Chương 10: Tá túc tại nhà Sano

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Shin: Mình về thôi,chắc mọi người ở nhà đang đợi đó.

Đứng trước cửa đi vào của nhà Sano.Nhớ hồi đấy thiệt,căn nhà theo thiết kế Washitsu cổ kính thời xưa vẫn làm nó cảm thấy thoải mái nhất.Thay vì kiểu nhà hiện đại si măng gạch đá cấp 3 thì nhà họ chỉ có 1 tầng rộng rãi,các căn phòng chia cách nhau bởi lớp cửa kéo mỏng;sàn gỗ đặt hành lang,còn lại thì trải thảm tatami dệt từ cói;sân vườn thì nhiều cây xanh,đá cứng bằng phẳng,gần gũi với thiên nhiên cực kì...Tuyệt vời hơn khi phòng khách chứa bàn sưởi vào mùa lạnh như vầy,thực sự mình được tá túc tại đây mấy tuần lun hả?!

"Thưa ông con mới về!" Cất giày,anh nói vọng vào bên trong.Đúng lúc Mikey từ phòng tắm đi ra,cậu bất ngờ chạy đến hỏi,nội tâm vui mừng phấn khởi."Kyo-chan..Shinichirou,nó về lúc nào thế?"

Shin: Mới sáng nay,một mình tới đây nên sẽ ở lại nhà mình vài ngày.

"..." Kyo: Vài tháng*

Ema vừa nấu canh thì nghe tiếng anh thứ gọi tên Kyo nên bỏ bếp nhao ra tưng tửng chào đón," Ahhh...Kyo-kun ♡"


•flashback

Nay tập khá tốt nên được sư phụ cho nghỉ sớm.Kei-suke vừa học xong cũng qua gặp Mikey chơi bời lêu lổng rồi mới về.Cậu ngó vào thì thấy nó và Mikey đang ngồi nói chuyện gì đó.

Kyo: Ể? Kei-suke tan giờ rồi hả!

Baji: Im đê,mày được nghỉ sớm thì đừng có trọc tao.

Kyo: Rồi rồi,ráng tí là ông sẽ khen mà!

Baji: Xì!!

Ba đứa vừa lau sàn cười cợt đùa giỡn ầm ĩ,không để hề để ý góc cửa lấp ló một bé gái nhỏ nhìn lén bọn họ.

Baji: Ê mày,đứa ở đó nãy giờ là ai đấy?

Mikey: Ema,em tao!

"Ế?"

. . .

"Hể? Chúng mày khác mẹ sao?" Baji hiếu kỳ nói."Tên như người nước ngoài ấy nhờ!"

Kyo: Có sao đâu,tên nghe hay đó chứ.

Baji: Thế thì tao sẽ là "Ed" trong "Edward"

Mikey: Tao,"Mikey" trong "Michael"

" Kyo,tên mày như nào?" Chốc,cả hai thằng cùng lúc ngóc mặt sang đồng thanh hỏi em.

Kyo: À thì...Harry,tôi nghĩ đại thôi.

Baji: Đíts ịt ờ pen

Mikey: Ai hẹp ờ cúc cựt

Kyo: Phát âm sai rồi ông tướng, "cúc kịt" mới đúng!

Mikey: Kệ tau:<

Môn ngoại ngữ của tụi này thậm tệ thật.Ngồi bệt xuống cạnh Ema nhìn chúng chạy long nhong khắp phòng kêu mấy câu tiếng anh mà bất lực toàn tập.

"âu mai gót,âu mai gót"

"..." Ema: Khác mấy người kia,anh ta ăn nói lịch sự dễ nghe,điềm đạm ngồi một chỗ không nghịch ngợm.Trình độ não bộ vượt bậc.

Kyo: Ôii,chạy chậm thôi kẻo ngã bể đầu giờ...

"hahaha...hahaha"

Ema: Thực ra,tôi biết hết rồi.

"Cảm xúc của mẹ"

"Là vì mẹ ghét tôi.....nên mới vứt tôi đi"

"tôi biết hết mà"

"Nhưng mà,mẹ đã nói đúng chứ"

"Mẹ đã nói là xong việc sẽ đón tôi đi mà"

"Hức...hức—"

"Manjiro-kun,cậu là anh sao không dỗ em ấy?" Kyo nhướng mày tra hỏi sự tình,thường thường nếu em khóc hay bồn chồn vì điều gì quá đỗi tiêu cực thì tâm trạng Shuji cũng suy sụp lây theo.Em buồn hắn buồn,em vui hắn vui,em như nào thì hắn như thế.Đằng này Manjiro lại chả có tí tác động,không biết an ủi Ema gì cả.

"Sau tui gộp tiền mua váy cho hai người vận,cứ trọc con gái hoài!" Nó lập tức ỉu xìu đi,trách móc chúng.Cặp kia im lặng,không hó hé nửa lời,chỉ biết nhìn từng cử chỉ hành huy của đứa bạn mới quen này.

"Lau đi,mặt mếu xấu lắm!" Em rút từ đâu ra mảnh khăn tay nhỏ đưa Ema chùi nước mắt,ngoài lề em cũng không có kinh nghiệm dỗ khéo nịnh nọt trẻ nhỏ.Dễ hiểu mà,em là con út đương nhiên luôn được anh hai nhu nhượng,làm được vậy cũng đủ lắm rồi.


Vài hôm sau quay lại Ema thay đổi hẳn,em ấy cười nhiều hơn,nói nhiều hơn,túm lại là vui vẻ hơn ngày hôm trước.Còn cậu bạn Manjiro kia thì nhân xưng 'Mikey',nhưng em quen gọi 'Manjiro-kun' lâu nên khó bỏ,bèn để nguyên không quan tâm.

end flashback


"Ồ..thế Kyo cứ tự nhiên như ở nhà nhé!"

Kyo: Vâng,cảm ơn ông nhiều!

Shin: Em đi tắm trước đi còn ra ăn cơm ha.

Kyo: Nhưng mà anh Shin...Em quên mang quần áo mất rồi!__*gượng cười*

"..." Kyo: Này không phải quên mà do hệ thống đếu cung cấp:))

Shin: Vậy sao..À,Mikey—

Mikey: Mặc đồ tao này!

Chưa kiệp kêu cậu nhờ vặt thì trên tay nó mang ra bộ quần áo đưa em.

"Ừm,cảm ơn nhá." Kyo thành khẩn xong tích tốc chạy vô phòng tắm nhẹ đóng cửa lại.Đi đường xa còn không mang quần áo,lý do củ chuối quá chừng,đúng là kì quặc hoá vấn đề.

Ngâm mình trong bồn nước ấm thực sự thư giãn vô cùng,bao nhiêu mệt mỏi trong ngày cuốn trôi theo dòng nước.Hơi khói ấm nóng xông tỏa khắp phòng,làn da láng mịn trắng nõn nà thể hiện chủ nhân chăm sóc nó rất tốt,kĩ càng và tỉ mỉ.Đầu gối khuỷu tay ửng hồng trông hỏny ứ chịu nổi.

Em bận thử đồ cậu đưa.Có hơi rộng.Áo thun và quần thụng đen.

"..." Kyo: Σ(°ㅁ° ) Ủa ủa gì kì,rõ ràng mình cao bằng nó mà ống quần vẫn phải xắn lên à??


Tìm đường vô bếp thì cũng tụ tập đầy đủ,nó ngồi chỗ ghế trống rồi cùng cả nhà ăn tối.Ai cũng đều ăn cơm thong thả,kể cho ông về công việc làm ăn trên tiệm,việc học trên trường.Mikey thì cứ hở chút ngó qua Kyo và...ngó xuống gầm bàn.

Mikey: Khụ khụ,mày vậy mà cũng cần xắn quần hả?!

Chi tiết nhỏ này đã bị bại lộ,cậu ta cười cợt nhả trâm trọc đứa bên cạnh.

"..." Kyo: Đíu má,mày cố tình chọn đồ cho tao khéo léo cỡ này,để đi làm tâm điểm cho cái bàn ăn? Nhìn bao quát đi cưng,có ai cười hong?

Cơm ngon đút miệng bỗng nghẹn lại,nó gắng nuốt ực cho thức ăn chui tọt xuống họng.Nước mắt chảy ngược vào bên trong,mặt nó ngay lập tức biến sắc.

"..." Kyo: Chờ xem tương lai đứa nào cười đứa nào.

Shin: Khụ!!

"..." Kyo: Ơ kìa anh,sao lại hùa theo nó hã anh ới ('°̥̥̥̥̥̥̥̥ω°̥̥̥̥̥̥̥̥`)

"Shin-kun,Mikey-kun! Không được cười anh Kyo." Ema gác đũa,điệu bộ ủy quyết chống đối nhắc nhở hai ông anh.


Rầm!!!

"Thằng Shin với Manjiro,bữa cơm còn trêu khách bất lịch sự vậy hả!?"

Ngài trụ cột gia đình nghiêm khắc đập bàn chỉ trách hai thằng cháu nội không biết ý tứ tôn trọng khách nhà.

Một giây lắng đọng...

"..." Shin: Ơ ông,cháu chưa làm gì ("°~°)

Thằng cả lẫn thằng thứ trán đổ mồ hôi hột áy náy,ừ thì nó là 'bạn' nhưng cũng là 'khách'.

Anh lớn phải biết làm gương,nhận ra lỗi sai thì phải biết chịu hậu quả.Shin hướng sang nó ăn năn xám hối."Ano,anh xin lỗi Kyo,bỏ qua nhé!?" Ngoài nói còn gắp thêm miếng thịt bỏ vô bát nó đền bù thêm cho lời xin lỗi.

Kyo: Hì hì..không sao,không sao,anh không có tội tình gì hết:3

Mikey: Kyo,tao—

Vừa định thốt lên thì nó cắt ngang lời độc thoại.

Kyo: Cơm Ema nấu ngon ghê,bữa nào rảnh dạy anh nha?

Ema: Dạ,nếu hợp khẩu vị anh thì em mừng rùi.Có gì khó em sẽ chỉ anh!

"Chà chà,nói năng lịch sự với người lớn ngoan quá.Đúng là con nhà giáo dục tốt,ông có cháu gái dễ thương ghê á!!" Kyo ôn nhu cưng nựng,đặt tay xoa nhẹ đầu Ema.

"Haha..Nó ngoan nhất nhà đó Kyo"

Hiếm khi thấy người ngoài khen cháu mình nên nghe vậy ông Mansaku cảm thấy tự hào lắm,quả là cháu gái hiền thục,ngoan ngoãn.Quý hoá thật.

Bàn bốn người ăn thì ba người cư xử bình thường,tiếp khách chu đáo..còn một người bị ra rìa,được cả nhà tặng cho cả rổ bơ to đùng.

.

.

.

Tối đến,

Ema nói ngủ sớm nên đã về phòng trước,ông cũng vậy.Bỏ lại ba người kia đang nằm lăn lộn tại phòng khách trong chiếc bàn sưởi ngồi xem phim hoạt hình,sát thủ cầm súng bắn chíu chíu.Màng tưởng hai đứa trẻ nằm nửa người trong bàn với chăn ấm ,anh cả thì ngồi ngay ngắn điềm đạm nhân sinh bóc quýt ăn,không quên bóc cả phần cho nó.

"..." Mikey: Rồi ai mới là em ruột anh đây Shin??

Shin: Ù uôi 10 giờ rồi,muộn này hai đứa đi ngủ trước đi! Anh về phòng luôn đây!

Kyo: Shin ơi..em ngủ ở đâu thế?

Shin: Hả,nếu em thích thì qua—

Mikey: Qua ngủ với tao!

Không để anh nói tiếp,cậu vớ lấy tay nó rồi kéo qua phòng mình tắt đèn leo lên nệm ngủ.Mọi hành động nhanh như the flash.Nằm trên giường chỉ tay nhắc từng thứ.

Mikey: Trên bàn có bàn chải mới cho mày đó,khăn mặt thích xài chung thì cứ việc,mau đánh răng lẹ lẹ qua ngủ với tao!

Anh đứng đó ngơ ngác hồi lâu rồi cũng về phòng,nghĩ sao hôm nay thằng em nó chủ động đi chuẩn bị đồ cho khách thế.Ngược đời.


Vệ sinh cá nhân xong xuôi,nó ra phía giường nhìn Mikey đang nhắm tịt mắt ngỡ như cậu đã ngủ..nhưng không,nghe tiếng bước chân cậu chợt mở một bên mắt,tay đập bộp bộp khoảng trống bên cạnh ra lệnh.

"Nằm xuống ngủ đi,đứng đấy làm gì?"

Kyo: A hả? Thôi để tôi lấy gối mền ngủ đất cũng được—

Mikey: Phòng tao,tao có quyền,leo lên!

"..." Kyo: Phòng ông thì kệ moẹ ông chứ mắc mớ gì bắt người ta nằm chung giường.Mi biết tau là con gái mà,phải tém tí đê chớ!

Nó đa nghi ôm gối đặt giữa hai người rồi chùm chăn kín đầu,quay mặt sang bên ngược lại chuẩn bị đi đánh cờ với chu công.

Mikey: Ế,gì đây?

Kyo: Gối ngăn cách,cóc được vượt biên,nghe chưa!?

Mikey: Hừ,ai thèm vượt biên qua chỗ mày.

Nói xong hắn cũng trằn trọc xoay lưng ngược lại.

