𝟟. 𝕋𝕙𝕖 ℍ𝕒𝕡𝕡𝕚𝕖𝕤𝕥 𝕊𝕦𝕞𝕞𝕖𝕣

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa hè 2020 thật sự là một khoảng thời gian đáng nhớ.

Tôi cảm thấy thật sự may mắn khi vẫn được nghỉ hẳn 1 tháng chứ không phải mất cả kì nghỉ hè để học bù như tôi tưởng. Tổng kết vui hơn tôi nghĩ nhiều, tôi lấy lại được chiếc điện thoại bị tịch thu từ 9 tháng trước (do xui), lại còn được đi xem phim và ăn liên hoan với lớp nữa.

Lần đầu tiên tôi được dự Tổng kết vào đầu tháng 7, không khí bây giờ thoải mái hơn bao giờ hết, thi học kì xong xuôi, cả lớp đều được học sinh giỏi, ai ai cũng nô nức tìm địa điểm đi chơi.

Gần sát ngày thi, cô nhắn vào nhóm lớp:

"Mấy đứa cố lên nhá! Cô sẽ có bất ngờ cho mấy đứa, cô sẽ không làm các em thất vọng đâu kkk"

Bạn tôi kể lại, hôm bữa đi bơi mẹ bạn có gặp rồi nói chuyện với cô, cô bảo định cho cả lớp đi Đại Nam hoặc Đầm Sen chơi, hoặc là cắm trại trong rừng.

Tôi với đứa bạn nó phấn khích cực độ, ai ngờ cái chuyện tào lao mà hai đứa tưởng tượng ra cách đây mấy tháng lại trở thành sự thật chứ, vì điều kiện không nhiều nên chỉ cần đi với lớp thôi tôi cũng mãn nguyện lắm rồi.

Động lực ôn thi trong tôi ngày càng nhiều. Bởi thế mà điểm trung bình siêu cao, không thể nào hạnh phúc hơn được nữa. Là 9.0 đó!

Tuần sau thi, cô lên lớp và thông báo:

"Theo nguyện vọng của một số bạn, cô sẽ liên hệ với rừng Quốc gia Bù Gia Mập để tổ chức cho chúng ta đi cắm trại!"

Nói đến đây, bạn bè tôi ai cũng hú hét đầy mừng rỡ, chắc hẳn mọi người đợi khoảnh khắc này lâu lắm rồi.

Tuy nhiên có một số bạn không thích vào rừng nên gợi ý cho cô nào là Đại Nam, nào là Vũng Tàu, lớp phó chơi lớn gợi ý cả Đà Lạt. Đầu óc thực tế của tôi lại đang tính toán làm sao thuyết phục cô cho đi Đại Nam, vì ở đó khả thi nhất, và hấp dẫn nhất nữa. Tôi cũng nghĩ mấy bạn đang đùa thôi, dễ gì mà được đi xa đến thế, nhưng tay vẫn cứ bấm vote Đà Lạt mong có một phép màu xảy ra.

Trong khi đó, quá trời gợi ý hiện lên:

"Đi biển nhé?"

"Thôi nguy hiểm lắm"

"Hay xuống thành phố rồi xem CGV ấy"

"Ra Hà Nội đi!"

"Đi Aeon cho gần mày ơi ở đấy cũng có GGV kìa, vào mua sắm một bữa rồi về"

"Cất công đi chơi rồi sao không qua Cambodia, giáp ngay tỉnh mình kìa"

"Passport đâu ông ei"

"Đà Lạt nhé, Đà Lạt là số 1!"

"+1"

"+48=))"

Thuyết phục cô một hồi thì cô cũng suy nghĩ lại và nhờ người lên tour, các bạn thì hò hét trong sung sướng, đến cả tôi cũng bất ngờ.

Thật sự lúc đó tôi nghĩ đi Đà Lạt là điều bất khả thi, đường vừa xa vừa dốc, vậy mà mẹ tôi lại đồng ý ngay từ lần đầu tiên, sao mừng thế cơ chứ.

