Chương 2 : 𝓒𝓸𝓸𝓀𝒾𝓃𝑔

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từng bước đi của anh đều bị những ánh mắt lạnh tanh nhìn theo. Điều đó khiến vai anh run bần bật lên. Vào một căn phòng uy nga, ánh đèn vàng chiếu rọi cả một không gian. Chi tiết trên những bức tường được điêu khắc theo kiểu hoàng tộc thời cổ đại. Nhưng Tee hầu như không hay biết Đế Vương cũng đang nhìn theo từng biểu cảm, cách đi đứng của anh. Đang chìm đắm trong những thứ xa hoa ấy. Đôi mắt sắc bén của Đế Vương nhìn về phía Tee, khiến anh có phần lạnh gáy. Nhìn sang người đàn ông đang ngồi trên chiếc ghế hoàng gia mạ vàng lấp lánh ấy. Dáng ông cao to, vạm vỡ ra dáng của một người đứng đầu của một bộ tộc.

"Chào con !"-Giọng nói trầm ấm phát ra từ phía trên. Thanh Tuấn bống chốc giật mình.

"Dạ..dạ ! Con chào..."- Nhớ lại khi nãy thái y có nói rằng Đế Vương là cha của anh nên phải xưng thân mật như hai bố con
"Dạ con chào cha ạ !"

"Mấy năm học tập mà con quên hết hay sao trông cứ biểu cảm lạ thường mà lời nói cứ ấp úng thế ?"

"Dạ..dạ con xin lỗi cha...Do con hơi mệt với cả đi xa nhà khá lau nên có hơi quên ạ."

"Ừm không sao ! Bây giờ con ở đây để xử tội một người."- Mắt ông từ ấm áp thành băng lạnh. Đôi mắt hướng về phía một viên quan. Chẳng một nói nhưng họ cũng hiểu ông muốn gì. Nhanh chóng có một cậu con trai từ ngoài bước vào trong.

"Rhymastic ! Mau nhận lỗi với anh trai của con đi !"- Lời nói dứt khoát chứa đầy sự tức giận.

"Cha à. Rõ ràng đó không phải là anh trai của con ! Đó là loài người. Chúng có thể hại ta bất cứ lúc nào !"

Ông tức giận đứng lên. Cả cơ thể như nổi lên một cơn lửa.

"Còn cãi lời ta sao ? Còn không mau xin lỗi ! Nếu không cậu sẽ bị cấm túc một tuần"

Qui định cấm túc của chủng loài này rất khắc nghiệt. Không ăn, không được ngủ. Thay vào đó phải làm việc cực khổ. Thời gian qui định ít nhất là một tuần. Trong quãng thời gian đó như một cánh cửa địa ngục không chút thương tiếc.

Rhymastic đã trải qua cảm giác đó nên rất sợ. Tuy bản chất máu lạnh nhưng qui định này làm hắn không khỏi kinh hãi. Đành phải quì xuống trước mặt hàng vạn người để xin lỗi.

"Xin lỗi"

"Này Hoàng Tử ! Con muốn xử tội tên cứng đầu này thế nào ?"- Đế Vương nhìn về anh hỏi

"Dạ...Chắc đây là sự hiểu nhầm thôi ạ ! Không cần phải..phải phạt cậu ấy làm chi đâu ạ !"- Câu nói của anh khiến tất cả mọi người ở đó không khỏi kinh ngạc. Rhymastic cũng không ngờ anh có thể tha cho hắn. Đúng là đôi lúc lòng vị tha có thể giải quyết một vài chuyện. Đế Vương thấy thế cũng không nỡ ép anh phải ra thêm bất kì điều kiện gì.

"Thôi được ! Nếu con đã không phạt tên này thì ta không bắt buộc. Đại thần ! Ông mau cho Hoàng tử về lại phòng. Canh 5 thì ông cho cậu ta ăn một bữa thịnh soạng cùng với ta. Còn Rhymastic đưa hắn về phòng riêng. Khóa trái cửa. Để không phải đi phá phách . Rõ chưa ?"

