CHAP 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lee Jeno sau khi đến được câu lạc bộ mới kiểm tra điện thoại, thấy Na Jaemin nhắn hỏi anh mới sáng sớm đã đi đâu, anh trả lời ở câu lạc bộ có chút việc, giải quyết xong sẽ về nhà ngay. Na Jaemin nhận được tin nhắn thì nghĩ chỉ là những chuyện ngày thường ở câu lạc bộ mà thôi, không có gì nghiêm trọng, rất nhanh Lee Jeno sẽ về nhà. Nào ngờ được đến tối muộn cánh cửa lớn vẫn yên lặng, những cuộc gọi chuyển từ âm thanh báo máy bận sang không trả lời.

Lúc Na Jaemin đến được câu lạc bộ thì thấy Lee Jeno và ông chủ đang tranh cãi trong phòng làm việc, huấn luyện viên chỉ biết đứng bên cạnh nhìn hai người trong miệng lẩm bẩm "Đã bảo là không được tham gia mấy trận đấu ngầm đó mà...", nhưng mà hai người kia đang tranh cãi quyết liệt thì làm sao có thể nghe thấy.

"Tóm lại, cơ hội thì đấu giải toàn quốc cuối năm của cậu gần như không còn, nhưng cậu có thể đến Mỹ, ở đó không quan trọng những luật lệ này."

"Nếu như tôi có thể giải quyết việc này trước khi giải đấu cuối năm diễn ra thì sẽ thế nào?"

"Nếu cậu có thể tự giải quyết thì tôi cũng sẽ không có ý kiến gì, nhưng cậu đừng nghĩ tới việc tôi đứng ra giúp cậu làm chứng, đám người kia không phải là người có thể mà tôi có thể gây chuyện được... Hơn nữa, cậu đừng quên giấy cam kết phải có chữ ký của người nhà, đừng tưởng tôi không biết cậu vừa ly hôn cách đây vài tháng."

"Vấn đề đó ông không cần lo lắng."

Cửa phòng làm việc mở ra, là Na Jaemin. Thành thật mà nói thì cậu vẫn đang cố gắng để hiểu được lời Lee Jeno vừa mới nói kia là có ý gì, người nhà gì cơ?

"Jaeminie?"

"Em... Lo lắng anh gặp chuyện gì nên chạy đến đây..."

"Anh không có việc gì đâu, đi thôi, chúng ta về nhà."

Không việc gì mới lạ, Na Jaemin nghe thấy hết tất cả. Dời lịch thi đấu, giấy cam kết, bị tước tư cách thì đấu chuyên nghiệp, tất cả cậu đều nghe thấy hết nhưng Lee Jeno bây giờ lại thể hiện như đúng thật là chẳng có chuyện gì quá to tát đang diễn ra.

"Jeno... Không phải chúng ta đã nói rằng có vấn đề gì cũng phải nói ra sao? Anh không định cho em biết?"

Đúng vậy, lời hứa đó Lee Jeno đương nhiên nhớ, nhưng anh cũng sợ rằng khi nói những chuyện này ra thì Na Jaemin sẽ xem thường anh, vì muốn kiếm tiền mà làm những việc như thế. Không phải anh chưa từng nghĩ đến những việc năm xưa sẽ bị phanh phui, nhưng anh vẫn luôn tự cho rằng mình sẽ có thể cho Na Jaemin một cuộc sống tốt đẹp hơn.

"Xin lỗi em... Anh chỉ theo bản năng mà không muốn để em biết những chuyện không tốt đẹp này."

"Anh cảm thấy em nhưng một kẻ thơ thẩn ở trong tháp ngà, cái gì cũng không biết sao? Bao nhiêu chuyện xấu xa mà em chứng kiến rồi? Sao anh vẫn luôn xem em là một đứa trẻ như thế, Jeno?"

