Chap 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh đèn vàng mờ ảo, tiếng nhạc xập xình khiến đầu óc cô muốn ong hết cả lên. T/b thu mình vào ngồi ở một góc khuất, bàn tay nhỏ nhắn liên tục nốc cạn từng ly rượu mạnh. Cả chai Chivas cũng gần hết rồi nhưng T/b vẫn không hề có ý định dừng hành động của mình lại. Khoé môi nhếch lên cao, nhìn chiếc ly ma mị sắc đỏ trước mặt cô lại cười chua chát. Hạt sương long lanh nơi đuôi mắt xinh đẹp chảy dài nhẹ nhàng tựa như cánh hoa đào rơi. Khóc đến mắt đỏ tấy, gương mặt của cô vẫn đẹp đến ngất ngây, cuốn theo bao nhiêu ánh nhìn thèm khát ở các gã xung quanh. T/b khóc thảm thương như thế vậy mà dưới ánh đèn mờ ảo cùng không gian náo nhiệt này, chẳng một ai có thể nhìn thấy được vẻ uỷ mị đau lòng ấy.

Dù có cố gắng tỏ ra mình cứng cáp thế nào T/b cũng chẳng thể ngưng nổi nước mắt mình rơi. Gã ta sao lại lừa dối cô như thế? Thì ra mọi sự dịu dàng của gã đều đã có mục đích, chứ gã làm gì mà thương cô đâu. Suốt mấy giờ giam mình ở đây, T/b đã tự ngẫm ra lí do vì sao mà gã đã giả vờ yêu thương cô rồi. Cũng chẳng có gì to tát cả, gã tiếp cận cô cũng chỉ vì đồng tiền thôi. Giá như cô chẳng phải tiểu thư quyền quý, giá như cô chẳng có cái danh con gái chủ tịch Park thì có lẽ bây giờ chuyện tình cảm của T/b cũng chẳng lận đận đến mức này.

- Đàn ông tốt trên đời này đã chết dẫm ở đâu hết rồi? Tại sao cứ phải dính vào mấy tên không ra gì thế này...

T/b nhìn chiếc điện thoại lăn lốc tối đen trên bàn lòng cô càng thêm căm giận, còn không gọi lấy cho cô nổi một cuộc điện thoại sao? Càng nghĩ T/b càng thêm tức tối trong lòng. Trong hơi men của rượu, hình ảnh nữ nhân kia quấn quýt lấy hắn ta cứ mãi không thể rời khỏi tâm trí cô. Trái tim nhói lên cảm giác đau đến khó thở, bàn tay không tự chủ liên tục đấm lên vị trí ngự trị cơn đau. Đôi môi mọng đỏ bị ngậm chặt đến sưng tấy, trắng bệch, tưởng chừng chỉ thêm một chút sức lực, nó có thể đứt liền. Chết tiệt! Bản thân ngay từ đầu đã căn dặn rằng mình không nên tin tưởng quá nhiều vào Jeon Jungkook, không được để bản thân mình phải chịu tổn thương, ấy vậy mà cũng là chính cô đã mở lòng cho gã ấy, cho gã cái quyền chà xát trái tim cô đau đến thấu tâm can. Lòng tin của Park T/b một lần nữa tiếp tục bị xé nát rồi.

- Má nó có thế mà cũng đá thua, làm tốn mấy trăm triệu của tao.

Choi HanMin tức tối cau mày chặt, chân dẫm liên tục lên đất. Hắn ta tức đến thở cũng chẳng ra hơi, thế nên điều gã ta cần làm nhất bây giờ chính là trút giận. Đảo mắt nhìn một lượt, hắn vô tình trông thấy một bóng dáng nữ nhân đang ngồi cô đơn một mình uống rượu, nhìn thoáng qua có vẻ không đi cùng ai. Hắn ta chặc chặc lưỡi vài tiếng, chẳng phải là một quả đào mọng ông trời dâng chờ hắn nếm thử sao. Hắn ta phong đãng tiến lại gần mới thấy cô ta đang gục đầu khóc, ôi trời ơi có như này chỉ là do thất tình thôi, quá "có duyên" với hắn còn gì.