"Dạ rõ !"

Sau đó mọi người giải tán. Anh thì được thái sư khi nãy và một Đại thần dẫn về phòng để nghỉ ngơi. Không biết cảm giác lúc này của anh thế nào ? Vui sướng vì được sống trong cảnh giàu sang hay sợ hãi cho những nguy hiểm sắp tới ?
-------
Sau canh dài nằm ngủ, anh mở đôi mắt thì có người phụ nữ cũng đã đứng tuổi, lau dọn tường. Anh ngồi dậy hỏi

"Dạ..dạ bà ơi, bà làm gì vậy ạ?"

"À..à dạ chào..chào Hoàng Tử, nôi tài đang lau bụi với cả diệt mấy con côn trùng ở đây ạ."

"Bà không cần cực thế đâu ạ. Bác cứ để mấy cái bàn tí cháu lau cho"

"Dạ..dạ không được đâu Hoàng Tử ơi. Đế Vương không cho người động tay động chân đâu. Nếu biết thế ông sẽ giết tôi mất !"-Bà sợ hãi, nắm chặt khăn lau. Đầu cứ cúi không dám nhìn mặt anh. Đúng vậy ! Hiện tại anh là một Hoàng tử việc một nô tì ngước nhìn những người trong hoàng tộc có thể xem là tội. Nói xong bà xoay mặt đi, thấy hình ảnh cụ già lủi thủi thế anh cũng không nỡ ngồi yên, liền níu kéo bằng giọng nói

"Bà ơi ! Bà đi đâu thế ạ ?"

"t...tôi đi nấu ăn cho buổi tối ạ."

"Để cháu theo bà. Chứ trong đây cháu hơi ngộp ạ."-Thấy hành động bà hơi e dè nên anh liền trấn an "Hay là...Bà xem đây là một mệnh lệnh của cháu đi. Mà bà không làm theo thì hậu quả sẽ không lường được đâu ạ :>"-Lời nói của anh tưởng là chỉ là đùa cợt nhưng với một người như bà cụ thì nó chắc nịch có thể liên quan đến mạng sống. Đành phải nghe theo và đưa anh xuống bếp.
---
Có vẻ nhà bếp cũng được bài trí sang trọng nhưng nó lại không quá uy nga như những gì anh tưởng tượng. Tuy nhiên sự ngăn nấp và sạch sẻ trong từng ngóc ngách của nó khiến anh không khỏi cảm thấy thoải mái vì đơn giản anh thích nó. Thanh Tuấn đi theo bà cụ. Quan sát từng cử chỉ nấu ăn của bà. Tuổi bà đã già nhưng tay cầm dao rất rành rọt không chút run rẫy. Từng lát hành đều đặn. Thấy hình ảnh này Tee bất giác cảm động nhớ đến người bà đã khuất cách đây hơn 4 năm. Ngày đó là ngày tuyệt vọng nhất của Nguyễn Thanh Tuấn vì đã mất đi một người mà anh yêu nhất một người luôn bên cạnh chăm sóc anh. Quay lại với thực tại, anh có vẻ chủ động nói chuyện và hỏi bà nhiều công thức nấu ăn. Nhờ đó mà khoảng cách chủ tớ giữa hai người dần biến mất.

"Bà ơi ! Cậu Rhymastic là gì trong đây vậy ạ?"- Câu hỏi này làm cho bà cụ khá ngạc nhiên chả lẽ anh không biết thật sao ?

"Rhymastic là em trai con đấy ! Con quên thật à ?"

"Dạ..dạ con...con xa nhà lâu quá nên không..không...nhớ ạ"

Bà có hơi ngạc nhiên nhưng rồi cũng không mấy quan tâm lắm. Có lẽ vị hoàng tử thật mà mọi người nghĩ đã học tập xa nhà khá lâu, nên việc quên mất một phần kí ức là chuyện thường tình nhưng Thanh Tuấn lại không thể nào nhớ đến người em trai của mình. Sự thật thì trước đây vị hoàng tử đó chẳng có thiện cảm với hắn. Do sự bướng bỉnh, cứng đầu của Rhym.

