5.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bệnh viện mà Lâm phu nhân tĩnh dưỡng là bệnh viện tư nhân rất nổi tiếng ở thành phố S, cho nên tiền viện phí của phòng bệnh riêng mỗi ngày so với khách sạn năm sao đắt hơn rất nhiều.

Lâm Duẫn Nhi khi còn bé có đi theo Lâm phu nhân tham gia một số hoạt động từ thiện, sau khi lớn lên cô cũng đi xe vận chuyển đồ vật đi qua vùng núi xa xôi. Cô biết cuộc sống của mình sung sướng hơn rất nhiều người, cho nên cô thường đi làm chút việc từ thiện. Nhưng là cô lại chưa từng nghĩ tới, có một ngày tiền mẹ mình nằm viện cũng khiến cho cô cảm thấy đắt, nếu như không phải vì Ngô Thế Huân ...

"Thế nào?" anh nghi hoặc nhìn về phía cô đang đứng thất thần ở cửa bệnh viện khiến cô bừng tỉnh.

"Không có việc gì." Lâm Duẫn Nhi lấy lại tinh thần, từ đáy lòng nhìn về phía Ngô Thế Huân nói một câu, "Cảm ơn anh."

"À? Không cần khách sáo."Thế Huân có chút không có kịp phản ứng, hắn không rõ Duẫn Nhi đến cùng là vì cái gì mà bỗng nhiên nói lời cảm ơn với hắn.

"Cái này cho anh." cô đem cây nha đam trong tay đưa cho Ngô Thế Huân .

Thế Huân không chút nghĩ ngợi đưa tay nhận lấy.

"Tý nữa anh đưa cái này cho mẹ tôi, rồi nói là tôi giúp anh chọn đi." cô nói.

"Cảm ơn..." Ngô Thế Huân không có ngốc, làm sao không hiểu dụng ý của Lâm Duẫn Nhi, cô là đang giúp mình tranh thủ giành thiện cảm của Lâm phu nhân đây mà. Thế nhưng tại sao cô ấy lại muốn làm như vậy, cô hi vọng mình với người nhà cô ấy có quan hệ tốt hơn sao? Nghĩ tới đây, nội tâm Ngô Thế Huân có chút thấp thỏm, lại có chút kích động.

"Không khách sáo." Mắt Lâm Duẫn Nhi hơi cong cong, khi cô cười lên trông đẹp cực kỳ.

anh cảm giác nét mặt của mình sắp không kiềm chế được, hắn vội cúi đầu nhìn về phía chậu hoa trong tay, lưng đầy cứng ngắc.

Lâm Duẫn Nhi trừng mắt nhìn kinh ngạc một hồi, cô không rõ bầu không khí vừa nãy rất tốt tại sao lại biến thành lúng túng thế này. Cô cười xấu hổ nói: "Chúng ta hãy lên đi."

"Được." Biểu cảm Ngô Thế Huân bình thản sau lưng Lâm Duẫn Nhi, nhưng trong nội tâm lại đem mình mắng gần chết.

Ngô Thế Huân ngươi là cái đồ ngu ngốc, vừa rồi làm động tác như vậy, không phải cố ý để Lâm Duẫn Nhi khó coi sao? Lâm Duẫn Nhi cười với ngươi sao lại không dám nhìn? Người cưới cô ấy về không phải hy vọng cô sẽ ở bên cạnh ngươi sao?

"Đi thôi." Ngô Thế Huân đang rất hối hận thì cũng rất nhanh hai người đã đến cửa phòng bệnh của mẹ vợ, Lâm Duẫn Nhi nhắc nhở Ngô Thế Huân một chút, mới đưa tay gõ cửa.

Lúc thấy con gái mình cùng Ngô Thế Huân bước vào, biểu cảm đầu tiên là vui mừng sau đó có chút phức tạp: "Các con tại sao lại tới?"

"Con đến thăm mẹ." Lâm Duẫn Nhi trả lời.

"Mẹ con mắc bệnh cũ, không có việc gì." Cha cô nói.

"Con biết, cha, con đi vào trước xem mẹ." Lâm Duẫn Nhi nhìn phụ thân cười, liền vượt qua cha Trầm đi vào phòng bệnh, để lại không gian cho hai nam nhân còn lại.

