13੭. Cho tớ học bài mới được hông?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ryu Minseok càng nhìn thời khóa biểu càng cảm thấy nhớ nhà sâu sắc. Buổi sáng thực hành chiến đấu, chiều học văn hóa, buổi tối học phép thuật cơ bản. Xếp lịch kiểu gì thế này? Đây nhất định là bóc lột sức lao động của trẻ vị thành niên!

Họ nhà sóc không có gen vận động, huống chi Minseok được ba nhỏ chiều ơi là chiều, vốn đã lâu lắm rồi chẳng biết vận động là gì. Từ khi đến T1, buổi sáng sóc nhỏ phải dậy từ năm giờ sáng để tập thể dục, lại thêm buổi bốn tiếng đồng hồ luyện tập đánh đấm. Ryu Minseok cảm thấy mình thân tàn ma dại, xác xơ héo úa rã rời.

Không muốn đi học chút nào...

Việc đánh đấm của bạn bé tệ không tả nổi, đến cả Noh Taeyoon thuộc họ chuột lang thổi một phát bé sóc yếu ớt đã bay ra khỏi sàn tập. Nền tảng thể lực của cậu không tốt, thiên phú về khoản tay chân cũng chẳng hơn được ai (hoặc nói thẳng ra là đứng bét toàn trường). Vì thế nên việc đi học đã đau khổ nay còn khổ đau hơn...

Thế nhưng cũng có tin vui, dù buổi sáng buổi chiều Minseok bị thầy cô ghét bỏ, thì đến tối cậu sẽ hóa thành học sinh giỏi nhất lớp, khinh bỉ nhìn bọn trẻ con mù văn hóa hỏi bài mình tới tấp.

Minseok cũng là người học thuộc thần chú nhanh nhất trong lớp học pháp thuật. Trong khi mọi người còn đang lẩm nhẩm đọc đi đọc lại như tụng kinh thì bạn bé chỉ cần liếc qua vài lần là thuộc. Trí nhớ của sóc nhỏ thuộc vào dạng siêu đẳng, chỉ có điều linh lực quá yếu nên lần nào thực hành cũng bị fail mà thôi...

Cuộc sống đau khổ của Minseok đều đặn buổi sáng mắt nhắm mắt mở theo bạn lớn ra sân thể dục, sau đó trở về lớp học văn hóa. Buổi sáng tới phòng tập, tối thì tới học viện ma pháp nằm trong T1. Mỗi tháng đều đặn thi thử một lần, thành tích của Minseok cực kỳ ổn định xếp thứ nhất ở lĩnh vực văn hóa, bỏ xa hạng hai cả cây số.

Ma pháp và chiến đấu của Minseok cũng xếp thứ nhất, nhưng mà là thứ nhất từ dưới đếm lên, cũng bỏ xa hạng hai đến ngàn cây số...

"Minhyeongie ơi hôm nay tớ ốm lắm, tớ có thể xin nghỉ được không?"

Lee Minhyeong mặc đồng phục chiến đấu, tiện tay cầm áo khoác cho bạn nhỏ.

Mấy tháng rồi, tháng nào Minseok cũng viện một cái cớ đó, năn nỉ ỉ ôi làm nũng đều không có tác dụng với anh. Dù là sau khi đi tập về Minseok sẽ dỗi bạn cùng phòng một tí, nhưng chỉ cần Lee Minhyeong cất công ra ngoài một chuyến mang hạt dẻ về là bạn bé lại vui ngay.

"Ốm thế nào?"

Cậu kéo tay bạn lớn sờ lên trán mình, bộ dạng uể oải vô cùng. Mặt Minseok hơi đỏ, vầng trán non mịn nóng đến bỏng tay. Lee Minhyeong cau mày, đỡ bạn nhỏ nằm xuống ổ rồng. nghiêm túc nói:

"Hình như cậu bị sốt rồi."

Ryu Minseok đáng thương chớp chớp mắt:

"Ừm ừm, tớ cũng thấy người mệt lắm. Cậu xin thầy giúp tớ nhé."

Anh gật đầu, đoạn đi vào nhà vệ sinh giặt khăn mặt để chườm cho Minseok.

Lee Minhyeong vừa mới bước vào nhà vệ sinh đã ngửi thấy mùi tro cháy khét. Anh cầm khăn mặt nóng như lửa của bạn nhỏ, ở góc còn dính vụn tro...

Giống như là bùa chú bị đốt.

Lee Min rồng bật cười.

Cách này hay lắm, anh đã tin sái cổ, tí nữa thì bị bạn sóc lươn lẹo này dắt mũi như bò.

"Đi học thôi."

"Hả?" Ryu Minseok đang nằm trên giường giả bộ ho khụ khụ, thấy bạn lớn đột nhiên thay đổi quyết định 180 độ thì sốc đến độ ngừng ho luôn. "Sao lại đi học? Tớ ốm mà. Cậu xem xem, sốt rất cao luôn đấy!"

