13. Hãy yêu đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vị khách đến liên tục ba ngày.

Lý do La Tại Dân chú ý tới anh cũng khá đơn giản, khuôn mặt vị khách kia vô cùng đẹp trai. Ngay cả khi đã mặc quần áo rất bình thường, nhưng anh vừa bước vào là cả quán cà phê dù nam hay nữ vẫn lặng lẽ liếc nhìn anh một cái.

Ngày đầu tiên vị khách này cầm theo sách, cười nhẹ với cậu khi gọi món, vị khách có má lúm đồng tiều sâu hút. Sang ngày hôm sau, anh dắt theo một chàng trai khác, trông cũng rất ưa nhìn nhưng lại có vẻ ốm yếu, đeo kính ngồi trên chiếc ghế sofa nhỏ, nhăn mũi cái trông hệt như một con gà. Vì mối quan hệ thân thiết với chàng trai giống gà kia mà những người khác trong quán cà phê bắt đầu bàn tán về vị khách má lúm. Vị khách má lúm không quan tâm lắm đến việc bản thân bị soi mói. Anh gọi một ly latte và một ly sữa nóng. La Tại Dân vừa ghi món xong liền chạy đi mở nhạc. Vị khách dừng lại, nhìn La Tại Dân một lúc nói, "Cảm ơn".

Chàng trai giống gà hình như bị mệt nên không muốn nhúc nhích, vị khách má lúm lại rất kiên nhẫn bóp vai dỗ dành đối phương vài câu, kéo người vào lòng mình, đút cho đối phương uống sữa, không khí rất tình tứ. La Tại Dân lén nhìn về phía đó, cảm thán nói thật là tốt. Chuông gió ngoài cửa vang lên, cậu lại quay đầu lại nở nụ cười: "Xin chào quý khách, anh cần gì?"

Ngày thứ ba, vị khách má lúm kia ở lại đến cuối cùng, mặt trời lặn khuất sau mái nhà, La Tại Dân cởi mũ bước ra khỏi quầy, vị khách ngồi bên cửa sổ sát tường, mỉm cười với cậu: "Em là Tại Dân?"

La Tại Dân cẩn thận tìm kiếm thông tin trong não, quả nhiên không có thông tin gì về vị khách má lúm này, nên cậu hơi lo lắng, chống tay lên đùi, nhìn chằm chằm vị khách hiền lành.

Vị khách tự giới thiệu trước, tên Trịnh Tại Hiền, là bác sĩ, từ Thủ đô đến Hạ Môn du lịch, tình cờ đến quán cà phê này, không ngờ lại gặp được La Tại Dân ở đây.

Trịnh Tại Hiền nhìn chàng trai nhỏ phía đối diện, trong lòng vẫn còn đầy nghi vấn, sau lấy điện thoại di động đưa cho La Tại Dân xem bức ảnh chụp anh và Lý Đế Nỗ. Bức ảnh được chụp vào mùa đông, Lý Đế Nỗ mặc một chiếc áo len cổ lọ, ngồi quanh đống lửa với Trịnh Tại Hiền và chàng trai giống gà, xem ra quan hệ của ba người họ khá thân thiết. La Tại Dân nghiêm túc nhìn vào bức ảnh, từ từ theo dõi mọi chi tiết về người kia thẳng đến khi màn hình tắt. Đôi mắt có chút đau nhức, cậu đưa tay ra xoa xoa, sau đó nhớ ra lời vừa rồi Trịnh Tại Hiền nói mình là bác sĩ, vội hỏi han: "Lý Đế Nỗ... cậu ấy bị bệnh ạ?" Trịnh Tại Hiền trả lời một nẻo "Em thực sự đẹp trai như em ấy nói. Em ấy đưa ảnh của em cho anh coi nhưng chỉ cho coi mấy giây thôi, đúng là đồ keo kiệt." Sau vài giây im lặng, bác sĩ Trịnh nói thêm: "Lý Đế Nỗ rất nhớ em."

