Hot Cocomilk

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
thận. Na Jaemin đưa tay lên xem, nhìn thấy bàn tay có da có thịt - TRỞ VỀ BÌNH THƯỜNG RỒI! Na Jaemin vươn người ngồi dậy, cậu cảm thấy có chút vừa mừng vừa lo. Vui là vì bản thân có thể trở lại hình dạng con người, sợ vì không biết nên đối mặt với Lee Jeno như thế nào. Cậu thừ người ngồi trên giường, một lúc sau mới cảm thấy đói bụng nghĩ rồi đứng dậy kéo cửa phòng bước ra. Không có ai ở ký túc xá, Na Jaemin tùy tiện ăn một gói mì, ngồi trên ghế sofa suy nghĩ. Thật sự là có hơi buồn ngủ, ngồi được một lúc cậu liền ngả người trên sofa ngủ thiếp đi.

Na Jaemin ngủ không sâu, lúc Lee Jeno trở về mở cửa cậu đã tỉnh dậy. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê cậu nghĩ bản thân vẫn là con thỏ bông, lập tức giả vờ nằm bất động trên ghế. Cho đến khi Lee Jeno đi vào phòng khách cậu mới nhận ra bản thân đã quay về hình dáng ban đầu, không còn là con thỏ bông nữa rồi. Lee Jeno cười cười hỏi cậu: "Jaemin, sao cậu quay lại ký túc xá sớm thế?"

"Ừm, mọi người có vẻ rất muốn tớ quay lại, vậy nên tớ đã về ký túc xá sớm hơn dự định." Na Jaemin giọng nói có chút ngái ngủ, nhẹ nhàng đáng yêu.

"Ừm." Lee Jeno nói.

Lee Jeno nhìn Na Jaemin, quả thật như lời fan nói, cậu quá mức xinh đẹp khiến cho người nhìn vào hồn phiêu phách lạc. Đôi chân mày cắt tỉa gọn gàng sắc nét, thần sắc của nó kéo dài đến khóe mắt, thật là một người vô cùng phong lưu, cá tính. Lee Jeno không dám nhìn nữa, hướng về phía phòng thẳng một đường đi thật nhanh.

Buổi chiều ánh mặt trời bỗng trở nên chói gắt, đợt nóng trở lại vào mùa thu quét qua oi bức khiên Na Jaemin cảm thấy sau lưng nóng lên, quần áo dính vào người khiến cậu khó chịu. Quyết định đứng lên gọi Lee Jeno.

"JENO."

Lee Jeno quay đầu lại nhìn cậu, ánh mắt chần chừ không nhìn thẳng vào mắt Na Jaemin.

"Có phải cậu có điều gì cần nói với tớ không."

Na Jaemin dùng câu trần thuật. Lee Jeno không có trả lời ngay, anh ấy luôn nhẹ nhàng trong việc giải quyết một số việc, và có lẽ lúc này anh ấy tự tiêu hóa chúng trong lòng. Na Jaemin có lúc cảm thấy phải chăng trong tâm trí anh có một cỗ máy thanh lọc cảm xúc đang tồn tại hay không, chắc là không đâu, anh chỉ đang cất giấu nó vào một góc thật khuất trong tim mà thôi. Vờ như không nghe không thấy không biết không quan tâm đến nó. Lee Jeno tốt đến mức khiến người ta phải cảm thấy tội lỗi.

"Gần đây cậu giống như đang tránh mặt tớ, cậu không muốn ở bên tớ nữa sao?" Na Jaemin hỏi, cậu muốn ép Lee Jeno thừa nhận.

"Tớ đã làm gì sai ư? Hay cậu có chuyện gì giấu tớ?"

Ép Lee Jeno, thật ra cũng là ép chính bản thân cậu.

"Không, Jaemin. Gần đây tớ... không có gì đâu." Lee Jeno không dám nhìn vào mắt Na Jaemin.

"Hôm nay cậu đã nói gì với con thỏ bông, tớ đều nghe thấy được." Na Jaemin nhắm mắt lại, bỏ lỡ khuôn mặt đầy ngạc nhiên của Lee Jeno.

"Cậu không muốn biết câu trả lời của tớ sao? Cậu định sẽ chạy trốn tớ cả đời sao? Jeno, cậu không thể làm thế với tớ được."

"Tớ muốn nói là bây giờ chúng ta cần phải nghiêm túc nói chuyện, có được không?"

