𝐘𝐨𝐮𝐫 𝐄𝐲𝐞𝐬 (𝟏)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
ghế được sắp đối diện nhau, vây quanh bàn trà nhỏ với nhiều thứ đồ được bày lên.

Sân sau nhà này thường được Seungmin ưu ái chọn làm nơi anh thưởng trà đọc sách vào mỗi buổi chiều rảnh rỗi. Và Seungmin vốn cũng không muốn hay cần thêm ai tham gia hay phá hỏng tiệc trà của mình. Vì ngài Cún cho rằng giờ tiệc trà là lúc anh có thể thoát khỏi những điều phàm tục bên ngoài xã hội náo nhiệt để được yên bình mà thư giãn, khi chỉ có một mình anh chìm đắm say sưa trong những dòng chữ in ngay hàng thẳng lối của những quyển sách cũ đã ngả vàng vào giờ đọc sách.

Nhưng sở dĩ Mr K.Seungmin cũng không thể cản được việc em tham gia tiệc trà cùng anh rồi.

- Seungmin yêu dấu àaaaa, cho em tham gia tiệc trà với anh có được khôngggg?

- Không.

- Đi màaa, nhé? Em hứa là sẽ không làm phiền anh đọc sách đâu! Ngàn lần hứa sẽ để yên cho anh muốn làm gì thì làm... Chỉ cần cho em được tham gia cùng anh thôi mà.

- ...

Van xin nài nỉ quỳ lại anh ấy mãi thì ảnh mới để em có cơ hội tham gia cùng.

✩°.🎧⋆𐙚₊♡

Chiều hôm đó em còn đang lười biếng nằm dài trên sofa nhà anh ăn chực bánh khoai tây mà thong thả cày game thì cậu Cún đã chạy vụt vào lôi đầu em ra vườn dù tầm giờ đó là giờ "nghỉ trưa" của em. Nhưng mà đã lỡ xin xỏ nài nỉ mất tận cả tuần thì cậu ta mới đồng ý kia mà nên em cũng chau lòng, đành rời xa tổ ấm tạm thời của mình một lúc vậy.

Người nào chứ Seungmin anh ta luôn muốn thật đúng giờ vào lúc diễn ra tiệc trà của mình. Nên khi thời giờ đã điểm là anh đã mang em ra ngoài vườn.

Xóa bỏ những ý nghĩ trần tục còn lại về cái máy chơi game trong đầu là lúc em mon men đi theo bước chân thoăn thoắt của Seungmin qua lối đi chúc xuống một khoảnh đất nhỏ xanh ươm cỏ cây; sau đó là một dãy hoa hồng đỏ lấp lánh dưới ánh nắng đẹp đến sững sờ, nơi không khí tựa như bát trà vàng óng trong suốt, vòm lá tươi mới xanh ngăn ngắt, thảm có dưới chân chẳng khác gì tranh ghép bởi những tia nắng mặt trời lung linh.

Cũng may là người ta thường chỉ tổ chức tiệc trà vào buổi chiều. Trời đã về chiều nên những tia nắng xuất phát từ quả cầu lửa bồng bềnh trên nền trời rộng cũng giảm đi những tia nắng gay gắt khó chịu, khiến em phần nào cảm thấy dễ chịu hơn. Hết nhìn xuống thảm có xanh ngắt dưới chân rồi lại nhìn lên bóng lưng cao lớn của cậu trai đi trước.

Bỗng dưng em không nhìn thấy Seungmin đâu cả... Chỉ nhìn thấy một chú cún con đáng yêu hớn hở chạy vụt lên trước chủ nhân của mình. Em cứ nghĩ việc em làm phiền giờ trà chiều của Seungmin sẽ làm anh cảm thấy khó chịu hoặc không vui. Và dáng vẻ hớn hở tận hưởng của anh bây giờ đã nằm ngoài dự đoán của em.

