4. Sắp đính hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Jungwoo là người đầu tiên phát hiện ra vấn đề về mắt của Lee Jeno.

Hắn chặn giáo án trước mặt Lee Jeno, nghiêng đầu hỏi: "Thầy Lee, anh là ai?"

Cái quái gì vậy, Lee Jeno cười bất lực: "Em vẫn còn một mắt mà thầy Kim."

"Hèn gì em không thể nhìn thấy dãy bàn bên trái có mấy đứa học sinh làm trò trong lớp." Kim Jungwoo đặt giáo án xuống, nhìn chăm chú vào mắt Lee Jeno, "Không sao cả, anh đây sẽ giúp cậu xử lý chúng."

Kim Jungwoo lớn hơn Lee Jeno hai tuổi, là người cao nhất trong số các thầy giáo chủ nhiệm ở trường cấp ba. Có vẻ ngoài và cũng giỏi ăn nói. Mỗi khi trừng phạt các học sinh phạm lỗi, gương mặt sẽ vô cùng lạnh lùng, làm nên vẻ uy nghiêm khó mà giải thích được.

Lee Jeno thì khác, trong buổi dạy đầu tiên, hắn cầm cuốn sách ngữ văn bước vào lớp với khuôn mặt không cảm xúc, bị nhầm là giáo viên thể dục dữ dằn đi nhầm lớp. Nhưng khi hắn tự giới thiệu bản thân mình kèm theo một nụ cười, dáng vẻ hiền lành, điềm đạm ngay tức khắc bộc lộ ra.

Để mọi người không phát hiện ra những khiếm khuyết về thị lực, Lee Jeno thường đeo kính quanh năm để che đi sự bất thường của mắt trái. May mắn thay, không ai phát hiện ra bí mật của hắn ngoại trừ Kim Jungwoo. Ít ra thì không có ai đến gặp Lee Jeno để hỏi về mắt hắn.

Thật ra nó không quá nghiêm trọng trong những năm đầu. Sau khi tỉnh dậy sau vụ tai nạn xe cộ, bác sĩ nói với Lee Jeno rằng hắn bị "chấn thương dây thần kinh thị giác nhẹ", khả năng hồi phục lại rất cao, vì vậy hắn đã không mấy để tâm đến nó. Không đợi bệnh khỏi hẳn, đã vội vàng xuất viện trở lại trường học.

Năm cấp ba quá bận rộn. Lee Jeno phải học bù những bài học bỏ lỡ cũng như giúp đỡ Na Jaemin ghi chép, tóm tắt gắn gọn lại các kiến ​​thức để cậu dễ học. Sau đó, còn phải sống trong nhà của Na Jaemin, nghe theo mọi mệnh lệnh của cậu. Việc kiệt sức là điều không thể tránh khỏi, lúc này triệu chứng ngứa ran ở mắt trái thường xuyên xuất hiện.

Tai nạn thực sự xảy ra vào một buổi tối hồi đã lên đại học, hai người học ở cùng một thành phố. Sau giờ học buổi tối, đều đặn mỗi ngày Lee Jeno sẽ đi bộ hai mươi phút để đến đón Na Jaemin. Trên đường đi vào đêm đó, Lee Jeno đụng phải một tên cướp, gã dùng vũ khí đập mạnh vào mặt Lee Jeno hòng muốn cướp ví, Lee Jeno thì một mạch cố giữ khư khư chiếc ví trong người. Nếu người qua đường không phát hiện và giúp đỡ kịp thời, e rằng tình hình đã trở nên tồi tệ.

Khi ấy, Lee Jeno yếu ớt nằm ngửa trên nền đất, gắng chịu đựng cơn đau, gọi cho Na Jaemin, bảo rằng tối nay không thể đến đón cậu. Na Jaemin hỏi tại sao, cơ mà hắn không thể trả lời bởi mắt trái của hắn gần như không mở được. Na Jaemin tức giận vì sự thất hứa của Lee Jeno, lập tức tắt máy trước khi cho Lee Jeno thời gian giải thích, bỏ lại Lee Jeno nằm đó cầm bức ảnh hai người được lấy từ trong ví, nặng nề hít thở.

Na Jaemin chưa bao giờ chịu chụp ảnh cùng Lee Jeno, vì vậy đó là bức ảnh duy nhất của hai người trong cùng một khung hình mà Lee Jeno đã cắt ghép từ bức ảnh tốt nghiệp.

Nó tuyệt đối không thể bị cướp đi.

Sau khi bị mất đi mắt trái vào đêm đó, Lee Jeno quyết tâm bắt đầu luyện tập rèn luyện cơ thể, cho dù đó là để bảo vệ bản thân hay là bảo vệ Na Jaemin.

—— Luyện tập nhiều đến mức học sinh toàn lầm tưởng rằng hắn là giáo viên thể dục.

Nghĩ đến đây, Lee Jeno không khỏi mỉm cười, dịu dàng nhìn Kim Jungwoo: "Anh Jungwoo, cảm ơn anh nhiều lắm."

Vì do mắt mà Lee Jeno không lấy được bằng lái xe, chỉ có thể bắt tàu điện ngầm về nhà sau giờ tan làm.

Nơi hắn sống hiện tại là một căn nhà của Na Jaemin, mặc dù Lee Jeno không bị bắt trả tiền nhà nhưng hắn vẫn âm thầm tiết kiệm tiền, dự định cho việc sẽ có được giấy mua bán nhà đất tiếp theo ghi tên hai người họ.

Về đến nhà, Lee Jeno tình cờ nhìn thấy xe của Na Jaemin, trước đây, vào giờ này chắc chắn đối phương sẽ không ở nhà. Mấy năm gần đây, Na Jaemin làm việc trong công ty của bố mình, công việc rất nhàn hạ, ngoài ra chân của cậu cũng đỡ hơn nhiều, việc di chuyển đã không còn khó khăn nên thường hiếm khi về nhà sớm.

Mắt bên phải của Lee Jeno thỉnh thoảng cũng nhìn không rõ, nếu có ánh sáng đột ngột chiếu vào sẽ cảm thấy vô cùng khó chịu nhưng khi hắn bước vào nhà trông thấy Na Jaemin đang ngồi trong phòng khách, khuôn mặt vô cảm được chiếu sáng bởi ánh sáng của màn hình điện thoại di động, hắn không màng đợi chính mình kịp thích ứng, trong bóng tối đã muốn vươn tay bật công tắc đèn.

"Chờ đã," Na Jaemin lớn tiếng ngăn lại, "Đừng bật."

"Tôi có chuyện muốn nói với cậu."

Không, xin em đừng nói gì cả.

"Hôm nay đầu em có bị đau không?"

Mỗi lần uống rượu xong Na Jaemin hay bị đau đầu và Lee Jeno mỗi lần như vậy đều lo lắng hỏi han.

"Không đau, cậu..."

"Em muốn ăn món gì? Tôi sẽ đi làm cho em."

Lee Jeno tháo giày, giả vờ như không nghe thấy mấy lời nói của Na Jaemin.

"Lee Jeno..."

"Cơm chiên trứng nước tương được không? Tuy rằng có thể không ngon bằng em làm."

"Tôi sắp đính hôn."

Động tác cởi giày bỗng ngưng lại.

"Lee Jeno, tôi sắp đính hôn rồi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net