Vẫn luôn xem Na Jaemin là một đứa trẻ sao? Thật giống sâu trong tiềm thức của anh đã là như thế, một mực bảo vệ Na Jaemin trong tán ô của anh, anh cho rằng Na Jaemin không cần thiết phải trải qua những chuyện đó, sẽ không phải trải qua những việc đó, nhưng thực tế là Na Jaemin cũng đã lăn lộn trong xã hội này suốt những năm qua. Ha... Lee Jeno cười tự giễu, đúng vậy Na Jaemin của anh đã sớm trưởng thành rồi, là một người lớn rồi. Cho dù quyết định đó có là gì thì vẫn là câu trả lời mà một người trưởng thành đưa ra sau khi cân nhắc kỹ lưỡng.

"Hôm diễn ra trận chung kết bên đối thủ đã tố cáo việc trước đây anh tham gia đấu ngầm, hiện tại là đang thu thập thêm bằng chứng để gửi hồ sơ, anh phải cùng bên đó lên tòa. Nhưng đó là nếu như anh không thể giải quyết chuyện này trước khi bọn họ làm thế, nếu anh có thể thu xếp ổn thỏa thì anh vẫn sẽ an toàn."

"Cái gì? Giải quyết? Anh định sẽ giải quyết thế nào?"

"Em biết điều đó không? Ở bên trong anh vốn không hề lương thiện như em nghĩ."

"Nói thế nào nhỉ? Em có thể nói với anh rằng so với chính anh, em thậm chí còn hiểu anh hơn thế."

Lời này khi nói ra bởi Na Jaemin, Lee Jeno hoàn toàn tin tưởng, nếu nói hơi quá lên thì trên người anh có bao nhiêu nốt ruồi cậu cũng đều biết rõ. Na Jaemin thật sự là hiểu rõ anh đến như thế.

"Không phải em nghĩ anh định làm gì đó xấu chứ? Anh chỉ trả lễ lại một chút thôi, hắn ta có chứng cứ, anh cũng có. Nếu nói hắn ta có vấn đề tâm lý thì anh sẽ đưa hắn ta vào bệnh viện tâm thần, để hắn ta ở đó trải qua vài chục năm còn lại."

"Haha... Từ khi nào Jeno nhà chúng ta lại lợi hại như thế? Chúng ta có thể làm như vậy thật sao?"

"Thật ra cũng không phải một mình anh là có thể làm vậy, chi bằng anh đến nhờ anh Mark một chút, xem anh ấy sẽ giải quyết việc này thế nào?"

"Anh Mark? Làm sao anh ấy biết chuyện này?"

"Cái này cũng là trùng hợp thôi, ông chủ phía bên kia cũng có chút quan hệ với anh Mark, nên anh ấy đã dặn anh phải cần thận một chút."

"Em lại là người cuối cùng biết chuyện này? Để em nói xem, Lee Donghyuck là người đầu tiên biết chuyện đúng chứ?"

"Từ giờ có chuyện gì anh cũng sẽ cho em biết đầu tiên có được không... Anh chỉ sợ những chuyện đó khiến em lo lắng."

"Đúng vậy, em rất lo lắng và em cũng chẳng biết nên làm thế nào. Nhưng so với không hay không biết cũng không thể làm gì thì anh nên để em làm chút gì đó cho anh."

Lee Jeno không nghĩ đến Na Jaemin sẽ nói như thế, đôi khi anh lại đánh giá thấp người thương của mình rồi. Na Jaemin lúc nào cũng mang đến cho người khác một cảm giác rất dịu dàng. Mặc dù cũng có những lúc Na Jaemin sẽ khiến người khác cảm thấy cậu rất lạnh lùng xa cách, nhưng cậu luôn thể hiện chúng một cách vừa phải mà không làm người khác khó chịu.

"Anh biết rồi, dù sao trong mắt anh em vẫn như một bạn nhỏ mà thôi, vậy mà ở bên em có vẻ anh còn non nớt hơn rồi."

"Jeno, anh mệt mỏi lắm đúng chứ? Những năm qua..."

"Làm sao em lại mang vẻ mặt như sắp khóc thế này? Cười một cái nào."

"Thật ra chỉ cần anh muốn dừng lại nghỉ ngơi đôi chút rồi quay lại nhìn phía sau, em vẫn luôn ở đây. Em sẽ chẳng bao giờ cách anh quá xa, em thích cảm giác luôn dõi theo anh phía trước."