Trông em bỗng nhiên đôi mắt như đang nhìn vào vô tận, Seungmin bước chân cũng dần chậm lại rồi quay ra sau nhìn em, anh đưa tay ra vẫy vẫy giục em đi nhanh hơn. Có vẻ anh rất thích tận hưởng buổi tiệc trà chiều này.

- Mau lên nào! Trà sẽ vì em mà bị nguội đi mất! Nguội thì không còn ngon nữa đâu!

- Em thích uống trà nguội đó! Có đá nữa thì sẽ càng ngon hơn!

- Bỏ đá vào rồi thì còn gì là trà nữa! Trà nóng vẫn là tuyệt nhất!

- Haa.

Lòng vòng một lúc em cũng tới được trước bàn trà. Seungmin tinh tế kéo ghế mời em ngồi. Trên bàn được anh bày ra nhiều thứ đồ, nào là sách, bánh và đương nhiên là trà tự pha cùng vài ly thủy tinh nhỏ được chạm khắc những họa tiết nom cũng đáng yêu. Những thứ này thật sự là được quý ngài Kim Seungmin chọn sao. Em có chút tò mò đấy, bình thường Seungmin anh ấy cũng không phải là tín đồ của những món đồ có hình thù đáng yêu thế này.

Không lẽ.. Là Seungmin anh ấy chọn những thứ này cho em sao?

Seungmin ngồi xuống trước, hai cánh tay anh chống xuống bàn, cứ đặt trước mặt như muốn che giấu điều gì đó. Hắn nghiêng đầu nhìn em châm chọc, cứ thế tên Cún ngốc cứ kiếm chuyện nói khịa em rồi bụm miệng cười hả hê, đắc ý.

- Anh vẫn thấy hài khi em nói thích uống trà đá đó __.

- Có gì hài hước chứ! Ngon mà!

- ... *cười*

- Hứ! Uống trà nóng thì im điiii ! Không nói với anh nữa!

Em ngồi xuống ghế đối diện ngài Cún. Sao hôm nay Seungmin lại đáng yêu đến vậy. Ngồi trò chuyện với anh từ nào giờ em cứ thấy anh cười tủm ta tủm tỉm rồi dùng hai tay che miệng thôi. Anh ấy ngại sao?

...

Cầm lấy bình trà vừa pha xong còn nóng hổi, Seungmin rót xuống một ít vào ly thủy tinh đặt trước mặt em rồi mỉm cười nhìn thẳng vào mắt em đáp lại ngay anh khi bắt được cái ánh nhìn chằm chằm soi xét từ em.

- Mời!

- Cảm ơn nhé Cún ngốc ạ!

Thật tình vẫn không khịa lại được cái tên ngốc nhà này. Em cố tình buông lời châm chọc như vậy mà anh ta vẫn ngồi thừ ra đó, không có chút gì gọi là bị kích động đến. Pha trà rồi ngồi nói chuyện được một lát thì cũng đến lúc em hứa trả lại sự yên ắng cho Seungmin tập trung đọc sách.

...

Chán ngài Cún này thật. Em chỉ biết cạn lời mà ngồi ngắm hắn ta chăm chú đọc sách, rồi công nhận bạn trai của em - Kim Seungmin đẹp trai thật, không thể phủ nhận. Nhưng anh ta chỉ đẹp khi chưa mở miệng ra thôi. Seungmin cứ mở miệng ra là lại khịa em.

Cũng đã một khoảng lâu trôi qua rồi đó, mà Seungmin vẫn còn cắm đầu vào đọc sách được. Đương nhiên em cũng biết giữ lời mà giữ im lặng trật tự cho anh đọc sách. Nên em cũng thử đọc sách cùng. Em cũng thích đọc sách lắm, nhưng chỉ khi ở một mình em mới chú tâm đọc được, còn lúc ở bên ngoài thì thật sự em không thấy thoải mái bằng lúc ở nhà... Đã vậy còn ngồi cạnh anh. Thật tình em không còn tâm trí nào vào việc đọc sách.

