Chap 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kết thúc bữa sáng, họ vui vẻ thu dọn đồ đạc và chuẩn bị ra biển để thưởng cho bản thân một kì nghỉ tuyệt đẹp sau khoảng thời gian đấu tranh cho hôn sự hợp tác này. Không thể phủ nhận rằng suốt cả tuần qua cô đã rất stress, bây giờ T/b mới cảm thấy bình yên cho bản thân được đôi chút.

- Đi cho cẩn thận, nghe chưa?

Jimin xoa đầu Seyoon, ánh mắt anh trìu mến không nỡ để cô rời xa. Vừa rồi con em thối tha đã bắt vợ anh đi một lần, giờ lại thêm một lần nữa khiến anh không can tâm chút nào. Nhìn ánh mắt luyến tiếc của Jimin, Seyoon chỉ kiễng chân đặt một nụ hôn trên má anh xem như lời an ủi.

- Vâng.

- Eww...bọn này chết hết rồi!

Aley và T/b đồng thanh nói lớn, vẻ mặt hiện rõ ánh nhìn khinh bỉ. Seyoon nhún vai không quan tâm, Jimin thẩm chí còn kéo sát cô vào lòng ghì chặt hơn. T/b và Aley như vừa được xem một bản tấu kinh dị, khó chịu ra mặt, thật buồn nôn.

- Đi cẩn thận.

Jungkook chỉ nhẹ hôn lên trán cô, thoáng qua nhanh đến mức khiến T/b có muốn tránh cũng không được. Sự dịu dàng này của Jungkook khiến Jimin có phần ngỡ ngàng, anh từ trước đến nay chơi thân với hắn bao lâu chưa bao giờ được thấy cái gã mặt lạnh như băng này đối xử dịu dàng với ai, lòng thầm nể phục cô em có thể mình có thể thay đổi hắn nhanh như thế, đúng là kì quái. T/b bị cưỡng hôn bất ngờ nên còn chẳng kịp phản ứng. Nụ hôn đã trên trán rồi mới chau mày cau có, dùng tay lau đi vết hôn.

- Ủa tao tưởng tụi mình một phe?

Aley chuyển ánh mắt lườm sang T/b khiến không biết phải giải thích như nào để hợp lí, cô bị cưỡng hôn cơ mà? Aley nhìn biểu cảm nói không nên lời đó chỉ thầm thở dài, một tay ôm tim một tay ôm mặt.

- Các người dựa vào việc có bạn trai mà ức hiếp tôi, đúng là không có lương tâm.

Dường như nghe được lời than vãn của Aley, chú chó nhỏ của Park phu nhân chạy tung tăng đến chân của Aley, liên tục sủa gâu gâu như một lời an ủi. Đây mới chính là đồng minh của mình, sẽ không bao giờ phản bội cô như Park T/b hay Lee Seyoon kia. Aley nuốt nước mắt cay đắng vào trong, thôi được rồi, chỉ có mỗi chú chó này là còn chút tình thương đối với cô.

- Ôi vẫn còn tình thương dành cho tôi này.

Aley cuối người định ôm chú chó nhỏ vào lòng. Cảm nhận được người trước mặt có ý định tiến lại gần mình, chú chó thấy thế liền ngoảnh mông chạy đi, hoàn toàn bỏ mặc cô ở đó. Giống như sợ Aley bẩn nên mới chạy đến chổ phu nhân Park, bỏ rơi cô một cách không thương tiếc.

"Thấy tội sủa cho vui mà tưởng bở hả? Không có cửa nghen."

Chú chó nhỏ trong lòng bà Park thầm đắc ý. Aley một ngày bị đả kích đến tận ba lần khiến mặt cô méo xệ. Chắc phải sớm tìm bạn trai thôi.

Trên chiếc xe thể thao đang chạy với tốc độ cao như lướt gió, Sam ngồi vị trí tài xế đưa ba cô tiểu thư đằng sau đang hát líu lo như chim. Sam phải đau đầu vì ba đứa trẻ đội lốt người lớn này, một chút cũng không đứng đắn.

- Mình hợp nhau đến như vậy, thế nhưng khum phải là yêu!

- Và tôi muốn hỏi anh rằng, chúng ta là cái gì?

- Rồi lặng im đến vô tận, trách sao được sự tàn nhẫn.

Cả ba vô cùng nhẫn tâm phá vỡ cảnh quang xinh đẹp trước mặt bởi những câu hát hết sức ấu trĩ. Sam bật cười, tác giả chắc phải đau khổ lắm khi nghe dị bản này.

- Anh trót vô tình, đi quen thằng bạn thân em!!

Xem ra nữ chính của bài hát này đã yêu nhầm phải chị em rồi, nghe có vẻ đáng thương nhỉ. Nhưng làm sao có thể so sánh với Sam, trong suốt vài ngày kế tiếp, cô còn phải tiếp tục chịu đựng cái đám giặc nôn này đây.

- Mấy đứa, đổi chế độ mui trần không?

- TỚI LUÔN TỶ ƠI!

Sau khi chọn được một căn phòng ưng ý, cả ba đều nằm phịch xuống giường sau chuyến đi dài, vì hát cả quãng đường nên đau hết cả cổ họng. Sam cảm thấy ba đứa trẻ này thật bừa bộn, thầm lặng thu xếp gọn gàng từng chút một cho cả ba.

- Sam tỷ cứ vứt bừa đi, lên đây nằm nghỉ mệt với tụi em nè.

