tôi hơn một chút. Nụ hôn thật ngây thơ nhưng chất chứa đầy đam mê nhiệt huyết, khi chúng tôi buông ra, cậu khai báo: "Môi của anh cũng ấm không kém..."

Tôi cười khúc khích, hôn má cậu một cái rồi nói, "Anh nên đi thôi, Aberforth sẽ giận nếu anh không gặp tụi nó..."

"Để em đi với anh..."

Mặc dù tôi muốn cậu ở kề bên tôi nhưng tôi vẫn phải nên kìm nén lại khi có cậu, "Em nghĩ mình cải thiện được tình huống không?"

Cậu nhìn một cách mơ hồ rồi nói, "Em muốn được gặp tụi nó lắm, có lẽ không phải Aberforth nhưng Ariana chắc thoải mái hơn..."

Gellert đã nói đúng, em gái tôi sẽ hãnh diện trước sự có mặt của cậu. "Được rồi, đừng có chọc giận Abe nhé, dù nó bướng bỉnh..."

"Dĩ nhiên rồi anh yêu. Anh nói gì thì em nghe tất." Cậu tán thành, đi theo tôi tới chỗ tôi thấy mấy đứa em đang đứng ở quầy bán mứt, mùa này mà đi bán mứt thì kì cục thật nhưng ít ra chỗ này có nhiều người nên họ sẽ buôn may bán đắt hơn là ở chợ. Aberforth mua lọ mứt mâm xôi cho Ariana, mứt dâu cho bản thân nó và dâu rừng cho tôi. Tôi mừng đến mức muốn cảm ơn nó lắm nhưng mà tôi nghĩ bữa nay nó kì cục chút, tốt nhứt đừng làm gì gây sự.

Lúc mà trên đường tới, Gellert để ý tôi đang đi khập khiễng vì bị Aberforth giẫm lên. "Sao anh đi tướng kì thế..."

Tôi đã cố chỉn chu lại nhưng rốt cuộc cái chân của tôi vẫn cứ nhói. "À lúc nãy anh bị té nhưng anh không sao..."

Gellert không phải là một kẻ ngốc, vốn biết đây không phải là do tôi vô ý. Nếu tôi hậu đậu thật thì cậu đã biết sẵn rồi.

Ariana chợt vui vẻ khi thấy Gellert, còn Aberforth nhìn né sang hướng khác khỏi Gellert. Dù vậy Gellert vẫn lịch sự chào hỏi, "Chào buổi tối..." Cậu cầm tay của Ariana và hôn lên một cái, rồi cúi đầu chào Abe một cái, Abe không nói gì khác.

"Em trai đi chơi vui chứ?" Tôi hỏi.

Abe nạt, "Không hẳn là vui."

Tôi nuốt lại ý mà tôi đang định nói, tôi quay qua nhìn em gái của tôi, "Còn em thì sao Ari? Em thích ở đây chứ?"

Con bé gật đầu và để ý thứ gì từ xa. Gellert cũng nhìn xem con bé đang quan sát cái gì. Đó là cảnh trẻ em đang chơi đùa với đốm lửa, mấy con ma trơi đang nhảy múa khắp ruộng đồng và dường như chưa có dấu hiệu tan rã.

"Em có muốn chơi chung chứ?" Gellert hỏi.

Trước khi Ari có thể trả lời, Aberforth đứng dậy bảo vệ con bé, "Không được..."

"Tại sao?" Cậu hỏi.

Cả hai trò chuyện nhỏ tiếng, không ai muốn làm Ariana phải bị phiền muộn gì cả, Aberforth đáp, "Mày không bao giờ hiểu tình trạng của đứa em gái..."

"Tao hiểu kĩ lắm, cảm ơn, Ariana đang đòi hỏi mà mày không cho. Nếu cô bé muốn thì tao cứ cho, không cần phải ý kiến gì như mày. À Ariana, em thích cái màu xanh hay màu đỏ?" Gellert dẫn em gái tôi đi ra gà tôi đứng kế bên Aberforth, nó giờ giận dữ lắm.

"Con bé mà chết..." Nó nói, "Đó là lỗi của anh đấy có biết chưa?"

"Aberforth, đừng có quá..."

"Gì? Quá đáng?! Em gái bị bệnh rồi Albus, con bé không phải là đứa trẻ bình thường đâu..."

"Không, con bé không bình thường..." Tôi cắt ngang, "Nhưng Ari đáng được chiêu đãi như bao người khác, nếu ta không tốt với con bé thì tình trạng con bé sẽ trầm trọng hơn..."

Abe im lặng khi biết tôi nó có lý. Chúng tôi nhìn Ariana đang chơi đùa với ma trơi màu xanh dương, Gellert đang cùng con bé trông chừng đám lửa.

Khi ma trơi đã tan biến, Ari trở về và ngồi với chúng tôi.

"Các anh thấy chứ?" Con bé hỏi rồi bắt chước lại như thể ma trơi còn đó.

Tôi mỉm cười, "Anh đã thấy, rất tốt Ari. Mà em và Abe lại lửa trại nhé? Pháo hoa sắp bắn rồi!"

Cô bé gật đầu và cầm tay em trai tôi, kéo đi. Bây giờ Abe không còn gì để trách tôi và Gellert nữa.

"Cảm ơn em vì đã hoá giải hiểu lầm..." Tôi cảm ơn Gellert.

Cậu đáp, "Không có gì, em gái của anh rất vui là đằng khác, như bao đứa trẻ bình thường..."

"Anh biết mà..." Tôi gật đầu và nhìn thấy phù thuỷ bắt đầu đốt cháy thứ gì đó. Tôi kiểm tra đồng hồ bỏ túi thì thấy còn một phút nữa thì năm mới sẽ đến. Tôi tranh thủ cầm tay của Gellert, "Biết chỗ nào tuyệt đẹp nhứt chứ?"

Cậu lắc đầu.

Tôi mỉm cười độn thổ cậu và tôi lên tầng thượng, chỗ cao nhứt ở thung lũng Godric. Nơi đó chúng tôi có thể quan sát toàn cảnh cánh đồng và nhìn pháo hoa bay cao lên tận chân trời. Chúng tôi đứng đó, tay đan vào nhau và mười giây nữa sẽ là 12:00 năm mới.

Mười

Chín

Tám

Bảy

Sáu

Tôi cọ xát tay của Gellert và cậu nhìn tôi.

Năm

Cậu kéo tôi lại gần.

Bốn

Tay cậu nâng cằm tôi.

Ba

Tôi đã hết hơi thở.

Hai

Cậu lại gần hơn nữa.

Một

Môi của chúng tôi giao vào nhau, tai nghe được tiếng pháo nổ trên trời và hàng trăm nghìn tiếng vỗ tay cất lên. Tôi bây giờ đã đắm chìm trong dư vị của Gellert, và nụ hôn ngày càng sâu đậm hơn nữa.

"Chúc mừng năm mới, anh yêu..."

"Chúc mừng năm mới, Gellert..."

-HẾT-

—————

P/S: Chúc mọi người năm mới 2021 thật vui vẻ!

1/1/2021


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net