14੭. Cho tớ ăn quả được hông?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Lee Minhyeong đuổi theo về phòng ký túc xá, bên trong chẳng có ai. Bạn chưa về phòng, cửa vẫn còn đang khoá ngoài.

Anh gọi điện thoại vào số cậu thế nhưng lại chẳng có ai nghe máy. Tiếng tổng đài lạnh lùng lặp đi lặp lại "Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không nhấc máy" khiến anh bắt đầu sốt ruột.

Hình như Minseok giận thật rồi.

Lee Minhyeong quay lại phòng tập, tìm cả trong cả nhà vệ sinh mà chẳng thấy người đâu. Anh kiểm tra xong thì tới canteen, ngó qua mọi ngõ ngách mà chẳng có ích gì.

Anh đưa tay đỡ trán, thầm nghĩ có lẽ nào tại mình quá đáng quá rồi không? Chỉ là Minhyeong mong bạn nhỏ có thể mạnh mẽ lên để tự bảo vệ mình. Giờ thì anh hối hận rồi, rõ ràng là xuất phát điểm của Minseok thấp hơn mọi người. Dục tốc bất đạt, phải mài giũa dần dần mới đúng.

Lee Minhyeong thở dài, rất muốn dỗ dành bạn bé, thế nhưng người còn chẳng tìm thấy khiến anh lo lắng muốn chết.

Nghĩ ngợi một hồi, Lee Minhyeong chợt nhớ ra Ryu Minseok có niềm đam mê bất tận với cỏ cây hoa lá. Thế là anh ba chân bốn cẳng vội vội vàng vàng chạy tới vườn trường.

Vừa mới tan học, khu vườn giờ này trống rỗng chẳng có lấy một bóng người. Lee Minhyeong ảo não vô cùng, bất lực gọi:

"Minseokie ơi, cậu đâu rồi?"

Không có người đáp, thế nhưng khi anh ngẩng lên trên tán cây thông, đột nhiên lại thấy thiếu niên đang yên vị trên đó. Cậu lấy lá cây che người, nhàn nhã gặm hạt thông rột rột...

Lee Minhyeong: "..."

Uổng công anh sốt sắng chạy đi chạy lại tìm. Người ta còn đang nhai hạt rất vui vẻ kia kìa!

Nhận ra mình đã bị phát hiện, Ryu Minseok cười gượng:

"Hi."

Anh bất đắc dĩ nhìn cậu đang ngồi trên cành cao chót vót, mệt mỏi đáp:

"Tớ đi tìm cậu nãy giờ đó."

Ryu Minseok vặt thêm quả, vừa nhai vừa mơ hồ đáp:

"Ồ, vậy à?" Bạn bé vốn mau quên, nửa tiếng trước còn tức bạn rồng đến nghiến răng nghiến lợi mà vừa trèo lên cây đã quên hết sạch. Chỉ là cậu đang bận cắn hạt nên không muốn nhiều lời.

Vì hành động của cậu mà cành cây rung rung, tư thế của bạn trông nguy hiểm vô cùng, tưởng như lúc nào cũng có thể ngã từ trên cao xuống. Lee Minhyeong sốt sắng giục:

"Cậu mau xuống đây nhanh đi. Ngã bây giờ!"

Ryu Minseok cười haha như nghe chuyện gì hài lắm:

"Tớ là sóc mà. Cậu quên à? Không xuống đâu. Cậu muốn lên thì trèo lên đi."

"Tớ không biết trèo."

Ryu Minseok ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng đành đưa ra kết luận:

"Ừ, thế thì cậu ở dưới đợi tớ một xíu nha. Ăn xong tớ xuống liền à."

Lee Minhyeong liếm môi, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cành cây gần như không thể chịu nổi sức nặng thêm nữa kia.

Anh nheo mắt lại nguy hiểm, nhanh như chớp biến ra đôi cánh màu bạc. Lee Minhyeong bay vọt lên vừa kịp lúc cành gây "răng rắc" một tiếng gãy đôi, nhẹ nhàng ôm lấy thiếu niên vào lòng.

Ryu Minseok hoảng hốt túm chặt lấy cổ Lee Minhyeong, thở phào nói:

"Cây gì mà dễ gãy thế không biết."

Lúc này cậu mới để ý đến cánh của Lee Minhyeong. Đôi cánh màu bạc vừa to vừa rộng, phía trên ẩn hiện đường vân lấp lánh như chứa cả dải ngân hà. Phía sau lưng anh toả sáng, mà Lee Minhyeong giống như thiên thần giáng thế trong ánh hào quang rực rỡ.