Một ngày đẹp trời, trong lúc đợi duyệt văn nghệ tổng kết, chúng tôi lên hóng hớt buổi họp phụ huynh. Cô giáo chủ nhiệm của tôi mở đầu:

"Những ai cho các em đi chơi ngoài tỉnh ạ?"

Không một cánh tay nào.

Không một ai.

"Những ai cho các em đi chơi trong tỉnh ạ"

14 người đồng ý.

Rồi luôn.

Trong đầu tôi bắt đầu hiện lên 8891 kế để thuyết phục tất cả mọi người cho lớp mình đi Đại Nam, bởi đi trong tỉnh đâu có được nhiều...

Đến khi mở vote trên group phụ huynh cũng thế. Rất nhiều người đồng ý cho đi trong tỉnh. Chẳng ai chọn Đại Nam, Đà Lạt thì lại càng không. Tôi biết là phụ huynh muốn an toàn, nhưng lớp lại muốn đi chơi xa cơ. Lúc bọn tôi tưởng chừng mình phải vào rừng đến nơi, một luồng ý kiến mới thổi đến:

"Hay cho các con chọn theo ý của mình cho thoải mái, các con cũng đã cố gắng nhiều rồi"

Và thế là, từng cái bình chọn một đổi sang Đà Lạt, lúc ấy tôi nhận ra rằng, mọi thứ không còn là mơ nữa. Được đi chơi thật rồi!

Được đi chơi là tôi sướng lắm rồi nên lớp có bao nhiêu bạn đi tôi cũng tận hưởng hết, có crush hay không vẫn vui, ấy vậy mà hơn cả mong đợi, lớp tôi đi gần hết, và ngạc nhiên là thanh niên anti-social kia cũng hứng khởi mà đăng kí. Giờ thì tôi biết trong suốt tour mình sẽ dán mắt vào ai rồi đấy.
___

Một ngày trước khi khởi hành, sau buổi xem Ngôi đền kì quái 2 cùng với cả lớp, tôi đã lao vào soạn đồ, nghĩ tới chuyện mình sắp được tung tăng cùng với các bạn mà trong lòng phấn khích làm sao. Group chat lớp tôi nổ thông báo, ai ai cũng háo hức. Chưa bao giờ tôi thấy cuộc đời tươi đẹp đến như thế. Sáng hôm sau 5 giờ đã phải dậy, nhưng đến gần 11 giờ đêm, tôi vẫn nhắn tin cho bạn, nói về các bài hát mới, album sắp ra mắt, và tất nhiên là hẹn nhau ngồi cùng một hàng trên chuyến xe ngày mai. Đi ngủ mà thấy sao vui quá trời.

Hôm trước ngủ muộn vậy, bởi thế 5h sáng hôm sau có dậy nổi đâu, tự dưng nhớ ra nay được đi chơi, tôi bật dậy ngay. Uể oải thì uể oải chứ vui lắm.

Ngồi trên xe mà ai cũng hớn hở, vừa ăn sáng xong đã có hơi hát karaoke, lại còn rap Bigcityboi. Hát thôi chưa đủ, còn nhảy How You Like That cơ, quậy cho đã xong ngủ hết trơn. Nhóm cuối thì thức rồi chơi đủ thứ boardgame, mà hăng nhất là đánh bài. Trước khi đi ăn trưa, bọn tôi còn tranh thủ ghé Cát Tiên chơi.

Lúc chờ ăn trưa, lớp tôi có chơi đặt câu theo chữ cái cùng nhau. Tôi thì chữ nào cũng thích, mà khoái nhất là L, bởi tôi thì L, bạn nào đó cũng L, đây hẳn là cơ hội tốt để có thêm một chút "moment", tại trong lớp có nói chuyện được mấy đâu.

Tưởng là sẽ ghép được những câu xuất sắc, nhưng tôi quên mất lớp mình là gánh hài trá hình.

Cái gì mà "L leo lên lề lăn lông lốc"

"L lén lút lên lầu lấy lưỡi lê..."

"L&L lung linh lấp lánh lập lòe le lói"

Ừ câu này được!

Trong phút chốc tôi thấy tôi với nó cũng đẹp đôi ớn, chỉ vì cùng phụ âm đầu.