- Em có ngại khi tôi ngồi uống cùng em?

- Biến m* mày đi.

- Chậc chậc, xem đôi môi nhỏ nhắn này vừa thốt ra điều gì này.

Hắn vô sỉ nâng cằm cô lên, nhìn sơ một lược càng hài lòng về vẻ ngoài của T/b. Khóc mà cũng đẹp thế này à. T/b tức giận định co chân cho hắn một đạp, liền bị HanMin bắt bài nắm lấy cổ chân kéo sát lại hắn, gương mặt đểu cáng hài lòng vuốt ve tóc cô.

- Vội đến thế sao? Anh muốn đến nơi kín đáo hơn kìa. Sao? Giá cả hậu hĩnh, đảm bảo anh không để em chịu thiệt thòi đâu, ít khi thấy ai xinh đẹp thế này, em là ngoại lệ của anh đấy.

Hắn khẽ len lén bỏ hai viên thuốc vào phần rượu ít ỏi còn lại của chai Chivas. Đây là thuốc ngủ hắn luôn mang theo bên mình, tên khốn đó muốn mang nữ nhân này về biệt thự của hắn mà tự do dày vò cô ta. Chỉ nghĩ thôi mà nơi đũng quần hắn cũng đang dần nhô lên rồi.

- Mày không cút khỏi mắt tao thì sau này đừng có mong mà sống yên ổn.

Một phần nào đó Choi HanMin cũng bị ngữ khí của nữ nhân này doạ sợ, hắn biết hắn đang làm chuyện điên rồ chứ. Ở đây không ai thuộc dạng tầm thường cả, không là người có chức có quyền thì cũng là cô cậu ấm của ông này bà kia. Khó mà lường trước được. Nhưng tập đoàn của ba gã cũng có nhỏ nhắn gì đâu, cũng là hàng top vậy. Để mà đếm số tập đoàn đứng trên công ty ba hắn chỉ đếm trên đầu ngón tay, hắn không xúi quẩy đến thế đâu.

- Con này láo, mày nghĩ mày là ai?

Hắn bạo tay trút cả chai rượu vào cổ họng nhỏ bé của cô. Sức của nam nhân này quá lớn, lúc này cô cũng chẳng con tỉnh táo để chống cự nữa rồi, chỉ biết vùng vẩy trong vô vọng. Rượu tràn đầy ựng vào cổ họng T/b, thẩm chí là sộc lên cả mũi. Thân thể bị cầm cự khó chịu, ngay cả miệng đang trải quá cảm giác tê liệt bởi rượu cay. Ngay lúc này cô chỉ biết cay đắng cam chịu, nơi này đông đúc thế này nhưng lại phớt lờ đi người đang bị cưỡng bức sao? Má nó cuộc đời...

Trong tiếng nhạc xập xình náo nhiệt vẫn không lấy một ai thương xót cho cô gái nhỏ nhắn bị tên thanh niên cường tráng làm những trò khó coi. HanMin bắt đầu đè cô xuống dưới ghế, như một con dã thú điên cuồng liên tục hạ xuống những cú tát trời giáng. Đây là sở thích quái đản khi làm tình của hắn, tên bỉ ổi đó cười đến quái dị. Đánh đến mức hai bầu má bánh bao của T/b đỏ chát, nơi khoé miệng còn chảy một ít máu đỏ tươi, gương mặt sưng tấy trông mà thương lòng. Nơi đuôi mắt xinh đẹp liên tục chảy dài hai hàng nước mắt lấp lánh, chất chưa một sự tuyệt vọng đau đớn vô cùng.

- Cứu em...Jeon Jungkook...

