Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phượng: chắc tao tàn hình rồi
Thanh: ờ đúng
Toàn: rồi xong
Hậu: thật can đảm anh em ghi ơn cậu
Phượng: tối sofa gooo
Thanh: giỡn mà
Phượng: không có giỡn gì hết trơn tối sofa
Hải: đã vậy rồi còn gì
Hải Con: sướng nhất cậu Thanh nhá
Thanh: mấy cậu không biết bao che cho bạn hả
Hải: không cậu
Thanh: sao cậu ác thế
Dũng 4: chưa quăng mày vào thùng rác mà may đó
Trọng: đúng đúng
Toàn: thật cái trường gì mà không có giáo viên vào dạy
Dũng 4: nhờ ơn chồng mày đó
Phượng: chứ không phải nhờ chồng cậu hả
Toàn: nó mua trường hay sao mà nói nó z
Trọng: đúng đó cậu
Toàn: ôi vãi

đang nói chuyện vui thì có một cô gái thuộc dạng DẸO CHẢY NƯỚC bước vào lớp mà lên tiếng kêu tên của Ngọc Hải
"Anh Hải"
Hải: Ngọc Thi ?
Ngọc Thi chính là một đứa em được ba mẹ cậu nhận nuôi, cô ta thì có tình cảm trên mức anh em với Anh nhưng ngược lại anh không coi cô ta ra gì, hôm đầu tiên cô ta bước vào nhà thì anh đã không có thiện cảm với cô ta bởi anh đã cho người đi theo dõi cô ta rằng cô ta không phải đứa mồ côi mà là chính là con gái của nhà Lê Thị, anh thì đã cố giải thích với ba mẹ nhưng ba mẹ không tin, nhưng được mấy tháng thì ba mẹ dần dần thấy Ngọc Thi này khác lạ liền bèn cho người theo dõi thì biết rằng đúng như lời của con trai mình, sau khi bị phát hiện cô ta đã bị tống cổ ra Mỹ và không nhận cô ta là con nữa, nhưng chỉ được 2 năm ả ta liền mặt dày mà quay lại
N.Thi: anh không nhớ em sao ?
Hải: sao phải nhớ ?
Toàn: ai đấy ?
Hải: EM GÁI HỤT !
Anh nhấn mạnh từ "em gái hụt" làm cho cô ta quê ra mặt còn mấy anh sau khi nghe thì mở miệng ra cười cô ta
N.Thi: em là em gái của anh Hải
Hải: ai nói ?
cô ta cứng miệng mà lên tiếng nhõng nhẽo
N.Thi: hứ dù gì em cũng là em gái anh thôi /dẹo/
Toàn: trời đất má ơi
Phượng: nổi da gà
Hải Con: có thể nào nói giọng bình thường được không z má
Trọng: gớm quá tr đất
N.Thi: mấy người...
Toàn: không ngờ Hải có đứa em dẹo thấy gớm
Hải: nó có phải em anh đâu
Toàn: thì tui nói z đó
N.Thi: cậu là ai mà nói anh Hải như vậy ?
Toàn: nói cho nhỏ nghe đi kìa
Hải: là bạn thôi
Phượng: ối dồi ôi cậu Hải muốn chết rồi
Thanh: gan quá trời rồi
Hậu: rồi xong đời Hải roài
còn cậu nghe câu "là bạn thôi" mà xám xịt cả mặt còn bên anh thì cười phì mà ôm cậu vào lòng
N.Thi: bạn thì mà ôm nhau như thế ?
Hải: đúng là bạn nhưng mà là BẠN ĐỜI
N.Thi: gì cơ chứ ?
Toàn: õmg luôn
Hải: sao không thích hả ?
Toàn: có chứ sao không
Hải: thích mà còn ngại /hôn trán cậu/
Hải: thấy rồi chứ ? nên là né xa tôi có thể còn không thì chết lúc nào không hay
N.Thi: anh...hãy đợi đó

Nói xong dứt câu cô ta liền chạy ra khỏi lớp còn bên mấy anh thì lên giọng chọc anh và cậu
Phượng: bạn đời đồ
Trọng: ghê quá trời
Dũng 4: kì quá ngại rồi kìa
Toàn: tối đi ăn đi ?
Hải Con: mày bao hả
Toàn: chứ còn ai nữa
Mấy anh: oke chốt 7 giờ tối
Toàn: z luôn hã mấy má

____________________________________
Hết roàii, nhớ ủng hộ truyện cko meii nkaaaa 😘😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#0309