Sau khi trở về Hạ Môn, Lý Đế Nỗ liền bị đưa đến văn phòng kiểm soát trẻ vị thành niên, bị quản thúc hai tuần mới được thả. Trong thời gian đó, mẹ của Đế Nỗ chạy khắp nơi tìm kiếm hắn như đã già đi mấy tuổi, lúc trông thấy Lý Đế Nỗ không kìm được òa khóc nức nở, bà không hiểu vì sao con trai mình lại trở nên như thế này.

Lý Đế Nỗ cảm thấy mình như một con chó hoang bị lạc trong sa mạc, sau bị vấp ngã, lăn xuống đồi cát, xung quanh không có cái cây nào cản đường hắn đến chỗ chết.

Ngón tay gầy guộc của mẹ vuốt ve trán Lý Đế Nỗ, ăn cơm đi con, mẹ hết lần này đến lần khác thuyết phục hắn. Sự im lặng của hắn cuối cùng đã được khai phá bởi một sự bộc phát từ mẹ. Mẹ Lý Đế Nỗ hét lớn: "Vì sao con có thể trở nên như thế này, đánh nhau, không ăn cơm, không nói chuyện, con bị bệnh sao? Vì sao con lại không thể tốt như trước?"

Thế nào mới được coi là tốt? Lý Đế Nỗ nhìn mẹ mình, sau đó nói với mẹ, vậy mẹ nói cho con biết đi mẹ, nói cho con biết thế nào con mới được coi là tốt, nói cho con biết con đã hư từ khi nào, mẹ nói cho con biết đi mẹ. Hắn tự thuật từng lời từng lời một, mẹ hắn không ngừng lấy tay che miệng, Lý Đế Nỗ vừa nói xong câu cuối thì bà liền chạy vội vào nhà vệ sinh, Lý Đế Nỗ nghe thấy tiếng nôn mửa, hồi hắn học năm nhất trung học cơ sở mẹ cũng nôn mửa như vậy. Sau khi mẹ bước ra khỏi nhà vệ sinh với khuôn mặt tái nhợt, Lý Đế Nỗ đã kể cho mẹ nghe chuyện của chú, chuyện của bác sĩ Chu thêm cả chuyện về Tại Dân. Hắn quyết định nói cho mẹ biết tất cả.

Có điều khi nói đến Tại Dân, Lý Đế Nỗ không thể bình tĩnh nổi, hắn òa khóc, khua tay bất lực "Mẹ ơi. Làm sao bây giờ?" Hắn vừa khóc vừa nói: "Con đã làm đau Tại Dân, mẹ ơi, con phải làm sao bây giờ đây?".

Có một lý do quan trọng khiến mẹ của Đế Nỗ nhờ Trịnh Tại Hiền làm bác sĩ tâm lý của Đế Nỗ là vì Tại Hiền cũng là người đồng tính. Mặc dù Trịnh Tại Hiền đã mất hơn một nửa số bệnh nhân kể từ khi anh công khai mình đồng tính, nhưng anh không quan tâm đến chuyện đó. Trịnh Tại Hiền nắm chặt bàn tay run rẩy của mẹ Đế Nỗ, nói với bà một cách chắc chắn rằng đồng tính hoàn toàn không phải là một căn bệnh. Mẹ Đế Nỗ lại rơi nước mắt, "Giờ dì chỉ cần Đế Nỗ có thể khỏe lại, bác sĩ Trịnh, mong con có thể giúp đỡ. Trước đây dì đã không để ý kĩ đến nó ... Tất cả đều là lỗi của dì. Xin hãy giúp dì với nó."

Giọng của bác sĩ Trịnh rất dễ nghe, trầm ấm lại nhẹ nhàng, La Tại Dân cảm thấy như đang nghe đài phát thanh ban đêm. Chuyện Lý Đế Nỗ không được ổn đã bị nuốt vào bụng, trong đầu La Tại Dân quay cuồng, cậu cảm thấy mình chưa phản ứng kịp mãi cho đến khi Trịnh Tại Hiền đưa khăn giấy quan tâm hỏi: "Em có sao không?" La Tại Dân mới nhận ra khuôn mặt mình đang rưng rưng, ​​cậu muốn nói là không sao, nhưng dường như cậu không thể, đành vùi mặt vào lòng bàn tay đang cầm khăn giấy, thút thít như một con thú nhỏ.