Ryu Minseok giống như bị hút hồn, ngẩn ngơ nói:

"Đẹp ghê á. Tớ cũng muốn có cánh. Sao ông trời bất công thế không biết." Có cánh thì lúc nãy đã không bị túm lại nhanh như thế rồi...

Anh cười cười nhìn đôi mắt lấp lánh phản chiếu ánh sáng màu bạc đẹp đẽ kia, giọng nói trầm thấp giống như gãi vào tim:

"Cậu cũng có cái đuôi rất đẹp mà?"

Ryu Minseok lắc đầu:

"Đuôi của cậu đẹp hơn." Nói xong lại len lén bổ sung. "Giá như được cắn một cái thì còn đẹp nữa."

Lee Minhyeong thấp giọng bật cười, ôm Ryu Minseok chặt hơn để tiếp đất. Thế nhưng Ryu Minseok lại vòng tay qua cổ anh, bắt đầu dùng tuyệt chiêu năn nỉ ỉ ôi:

"Minhyeong biết bay thì đỡ tớ một lát cho tớ hái hết quả trên cây được không?"

Lee Minhyeong: "..."

Khung cảnh lãng mạn cứ thế kết thúc bằng việc Lee Min rồng bế Ryu Min sóc càn quét hết quả thông trong vườn. Cậu đi cạnh Lee Minhyeong đang vác nguyên một bao tải hạt siêu bự, vui vẻ nhảy chân sáo trở về ký túc xá.

Nhìn thiếu niên vui như thế, dù Lee Minhyeong đang phải còng lưng cõng hạt cũng thấy hạnh phúc lây. Mà cậu có vẻ đem chuyện sáng nay ném ra sau đầu rồi, hồ hởi chỉ đạo Lee Minhyeong đặt bao tải toàn quả là quả ở dưới gầm giường.

Anh có thói quen ngủ trưa, lúc rửa mặt xong quay lại thì đã thấy Ryu Minseok leo lên giường nằm. Túi hạt của cậu để ngay đầu giường, dù Ryu Minseok đã ngậm một miệng đầy hạt rồi nhưng thỉnh thoảng vẫn ngứa tay lấy từ túi bỏ vào miệng.

Lee Minhyeong bất lực vô cùng, chỉ đành cười nhìn cậu.

"Ăn từ từ thôi kẻo khó tiêu."

Minseok "Ừm ừm" hai tiếng, trả lời hết sức qua loa.

Nhìn thấy bạn cùng phòng chuẩn bị đi ngủ, Ryu Minseok cũng rất biết ý không nhai rồm rộp như lúc nãy nữa. Thế nhưng răng nanh của cậu rất ngứa, thỉnh thoảng không nhịn được cắn mấy cái. Lúc nhận ra mình vừa gây tiếng động thì lén lút nhổm lên nhìn Lee Minhyeong.

Mà bạn cùng phòng của cậu đã thiếp đi từ lúc nào trong tiếng nhai lofi cực chill của Ryu Minseok...

_

Hai giờ chiều, phòng ký túc xá của hai người bỗng nhiên bị gõ vang.

Lee Minhyeong đang ngủ ngon bị giật mình, tâm trạng không tốt lắm đi ra ngoài mở cửa. Bạn nhỏ vẫn đang ngủ, vùi mặt vào chăn chỉ để lộ đôi mắt nhắm nghiền.

"Trong phòng có ai không?"

Lee Minhyeong mở cửa, phía bên ngoài là hai bảo vệ cùng giám thị của trường.

Anh vuốt lại mấy sợi tóc còn đang vểnh lên, nhỏ giọng hỏi:

"Có chuyện gì thế ạ?"

Nhà họ Lee - long tộc tôn quý của cải tích góp bao đời nhiều vô kể, thái tử Lee Minhyeong đã giàu lại còn mạnh, người trong trường không ai là không biết.

"Minhyeong đấy à? Trong vườn trường đang bị mất cắp. Toàn bộ linh quả trên cây đều bị hái trộm hết rồi. Nhà trường yêu cầu thắt chặt quản lý và nhắc nhở học sinh phòng tránh bị mất cắp ấy mà."

Lee Minhyeong: "..."

Linh quả?!

