2. Miếng băng cá nhân và viên kẹo ngọt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Kakashi, tụi mình thi đấu sinh tử đi!"

Chỉ vừa kết thúc tiết học cuối tại học viện ninja, Obito đã nhanh nhảu chạy xuống chỗ em ngồi. Kakashi vẫn thư thản dọn đồ, đến một cái liếc mắt em cũng không nhìn cậu.

"Không thích."

"Sao lại không thích chứ!"

Obito cáu lên, rõ ràng em đã hứa với cậu hôm nay sẽ quyết chiến rồi mà, Kakashi đúng là đồ thất hứa! Obito nắm chặt bàn tay lại, cậu sôi máu vô cùng.

"Tại vì Kakashi đã bận đấu với tớ rồi." Maito Gai xuất hiện phía sau Obito, cậu ta vừa cười vừa đi vòng qua chỗ em. Song lại khoác vai Kakashi "Có phải không Kakashi?"

"Nè tại sao Kakashi lại phải đấu với một tên như cậu chứ!"

Obito nhảy cẫn lên khi nghe cậu ta nói vậy. Kakashi hất tay Gai ra "Tớ không muốn đấu với hai cậu." Nói rồi em đứng dậy, xoay lưng đi về. Thế nhưng đời nào Maito Guy có thể tha cho em.

"Cậu không tới là tớ tới trước à nha!"

Maito Gai hét lên, cậu ta giơ nắm đấm nhắm thẳng tới chỗ em. Với nắm đấm của một tên nhóc, Kakashi nghiêng người né, Gai lại vung tay đấm thêm một lần nữa tuy nhiên rất nhanh em lại né được. Kakashi lập tức phản công lại khiến Maito Gai ăn trọn một quả từ em.

Cứ như vậy, cả hai so tài thể thuật với nhau, đương nhiên thiên tài học viện ninja có thể dễ dàng đánh bại cậu ta trong phút chốc.

"Cậu còn gà dữ lắm." Kakashi nhìn cậu ta.

"Quả nhiên là đối thủ truyền kiếp của tớ, thật xuất sắc mà!" Maito Gai lấy tay chùi đi vết nhơ trên mặt, song lại giơ ngón trỏ về phía em.

"Hả? Gai à cậu từ bỏ rồi sao?"

Obito khoác tay ra sau gáy, cái nụ cười trêu chọc hiện rõ trên gương mặt cậu. Kakashi nhìn cậu không nói gì, rồi em xoay lưng tiến về phía cửa.

"Khoan đã Kakashi!" Obito vội vàng thu dọn đồ của mình bỏ vào cặp, cậu lật đật bám theo em. Trước khi ra khỏi lớp, Obito cũng không quên ngoáy lại tạm biệt Guy "Mai gặp nha Gai!"

[...]

"Kakashi à, chờ đã!"

Bóng dáng của em dần xuất hiện gần rõ hơn, em bước từng bước thản nhiên đi về nhà trên con đường ồn ào. Obito chạy theo đằng sau em, cậu đặt tay lên vai Kakashi làm em phải dừng bước, Obito thở hổn hển.

"Cậu chưa đấu với tớ mà."

"Nhưng tớ không thích."

Obito thật sự không thích tính cách này của em chút nào. Cậu nghiến chặt răng, hậm hực tức giận. Obito nắm lấy tay em.

"Không muốn! Cậu phải đấu với tớ Kakashi." Obito ghì chặt tay em.

"Cậu... thật sự muốn đấu với tớ đến vậy sao, Obito?"

Kakashi quay sang nhìn cậu. Cái ánh mắt đó, Obito không bao giờ quên, nó xa xăm, trống vắng như thiếu đi điều gì đó mà bản thân đã từng quen. Làn gió chiều thổi nhẹ qua khiến mái tóc em bay bổng, ánh nắng chiều tà cũng dần rõ lên.

[...]

Tiếng nước chảy rì rào vang trong không khí, cùng với đó là âm thanh xào xạc do từng đợt gió thổi qua. Ngay lúc này, tại dốc con sông, nơi mà Obito đã từng rình mò khi em câu cá. Em và cậu, cả hai đứng đối mặt vào nhau, tia nắng theo làn gió hắt vào mái tóc trắng bạc của em, đồng thời rọi vào gương mặt ngỗ nghịch của cậu.

Tay cậu nắm chắc cây kunai "Tớ lên đây!"