"Khụ...Anh vào trước đi." Cha cô ho khan một tiếng, dẫn đầu phá vỡ không gian trầm mặc.

"Cảm ơn... cha." Ngô Thế Huân vẫn nhớ lời khuyên của Lâm Duẫn Nhi, trên đường đi cũng có chuẩn bị, lúc này nhìn thấy bố vợ, ngược lại không chút khó xử liền gọi.

Mặc dù có chút ngoài ý muốn, ông nhìn thấy vẻ mặt thành thật của Ngô Thế Huân , cuối cùng nhẹ gật đầu xem như đã đáp ứng. Hai người một trước một sau đi đến, mới tới cửa thì cuộc trò chuyện của hai mẹ con trong phòng.

"Tịch Nhan, Ngô Thế Huân tới." cha cô lên tiếng nhắc nhở vợ mình.

Mẹ cô nghe được giọng nói của chồng mình, bà ngẩng đầu, biểu cảm có chút phức tạp nhìn về phía người con rể này đang cầm một chậu cây nha đam, đối với người đã cướp đi con gái mình, bà rất hận. Bà hận thân thể mình liên lụy tới chồng và con gái, cũng cho Ngô Thế Huân một cơ hội. Bà biết thật ra anh ta không có làm gì sai, nhưng bà không có thích hắn.

Bà có xác minh tiêu chuẩn đối với con rể tương lai của mình, hi vọng đối phương không nhất định phải là người giàu có, nhưng bà hi vọng người này có học thức, nho nhã, hắn cùng con gái mình có điểm giống nhau, có nói cũng không hết, có thể cùng nhau tìm hiểu, yêu thương lẫn nhau...

Nhưng Ngô Thế Huân , trước khi 18 tuổi chỉ học qua tiểu học, từ nhỏ lớn lên ở cô nhi viện, dựa vào nhặt ve chai mà sống, mặc dù hiện tại hắn rất thành công, nhưng hoàn cảnh lớn lên khác biệt quá nhiều, cho nên hắn với con gái mình không giống nhau ở điểm nào.

"Đây là Lâm Duẫn Nhi giúp con chọn, cô ấy nói..." Thế Huân nhìn thoáng qua Duẫn Nhi, mới tiếp tục nói, "Cô ấy nói mẹ rất thích thực vật."

Lâm phu nhân có chút kinh ngạc nhìn con gái mình, thấy Lâm Duẫn Nhi hướng bà gật đầu mỉm cười, lúc này mới quay đầu, bình thản xa cách nói: "Phí tâm, cám ơn anh đã đến thăm tôi."

Ngô Thế Huân lúc đi vào thấy trong phòng trồng rất nhiều thực vật, tất cả đều được để trên bệ cửa sổ. Cho nên hắn thuận miệng nói ra: "Vậy con đem cây nha đam để trên bệ cửa sổ."

"Ừm." Lâm phu nhân khẽ gật đầu.

Anh có chút không được tự nhiên đi về phía bệ cửa sổ, ở trong phòng này hắn thật ra chỉ là người ngoài. Hắn biết ba mẹ vợ không thích chính mình. Đương nhiên, hắn dùng phương pháp hèn hạ để buộc con gái họ gả cho mình, Lâm gia chán ghét mình cũng là đúng.

Cô nhìn bóng lưng cứng ngắc của Ngô Thế Huân , lại quay sang nhìn gương mặt lạnh lùng của mẹ, cô muốn dựa vào một chậu cây có thể thay đổi thiện cảm của mẫu thân nhà mình đối với Ngô Thế Huân , nhưng hình như cũng hơi khó thật. Cô cầm rổ hoa quả không biết ai đưa trên bàn, nói với anh : "Ngô Thế Huân , anh có thể giúp em rửa mấy quả này được không?

"Được." Ngô Thế Huân mang theo rổ hoa quả ra khỏi phòng bệnh.

Cho đến khi nghe được tiếng gõ cửa, mẹ cô mới có chút cao hứng hỏi: "Làm sao mà cậu ta cũng tới đây vậy."

"Mẹ, hiện tại anh ta là chồng con, mẹ ngã bệnh, anh ấy sao có thể không tới được." Lâm Duẫn Nhi nói.