Đối với em những lúc được ở gần anh em không muốn chú tâm vào làm những việc để giết thời gian đó. Đọc sách, vẽ vời hay những thứ khác lúc nào cũng có thể làm. Còn ở với anh.. Em chỉ muốn ngồi đơ ra rồi ngắm anh. Thế thôi.

Công nhận tên Seungmin này cũng quá đáng thật. Không thể tin được là ảnh thật sự để em ngồi đó một mình với mấy cái ly thủy tinh, rót ra rồi lại rót vào còn tên Cún hắn chỉ cứ thế cắm đầu vào ngồi đọc sách. Em đoán đọc từ nãy giờ, Seungmin đọc lâu đến vậy chắc cũng xong được mười mấy chương chuyện dài rồi.

...

Chán quá, __ sắp chịu hết nổi Seungmin rồi. Thế là em mon men bước chân lại đứng cạnh Seungmin, nhìn xuống cuốn sách mà con cún này đang đọc, tay cầm tách trà.

- Cún! Cụng ly đi!

- Kê.

Không nghĩ ngợi nhiều, Seungmin chuyển sự chú ý của mình từ quyển sách vẫn cầm trên tay qua đặt lên bạn người yêu vô tri của mình. Dời một tay đang đặt trên đầu mép sách, Seungmin mò tay xuống cầm lên tách trà vẫn còn hơi ấm đụng nhẹ đầu tách với tách trà nguội lạnh trên tay em.

Sốc quá.. lần đầu em thấy Seungmin thuận theo mấy trò vô tri của em đến vậy mà không nói gì thêm..

Không nói gì thêm thật. Quý ngài Cún K.Seungmin cụng ly trà với em xong cũng không nói không rằng dời lại sự chú ý dành riêng cho em đặt trở ngược lại lên quyển sách dày cộm trên tay.

...

Buồn thật.. Em cứ tưởng ban đầu bạn Cún còn hớn hở như vậy vì đã lâu bạn không cùng em ăn bánh uống trà hay nói chuyện nhiều với nhau. Em cứ ngỡ bỏ vài ván game vì bạn là chuyện xứng đáng.

Đương nhiên Seungmin, cún ngốc của em đáng giá hơn nhiều với mấy ván game chán xìu đó rồi. Em đã nài nỉ với bạn tận một tuần dài mà bây giờ đạt được rồi em lại thấy không xứng. Em đã tưởng tượng cả hai sẽ cùng nhau uống trà rồi ăn bánh brownie mà bạn Cún khoe đã được bạn Felix đáng yêu làm tặng cho tiệc trà của cả hai.

Ấy vậy mà.. Giờ tên Seungmin ngốc nghếch đó lại để em ngồi đờ mặt ra nhìn hắn quấn quýt không thôi với cuốn sách dày cộm chết dẫm ấy.

Xì...

Thế là trong khu vườn nhỏ xinh ngỡ tưởng sẽ có một buổi tiệc trà mà chỉ có riêng hai người họ tham gia, cùng nhau ăn uống, trò chuyện ríu rít thật vui vẻ thế mà bây giờ chỉ còn nghe được tiếng gió lùa những chiếc lá khô rơi lải rải trên thảm cỏ xanh.

"Kim Seungmin là tên ngốc chết tiệt".

Bắt được hình ảnh bạn người yêu vô tri của mình đang ngồi thơ thẩn mà buồn rầu, tủi thân, cảm tưởng bản thân đã bị bỏ rơi mà Seungmin lại không nhịn được, bụm miệng cười không ngớt nhưng có vẻ lần này em không để ý tới tên ngốc này thật nữa rồi.

Cún ngốc Kim Seungmin bấy giờ mới cảm thấy tội lỗi mà tự dấn thân mình vào việc bày trò vô tri làm cho em vui.