Thật nực cười, cậu luôn tự cho rằng sự bảo vệ của mình là đúng. Rõ ràng ngay từ đầu đúng là Lý Đế Nỗ đang cầu cứu cậu. Ngay từ đầu cậu đã nghe thấy tín hiệu của Lý Đế Nỗ, vì sao cậu lại không kiên nhẫn chờ đợi nữa? La Tại Dân dùng tay đấm vào đầu mình, cậu muốn giữ lại thứ ánh sáng rực rỡ phát ra từ trên người Lý Đế Nỗ. Nhưng thực tế thứ ánh sáng đó đã tàn phai, người kia đã mục nát từ rất lâu, và hình như cậu còn rạch thêm vết thương mới trên thân thể đang mục nát của người kia.

Tình yêu đó quả thực là một điều nặng nề, phải không? La Tại Dân sợ rằng đôi cánh kia sẽ được cắm vào lưng Lý Đế Nỗ, sợ rằng Đế Nỗ cũng hoá thành chim như Đông Hách, sợ rằng Đế Nỗ cũng sẽ bị ném lên cao cho đến khi rơi xuống.

La Tại Dân đã rời thị trấn Bình Xuyên, rồi chuyển đến Hạ Môn với mẹ của mình.

Cậu đã chọn Hạ Môn là điểm đến.

Vì ở đây có những kỉ niệm đẹp, những kỉ niệm rất đẹp và rực rỡ nên dù mưa không ngớt, dù cãi vã, dù chiến tranh lạnh, dù máu đổ ở đây thì Hạ Môn vẫn là nơi tuyệt vời. Là nơi lần đầu tiên cậu và Lý Đế Nỗ chạy trốn, lần đầu tiên đi du lịch, lần đầu tiên ngủ chung trên giường, còn có, dù không quá hoàn hảo cũng là lần đầu tiên làm chuyện đó. Mấy điều trên đều là những chuyện đã làm ở Hạ Môn, Hạ Môn đúng là Hạ Môn độc nhất, nên La Tại Dân quyết định quay trở lại đây.

Cổ tay cậu bị Trịnh Tại Hiền giữ chặt. "Các em giống như đều nợ nhau rất nhiều nhỉ?" Anh nói, "Đứa nhỏ kia cũng vừa kêu tên em vừa nói mình đau quá, nói rằng em ấy có lỗi với em, em ấy tự đập vô ngực của mình đến sắp cả vỡ."

La Tại Dân ngẩng đầu với đôi mắt đỏ hoe, bác sĩ Trịnh từ tốn nói tiếp:

"Tại Dân. Tình yêu là một điều tốt, em biết không? Đồng tính luyến ái không phải là một sai lầm. Yêu là có quyền lựa chọn đi theo cảm xúc của con tim. Không ai có đủ tư cách để bày tỏ ý kiến ​​của mình về tình yêu của em. Dù thế gian này không mấy thân thiện, dù Chúa hay mọi người có thể không ưu ái chúng ta, có thể chúng ta sẽ không được lên thiên đường sau khi chết. Nhưng chúng ta sinh ra đều có quyền bình đẳng, chỉ là một vài số mệnh hơi khác thường, cơ mà điều này không ảnh hưởng đến việc em thành một người tài giỏi hay một người thành công, vì vậy đừng sợ gì cả.

Con người sinh ra là để yêu. Hãy nắm chặt lấy tình yêu của mình. Các em vẫn còn rất trẻ, hãy dũng cảm lên. Dù thứ tình yêu này có là một chuyến bay tử thần thì hãy cùng nhau đi thử một chuyến, đừng đợi đến mai sau. Nếu em không nắm giữ hết thảy những gì đang tới, nếu như tình yêu hết nhiệt rồi thì sẽ hối hận lắm đấy."

Vì vậy, hãy yêu đi, hãy yêu đi, Tại Dân à.