"Nếu sau này anh không muốn em luôn ở phía sau thì sẽ thế nào? Chúng ta có thể cùng nhau sóng vai đồng hành, nếu như em muốn chạy anh cũng sẽ chạy cùng em."

"Jeno à anh lại nói gì thế, bây giờ là lúc để nói mấy lời này sao?"

Thật ra là vì Na Jaemin đang ngại, cậu rất ít khi nói những lời thế này với Lee Jeno, cũng rất ít nghe những lời tương tự từ anh. Cậu luôn cảm thấy nếu hai người ở cạnh nhau đủ lâu thì sẽ không để tâm đến chuyện đó, chỉ những cặp tình nhân trẻ tuổi mới thường nói trên môi những lời thề non hẹn biển mà thôi. Nhưng ngay lúc nghe được Lee Jeno nói như thế cậu lại nghĩ thỉnh thoảng cũng nên nói lời yêu thương, một hai lần gì đó cũng được.

Lee Jeno nói với Na Jaemin thời gian tới anh cần phải giải quyết chuyện này nên phần lớn thời gian sẽ đến câu lạc bộ hoặc là đi tìm Mark Lee, thời gian còn lại sẽ trở về nhà. Trưởng khỏa cũng đưa cho Na Jaemin một phong thư giới thiệu để đến bệnh viện khác, thời gian nhậm chức là vào tháng sau. Đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy bản thân giống như đã chạy lên phía trước và cậu sẽ bắt kịp Lee Jeno ở giao lộ tiếp theo.

Nhưng chuyện lần này so với tưởng tượng của Lee Jeno còn có vẻ phức tạp hơn, người tố cáo thật sự là muốn dìm chết anh khi nói anh đã tham gia đấu ngầm trong suốt năm năm liên tục, cũng nói thêm là trong tay hắn ta đang có chứng cứ, nếu cứ từ từ công khai chúng thì sẽ tạo nên một vở kịch rất đặc sắc. Lee Jeno biết hắn ta nói có chứng cứ không phải là nói đùa, nhưng muốn điều tra ra thông tin khi đó của anh thì nhất định là phải có mối quan hệ bên trong, nếu không thì không thể nào làm được. Không nghĩ tới hắn ta lại có chống lưng vững chắc như thế, Lee Jeno vốn không muốn phiền tới Mark Lee phải đến thương lượng với những người trong hiệp hội, nhưng bây giờ có vẻ không thể không làm phiền anh ấy rồi.

Có điều Na Jaemin không biết rằng trước đây Lee Jeno có thể thi đấu ở đây và nhanh chóng xuất hiện trong các giải đấu chuyên nghiệp là đều nhờ vào Mark Lee. Bây giờ, khi cậu thỉnh thoảng dùng bữa cùng Lee Donghyuck có thể nghe nói rằng Mark Lee nổi tiếng một cách đáng ngạc nhiên, nhưng vẫn không thể nào hình dung ra người luôn nói những câu nói đầy ẩn ý kia lại chính là Mark Lee - người đã từng khuyên cậu và Lee Jeno đừng ly hôn.

Thế giới này kỳ lạ thay.

《 Tạp chí Quyền anh 》Trang bìa kỳ mới nhất chính là thông tin về Lee Jeno đã tham gia các trận đấu ngầm, có điều tập báo này vừa mới lên kệ ngay ngày hôm sau đã biến mất như chưa từng tồn tại. Na Jaemin có tìm cách nào cũng không tìm ra tờ tạp chí hạng hai này từng làm mưa làm gió trên thế giới quyền anh. Nói tạp chí hạng hai là bởi vì... người đứng sau tạp chí này chính là ông chủ của người đã tố cáo Lee Jeno tham gia đấu ngầm.

Na Jaemin không biết là ai mà có thể đem công sức của cả một đám người bên kia đạp đổ, cậu đoán là Mark Lee. Sự thật cho thấy cậu đoán không sai, Lee Jeno sau khi về nhà liền nói với cậu Mark Lee đã cố gắng để ngăn chặn tờ tạp chí, đồng thời gửi đến ủy ban một bản báo cáo về các vấn đề tâm thần của người tố giác. Tuy rằng vẫn cần thời gian để nhân viên ủy ban xác minh thông tin nhưng anh dám khẳng định vài ngày nữa tên đã báo cáo anh sẽ thật sự mất đi sự nghiệp và nửa đời còn lại của hắn sẽ phải trải qua trong bệnh viện tâm thần.