"Thế nhưng nó buộc con phải gả cho nó, con cũng không có thích hắn. Con có biết đêm qua... Mẹ lo lắng lắm không?" Lúc bà nói câu này có chút kích động, đến mức ba người trong phòng đều nghe thấy, Thế Huân vì quên cầm đĩa đựng trái cây mà anh lại trở về một lần nữa.

Phòng bệnh mà Lâm phu nhân ở là một buồng, mà Thế Huân lúc đi ra chỉ đóng cửa phòng ngoài, cửa phòng còn lại không có đóng, cho nên vừa rồi lời nói rõ ràng của bà hắn đều nghe được.

"Mẹ, con rất khỏe, đừng lo lắng." cô ra sức khuyên nhủ.

"Mẹ có thể không lo lắng được sao?" bà kích động nói, "Tại sao con phải gả cho hắn chứ, hắn có thể ra bất kì điều kiện gì, chúng ta có thể đem hết cổ phần của Lâm thị cho hắn, hắn vì cái gì mà hết lần này tới lần khác muốn cưới con."

"Tịch Nhan, em đừng kích động như vậy." cha cô khuyên nhủ.

"Còn anh nữa, sao anh có thể đồng ý cho Lâm Duẫn Nhi gả cho hắn chứ, có phải không nỡ bỏ tập đoàn Lâm thị của mình." bà bởi vì sự tình này, mấy ngày nay không cho chồng mình sắc mặt tốt.

"Mẹ, mẹ đừng kích động." cô cũng ở một bên khuyên nhủ.

"Thật ra mẹ biết." Lâm phu nhân dừng phát tiết lại, nhưng trong lòng cũng rất rõ ràng, "Các người kỳ thật cũng là vì tôi, đều là vì cái bệnh này của tôi, đều là tôi làm liên lụy các người."

"Tịch Nhan..." Cha cô ôm vợ mình vào lòng, nhẹ giọng an ủi.

"Mẹ, mẹ đừng nói như vậy, mẹ có biết mẹ đối với con và cha quan trọng như thế nào sao?" Duẫn Nhi lôi kéo tay mẹ, nói từng câu từng chữ, "Thật ra con rất cảm ơn Ngô Thế Huân , nếu như không có anh ấy, nhà chúng ta còn không biết phải ra sao nữa, bây giờ mẹ với ba đều tốt, con đã yên tâm lắm rồi."

"Thế nhưng con.." Làm cha mẹ thì không bao giờ muốn con cái mình chịu khổ cả.

"Ngô Thế Huân đối xử với con rất tốt." Lâm Duẫn Nhi nhìn mẹ mình, tha thiết nói, "Chúng con đã kết hôn rồi. Cho nên, mẹ, mẹ có thể thử tiếp nhận hắn được không?"

"Tiểu Nhi, là cha mẹ có lỗi với con." Giọng nói của bà mang theo sự nức nở, kích thích khiến Ngô Thế Huân nghe không vào, hắn mang theo tâm trạng phức tạp đi đến chỗ y tá mượn đĩa đựng trái cây, đến mức gần như là chết lặng đi rửa hoa quả.

Sau mười phút, khi anh bưng chỗ hoa quả đã được rửa sạch trở về, thái độ của mẹ Lâm đối với anh quả nhiên đã tốt hơn rất nhiều.

Trước khi đi, cha cô gọi Ngô Thế Huân qua một bên, nghiêm túc nói: "Ngô Thế Huân , Tiểu Nhi là kiêu ngạo cả đời của tôi, tôi hi vọng anh sẽ đối xử thật tốt với con bé."

"Con hiểu rồi." Ngô Thế Huân bảo đảm nói.

"Tôi biết trong lòng anh đã có cô gái khác, anh có thể không yêu Tiểu Nhi, nhưng.. đừng bắt con tôi làm thế thân, con bé chịu không được." Lúc cha cô nói câu này, ánh mắt của ông làm cho người ta có chút sợ hãi.

"Con không có." Ngô Thế Huân có chút kích động phủ định nói.

Lúc rời khỏi bệnh viện, Lâm Duẫn Nhi có chút tò mò hỏi: "Vừa rồi cha tôi nói với anh việc gì vậy?"

