✩✩✩✩✩

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mark Lee không thể quay lại thời đại kia được nữa. Dù y có uống bao nhiêu rượu soju, y cũng không thể quay trở lại.

Y muốn quay lại nói với Thế tử rằng mọi thứ đều rất tốt, Nhị đệ của hắn có một cuộc sống tốt, người hắn yêu cũng có một cuộc sống tốt, nhưng đáng tiếc là không có cơ hội này.

Tháng thứ ba, y thành công theo đuổi được Lee Donghyuck, người được coi là khó cua nhất công ty, chưa tới nửa năm, y mời Na Jaemin cùng em họ của cậu ăn tiệc thăng chức. Khi y nhìn nhìn thấy Park Jisung, không khỏi phun cả nước đang uống, đoán chừng Lee Donghyuck sẽ chọc y tiếp.

Mark Lee cuối cùng cũng hiểu rõ ý của Thế tử.

Lee Donghyuck, Nhị hoàng tử, thực sự là một người khó đối phó. Hờn dỗi vu vơ vào mọi thời điểm. Nhưng lúc dính người thì thực sự rất đáng yêu, ngọt ngào mà gọi "anh ơi", làm y không thể giận nổi, chỉ có thể mặc cho cậu dày vò.

Tầng hồi ức khoe người yêu tạm tan biến, thật ra Lee Donghyuck khá cáu kỉnh và mít ướt, điều đó khiến y đau đầu. Không biết mình nên làm gì, cần là khóc, động cái là đòi chia tay. Mark Lee nghĩ, Lee Donghyuck thực sự có rất nhiều người yêu cậu, cậu không biết, anh của cậu, bạn bè của cậu yêu cậu rất nhiều. Trước khi ở bên cậu, y đã tự nhắc nhở bản thân phải biết, Lee Donghyuck chính là Lee Donghyuck như thế. Không được phép vì hồi ức kia mà đối với cậu có những sự ảo tưởng mơ mộng.

Nhưng điều này không bao gồm việc cậu bỏ đi giữa đêm ra ngoài gặp gỡ tên đàn ông khác Na Jaemin.

Na Jaemin vừa gọi đến xong, Lee Donghyuck đã không thấy tăm hơi.

Mark Lee cảm thấy mình không có chỗ đứng, cận thị 5 độ nhìn trần nhà còn chả rõ, nhìn bóng lưng Lee Donghyuck cũng không thể giữ lại.

Có không giữ, mất đừng tìm.

Hai giờ sau, Lee Donghyuck ngà say trở về, nhìn y bắt đầu muốn ôm một cái.

Ôm, ôm, y chính là một cái gối ôm sao?

Mark Lee bực muốn quát, nhưng khi lướt qua tờ lịch nhớ ra hôm nay là ngày gì, y lại im lặng ngậm miệng. Na Jaemin hôm nay quá thiếu thốn tình cảm, đó là điều nên châm chước.

Mark Lee không nói gì.

Lee Donghyuck say tí bỉ nằm trong lồng ngực y, lấy trong túi ra một chiếc túi xu màu đỏ, thêu hai con bướm, tượng trưng cho tình cảm yêu đương nồng nàn.

"Tặng anh." Lee Donghyuck hai mắt sáng ngời, rất cao hứng nhìn Mark Lee nói: "Em thêu đó."

"Tại sao em lại nói là em thêu nhỉ? Không phải mà, là của Na Jaemin, cậu ấy bảo em hãy đưa chiếc túi xu này cho người em yêu." Lee Donghyuck không tỉnh táo, "Không biết tại sao, vừa gặp anh đã liền muốn đưa chiếc túi này cho anh."

"Xem ra đã đợi rất lâu, rất lâu, cuối cùng cũng có thể đưa cho anh rồi." Lee Donghyuck nói từng chữ một.

Cậu sợ Mark Lee không tin nên bồi thêm: "Đó là thật."

Mark Lee cầm nó trong tay không nói lên lời, hắn có phần muốn cười lại có phần muốn rơi nước mắt.

Thì ra ý của Thế tử là vậy. Vì Lee Donghyuck thêu nó nên dĩ nhiên muốn cậu tận tay đưa nó. Đó là điều Thế tử đã tính toán sẵn.

"Anh biết." Mark Lee ngẩng đầu, ôn nhu nhìn cậu nói: "Là em thêu."

"Vậy thì anh phải giữ kỹ vào, Minhyung à." Lee Donghyuck nhìn y nói nhỏ rồi lại ngây người nhìn y, "Quái lạ, tại sao em lại gọi anh là Minhyung chứ."

Mark Lee ôm cậu vào lòng, vuốt tóc cậu: "Minhyung là tên tiếng Hàn của anh. Em quên rồi à? Anh đã từng nói rồi."

Lee Donghyuck vẫn có chút ngẩn người: "Thật sao? Khi nào nhỉ?"

"Thật." Mark Lee nói.

Em là Nhị hoàng tử, anh chính là Lee Minhyung, em là Lee Donghyuck, anh là Mark Lee. Không có gì khác biệt. Nhị hoàng tử cũng là Donghyuck, Mark cũng là Minhyung. Anh đã tìm được em.

Lần này anh có thể bảo vệ em.

Anh sẽ không rời đi nữa.

Em cũng không còn cô đơn nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net