Sau đấy cũng đến chỗ ăn trưa, bọn tôi lên tầng 2, và chợt nhận ra:

"Ố cái này là L lén lút leo lên lầu nèee"

"Không, lớp lén lút cơ!"- một ai đấy trả lời, cả lớp cười ầm lên, nhốn nháo cả một cái cầu thang.

Ăn uống xong xuôi, bọn tôi tiếp tục lên đường. Khi ấy, ai cũng ngủ ngon lành, nhưng khi lên đến đèo thì thi nhau say xe. Hồi sáng dậy sớm tôi cũng quay cuồng muốn xỉu, nhưng ăn xong lại thấy khỏe re. Sau khi qua đoạn đèo đầy khúc khuỷu, cả lớp đánh một giấc ngủ trưa. Tầm 1 giờ chiều, tôi tỉnh dậy và thấy khung cảnh Đà Lạt đã hiện lên ngay trước mắt với cơn mưa rào đầu hè. Nhìn mọi thứ mới huyền ảo làm sao.

Xe cập bến lúc 2 giờ rưỡi chiều. Chúng tôi hí hửng nhận chìa khoá, cùng xách vali lên phòng nghỉ ngơi. Cô hẹn mọi người rằng:

"Ngủ hay đi tắm gì đó đi, đúng 3 giờ 40 xuống đây tập trung nhé!"

Tôi định lên ngủ một giấc thật dài sau nửa ngày di chuyển mệt mỏi, nhưng chắc có lẽ vì vui quá mà tôi ngủ không nổi. Tôi ngồi bấm điện thoại đã đời xong chọn một bộ đồ thật đẹp rồi đi tắm.

Đúng 3 giờ 40 phút, cả phòng tôi hớt hải chạy xuống tầng trệt, tưởng chừng mình đi trễ đến nơi. Ai dè lúc vừa đặt chân xuống, tôi chẳng thấy mống nào. Ôi trời ơi, quãng đời lề mề của tôi nay cũng có một lần đi sớm cơ đấy!

Không phải bọn tôi xuống trễ quá mà bị bỏ lại, là do mọi người chưa xuống đó thôi, mấy thanh niên phòng 208 còn quên đặt báo thức khiến cô chủ nhiệm phải gọi điện thẳng mới hối hả chạy xuống. Vừa bước lên xe, mấy ông ấy liền giải thích:

"Cô! Thằng này bảo 4 giờ 40 mới xuống, nó báo hại cả phòng á cô!"

Xe chúng tôi bắt đầu xuất phát tới điểm đến đầu tiên. Trên xe bọn tôi được chú hướng dẫn viên nói về ngôn ngữ của các dân tộc sống ở đây, vừa thích thú ngắm cảnh. Và rồi xe cũng đến Langbiang. Cách đây một năm, tôi cũng từng đến đây một lần nhưng chưa có cơ hội đi xe jeep lên. Lần này đi với lớp, được nghiêng ngả trong con xe jeep đang được lái đầy điêu luyện trên đường đèo quả là một trải nghiệm thú vị đối với tôi.

Chơi xong thì mình làm gì nhỉ? Ăn thôi! Biết bao nhiêu món được quảng bá trên xe khách đang hiện diện ngay trước mắt tôi. Với thời tiết se lạnh này, ngồi ăn một bữa đặc sản vùng đất này thì không còn gì bằng rồi.

Ăn xong cả lớp còn được đi giao lưu văn hoá, đốt lửa và thưởng thức thịt nướng nữa. Có cả khúc nhảy giao lưu với nhau, mà không hiểu sao tôi được cô ưu ái chọn lên dù không biết phải nhảy làm sao cơ.

Gần tối muộn, cả đoàn di chuyển đến chợ đêm. Tôi chợt nhớ ra lời hứa của mình cho cô giáo chủ nhiệm nên cùng cả phòng tìm một món quà phù hợp nhất với cô. Lượn mãi, tôi cũng tìm được một chiếc khăn choàng, và kèm thêm vài hộp sữa chua phô mai do tâm hồn ăn uống mãnh liệt.