"Chỉ tuỳ tiện trò chuyện vài câu thôi." Ngô Thế Huân trả lời.

"Ồ... Cha mẹ tôi rất thương tôi, cho nên đối với anh liền có chút nghiêm ngặt... Hi vọng anh bỏ qua cho." Duẫn Nhi thử giải thích.

"Anh hiểu." Anh biết, ở giữa anh và em, mặc kệ anh có cố gắng thế nào, dù là hiện tại anh đứng bên cạnh em, cuối cùng chúng ta vẫn cách biệt hai thế giới khác nhau.

Nhưng dù cho như thế, liền coi như chúng ta có nhiều cái khác biệt đi, dù có một tia cơ hội, anh vẫn muốn có được em, muốn cưới em về nhà, dù trong mắt người khác, anh là cưỡng ép em.

Lâm Duẫn Nhi còn muốn nói, nhưng biểu cảm của Ngô Thế Huân quá mức nghiêm trọng, khiến cô cuối cùng không nói được gì. Thời điểm xe trở lại biệt thự, Sơ Ngũ đang ở trong sân chơi đùa, chú nghe được tiếng động cơ quen thuộc, Sơ Ngũ lập tức kích động từ trên bãi cỏ chạy tới phía xe, sau đó bám lấy cửa xe kêu không ngừng

Ngô Thế Huân xuống xe, biểu cảm bất đắc dĩ đón lấy Sơ Ngũ.

"Tiên sinh, phu nhân, các người đã trở về." dì Trương vội vàng tới đem Sơ Ngũ qua một bên, bà đã sớm được tiên sinh thông báo, phu nhân có chút sợ chó.

"Lý Thanh Viễn vẫn chưa qua đón nó sao?" cô thuận miệng hỏi một câu.

"..." Ngô Thế Huân không biết nên nói như thế nào, sau đó mặt không đổi sắc nói, "Hắn không cần nữa."

"Không cần sao, việc nuôi thú cưng này, sao có thể tùy tiện nói không cần là không cần chứ, thật không biết chịu trách nhiệm." Duẫn Nhi có chút tức giận cau mày nói.

"Không sai." Thế Huân gật đầu phụ họa nói.

Sơ Ngũ cái gì đều nghe không hiểu thân mật lè lưỡi với Ngô Thế Huân , Trương tẩu ở bên cạnh mơ hồ nghĩ, chú chó này sao lại thành của Lý tiên sinh rồi?

"Trương tẩu, bà để Sơ Ngũ xuống, rồi đi chuẩn bị cơm trưa đi." Ngô Thế Huân nhìn thoáng qua Trương tẩu.

"Được." Trương tẩu thông minh đi về phía phòng bếp, dù sao bất kể ra sao, bà làm bảo mẫu, không nên để ý mấy chuyện này.

"Nó tên là gì thế?" Đã về sau muốn để ở nhà nuôi, Lâm Duẫn Nhi cảm thấy mình cần phải biết về chú một chút.

"Sơ Ngũ." Ngô Thế Huân giới thiệu nói.

"Sơ Ngũ? Một cái tên rất đặc biệt, cũng rất đáng yêu." Duẫn Nhi cẩn thận sờ lên đầu Sơ Ngũ, con mắt tròn căng của chú nhìn ba ba một chút rồi lại nhìn mụ mụ một chút, cuối cùng liếm lấy mu bàn tay của cô.

"A...!" cô ngạc nhiên kêu lên một tiếng.

"Thế nào?" Ngô Thế Huân khẩn trương nắm lấy tay Lâm Duẫn Nhi xem xét.

"Không có việc gì, chỉ giật mình chút thôi." Lâm Duẫn Nhi cúi đầu nhìn thì thấy hai người đang nắm tay nhau.

Ánh mắt Thế Huân tối sầm lại, hắn buông bàn tay cô ra, nói thật nhỏ một câu: "Thật xin lỗi."

"Không có việc gì, Sơ Ngũ xem ra rất thích tôi." cô có ý đồ muốn hoá giải sự xấu hổ này.

"Ừm." Ngô Thế Huân chỉ có thể rầu rĩ gật đầu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC