Chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không khí ở đây thật tĩnh lặng, thẩm chí còn có thể nghe được tiếng thở đều của hai người. Trên bàn ăn, T/b bồn chốn đến mức bữa sáng cũng chẳng buồn động đũa. Trong lòng có vô vàng thắc mắc nhưng không biết rằng có nên hỏi hay không. Khi Hắn ta đưa cô đến đây thì Seyoon và Aley như thế nào? Họ có an toàn không?

- Em có vẻ rất lo lắng.

- Ừm...có thể cho tôi mượn điện thoại của anh không?

Jungkook nhíu mày ngước nhìn. Dùng khăn lau miệng rồi mới trả lời.

- Cho việc?

- Tôi đã mất tích lâu như vậy nên muốn biết Aley và Seyoon như thế nào rồi.

Ánh mắt cô lộ vẻ khẩn cầu. Nhìn thấy bộ dạng đó, hắn cũng chẳng làm khó dễ cô.

- Quản gia Kim.

Trong gian bếp, một người đàn ông trung niên không quá nhanh cũng không quá chậm tiến đến, toát vẻ thanh tú gọn gàng khiến T/b khá ấn tượng. Bác trông rất đẹp lão, cô chắc ràng vị này khi xưa cũng sẽ có một vẻ đẹp oai phong để lại.

- Vâng cậu chủ.

- Mang điện thoại cho cô ấy.

Quản gia gật đầu, sai người hầu lấy điên thoại cho T/b. Cô khó hiểu nhìn hắn, mượn một chiếc điện thoại mà phiền đến vậy sao?

Quản gia Kim tiếp nhận một chiếc điện thoại từ tay cô hầu, cung kính đưa cho T/b, cúi người rồi liền lùi ra.

- Của em.

- Của tôi?

Hắn ăn xong, từ tốn dùng khăn lau miệng. Uống một ngụm nước rồi mới đáp.

- Ừm, điện thoại này là của em, để liên lạc. Tôi cấm em quậy phá thêm một lần nào nữa, nếu không đừng trách tôi.

"Biết rồi, đừng có doạ tôi!"

T/b bĩu môi, tuy nhiên chỉ dám nói thầm, tay lấy khăn lau miệng, đứng dậy liền bỏ lên phòng. Tay liền bấm một dãy số quen thuộc.

"2 giờ sáng, anh gọi em đéo bóc máy...ờ con này ngon lắm, đéo bóc máy bố...."

T/b dần thấy nản với mấy cái nhạc chuông xàm xí của Aley, lòng thầm rủa. Con hâm!

- Alo?

Cuối cùng đầu dây bên kia cũng chịu nhấc máy. Cô chán nản thở dài.

- T/b đây.

- Rồi sao?

T/b trợn trừng mắt vào điện thoại, gọi nhầm số không vậy? "Rồi sao" là có ý gì?

- Bị chó cắn chưa tỉnh à?! Tao Park T/b đây!

- T/b? Ừ thì...What the f***?! LEE SEYOON! T/B GỌI NÈ!

Cái giọng ngái ngủ ấy cô còn lẫn vào đâu được nữa, T/b than ôi, hơn 9 giờ rồi mà còn ngủ.

- T/b! Mày đang ở đâu hả con kia? Có biết tao với Aley tìm mày suốt đêm luôn không!

Giọng thánh thoát oanh vàng của Seyoon hét trong điện thoại khiến T/b có hơi đau tai. Để điện thoại cách xa một chút, để cô hét đủ rồi mới rối rít xin lỗi.

- Tao xin lỗi, chuyện dài lắm. Nhưng không sao, chưa chết. Chỉ là...

Aley vốn là người nhạy bén, giọng nói T/b ngập ngừng khiến cô đã ngờ ngợ ra chuyện gì đang xảy ra.

- Họ tìm được mày rồi à?

Seyoon bên cạnh cũng không khỏi ngỡ ngàng, T/b thật sự bị giữ lại rồi sao?

- Ừ...mà thôi, biết tao ổn là được rồi, đừng lo lắng.

Aley và SeYoon yên lòng hơn một chút, nhận ra sự bất lực trong giọng nói của đối phương, cả hai cũng đau lòng không ít. Trước khi ngắt máy, Aley chỉ để lại một câu.

- Tái khám đi, thắt lưng của mày kìa.

Tiếng tắt máy kéo dài, thú thật vẫn còn vương vấn. Nhưng nghĩ lại lời Aley nói, cô mới đưa tay chạm vài thắt lưng mình, nơi đó có hơi đau nhức.

- Mình thật già cõi.

Vừa dứt câu, bỗng có một luồng hơi ấm áp nam tính lướt nhẹ như cánh bướm sau lưng cô. T/b hơi giật mình quay đầu lại. Bắt gặp hắn đang ôm mình, đưa mũi vào cổ mà hít hà mùi thảo mộc giản đơn ấy. T/b không quen với loại tiếp xúc thân mật này của hắn, liền dùng tay đẩy đẩy hắn ra khỏi người mình.

- Này...nhột..

- Nếu có già đi thì tôi vẫn sẽ cưới em, không thất hứa đâu.

- Không cần, tôi thà làm cẩu độc thân còn hơn.