Tầm 11 giờ, tôi tưởng mọi người ngủ hết rồi, hoá ra đang rục rịch rủ nhau lên phòng cô chơi. Tôi thoáng thấy bạn L lướt qua, song chẳng nghĩ ngợi gì mà đi theo ngay tắp lự.

Cô thích chiếc khăn mà bọn tôi tặng lắm. Sau đấy, cả lớp còn mang cả bánh trái, cầm đủ thứ board game lên mở hội. Tầm 11 giờ rưỡi thì bọn tôi bị cô lùa về. Cô bảo phải ngủ sớm, sáng hôm sau mới tỉnh táo mà đi chơi được.

Ừ thì tôi cũng định ngủ rồi, mà chẳng hiểu sao mới bấm điện thoại một lát mà đã gần 1 giờ sáng. Thôi, ngủ!
——

Sáng hôm sau, tôi cố mãi mới mở được hai con mắt. Tôi thật sự khâm phục mấy đứa bạn ngủ có 5 tiếng mà vẫn thức dậy khoẻ re, trong khi tôi đang vật vã với cái giường.

Trên đường đến chỗ ăn sáng, bọn tôi ngắm cảnh Đà Lạt buổi sáng. Đi một lần rồi mà tôi vẫn thích mê cái cảnh thanh bình này. Chú hướng dẫn viên giới thiệu và kể những câu chuyện về Đà Lạt và hồ hởi nói với bọn tôi rằng sáng nay sẽ được ăn buffet thoả thích.

Ăn xong, bọn tôi xuất phát đến Hoa Sơn Điền Trang. Trong lúc tôi đang say sưa chụp hình, mấy đứa bạn đã nhanh chân tới khu trò chơi từ lúc nào. Tôi cũng không hiểu sao ngoài móc khoá với nước ngọt ra mấy đứa nó thắng được cả một chai rượu vang nữa, nhưng mà cũng thú vị đấy.

Điểm đến tiếp theo là Puppy Farm. Tới nơi, bạn tôi dụ mấy em cún chụp selfie, mà coi bộ nhờ mấy ẻm hợp tác cũng hơi khó. Tôi ngắm mấy bé, lặng lẽ cầm máy ảnh chụp cả bạn nào đó đang hớn hở nựng một em Corgi xinh xinh. Tôi không còn gì để biện minh cho hành động u mê này cả.

Xe của bọn tôi định di chuyển đến vườn hoa Đà Lạt, nhưng trời bỗng đổ mưa. Tôi biết ngay là kiểu gì cũng dính mưa, mùa hè mà. Sau đó, bọn tôi quyết định đi mua quà lưu niệm.

Bước qua rất nhiều lời marketing đầy hấp dẫn, tôi lấy được 4 bịch mứt trong vô thức. Chưa kịp hiểu phương thức ưu đãi, tôi và đứa bạn đã được hướng dẫn nhiệt tình:

"Giờ con lấy thêm 1 bịch nữa là được khuyến mãi thêm nha, hoặc con gom chung với bạn cho đủ 5 cái rồi xíu mình chia ra. 1 cái 25 nghìn thì 5 cái chỉ cần trả 100 nghìn thôi, được khuyến mãi cái này nè"

Từ từ cô ơi con cần thời gian để hiểu.

Sau khi ăn trưa, tôi vạch ra hẳn 1 đống kế hoạch trong đầu, nào là về đến khách sạn sẽ gội đầu, ngủ lấy sức để chiều đi chơi, sau đấy sẽ diện một bộ đồ thật đẹp để ra chụp ảnh ở quảng trường. Ai dè lúc về phòng tôi nằm đấy viết nhật kí tới hẳn 4 giờ chiều, xong cũng vội vàng đi tắm mà chưa kịp tạo kiểu tóc gì. Dù sao cũng được diện được bộ đồ đẹp hết mức.

Trước khi về khách sạn nghỉ ngơi, tôi nghe chú hướng dẫn viên bảo tối nay đoàn sẽ tổ chức gala dinner, chỉ ăn không thì chán lắm, nên đoàn tổ chức trò hoá trang. Trong đầu tôi thoáng nghĩ, ước gì thằng quỷ hướng nội kia chịu tham gia. Nhưng nó sống ẩn lắm, có ngủ mơ mới được thấy nó lên sân khấu.