Đặt cuốn sách dày xuống. Seungmin ngước lên nhìn em đang tủi thân mà thơ thẩn nhìn trời ngắm mây mặc cho tên ngốc nào đó vẫn đang bày trò.

- Hey.

-...

Nghe tiếng gọi, em quay sang nhìn kẻ vừa lên tiếng. Hắn ta giấu khuôn mặt đáng ghét của hắn đằng sau cuốn sách dày cũng đáng ghét không kém phần. Cầm cuốn sách bằng hai tay, Seungmin bày ra dáng vẻ ngốc nghếch cố chọc cười em.

Tên Cún ngốc từ từ lú mặt mình ra khỏi quyển sách rồi nhanh chóng le lưỡi ra rồi lại rút vào thật nhanh chóng vì hắn ta không muốn trông mình bị ngốc và vô tri đến vậy. Làm trò xong hắn lại giấu gương mặt đáng ghét đó vào quyển sách rồi lại hé ra nhìn xem phản ứng của em thế nào. Nhưng vô nghĩa thôi.. Bà đây giận ngươi rồi ngốc à.

- ...

Trông bộ dạng vẫn còn giận dỗi don't care của em làm Seungmin lại không nhịn được mà giấu mặt ra sau quyển sách rồi phì cười. Cười cái đếch cún gì chứ! Tôi giận dỗi làm ông vui đến thế à! Kim Seungmin!

Cách này không được thì ta bày cách khác. Quý ngài Cún Seungmin lại bày trò.

- __, có này tui muốn cho bà xem nè!

- Gì?

Em quay sang nhìn Seungmin, thấy tên ngốc anh ta lại lật lật quyển sách ra ngay một trang nào đó rồi chỉ vào cái hình có một con sóc nâu nằm ở trang kế bên. Seungmin định nói gì đó nhưng đã bị em cọc cằn chen ngang.

- Ha. Rồi biết định nói gì rồi. Ý muốn nói tui dễ thương như con sóc này chứ gì, biết dễ thương rồi, không mượn anh phải khen, Kim Seungmin!

- ... *cười*

Tên Cún ngốc Kim Seungmin chết tiệt này lại dở cái giọng cười gợi đòn ấy ra. Thật tình là muốn gì đây hả. Có phải muốn kiếm chuyện, muốn khịa hay muốn bị ăn đấm không?

- Ai nói vậy? Ý tui là mỗi buổi sáng bà đều ngủ nướng thật lâu cho đến tận trưa rồi cuộn mình thật chặt trong cái chăn lông của bà nhìn bà..y như con sóc này ấy!

Dứt câu, Seungmin lại một tay ôm bụng rồi cười phá lên như được mùa.

- Cười chết mất!

Hắn lại như được thêm màn cười bonus khi trông thấy bộ mặt giận điên máu của em, hai hàng lông mày nhíu sát lại, ánh mắt khinh bỉ tỏ vẻ xem sét trò đùa mà em cho rằng không-có-tí-gì-là-vui của Kim Seungmin.

Tức nước là sẽ vỡ bờ. Cơn giận dỗi của em lên đến đỉnh điểm dạt dào khi em trông thấy đĩa bánh Brownie nhỏ được bạn chíp bông tặng cho đến giờ vẫn chưa bị chiếc thìa nào rớ vào. Dở chiếc lồng kính đậy trên đĩa bánh, em dùng tay mình phết lấy ít kem trên một miếng bánh nhỏ, trét lên mặt tên cún ngốc Seungmin rồi đứng đó nhìn mà cười hả hê trước sự ngơ ngác của ai đó.

- ... Được lắm __!

- Éeee không được nhaaaa!

Nhận thức được nguy hiểm đang đến gần, sát khí tỏ ra ngút ngàn trên người bạn cún. Em từ từ đứng dậy rồi lùi ra khỏi ghế ngồi, lùi ra xa khỏi Seungmin, người đang chuẩn bị thật nhiều bánh cầm trên tay và chạy vụt đến bên em rồi trét số kem đó lên gương mặt. Vì vùng vẫy chốc lát nên số kem đó vương lên cả mái tóc của em.