- Con điên, mày nghĩ mày là ai mà dám gọi tên hắn ta như thế? Người như hắn mà có thể nhìn lấy mày một cái hay sao? Đừng tự ão huyền như thế, chỉ có tao Choi HanMin này hạ mình xuống mà động vào người mày thôi. Cũng chỉ là gái đ*** mà đòi hỏi nhiều!

Cứ mỗi một câu hắn lại cứ liên tục tăng lực đánh khiến má cô càng ngày càng đỏ rát. Ngay cả nói cũng khó khăn, sự vũ nhục thật quá sức với T/b, thà hãy lấy thẳng một con dao mà đâm ngàn nhát giết chết cô đi! Còn hơn là phải để cô trải qua những loại chuyện kinh tởm này.

- Thằng...khốn!

T/b lấy sức yếu ớt còn lại của mình mà gào thét, chị càng chọc thêm sự thích thú của hắn. HanMin hạ tay nắm lấy tóc cô, đánh một cái thật mạnh và trán đến máu mũi của cô cũng phụt ra ngoài.

- Còn hỗn xược!

Hắn xé toạt chiếc áo mỏng manh được khoác trên người cô, lúc này, những con mắt tò mò xung quanh bắt đầu chăm đầu vào xem trò hay. Những ánh mắt vô cảm, tàn nhẫn ấy khiến cô càng đau đớn mà muốn chết đi ngay lúc này. Trong đám đông xung quanh đang liên tục hò hét những tiếng cười thích thú, bẩn thỉu. Liệu ngày mai, cô còn có thể trở về không?

T/b đau lòng ngất liệm đi, thế giới này đã quá nhẫn tâm với cô rồi...

********

Hắn thở dài gục mặt bàn làm việc. Hôm nay quả thật có quá nhiều chuyện xảy ra. Jungkook mệt mỏi đến mức ngay cả buổi cơm trưa hắn còn chưa động đến. Nhưng cũng một phần tốt là nhờ việc bỏ bữa trưa mà gã có thể hoàn thành công việc xong sớm hơn một chút để có thể về nhà dỗ ngọt cái người đang giận dỗi kia. Gã biết cô hiểu lầm mình, T/b đang rất giận, nhưng đợi gã một chút, gã sẽ mau tan làm mà về với em. Công việc hôm nay rất quan trọng, Jungkook không thể bỏ ngang mọi thứ ở đây mà rời đi được. Nghĩ đến em như tiếp thêm năng lượng cho gã, Jungkook lấy điện thoại ra mà tìm cái tên quen thuộc, tay còn lại vui vẻ sắp xếp lại bàn làm việc chuẩn bị đi về. Nhưng chuông cứ đỗ mãi nhưng không một ai nhấc máy, gã thầm nghĩ, giận đến thế sao?

Nhưng đã đến cuộc gọi thứ năm và có vẻ là T/b không nghe được tiếng chuông điện thoại thì phải. Bởi hắn biết cái tính ngang bướng kia thế nào khi giận cũng sẽ thẳng tay tắt máy chứ không chờ đỗ chuông. Hắn bắt đầu chột dạ, em đang gặp chuyện gì sao?

Thôi không xong rồi, em mà xảy ra chuyện gì gã sẽ ân hận cả đời vì ngày hôm nay mất...

Nhanh chóng khởi động lại máy tính, kết nối với thiết bị định vị trong điện thoại của em. Trên màn hình vi tính hiển thị dấu chấm đỏ nằm ngay giữa trung tâm của một Club lớn có tiếng ở Seoul. Hắn bắt đầu lo sợ, lòng như lửa đốt, nơi đây không thiếu bất kì thể loại nào cả, nhỡ như...

Hắn vội tắt máy tính và chạy vụt đi như cơn bão. Jungkook thầm mắng trong lòng, hết chổ hay sao mà lại dấn thân đến đó Park T/b!

- Jimin, em gái anh gặp chuyện!

Mọi ngừi ăn tết đã chưa, giờ mình ngược tiếp nè hihi (゚∀゚) bữa giờ làm bộ móng không viết tiếp được khoá chịu ghê!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net