Lúc ra quảng trường check in, tôi hóng được line-up của dàn "model" tối nay. Đội chúng tôi có 2 thành viên chiến hết mức, và tôi thấy đội bên cạnh có ai đấy quen quen.

"Đội m có ai thế"

"Thằng L đấy"

"L á? Mày đùa hay thật vậy?"

Thằng bạn được đà liền chọc ngoáy tôi:

"L chứ còn ai, idol của mày đấy hí hí!"

Dám oang oang trước mặt cả lớp cơ đấy. Mày được, chuyến này chết với tao.

Line-up được spoil từ 5 giờ chiều mà tới 7 giờ tối, lúc đã check in bông Artichoke và Dã Quỳ xong, tôi vẫn thấy lâng lâng. Uầy cuối cùng cũng đến cái ngày tôi thấy được em yêu của tôi make up lồng lộn rồi.

Tôi cảm giác như cái chuyến đi này nó độ đường tình duyên của tôi hết mức có thể vậy. Đang định bước vào bàn ăn thì chỗ đấy bị đổ nước mắm đưa hương nồng nàn, thế là bọn tôi phải sang bàn mấy đứa con trai ngồi. Tất nhiên là có crush rồi :)

Nhưng ngồi vào bàn rồi tôi mới biết được bản chất thật của mình trong bữa tiệc. Tưởng rằng mình sẽ chỉ tập trung vào cậu nào đó, ai dè đồ ăn dọn lên thì tất cả chỉ còn là phù du. Tôi cứ thế lao vào ăn mà không biết L đã đứng dậy đi thay đồ từ lúc nào.

Cuộc thi hoá trang của chúng tôi không phải cuộc thi bình thường, ai hoá trang dị nhất thì người đấy thắng.  Bởi vậy nó cứ đùa rằng nó sẽ tìm cách chuồn về khách sạn, để thằng bạn chịu trận giùm. Nhưng cả đội đã vội tóm nó lại và bắt đầu tô son trát phấn.

Ừm, son lên cũng xinh đấy, nhưng bây giờ cái bữa tiệc này mới thật sự hoá điên. Cô nảy ra một ý tưởng mới, lấy cái khăn choàng quấn lên quấn xuống bờ vai trần lúc nó chưa kịp thay áo. Thế là ta có một cái áo cách điệu siêu phong cách. Nhiêu đó vẫn chưa đủ đặc sắc, mọi người liền nhanh tay buộc thêm vài chỏm tóc cho bạn ấy, cho nó độc đáo.

Đáng tiếc là tôi không được chứng kiến cảnh tượng đó. Dẩy Bang Bang Bang xong, tôi suýt ngã ngửa khi nhìn thấy chân ái của mình đang diện một mốt thời trang kì lạ nào đó mà chỉ có lớp tôi nghĩ ra. Tôi mà đến sớm hơn là mấy đứa bạn hỏi mượn luôn cả cái áo trễ vai tôi đang mặc cho bạn ấy luôn rồi. Lúc đấy chắc tôi sẽ cười đến không còn hình tượng gì nữa đâu.

Đây mới chỉ là khởi đầu thôi. Đang vỗ tay trầm trồ vì đội mình nhảy quá đẹp trong battle dance, đội của bạn L trúng ngay bản nhạc ballad. Ừ thì cũng không hài lắm đâu, tí thì ngất do cười lắm quá thôi. Tôi chưa hết shock vì thấy người trong mộng đang chưng diện trong một bộ cánh lạ lùng nào đó, vậy mà giờ đây phải chứng kiến nó free style trên nền nhạc bolero. Nghe khó tin đúng không? Thật đấy mọi người ạ, tôi đã khóc vì cười quá nhiều.

Sau sàn diễn thời trang đầy nhiệt huyết, cả lớp ngồi tổng kết lại 2 ngày đi chơi, trao quà, hát karaoke và chơi trò chơi cùng nhau. Chưa gì mà ngày mai đã phải về rồi, tôi nhớ quá đi mất.