'Mà bà ơi ! Thế bây giờ cậu ta làm gì vậy ạ ?"

"Chắc hôm nay cậu ta bị cấm túc trong phòng rồi. May là không tính tuần đấy !"- Vừa nói tay bà liền cầm một bịch đỏ đậm.

"Bịch đỏ đỏ đó là gì vậy ạ ?"

"Máu gà ! Bà sắp làm món con thích đây này"

Câu nói khi nãy như tiếng sét ngang tai của Tee. Ai ác mồm ác miệng đồn anh thích máu động vật vậy ?

"M..món gì vậy ạ ?"

"Đơn giản là ăn nó như uống thôi, thêm vài miếng ớt !"- Câu nói này làm đôi chân anh run nhẹ mà muốn ngã khụy xuống. Là phải húp hết nó mà không cần chế biến à ?

"Dạ mình con món gì khác không bà ? Chứ hôm nay con khó tiêu nên không ăn được đâu ạ !"

"Khó tiêu là gì ?"- Ngôn ngữ của anh và ma cà rồng có chút khác biệt. Có lẽ ngôn từ của họ quý tộc hơn.

"Dạ là...kiểu không tiêu hóa được á bà !"

"Không tiêu hóa..không tiêu hóa. À ! Vậy cháu ăn gì ? Chứ trong bếp hôm nay không có thịt. Chỉ có máu động vật, máu người,..."- Bà cụ nói nữa chắc anh xỉu luôn tại chỗ. Ở đây là khu hiến và lưu trữ máu à ?

"Dạ..dạ mình có gạo hay tỏi gì không ạ ?"

"À ! Còn một ít gạo ở kho. Nhưng mà Ma ca rồng sao ăn tỏi được ?"

"Ờm...Dạ không ý...ý con là nước mắm !"

"Nước mắm ? Nước mắm là gì ?"- Bà cụ thấy hơi hoang mang với những gì anh đang nói. Ma cà rồng mà ăn tỏi ? Còn nước mắm là gì ?

Nhưng trong đầu anh lóe lên câu hỏi. Chả lẽ ở đây ăn uống nhợt nhạt thế sao ? Bây giờ các loại gia vị cơ bản cũng chẳng có thế thì ăn gì chung với cháo đây ? Nhìn xung quanh anh thấy có củ cải trắng. Liền suy nghĩ sẽ ướp nó với muối, hành tây phi lên sẽ thơm phức còn hành lá sẽ thái ra ăn cùng. Rắc lên những hạt tiêu cay nồng. Thì hoàn hảo. Tuy không ăn được máu gà hay máu người nhưng chắc tiết heo sẽ làm nên một món khá đặc trưng. Là Huyết ! Nhẹ nhàng bát cháo huyết nóng hổi khi trời đã vào mùa lạnh. Tuyệt vờiiii :>

Trong quá trình anh làm. Tay không ngừng đảo những miếng hành tây nhỏ trên chảo, nhẹ nhàng nhưng hòa chút điêu luyện cắt nhỏ từng miếng hành lá thành những hình trụ nhỏ. Nhưng đến công đoạn anh làm huyết. Bà cụ không khỏi kinh ngạc. Anh cho nó tự do bơi lội trong nồi nước đang sôi ùng ục, nêm nếm thêm chút gia vị có sẵn. Nồi cháo trắng cũng đã đến lúc kêu chín. Mở nấp ra, hương khỏi lan tỏa khiến mùi hương bay khắp không gian phòng.