Obito chạy thật nhanh tới chỗ em, cậu nhảy lên không trung, ném cây kunai về phía Kakashi. Những Shuriken được em thủ sẵn lao lên phía trước, làm trật hướng đi, nhanh chóng cả hai cây kunai và shuriken bị cắm chặt trên nền cỏ xanh.

Một đấm của cậu tiến thẳng về mặt em, Kakashi chặn đòn đánh của cậu bằng tay, song lại hất ra rồi xoay tròn đá vào cằm cậu. Obito mất đà té bật ra đằng sau, mông cậu đập vào đất rõ đau. Bao nhiêu điều đó vẫn chưa đủ để làm cậu hụt chí, Obito chống tay đứng dậy, rồi lại lao về phía em.

Thể thuật của Kakashi đương nhiên đã trên cơ Obito rất nhiều, hầu như mọi lợi thế đều dồn về phía em. Kakashi kết thúc trận đấu bằng một nắm đấm thẳng vào gò má cậu, Obito bị đánh bật lên cao, rồi ngã nhào xuống nằm ra đất. Cây kunai lúc nãy cậu ném lên đã nằm gọn trong tay Kakashi và chĩa thẳng về phía cậu.

Thật sự là quá đỉnh rồi, Obito rất nể phục tài năng của em. Đánh nhau như vậy, ấy thế mà người cậu thì toàn bụi bẩn, Kakashi lại không một vết nhơ. Quả thực, cậu chưa đụng được vào em bất kì khoảng khắc nào.

Kakashi thả cây kunai xuống đất, em đưa tay về phía Obito như muốn đỡ cậu dậy. Obito nắm lấy tay em, tay còn lại lau đi vết bẩn trên mặt khi cậu ngã xuống.

"Ui cha!"

Obito rít lên khi chạm vào gò má nơi mà Kakashi giơ nắm đấm kết thúc. Nó bị sưng đỏ, cú đấm đau tới nỗi cậu cảm giác như da sắp rách ra. "Đau quá đó!"

"Vậy ư? xin lỗi nhé." Kakashi gỡ tay mình ra khỏi tay cậu. Em xoay lưng về nhà.

"Khoan đã!"

Obito níu lấy bên tay áo em, tay còn lại chỉ vào nơi đang bị sưng tấy lên.

"Cậu làm tớ bị thương rồi thì phải băng bó cho tớ chứ." Obito hậm hực phồng miệng. Kakashi sẽ thật sự là người bạn tồi tệ khi đã bỏ đi sau khi đánh cậu ra tới cỡ này.

"Nhưng... là cậu đòi mà?"

"Không biết! Cậu mau giúp tớ băng bó đi Kakashi."

"..." Kakashi thở dài "Thôi được rồi."

Em bước đôi chân nhanh về nhà, Obito cũng theo đó mà chạy lại gần em. Bất chợt cậu nắm lấy đôi bàn tay nhỏ của Kakashi. Hơi ấm từ tay Obito truyền qua bàn tay em, cứ như cảm giác ấm áp mà em từng đánh mất vậy.

Cũng có chút được ấy chứ, em thầm nghĩ, Kakashi quyết định không hất tay ra mà cứ giữ như vậy cho đến khi về nhà.

Chẳng biết từ bao giờ, đôi má em đã ửng hồng. Giống như em, chẳng biết từ bao giờ, vành tai cậu đã đỏ lên.

[...]

Kakashi lục lọi hộp sơ cứu của nhà em, song lôi ra miếng băng cá nhân cùng với lọ thuốc. Obito đã ngồi yên vị trên giường em, đôi chân đưa qua đưa lại như mong chờ.

"Quay ra đây nào."

Kakashi nhấc cằm cậu hướng về gương mặt em, em cẩn thận quẹt thuốc lên mặt cậu, xoa xoa nơi gò má đang sưng đỏ. Obito nuốt nước bọt, căng thẳng chờ đợi, đôi mắt không yên vị mà nhìn ngó đủ nơi xung quanh.

Cậu dừng mắt trước gương mặt của em, đôi lông mi dài có chút cong lên, hương hoa nhài thoang thoảng trên mái tóc em khiến cậu dễ chịu. Nhìn Kakashi tập trung vào bản thân cậu như này, làm Obito có chút ngượng nghịu.

"Xong rồi đó." Kakashi để lọ thuốc lại vào hộp sơ cứu, em dán nốt miếng băng cá nhân lên gương mặt cậu.

"Kakashi giỏi ghê, cậu cũng biết sơ cứu luôn hả."