Chẳng phải đó là cả một đống quả thông mà anh mới bế cậu hái hết xuống hay sao?!

Ngoài mặt Lee Minhyeong không tỏ vẻ gì, lễ phép nói cảm ơn sau đó liền đi vào phòng.

Anh khoá chặt cửa, sải bước chân đi ra chỗ giường của thiếu niên.

Cả một bao tải linh quả dưới đất giờ chỉ còn trơ trọi mỗi cái vỏ, toàn bộ số quả không cần nói cũng biết đã biến đi đâu mất.

Vào bụng Ryu Minseok hết rồi chứ còn gì nữa!

Lee Minhyeong lật chăn ra, ôm thân thể mềm nhũn của thiếu niên vào lòng. Ryu Minseok đã bất tỉnh, cả cơ thể nóng bừng như bị lửa đốt. Hai má cậu đỏ ửng, mồ hôi trên trán toát ra như tắm.

Ryu Minseok nạp vào người một đống linh quả, chín phần mười là bị quá tải nên hôn mê. Chẳng biết sức mạnh của cậu có chịu nổi không, thế nhưng nếu không nhanh chóng giải phóng bớt năng lượng từ linh quả đang đẩy vào cơ thể cậu, Ryu Minseok chắc chắn sẽ lành ít dữ nhiều!

Lee Minhyeong không kiêng nể gì mà biến ra đôi cánh, bế Ryu Minseok lên. Anh dùng tốc độ nhanh nhất để tới căn biệt thự ở triền núi của Lee Sanghyeok.

Tới nơi, anh cứ thế xuyên thẳng qua kết giới Lee Sanghyeok đặt ra, sốt ruột gọi:

"Chú nhỏ ơi cháu Minhyeong đây! Cứu cháu với!"

Lee Sanghyeok đang ngồi ngoài sân đọc sách thì thấy Lee Minhyeong bế một người đi tới. Sắc mặt anh không tốt lắm, lo lắng giục:

"Cậu ấy ăn nhiều linh quả quá rồi. Làm thế nào đây?"

Lee Sanghyeok bảo anh thả Ryu Minseok xuống giường. Thân nhiệt Ryu Minseok nóng muốn phỏng tay, thiếu niên đáng thương co người lại rên rỉ vài tiếng.

Lee Sanghyeok đưa thử linh lực vào người Ryu Minseok, lông mày nhíu chặt:

"Linh quả trong vườn trường à?"

Lee Minhyeong gật đầu.

Vừa nhận được câu trả lời, sắc mặt Lee Sanghyeok nặng nề hơn không ít.

"Ăn bao nhiêu?"

Lee Minhyeong đỡ trán nói:

"Tất cả."

Lee Sanghyeok muốn phát hoả. Mới hút một ít linh lực từ linh quả ra mà đã chịu không nổi. Linh quả này tính hoả, sức phá hoại quá mạnh, vừa mới vào cơ thể đã không ngừng cắn nuốt linh lực của Lee Sanghyeok.

Lee Minhyeong là song hệ phong - băng, chắc chắn không thể làm gì hơn.

Lee Sanghyeok thu tay về, nuốt ngược máu tươi chuẩn bị trào ra khỏi khóe miệng vào trong, âm trầm nói:

"Về trường gọi Bae Junsik với Lee Jaewan, cả nhóc Wooje nữa. Nhanh lên!"

Lee Minhyeong đã sốt ruột đến đỏ mắt, vội vàng bay đi như một cơn gió.

Lee Sanghyeok không thể hút thêm lực lượng của linh quả nên chỉ đành ngồi bên cạnh nửa bước không rời để theo dõi tình hình của thiếu niên.

Mọi thứ có vẻ không được khả quan cho lắm.

Đúng lúc này, Ryu Minseok có điện thoại.

Lee Sanghyeok nhìn tên trong danh bạ lưu là ba nhỏ, ấn nút nghe:

"Alo, phụ huynh của em Ryu Minseok phải không ạ?"

Ba nhỏ chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy giọng một người đàn ông lạ, cảnh giác hỏi:

"Ai thế?"

"Tôi là Lee Sanghyeok, thầy giáo của cậu bé. Tình hình của em ấy không ổn lắm do ăn quá nhiều linh quả thuộc tính hoả. Gia đình có thể lập tức đến trường không ạ?"

Kim Hyukkyu nghe xong thì vội vàng nói:

"Tôi sẽ tới ngay!"

_


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net