Lee Jeno gật đầu đẩy cửa phòng bước vào, Na Jaemin đi theo sau anh. Hai người họ đều yêu thích không gian tối, trong phòng chỉ còn lại một chiếc đèn bàn màu vàng ấm áp đang sáng. Cùng nhau đi đến bên giường ngồi xuống, giữa họ gần như không có khoảng cách, đầu gối cũng khẽ chạm vào nhau. Hình ảnh vô cùng thân mật cũng có chút ám muội. Na Jaemin không dám nhìn thẳng, Lee Jeno không dám lên tiếng. Cậu có chút buồn Lee Jeno, nhưng thật ra trong tình cảnh này cả hai người họ đều đang cảm thấy khó xử cùng ngại ngùng.

"Con thỏ bông hôm nay cậu ôm, chính là tớ." Na Jaemin nói một câu chấn động, vẻ mặt Lee Jeno toàn bộ đều là nghi ngờ và hốt hoảng.

"Cậu nhất định phải tin tớ, từ hôm qua tớ đã bắt đầu biến thành con thỏ bông, một con thỏ bông không thể nói chuyện. Tớ đã cố nghĩ rất nhiều cách ví dụ như cầu nguyện, nhưng vẫn không thể quay lại hình dạng con người. Ở trong ký túc xá tất nhiên là không có chuyện ma quỷ kỳ lạ nào, tất cả đều là tớ."

"Nhưng sau khi nghe cậu nói những lời kia, tớ đã quay trở lại bình thường rồi. Trên đời này có tồn tại thỏ tỏ tình không? Lời nói của cậu có tính là tỏ tình không?"

"Jaeminie, cậu có rất nhiều tình yêu." Lee Jeno cuối cùng cũng lên tiếng, nhưng vừa lên tiếng đã nói những lời khó hiểu.

"Cậu có rất nhiều tình yêu, có thể phân phát cho rất nhiều người. Cậu chỉ cần cho tớ một phần, một phần cho dù là rất nhỏ trong số ấy thôi."

Thế này làm sao nhỉ? Tình yêu không phải thứ để cân đo đong đếm như thế. Người có rất nhiều tình yêu, lại chỉ cho đi một phần cùng với người chỉ có một tình yêu nhưng đem toàn bộ chúng trao cho một người. Rõ ràng là không giống nhau.

"Nhưng cậu là Lee Jeno, một trăm phần trăm, vĩnh viễn chỉ có Lee Jeno. Không giống như cậu nói đâu, bởi vì tớ có tình yêu của cậu, bởi vì cậu yêu thích tớ, tớ mới có thể vui vẻ bao dung yêu thương mọi người." Na Jaemin nói, cậu nghĩ tới lúc bản thân biến thành thỏ bông.

"Tại sao cậu không nói cho tớ biết chứ? Lén lút nói với thỏ bông của tớ, lúc đó cậu đang nghĩ về tớ đúng không? Lee Jeno cún ngốc."

Trong phòng ánh lên những tia ấm áp nhưng không sáng chói, trái lại ánh mắt Lee Jeno như rực sáng, cảm giác tươi trẻ yêu đời bỗng quay trở lại bên trong anh. Thời gian như nước chảy quẩn quanh trong căn phòng, Lee Jeno cảm nhận được cảm xúc của Na Jaemin. Đầu gối mơ hồ mà họ chạm vào nhau dường như là công cụ chuyển đổi cảm xúc của họ. Tình yêu dịu dàng của Na Jaemin chạm tới trái tim làm cho máu anh như chảy ngược lên. Lúc này Lee Jeno mới hoàn toàn thông suốt, bọn họ là tâm ý tương thông.

"Đúng vậy, tới rất nhớ cậu Jaeminie."

Lee Jeno cười lên, lúc này mới có thể nhìn một chút vẻ mặt dịu dàng của Na Jaemin. Như thể không ai trong số họ trở nên kích động, đây vốn dĩ là chuyện đương nhiên, bọn họ vốn dĩ nên như vậy. Dương như đã bỏ lỡ vấn đề gì đó, lúc này Lee Jeno mới nhận ra liền hỏi Na Jaemin: "Thỏ bông, bằng cách nào mà cậu lại biến thành thỏ bông cơ chứ?"

"Không biết, tớ thật sự không biết nữa. Nhưng có lẽ đây chính là thỏ tỏ tình nhỉ?" Na Jaemin xoay người lại câm thỏ bông của cậu lên, xoa xoa lỗ tai của nó.

"Bằng cách nào mà khi vừa nghe cậu nói xong những lời kia tớ lại có thể trở về bình thường được. Thật kỳ lạ."

Lee Jeno đưa tay đến cầm lấy thỏ bông, nhìn chằm chằm vào nó nói: "Nếu như tớ chưa nói, thì Jaeminie sẽ vĩnh viễn không thể quay trở lại sao?"