"Có một chút, vì tớ hay đọc sách nên biết thôi."

"Vậy sao."

Obito xoa bên mặt cậu, có vẻ như cơn đau điếng người ban nãy cũng đã biến mất đi nhiều rồi, nhưng lâu lâu vẫn còn khá nhói.

"À đúng rồi!" Obito lục lọi trong túi quần cậu, cậu lôi ra viên kẹo ngọt nhỏ rồi dúi vào tay Kakashi "Tớ cho cậu nè Kakashi."

"Kẹo sao?" Kakashi không thích đồ ngọt, những thứ mang vị ngọt lịm như kẹo, em chẳng bao giờ đụng vô. Tuy rất ghét đồ ngọt, thế như Kakashi vẫn nhận lấy nó và nhét vào túi.

Bên ngoài cũng đã không còn thấy mặt trời hay ánh hoàng hôn gì nữa rồi, đèn đường xung quanh cũng đã bật lên. "Ọc ọc" tiếng đói bụng của cậu, Obito ngại ngùng ngãi đầu, từ chiều tới giờ cậu vẫn chưa bỏ vào bụng cái gì hết.

"Tớ vẫn còn khá nhiều cá, cậu có muốn ở lại ăn cùng không Obito?"

"Thật hả?"

Đồng tử cậu sáng lên, Obito ôm chầm lấy em, cậu vui sướng không thôi. Vì đồ ăn mà Kakashi nấu thật sự rất ngon, Obito muốn được nếm lại mùi vị ấy lần nữa.

[...]

Mãi cho đến khi bên ngoài bao phủ một màu đen, chỉ còn chút ánh sáng của đèn đường rọi xuống. Những vì sao sáng trên bầu trời lấp lánh và rực rỡ khiến Obito chú ý đến, cậu kéo Kakashi đang dọn dẹp trong bếp ra bên ngoài, dựa vào cửa sổ mà ngắm nhìn mặt trăng đêm nay.

"Oa! Trăng đêm nay tròn thật! Đẹp quá." Obito nói, cậu chỉ tay lên trên bầu trời.

Kakashi cũng theo đó mà ngắm nhìn những vì sao bên ngoài, làn gió thổi nhè nhẹ càng khiến khung cảnh trở nên thoải mái hơn. Cả hai cứ thế mà chìm đắm trong khung cảnh rực rỡ của bầu trời này.

"Ấy chết! Trễ quá rồi."

Obito ngước nhìn đồng hồ, vì mải chơi mà giờ cậu mới nhận ra cũng đã quá trễ rồi. Chợt nhớ đến viễn cảnh nếu Obito về trễ, bà của cậu sẽ nổi điên lên và mắng cậu mất thôi. Obito ôm mặt sợ hãi.

Hôm nay cậu không thể xin qua đêm ở nhà Kakashi được, vì bà sẽ rất lo lắng nếu cậu không thông báo từ trước cho mà xem. Obito vội vàng chạy về phía cửa chính, cậu mang giày, chú ý xem có để quên gì ở nhà em hay không.

"Tớ phải về đây, tạm biệt cậu Kakashi!"

Trước khi đi, cậu ngoáy lại ra đằng sau vẫy tay, tạm biệt người bạn của mình. Chưa kịp để Kakashi đáp lại, Obito đã ba chân bốn cảnh chạy vội về nhà.

Kakashi đứng bên nép cửa, em vẫy tay tạm biệt rồi nhìn bóng dáng ngỗ nghịch quen thuộc ấy dần mờ đi qua làn sương đêm. Kakashi cứ đứng nhìn như thế, song lại ngước nhìn bầu trời đêm đang rực rỡ vì những ngôi sao sáng, và mặt trăng tròn ấy. Lại thêm một làn gió thổi qua, thật dễ chịu và thoải mái.

Như nhớ ra gì đó, Kakashi lấy trong túi quần em ra viên kẹo nhỏ, là viên kẹo ngọt mà lúc nãy khi băng bó cho Obito, cậu đã tặng cho em. Bây giờ nhìn lại, em cảm thấy viên kẹo nhỏ này nhìn ngốc nghếch trông giống như cậu vậy, nhưng lại rất dễ thương.

Kakashi bóc viên kẹo rồi cho vào miệng. Vẫn là thứ mà em ghét, nhưng bây giờ lại có chút thích.

Đúng là ngọt thật, viên kẹo ngọt nhất mà Kakashi từng ăn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net