Về đến khách sạn, tôi tranh thủ làm ván bài cùng anh em. Lâu rồi chưa chơi nên tôi cũng hơi lụt nghề, nhưng chơi ở phòng bạn L mà, lết xuống ngắm bạn ấy tí rồi về.

Mọi người à, đừng lún sâu như tôi, mệt tim lắm đấy.

Hôm đấy về đến phòng, tôi cũng không nghĩ là mình lại viết nhật kí đến quá nửa đêm đâu. Nhưng tôi không phải người ngủ sớm nhất, bởi hai đồng niên giường bên của tôi đang còn hú hét vì nổi hứng xem phim kinh dị giữa đêm. Hai thanh niên ấy rơi cái điện thoại cũng không dám nhặt, vì sợ có vật thể lạ nào đó tóm mình đi. Tôi bó tay với hai bạn luôn.

Sáng hôm sau, tôi vẫn không thể tỉnh táo mà bước ra khỏi giường ngay được. Vậy mà thằng bạn có "tâm" mới bóc mẽ tôi ngày hôm qua nó khoe rằng mình và nhỏ crush của tôi chơi game đến 2 giờ sáng mà vẫn dậy ngon ơ. Phục thật đấy chứ.

Sáng hôm đó bọn tôi lại đi ăn buffet, ăn xong bọn tôi chụp hình kỉ niệm ngày cuối cùng ở Đà Lạt, xong bắt đầu khởi hành về nhà. Trên đường về, bọn tôi đi máng trượt. Tôi nghĩ là mình sợ cảm giác mạnh, nhưng leo lên ngồi mới thấy nó vui quá chừng. Tôi cứ cẩn thận đi chầm chậm, trong khi bạn tôi lại ham vui phóng vèo vèo ở đằng sau, bởi thế mà nó mới hét lên rằng:

"Đi nhanh lên tao húc vào đeet mày bây giờ!"

Vừa lâng lâng vừa nuối tiếc vì chuyến đi tuyệt vời này sắp kết thúc, tôi và hội anh em chung lớp học thêm toán chợt nhớ ra lịch học. Ôi trời ạ, giờ về đến nơi là phải đến nhà thầy luôn sao. Một thanh niên nào đấy nêu cao kiến:

"Sủi đi anh em, sủi!"

Thôi ông ơi, tôi không dám đâu. Hôm trước nhà thầy đã vắng một nửa do hội lớp mình đi du lịch rồi, giờ chẳng lẽ lại sủi tiếp. Nghĩ thế, về đến nhà, tôi tắm mà không gội đầu, ăn vội ăn vàng rồi chạy đến nhà thầy. Đi giữa đường, bạn gọi điện cho tôi:

"Êhhhh"

"Gì? Đang đi trên đường này"

"Lớp vắng quá thầy cho nghỉ hết rồi, nãy tao mới đến này"

"Ôi giời ơi giờ tao lại phải quay về à, okay về dọn đồ thôi nhỉ"

Lúc soạn đồ, miệng tôi liếng thoắng kể hết những gì trong chuyến đi với đứa em. Chuyến đi chỉ có ba ngày, nhưng nó làm tôi luỵ đến ba tháng sau. Tôi chưa từng nghĩ rằng mình sẽ may mắn đến vậy, giữa tình hình dịch bệnh như này, được đi chơi và đồng hành cùng bạn bè thật vui vẻ và ăn toàn sau một năm học thật đáng quý biết bao.

Trong hè, ngoài luỵ Đà Lạt ra thì tôi còn đi học bơi, đón chờ Soobin làm MC và tận hưởng những màn comeback mới của idol. Và không thể quên được Dynamite rồi, chính siêu phẩm ấy đã đóng lại mùa hè tuyệt vời của tôi như một kết màn hoàn hảo vậy đó.

Mải mê du lịch quá mà tôi quên mất SAR-CoV 2 bắt đầu xuất hiện biến chủng mới, mà hên sao đi chơi về nó mới bắt đầu bùng lên.

Ước gì trong năm học mình có thể tiêu diệt nó càng sớm càng tốt nhỉ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net