- Hơ. Seungmin! Anh quá đáng thật đó!

- Là ai bày trò trước?

- Ai biểu anh bơ em mà cắm đầu vào đọc sách?

- Là ai đã hứa sẽ giữ yên lặng cho tui đọc sách? Ai?

- ...

- Cứng họng rồi nhỉ?

- Ê đừng có lại đâyyyy!!

- Đứng lại đó __ ___!

- Đừnggggggg! Seungmin! Đừnggg màaa!

...

Thế là sau đó, trong buổi chiều tàn muộn, buổi tiệc trà yên bình đã hoàn toàn bị phá bĩnh bởi sự vô tri và giận dỗi của ai đó kéo theo sự giỡn nhây không hồi kết của ai đó nữa làm cho cả khung trời chiều yên ắng trong sân sau nhà thay thế bằng tiếng cười đùa hả hê. Và bonus là hai tiếng giặt đồ trong nhà tắm.

- Sao chà hoài mà không ra vậy nèe!

- Tại ai?

- Biết rồi... Xin lỗi, được chưa?

"Xin lỗi cả cậu nữa nhé, Felix;)"

༘˚⋆𐙚。⋆𖦹. ౨ৎ ೃ˚
Felix.

Lăn qua lộn lại trong chăn êm nệm ấm đã được mười tiếng trôi qua, em cũng đã tỉnh hẳn.

Thực chất em vẫn sẽ lăn đùng ra ngủ được dẫu có là mười ba hay mười bốn tiếng nữa trôi qua. Nhưng chỉ nếu như không có anh chàng đẹp trai tinh ý nào đó dậy sớm mà cố tình kéo rèm cửa thay vì cố đánh thức em.

Ánh nắng nhàn nhạt xuyên qua khung cửa kính, rọi qua cả lớp màn đã được kéo bớt sang một nửa phản lên gương mặt dù tỉnh ngủ nhưng lại không mấy hài lòng của em. Nhưng nếu nắng không rọi từng tia chói chang lên nệm, lên mặt em thì chắc em ngủ tới khi mặt trời lặn thật.

Nhân tiện, bây giờ là 11 giờ trưa rồi... Chắc không được tính là buổi sáng đâu nhỉ.

Trưa trời trưa trật luôn rồi. Cũng may cho em nay là chủ nhật, không phải đi làm, lại còn được ở nhà với bạn trai. Mà công nhận em ngủ lố thật. Felix đã dậy từ trước cả lúc gà gáy còn em thì may mắn dậy được trước khi ngắm được thêm một cảnh bình minh nữa. Em với Felix đúng là hai thái cực ngược nhau mà, người thì chỉ mới bảy giờ tối đã có thể đi ngủ, kẻ thì nằm sắp tới lúc gà gáy vẫn không chợp mắt được.

Bước chân em vẫn vô thức chậm rãi bước xuống cầu thang.

"Không hiểu sao tụi mình lại quen nhau được tới bây giờ-"

Ây ây, phun nước bọt, nói bậy, nói bậy-

"!!"

- Ây da!

Chân đi theo ý của chân, đầu nghĩ theo ý của đầu. Mải mê suy nghĩ mấy chuyện vặt vãnh em không để ý mà đập đầu vào dáng người cao lớn đang đứng trước em, nói đúng hơn là người này đứng chặn đường. Mơ hồ trong cơn đau nhìn lên thì thấy quả đầu vàng. Chổi lông gà-

- Felix!

Vài phút trước khi em đi xuống lầu, Felix đang đứng ngay dưới chân cầu thang, mải mê suy nghĩ, tay vẫn lướt trên điện thoại tìm công thức nấu ăn. Felix đang suy nghĩ đến việc nên nấu món gì vào bữa trưa (hay bữa sáng?) cho em.