Tuy rằng Lee Jeno tránh được kiếp nạn lần này nhưng giấy cam kết vẫn phải ký, chính là loại giấy cam kết mà lần trước ở bên ngoài phòng làm việc câu lạc bộ mà Na Jaemin đã nghe thấy.

Đi cùng Lee Jeno đến để ký giấy Na Jaemin đã vô cùng căng thẳng, đến mức liên tục tự vò nhăn góc áo của cậu, lúc Lee Jeno đưa bút cho cậu ký tên thì nhân viên ủy bạn có hỏi về mối quan hệ của hai người.

"À... Là... là..."

"Bạn đời hợp pháp."

"Hả?"

"Hôn nhân hợp pháp."

Nhân viên ủy ban cười nói tỏ ý đã hiểu rồi lại cúi đầu ghi chép, Na Jaemin nhìn chằm chằm Lee Jeno với sự ngạc nhiên trong mắt, giống như đang hỏi anh đây rốt cuộc là chuyện gì. Sau khi ký tên Lee Jeno được nắm tay đi đến cửa ủy ban cậu vẫn không có dấu hiệu phục hồi tinh thần, mãi đến khi Lee Jeno lấy từ trong túi ra hai bản giấy hôn thú thì cậu mới trở nên tức giận mà hỏi Lee Jeno làm sao lại dám đem chuyện này ra đùa giỡn cậu như thế.

"Ôi em... Đừng đi như thế mà, về nhà anh sẽ giải thích rõ ràng với em, bây giờ em đừng giận có được không?"

"Lee Jeno!"

"Sao em lại không gọi anh là Jeno?"

"Bởi vì em đang rất tức giận."

"Về nhà trước... về nhà trước nhé?"

Trên đường trở về nhà Na Jaemin không nói một lời nào, Lee Jeno biết đây là biểu hiện cho việc cậu đã thật sự bị anh chọc giận rồi. Mặc dù nói việc này sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện, nhưng... Thôi được rồi, nếu Na Jaemin tức giận thì anh để cậu đánh một trận vậy.

"Vậy tờ đơn ly hôn kia?"

"Là giả, đồ giả thôi."

"Cái gì? Đồ giả? Đến nó mà anh cũng có thể làm giả?"

"Anh thật sự không hề có ý định ly hôn với em, vậy nhưng anh vẫn làm theo ý em. Anh biết em muốn nói gì, đó là phạm pháp, anh biết. Nhưng anh thật sự không có cách nào ly hôn với em, chúng ta kể từ khi quen biết đã trải qua bao lâu chứ? Cho tới lúc này cũng xem như là nương tựa lẫn nhau trải qua hai phần ba cuộc đời rồi. Vậy nên em tha thứ cho anh được không, Jaeminie?"

Na Jaemin thật sự rất muốn nói sẽ không tha thứ cho anh, nhưng nghĩ đến những lời bản thân đã nói cùng Lee Donghyuck kia lại cảm thấy đỏ mặt. Cậu rất yêu Lee Jeno, còn muốn sinh con cho anh. Tất nhiên những lời này cậu không thể trực tiếp nói ra khỏi miệng.

"Anh... Anh thật sự biết điểm yếu của em đúng không? Anh nhìn ra rồi đúng không?"

"Là anh, anh biết. Điểm yếu của Na Jaemin chính là Lee Jeno. Vậy em thật sự sẽ không tha thứ cho anh sao? Chúng ta bây giờ vẫn đang là hôn nhân hợp pháp, cãi nhau thế này có phải nên tìm đến ủy ban hòa giải không?"

"Ủy ban hòa giải nào?"

"Ủy ban hòa giải để duy trì mối quan hệ bình thường trong hôn nhân."

"Làm sao lại có một ủy ban kỳ lạ như thế được!"

Nhưng hình như là thực sự có đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net