Nửa tiếng trôi qua,căn phòng im thin thít chẳng có động tĩnh.Mikey mở to con mắt ngoảnh sang lề nó dựt gối.

"huh?" Tác động nhẹ làm mắt nó liu diu mờ mẫn tỉnh giấc.Nhanh sống chậm chết,hắn nằm bặt xuống ôm gối giả vờ ngủ tiếp.

Em nhẹ ngồi dậy dụi dụi mi mắt,thoáng thấy cảnh tượng vi phạm luật lệ từ đứa bên cạnh.É vượt biên thì nó tuân thủ thật,nhưng mà riêng vụ chôm hàng rào ngăn cách thì chưa tính tới.

Kyo: Chậc!! Gối bị cướp mất rồi...

Rời chân khỏi giường,em rón rén bước về phía cửa mở chốt khoá.Đi ra rồi đóng nhẹ nhàng lại.

"..." Mikey: chắc nó đi vệ sinh thôi nhờ?


5 phút


10 phút


15 phút


Ngồi bật dậy,tay còn ôm khư khư cái gối.Thoát khỏi giường cậu đi tìm nó,cả hành lang tối om đến trầm lặng,kèm theo đợt gió lạnh từ khe cửa lùa vào khiến tứ chi cậu run cầm cập lên.Đi đứng loạng choạng nép vào bề tường mò theo nguồn sáng của ánh trăng truy khảo khắp căn nhà.

Bỗng,cậu khựng lại nhận ra điều gì...

"..." Mikey: Nam mô,đừng nói tao là chỗ đó.


Biết nó lẩn trốn ở đâu rồi.


————-

Ẩn nấp dưới màn đêm u tối,ánh trăng yếu ớt xuyên thấu qua từng khe cửa.Có một bóng đen thấp thón nhón từng nhịp chân nhẹ như lông hồng trên hành lang cũ.Được nửa đường,nó chạm bến trước cửa một căn phòng.

Két—~

Nó mở he hé cửa,chui đầu vô xem xét kiểm tra kĩ lưỡng toàn khu.Thấy đối tượng đang nằm yên vị tại nơi giường ấm áp,đắp kín chăn bông ngang cổ.Thầm mong anh ta đã chìm sâu trong giấc ngủ ngàn thu,từng bước chân nhẹ tiến gần...

1 bước


2 bước


3 bước


4 bước.


Khoảng nệm bên cạnh nhún xuống,em ngồi chiêm ngưỡng,say đắm bởi những đường nét gương mặt tuyệt phẩm ấy.Để hai mươi cô gái trước đấy từ chối thì quả thực có vấn đề về mặt thẩm mĩ rồi...à,hay do kiểu tóc dị hợm khi vuốt keo của ảnh?

"..." Ngay cả lúc ngủ cũng đẹp trai quá a~ (p'>ω<'q)

Em chui vào chăn,nằm thoải mái bên cạnh,vòng tay sang ôm lấy eo anh rồi kéo lại gần sát với cơ thể mình.Hai người đối mặt với nhau.Dường như có thể cảm nhận được hơi thở của chàng,hơi ấm phả vào mặt khiến mắt em bừng đỏ.

Miết tấm chăn vướng víu che lấp phần thân trên,nhướn đầu em dụi nơi hõm cổ hít lấy hít để cái mùi hương mê tít người.hương dầu gội...mùi mồ hôi thoang thoảng,làm trống ngực em đập liên hồi.Da thịt trắng không tì vết,thật muốn cắn cho vài miếng để đánh dấu chủ quyền mà.Không khí ban đêm lạnh buốt gấp bội với ban ngày,chiếc miệng nhỏ nhắn em thở ra làn khói nhè nhẹ.Anh bị phản ứng,vành tai liền run run động đậy.

"ưhm..." Họng anh rên rỉ vì nhạy cảm.Mắt nó trợn tròn,nghe thứ âm thanh vừa rồi càng thôi thúc nó khao khát được yêu anh nhiều hơn, "Ara~dám khiêu khích quyến rũ em sao?".Quai hàm nó dang rộng,dứt khoát cắn thẳng thừng ngay một vết trên bả vai anh.Đau dát đến rỉ máu.Nó cười gian xảo,đưa lưỡi liếm quanh môi một cách đầy thích thú.

Từ tình cảm bồng bột hồi còn trẻ con năm tám chín tuổi,ban đầu chỉ 'thích'...nhưng giờ nó đang 'yêu'.

Em chỉnh chu gọn gàng,đắp lại chăn ấm rồi nằm cúi đầu xuống dưới,mặt rúc vào ngực anh mà thiếp đi.



_End chương 10_


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net