"Không biết __ em ấy muốn ăn gì nhỉ?"

Bất ngờ cắt ngang dòng suy nghĩ của Felix đang đứng trước mặt. Nghe giọng em la lên tên anh, Felix quay phắt sang. Cảm xúc lo lắng dần hiện lên trên gương mặt điển trai khi anh nhận ra em bị (ai làm) đau rồi.

- __! Em dậy rồi- E hèm. Ý anh là.. Em bị sao thế?

- Felix, sao anh đứng ngay chân cầu thang vậy? Em mới đập đầu vào lưng anh. Anh không cảm thấy đau hay cảm nhận được gì luôn hả?

- Anh không để ý. Là lỗi của anh. Anh xin lỗi, lại đây để anh xem.

- Em không sao-

Nói rồi Felix dứt lời, không để em kịp nói gì thêm, cậu chàng tận tình tận ý muốn xem vết thương (nếu có) để còn biết đường mà chăm sóc, anh kéo tay em xuống khi nó vẫn còn đặt trên trán, anh nhẹ nhìn chung quanh vầng trán em thì cũng thấy không có gì là nặng cả, chắc chỉ là cảm giác đau nhất thời của em thôi.

- Không sao rồi. Em ráng chịu đau một tí là sẽ hết thôi. Cho anh xin lỗi nhé.

- Không sao đâu mà. Em cực kì ổn luôn-

"Ục ục ục..."

Phải rồi, ngủ từ sáng đến tận trưa ngả nắng gắt em đã bỏ gì vào bụng đâu nên bây giờ nó chắc muốn ăn lắm thành ra nó đang biểu tình đó.

Nghe thấy tiếng sôi ùng ục kêu đói của bụng em làm vẻ mặt lo lắng căng thẳng của Felix biến mất mà thay vào đó là cái che miệng phì cười duyên dáng của anh.

- Em đói rồi. Để anh đi làm bữa sáng cho em nha?

- Trời ơi yêu anh quáaa!

- Trong lúc đợi anh chuẩn bị bữa sáng thì em đi đánh răng rửa mặt đi nhé!

- Aye, aye sir!

Felix thành công tránh mặt em trong chốc lát.. Vì anh cần thêm thời gian cho đến khi hai má và mang tai của anh bớt đỏ bừng bừng lại. Felix vẫn vậy, vẫn nhạy cảm như vậy với em, với riêng em thôi. Mỗi lần tai anh nghe được em nói những gì liên quan đến chữ "yêu" thôi là Felix cứ không thể giấu được niềm vui trong lòng mà làm cho mang tai rồi hai bờ má nơi phủ những dải sao rơi chuyển sang màu đỏ hồng.

Màu đỏ nhẹ pha chút ánh hồng nhạt hay được rải lên mang tai và bờ má trên gương mặt khôi ngô ấy vừa thể hiện cho sự đáp lời tình cảm ít nói nhưng sâu rộng anh dành cho em, vừa nói lên sự ngây thơ đâu đó trong con người Felix khi rơi vào lưới tình với em.

Chất giọng của anh cũng phần nào thể hiện với em về thứ tình cảm ấy. Chất giọng của Felix vốn là chất giọng trầm nên ai nhìn vào cũng thấy dáng vẻ Felix trông như một thiên thần mang theo chất giọng của ác quỷ vậy. Phần ác quỷ đại diện cho chất giọng trầm khàn, nam tính ấy, còn thiên thần là thứ tượng trưng cho tính cách của anh. Phải. Anh như là thiên thần vậy. Không. Anh đích thực là một thiên thần giáng trần. Những lúc anh ân cần, quan tâm chăm sóc cho em, luôn để tâm đến an nguy của em lúc nào cũng làm em cảm thấy an ủi, ấm lòng.