Mới vừa trở lại thị trấn Bình Xuyên, Lý Đế Nỗ đã liền rơi nước mắt. Bên ngoài ngôi nhà của hắn có khắc dòng chữ "Nhà chồng tương lai của La Tại Dân", nếu nhìn kỹ vẫn có thể thấy nhiều nét chồng chéo lên nhau, đó hẳn là kết quả của việc viết đi viết lại nhiều lần. Cuối cùng thì mưa cũng không trôi, nắng cũng không phai, hệt như tâm tư của người nọ, nặng nề mà in hằn trên cửa nhà hắn.

Lý Đế Nỗ lại nhớ đến cuốn từ điển mà La Tại Dân nhắc đến, trở về nhà hắn lật kiểm tra từng trang, cuối cùng cũng thấy được mấy nét chữ ngoằn ngoèo, do được viết bằng bút chì nên hơi mờ. Lý Đế Nỗ chạm vào nó vô cùng cẩn thận, như là hắn đang chạm vào cậu bé La Tại Dân đang cúi đầu viết. Làm sao hắn có thể bị gạt bởi những lời nói dối như vậy? Tình yêu của La Tại Dân trong sáng như vậy, nào là người tình trong mộng, nào là chồng tương lai đều là Lý Đế Nỗ, chỉ có mỗi mình Lý Đế Nỗ.

Lý Đế Nỗ hỏi về cái tên của Đông Hách trong thị trấn, một chàng trai cao gầy lạnh lùng hỏi hắn muốn làm gì. Hắn ngại ngùng nói ra cái tên La Tại Dân, mặt của chàng trai kia nghe xong cũng thoải mái hẳn, vội đứng dậy ngoắc hắn đi theo mình.

Chàng trai kia đưa hắn đến ngọn núi phía sau thị trấn, rồi kể cho hắn nghe về Đông Hách, một câu chuyện thật ngắn, thật buồn, một câu chuyện còn chẳng có kết thúc đẹp. Lý Đế Nỗ đi theo sau chàng trai kia. Họ đi đến nghĩa trang của Đông Hách, hoa tươi được đặt trước bia mộ, đủ sắc màu, thu hút vài con bướm nhỏ bay xung quanh. Chàng trai ngồi xổm để phân loại hoa, sau nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt của Đông Hách khắc trên bia mộ. Cậu có biết tôi là ai không? Chàng trai hỏi Lý Đế Nỗ. Lý Đế Nỗ lắc đầu, chàng trai mỉm cười, chỉ vào mặt mình nói: "Tôi chính là tên khốn trong câu chuyện." Chàng trai giơ cổ tay lên, Lý Đế Nỗ nhìn thấy trên cổ tay chàng trai đầy vết sẹo chằng chịt, giống như hàng ngàn đường nứt.

Chàng trai từ tốn nói: "Trước giờ tôi luôn muốn chết đi. Thật sự, so với cảm giác tội lỗi và tự trách bản thân, thì tôi nhớ Đông Hách nhiều hơn. Chuyện đó mỗi giây mỗi phút đều hành hạ tôi, tôi không thể làm gì được ... nhưng giờ tôi vẫn chọn sống, thật đáng khinh, đúng không?" Lý Đế Nỗ lắc đầu, không biết nên nói gì, lúng túng khua tay.

"Cậu có phải là người mà La Tại Dân thích không?" Chàng trai nhìn Lý Đế Nỗ, "Tôi đã nghe Đông Hách kể về cậu trước đây. Đông Hách đã phàn nàn rằng La Tại Dân là một con chó si tình, vì cậu ấy chỉ luôn thích một người, thích quá lâu." Lý Đế Nỗ giật mình, chàng trai liền vỗ vai hắn,"Hãy giữ chặt tình yêu của mình." Nói xong chàng trai kia rời đi, để lại Lý Đế Nỗ một mình trên sườn đồi. Lý Đế Nỗ trầm ngâm một lúc lâu rồi mới khẽ cất tiếng, đứng ở nơi mở đầu mọi chuyện, tự hỏi một cách chân thành xen lẫn rối bời tại thị trấn Bình Xuyên yên bình này:

"Phải làm gì nếu đã lỡ đánh mất tình yêu của mình đây?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net