"Vậy nên đây có lẽ là ông trời tác hợp cho chúng ta đấy, Jeno à."

"Cậu muốn ôm một cái không?" Tuy rằng Lee Jeno đang đưa ra câu hỏi, nhưng anh đang nghiêng người ôm lấy Na Jaemin rồi, bàn tay xoa xoa tóc gáy cậu.

"Muốn." Na Jaemin vươn tay đáp lại cái ôm của Lee Jeno.

Không có gì thay đổi giữa họ. Mọi thứ vẫn như thường ngày, vẫn ỷ lại vào nhau, vẫn không phân biệt tớ và cậu. Nếu có thì đó là đôi khi họ cũng sẽ hôn nhau trong phòng âm thầm bày tỏ tình yêu. Những chuyện này nếu đặt lên người họ thì đều sẽ trở thành chuyện đương nhiên, mọi thứ vốn nên là như vậy.

Đầu mùa thu vẫn vương chút khô nóng của mùa hạ, cái nóng khó chịu đổ xuống khiên cổ họng hanh khô. Môi Na Jaemin lúc này cũng trở nên nhạy cảm da dễ bị bong tróc, cậu cần dùng son dưỡng nhưng đôi lúc cũng sẽ quên. Gần đây mỗi khi thoa son dưỡng lên môi cậu luôn bị Lee Jeno nhìn chằm chằm, son dưỡng của Na Jaemin có chút mùi dừa rất dễ chịu.

Trở về từ phòng tập, Na Jaemin trốn trong chăn nghịch điện thoại di động, Lee Jeno ngồi ở trước máy tính. Được một lúc Lee Jeno chợt nhớ ra Na Jaemin chưa dùng son dưỡng mới đứng lên đến cạnh giường kéo tay Na Jaemin nói: "Cậu chưa thoa son dưỡng sao? Môi khô nứt sẽ đau đấy."

"Ui, tớ lại quên, bây giờ tớ thoa liền đây." Na Jaemin bỏ điện thoại sang một bên, vươn người tới tủ đầu giường lấy son dưỡng.

Lee Jeno nhìn cậu dặn dò: "Cậu cũng đừng cắn mỗi thế nữa, sẽ chảy máu đó."

Na Jaemin cười gật đầu, thoa một lớp son dày lên môi. Mùi dừa tiến vào mũi Lee Jeno, môi Na Jaemin ươn ướt có ánh đèn chiếu vào liền trở nên lấp lánh, thật muốn hôn. Nhưng Na Jaemin đã đi trước một bước, vươn người hôn lên gò má Lee Jeno. Lee Jeno cười lên kéo Na Jaemin lại hôn lên đôi môi mềm của cậu.

Na Jaemin nhỏ giọng nói: "Tớ vừa thoa son dưỡng mà."

"Một lát nữa sẽ giúp cậu thoa lại."

Rồi cả hai lại chìm vào nụ hôn, một nụ hôn sâu không phân biệt tớ và cậu.

Con thỏ bông ngoan ngoãn ngồi bên gối, Lee Jeno vẫn luôn thích nghịch lỗ tai của nó. Biết việc Na Jaemin biến thành thỏ bông, chuyện này đối với Lee Jeno giống như vừa khám phá ra một bí mật. Người anh yêu biến thành một con thỏ bông vô cùng đáng yêu, giá như lúc ấy anh đã biết đó chính là Na Jaemin thì thật tốt. Lee Jeno nhất định sẽ ôm hôn một cái.

Có đôi lúc Lee Jeno giống như trẻ con nghịch ngợm, nhân lúc Na Jaemin đang ngủ liền nâng mặt cậu lên xoa xoa nắn nắn, còn dùng tay bóp má đến môi cũng chu lên như con vịt nhỏ. Thật sự rất đáng yêu. Anh chính là luôn yêu thích sự đáng yêu của cậu.

Na Jaemin sẽ hừ hừ vài tiếng sau đó gỡ tay anh ra rồi xoay người ngủ tiếp. Lee Jeno cũng chui vào trong chăn, kéo Na Jaemin ôm vào trong ngực. Cảm nhận được hơi ấm của anh, Na Jaemin cứ thế thoải mái ngủ, bọn họ ngủ cùng nhau.

Thỏ tỏ tình, cuối cùng thì vì sao cậu lại xuất hiện? Bởi vì hai trái tim gần kề, bởi vì hai người nọ ngây ngốc, hay bởi vì chính họ mà tồn tại?

"Ngốc, ngươi không biết cái này sao? Bọn họ hẳn là yêu nhau nhiều lắm."

END.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net