Lee Minhyeong khoác áo đồng phục lên cho cậu, thản nhiên vạch trần:

"Bùa lửa cậu đốt cũng có tác dụng phết ấy nhỉ, tiến bộ hơn đốm lửa lần trước nhiều lắm."

Ryu Minseok: "..."

Cậu lết thân xác mỏi mệt đi cách Lee Minhyeong một đoạn xa, quyết giữ khoảng cách để thể hiện chính kiến.

Hừ, loài rồng máu lạnh, không có tình thương sóc gì hết!

Minseok bất mãn tột độ uể oải đi tới sàn đấu, tự nhủ hôm nay cậu phải đấm hết tất cả mọi người cho bõ tức mới được.

Thế nhưng hiện thực khác với tưởng tượng nhiều lắm, đối thủ hôm nay của Ryu Minseok là Moon Hyeonjoon. Cậu lên sàn, vừa mới thấy lớp cơ bắp cuồn cuộn trên tay hắn đã ngay lập tức xin hàng.

"Không được, phải chiến đấu ít nhất một phút mới được đầu hàng. Luật này còn cần tôi nhắc lại nữa hả?"

Thế là sàn đấu trở thành hiện trường trò mèo đuổi chuột. Sóc nhỏ dù yếu nhưng tốc độ di chuyển lại nhanh như gió, cơ thể linh hoạt luồn lách tránh đòn tấn công của Moon Hyeonjoon dù hắn chẳng dùng tí sức nào. Hai người cứ cậu chạy tớ đuổi một lúc, cho đến khi Minseok ngã vật ra đất.

"Em đầu hàng!"

Lee Jaewan nhìn đồng hồ bấm giờ đúng 1 phút, không thừa không thiếu một giây: "..."

Cái thằng nhóc này bao giờ mới tiến bộ đây?!

Phía dưới lớp cũng xôn xao tiếng cười vì độ lươn lẹo nhanh trí của sóc nhỏ. Học với nhau mấy tháng, bọn họ vốn đã quen với đủ mọi chiêu trò trong giờ thực hành chiến đấu của Minseok. Dù sao thì cậu vẫn là người có tốc độ nhanh nhất, chẳng mấy theo kịp được tốc độ kinh người của cậu.

"Nếu đã xin hàng thì người tiếp theo lên cho tôi. Lớp trưởng."

Lee Minhyeong xắn tay áo đồng phục lên cao, điềm tĩnh bước lên đài.

Ryu Minseok vừa mới thấy bạn lớn cao hơn mình cả cái đầu đã thấy mệt ngang, có cảm giác như vừa mới vào thôn tân thủ đã gặp trùm cuối. Biết người biết ta, Minseok vội vàng giở tuyệt chiêu làm nũng với mong muốn anh giơ cao đánh khẽ tha cho mình một mạng.

"Lát nữa cậu giả vờ đuổi theo tớ một xíu, sau đó tớ đầu hàng có được không?"

Lee Minhyeong mỉm cười, rõ ràng vẫn là vẻ dịu dàng điềm tĩnh như mọi ngày, thế mà sao cậu thấy lo lắng quá...

Quả nhiên...

"Tớ không nương tay đâu."

Anh vừa dứt lời đã biến ra đôi cánh.

Là cánh thật luôn?

Người ta có cánh, Minseok chỉ có hai chân, làm sao chạy kịp hả trời?!

"Anh Lee ơi bạn ý gian lận!" Ryu Minseok cầu cứu Lee Jaewan, mong thầy giáo sói béo rủ lòng thương.

"Gian lận đâu mà gian lận? Giờ em biến ra cánh luôn đi, tôi cho phép em dùng đó."

Ryu Minseok: ???

Cậu là sóc thì lấy đâu ra cánh cơ chứ?

Lee Jaewan vừa mới thổi còi, Lee Minhyeong đã nhanh như chớp tiếp cận cậu. Tốc độ của Minseok rất nhanh, trong giây lát giữ khoảng cách với cái tên to xác kia.

Nhưng mà có cánh khác gì dùng buff bẩn đâu chứ? Có cho Minseok mọc thêm hai cái chân nữa cũng không chạy nổi với tốc độ trời giáng của loài rồng khi vỗ cánh.

Lần này còn thảm hơn, chưa đến một phút Ryu Minseok đã bị Lee Minhyeong túm lại, thất bại toàn tập tiu nghỉu đi xuống dưới sân.

"Đáng ghét." Cậu sẽ bị dỗi thật đấy đồ con rồng máu lạnh không có tình người!!!

Ryu Minseok bơ đẹp bạn cùng phòng, tới tận khi tan học vẫn không thèm nói chuyện với anh mà chuồn lẹ trước khi Minhyeong tóm được cậu.

_


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net