Aley lên tiếng, tuy gặp Sam chưa được bao lâu, nhưng lại đặc biệt có cảm tình với nữ nhân này. Nhanh nhạy, hiểu chuyện, hoà nhã và cả ti tỉ điểm tốt khác. Vẻ ngoài của chị cũng rất sáng ngời, sao lại có người hoàn hảo đến thế nhỉ? Aley cũng rất thích cô, nên khoảng cách giữa hai người lạ mặt hôm qua  tưởng chừng như đã biến mất.

- "Lì" nói đúng đó, chị cứ bỏ đó đi.

T/b đồng tình, tay phất phất lười biếng.

- Mày vừa bảo ai là "Lì"? Nói lại tao xem?

- Nói mày đó đồ Lì lợm!

Một cước Aley đạp T/b hướng thẳng xuống sàn, đầu cô quay mồng mồng, cả người rơi thẳng xuống nền đất lạnh. Xui xẻo thay nơi tiếp đất chính là thắt lưng yếu ớt của cô, truyền đến cả cơ thể một cảm giác đau buốt tê dại cả đầu óc.

- Ah!..

***

- Sao? Chấn thương thắt lưng?

Hắn mất điềm tĩnh nói lớn, hàng chân mày thanh tú không khỏi cau lại chà xát vào nhau. Ánh mắt hiện rõ sự tức giận không ít.

- Vâng thưa thiếu gia, phu nhân hiện tại đang được bác sĩ riêng của Park gia chăm sóc.

- Ở đó làm tốt công việc của mình đi, tôi sắp xếp lại đến đó sau.

Tắt máy, hắn bóp trán thở dài, sao lại có thể vụng về như thế? Hận không thể cất em bên mình cả ngày thật mà! Để xem, tôi sau khi sắp xếp công việc thì tôi xử em thế nào!

Vừa dứt khỏi đống suy nghĩ, hắn liền lao đầu vào làm việc. Một phần là để đến chổ T/b xem cô thế nào rồi, một phần cũng vì chút nhớ mong, hắn sắp nghiện cô mất thôi. Hy vọng có thể đến nơi trước khi trời tối.

- Tại sao tao lại có thể kết bạn với mày vậy? Ai đời lại đi đá bạn mình chấn thương như thế hả?

T/b oán hận nhìn Aley đang ngồi ăn táo bên cạnh, cô chỉ nhún vai thản nhiên.

- Lỡ chân, ai bảo mày ngu.

- ALEY MANDA!

T/b giận tím mặt thẳng tay vứt chiếc gối bên cạnh về phía Aley, cô nghiêng người liền tránh được.

- Chọi ngu mà khoái thể hiện.

- Thôi nào Aley, mày ngứa mồm à. Dù sao nó cũng đang bị thương mà.

Seyoon gọt táo bên cạnh tốt bụng an ủi. Tính khí đứa nào cũng háo thắng không ai nhường ai cả. Aley nghe Seyoon nói không sai nên đành im lặng. Hay mắng người thế thôi chứ khi tận mắt thấy cô ngã xuống đất mặt mày tái nhợt, cả hai tưởng chừng tim đã nhảy thẳng ra khỏi lồng ngực, bọn họ sao có thể quên được thắt lưng của Park T/b yếu đến nhường nào. T/b nghe thấy liền phồng mũi nghênh mặt, Aley nghiếng răng tức giận, là do Park T/b thèm đánh mà.

Sam từ ngoài bước vào lắc đầu, không khỏi bất mãn với ba cô em nhỏ, đằng xa thôi cũng đã nghe lanh lảnh mấy cái tiếng cãi cọ.

- Chị tiễn bác Kim lâu thế?

Trên giường, T/b đắp chắn nửa người, miệng gặm quả táo nhìn về phía Sam đang đi vào phòng. Sam cúi người cởi bỏ đôi giày của mình, nói vừa đủ cho cả ba người nghe.

- Ông Jin về lâu rồi, chị bận phải giải thích cho lão đại và chồng của em sức khoẻ như thế nào. Lúc nãy ba còn định đưa em về ngay đấy, nhưng chị đã thuyết phục ông rồi.

- Sao lại về? Mình chỉ vừa đến đây thôi mà. Còn nữa, Jeon Jungkook không phải chồng của em!

- Cái con bé ngang ngược này, họ rất lo cho em đấy! Tất nhiên phải nói, cậu ta đã yêu cầu chị cứ phải sáu tiếng là phải "báo cáo" một lần về ngày hôm nay của em. Chuyện em ngã đến mức ngồi còn không nổi thì làm sao chị có thể im lặng.

Sam nghiêm mặt, cô rất không hài lòng Park T/b vì ham vui mà không màng đến sức khoẻ của bàn thân mình. Du học trời Tây một mình mấy năm trời, ấy thế mà có chăm sóc cho bản thân thôi mà cũng làm không tốt.

- Hắn ta chỉ biết bắt nạt em chứ lo lắng cái gì.

- Bắt nạt? Thế bắt nạt là làm mày liệt giường vài hôm đấy à?

Aley cười ranh mãnh, lại muốn đấu võ mồm, cô còn trưng bộ mặt thản nhiên ra cho cả miếng táo vào miệng và liền nhận một cái búng lên trán do Sam tặng.

- Nghĩ cái gì đấy?

- Đau em!

Aley oái ăm xoa xoa cái trán đỏ chói, lực của tay Sam thực không nhỏ tí nào. T/b và Seyoon nhìn nhau, đều rất đồng tình với hành động Sam làm vừa rồi.

- Đáng đời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net