Cô đẩy hắn ra, Jungkook nhất quyết không buông nên đành để hắn ôm. Con người này thật cổ quái, cả hai chỉ vừa mới gặp mà cô tưởng chừng như hắn đã yêu cô được vài năm rồi. Đến cả một tí cảm xúc T/b đanh cho hắn cũng không có. T/b đang dần cảm thấy khó chịu vì bàn tay không yên phận kia, lần mò vào áo cô vuốt vẻ cái bụng thon thả của mình. Cô tức giận đánh lên tay hắn một cái rõ đau.

- Làm loạn!

- Thật mềm mại.

- Cút!

Hắn cố tình chọc giận cô, Jungkook chỉ trêu thôi, hắn còn phải đi làm, về nhà tính sau.

- Có buông không?

Hắn bỏ tay ra xoay người cô lại, hôn lên trán T/b, nhéo nhéo chóp mũi cô mỉm cười.

- Trêu em thôi, giờ tôi đi làm.

- Sao cứ liên tục hôn tôi vậy! Cút!!

Cái nhíu mày của T/b có thể lập tức kẹp chết một con ruồi. Nhìn chiếc xe dưới sân chầm chậm rời đi, chỉ là qua khung cửa sổ thế nhưng T/b lại chán ghét vô cùng. Đánh người ngồi xuống sofa, cô thằm mắng người.

- Chết tiệt! Anh dám nhốt tôi trong căn nhà này!

*Cạch..

Cô ngoái nhìn về phía cửa, nơi quản gia đang bước đến.

- Quản gia?

- Thưa tiểu thư, cậu chủ dặn sẽ đưa cô đến nhà ông Park.

- Là ba tôi?

Nhắc mới nhớ, còn gia đình cô nữa. Cô nào dám quay về Park gia, chắc ba sẽ phanh thây cô luôn quá, cô đã gây nên tội lớn.

Ho khan, T/b gật đầu, phất tay bảo quản gia rời đi. Quản gia vừa lui ra, T/b đã không thể giữ bình tĩnh. Ra vẻ điềm đạm vậy để giữ hình tượng thế thôi chứ cô đang rất rối đây. Cắn môi, T/b cứ đi quanh phòng suy nghĩ. Nhỡ đâu họ mang cô đem là thịt nướng luôn thì sao, ôi trời!

Vẫn chưa biết nói gì để ba mẹ bớt nóng thì điện thoại trong tay chợt rung liên hồi. T/b giật mình suýt làm rơi. Nhanh chóng chụp lại nghe máy.

- Nói?

- Em đang nghĩ gì vậy?

- Hửm?

T/b ngẩn người, nhìn lại người gọi. "Chồng", cô cảm thấy thật buồn nôn, đã cưới đâu mà chồng với con! Mà khoan, hắn bảo "Em đang nghĩ gì vậy?". Có nghĩa là?

- Anh dùng camera theo dõi tôi?

- Ừ.

Jungkook thẳng thắng thừa nhận, không có chút nào là dè chừng. T/b nghe thế liền khó chịu ra mặt.

- Biến thái!

- Con mèo ranh mãnh nhà mình lúc nào cũng muốn bỏ trốn, buộc tôi phải làm thế thôi.

- Hừ, tôi đây không thèm!

T/b xoay người bước lại giường ngồi, nói thế thôi cô cũng mong bỏ trốn thật. Qua điện thoại cô cũng có thể nghe được tiếng cười trêu chọc của hắn.

- Có chuyện gì?

Bên kia im lặng một lúc, mới từ tốn cất lời.

- Ban đầu định để em ở nhà chờ tôi đi làm về. Nhưng đến nơi thì tôi nghĩ lại rồi, tôi muốn mang em đến công ty.

- Anh muốn bắt nạt tôi ngay cả khi làm việc à?

- Đừng nghĩ lung tung, tôi muốn thấy em lúc làm việc.

Cô nhếch môi khinh khỉnh, buồn cười, gì mà thấy em tôi mới làm việc được. Hôm nay tôi đến quấy thì anh đừng có khóc!

- Em chỉ được quyền ngồi yên để tôi nhìn. Cấm em đi phá phách, không thì đừng trách.

Jungkook tâm tình tốt vô cùng, thản nhiên nói, nhìn qua cái điệu bộ và giọng nói là đã biết có kẻ đang tính kế chọc tức hắn mà. Cô tức giận cúp máy, lè lưỡi nhại lại dáng vẻ bá đạo của hắn. Hắn là thần thánh phương nào mà biết hết những gì cô suy nghĩ vậy chứ! Cứ hễ một tí là doạ người!

Hắn nhìn vào màn hình điện thoại đã tối đen, nhẹ mỉm cười một cách ôn nhu. Cô thư kí đứng ngoài cửa kính loạng choạng, lần đầu cô thấy tổng tài cười dịu dàng như vậy. Jeon Jungkook tổng tài đã làm công ty một phen hú vía vì sáng nay, hắn đến công ty với gương mặt còn vui hơn hoa nở. Như những ngày gần đây, đụng vào đâu hắn cũng quát, tâm tình xuống sâu thẩm. Liệu hắn có bị chạm mạch vào đâu đó không?

*Knock knock..

- Vào đi.

Lấy lại vẻ nghiêm nghị lỗi lạc, giọng nói gã không một chút cảm xúc. Thư kí mang một chồng hồ sơ vào, gặp ánh mắt hắn cô cung kính cuối chào, đưa cho Jungkook.

- Báo cáo của tháng này thưa sếp.

- Ừm, ra ngoài đi.

Thư kí lui ra ngoài, ngẫm bụng hoài nghi không dám hỏi.

"Tổng tài hôm nay thật lạ, cứ như đang yêu vậy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net