Giống như vừa nãy, chỉ là lỗi do em, hoàn toàn tại em bất cẩn nên mới va người vào anh nhưng anh lại luôn nhận là lỗi của mình, lại còn cẩn thận mà muốn em cho anh xem vết thương để tiện chăm sóc nữa chứ. Làm gì có vết thương nào đâu, chính anh cũng biết rõ mà. Va nhẹ như vậy có gì mà bị thương hay chảy máu chứ.. Vậy mà anh vẫn ân cần dẫn em ngồi xuống ghế rồi cẩn thận vén lên từng ngọn tóc mai vương xuống gương mặt em mà xem xét vùng quanh trán.

Có được người đàn ông tốt như vậy ở bên cạnh chăm lo cho mình, em đúng là đã tu luyện đạo hạnh ngàn năm trên núi mấy kiếp mới được may mắn mà có được anh người yêu tận tình tận ý với bản thân mình như vậy mà.

Dừng lại những suy nghĩ ngay khi em đã xong việc vệ sinh cá nhân. Lẻn đi về phía mùi hương ngọt nhẹ dẫn bước chân em về nơi căn bếp nhỏ mà Felix đang tất bật chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn. Đúng là Felix nam công gia chánh. Xứng đáng làm chồng em một vạn lần.

+1000 điểm.

Nghe tiếng bước chân khác vang lên trong bếp, Felix quay sang đã thấy em đứng bên cạnh anh mà tủm tỉm cười, dường như có điều gì đó vui vẻ trong suy nghĩ đang vụt qua đầu em. Nhẹ nở một nụ cười trấn an với cái đau vẫn còn vương lại trên trán. Felix khẽ đưa tay lên chạm nhẹ vào ví trí đã bị va vào trước đó nơi trán nhỏ để an ủi rồi nhẹ nhàng vươn ngón tay lấy ra những ngọn tóc mai còn ẩm nước nằm lất phất trên trán em. Anh còn không quên trao thêm cho em cái xoa đầu dịu dàng trong lúc đôi môi đỏ vẫn nở nụ cười duyên dáng nhưng vẫn hiên ngang đốn gục tim em hàng ngàn lần.

- Em thấy hết đau rồi chứ?

- Nhờ ơn của Pi lít xừ!

Nụ cười xinh đẹp vẫn giữ nguyên trên đôi môi anh như thể anh đã không ngừng mỉm cười từ lúc em thức dậy cho đến giờ. Felix cười đẹp lắm, xinh như hoa, rạng rỡ như mặt trời vậy. Phải rồi, Felix là mặt trời nhỏ trong lòng em mà.

Trong lúc Felix đang loay hoay nấu bếp, em vẫn đứng cạnh anh quan sát cách anh nấu nướng, ngắm nhìn vẻ đẹp khi lao động của anh rồi trò chuyện trên trời dưới đất với anh. Em vẫn luyên thuyên những câu chuyện của mình cho Felix nghe đến khi anh quay sang hỏi tội em.

- Công nhận em ngủ cừ thật đó, __!

- Đúng rồi đó-... H-hả?

- Anh không ở nhà thì em lại ngủ đến trưa rồi bỏ bữa sáng nữa đúng không?

- ... Tại em lười nấu..

- Hầy..

Thở dài một tiếng trước câu trả lời như đã được đoán trước của em. Felix nhìn em với nét cười trừ có chút lo lắng trên khuôn mặt.

- __ nè, em biết bỏ bữa sáng là điều tuyệt đối không nên làm mà.

- .. Tại-

- Anh không khuyên em bỏ bữa trưa thay vì bữa sáng đâu đó-

"Ục ục ục"

- Hì hì. Nói chuyện mải mê với anh mà em quên mất mình đang đói luôn ~

- Gửi lời anh tới bụng của em là anh sắp nấu xong rồi, mời chủ của nó ra bàn ngồi đợi là được.

- Ay ay sir!

Biết

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net