Chút hương thơm của hành phi, hành lá, mùi cay nồng của tiêu hòa chung với huyết tạo nên một mùi hương tuyệt hảo. Anh bày ra cẩn thận và trông rất đẹp mắt. Tuy bát cháo này có hơi giản dị nhưng nó mang đậm hương vị quê hương. Anh để yên đó đến khi ngồi chung bàn với Đế Vương sẽ thưởng thức nó. Nhìn thấy chỗ huyết khi nãy còn kha khá nên bảo bà cụ mang ra cho Đế Vương thử món mới. Thật ra việc này bà có hơi e ngại vì nếu một món để Đế Vương ăn cần phải trải qua nhiều giai đoạn như khử độc khử trùng, xác nhận rõ chất lượng từ "Thị thiện thái giám",... Nhưng đây là lòng thành của một vị hoàng tử nên bà bắt buộc phải ngheo theo.
-----Dinner time------
Anh được dẫn đến phòng ăn dành cho những người có địa vị cao. Đương nhiên là Đế Vương cũng có mặt ở đó. Trong anh tâm trạng có phần nặng nề và không thoải mái. Vì hẳn là anh biết rõ từng cử chỉ của anh đều sẽ bị quan sát đến cả việc ăn uống.

Ngồi vào chiếc ghế sang trọng với nệm ngồi đỏ, thành chỗ tựa mạ bạc sáng chói. Nhưng nó chưa bằng chiếc ghế đối diện anh. Đó là ghế của Đế Vương. Đương nhiên người có chức vụ cao thế này thì sự khác biệt sẽ thể hiện trên từng chi tiết. Anh lại bắt mắt với hai con phượng hoàng trên ghế được mạ một lớp vàng lấp lánh. Ánh mắt tựa mũi dao nhìn thẳng anh. Anh chỉ biết mỉm cười rồi ngại ngùng nói

"Ch..chúc mọi người ngon miệng ạ !"

Các quan, đại thần ở đó mặt ngơ ngác nhìn anh. Vì theo tục người chúc phải là họ. Đế Vương không để ý điều đó vì ông biết vị hoàng tử đã thay đổi sau thời gian dài học tập. Ông chỉ hơi thắc mắc rồi bảo :

"Con không có gì cho bữa ăn này sao ?"

"Dạ..dạ có ạ nhưng mà con sợ Đế...cha với các quan ở đây không ăn được ạ."

Vừa nghe thấy thế Đế Vương ánh mắt liền có hơi ôn nhu nhìn con trai rồi nhẹ nhàng đáp

"Đó là lòng thành của con. Chưa thử thì sao có thể nhận xét được. Thái giám đâu ?"

"Dạ có thần !"

"Mau đem món ăn mà Hoàng tử muốn mời mọi người ra đây !"

"Dạ tuân lệnh Đế Vương"-Thái giám nhanh chóng đem bát huyết khi nãy của Tee ra. Trong lòng anh nửa vui nửa hồi hộp. Đương nhiên món này anh không làm hoa mĩ hay cao sang nên chất lượng không đảm bảo. Nếu ngài có mệnh hệ gì thì anh không yên thân yên phận đâu !

Thời khắc quyết định sinh tử đã đến ;< Bát huyết ươm màu đỏ ngã đen đặt lên chiếc bàn dài trải lớp thảm đỏ ở giữa. Thìa bạc bên cạnh được Đế Vương nhẹ nhàng cầm lên. Ngài vớt một phần của món ăn. Với sự sóng sánh làm cho món ăn khi thưởng thức sẽ vui miệng. Máu động vật thì ông đã thử mỗi ngày như được chế biến thế này là lần đầu. Từng hương vị lan tỏa khắp khuôn miệng không quá tanh. Cộng thêm sự cay của ớt khiến món ăn thêm đậm vị.

Sau khi thử thìa thứ nhất ông tấm tắc ngợi khen

"Ngon ! Ngon lắm ! Đây là lần đầu ta thử món này. Có lẽ nó sẽ được thêm vào thực đơn của món chính."- Miệng ông bất giác nở nụ cười các viên quan theo lời mời của ngài mà ăn theo.

Mặc dù anh biết bản thân không phải là Hoàng tử thật nhưng ở đây anh được chút cảm giác hạnh phúc nhưng trong tim vẫn sợ hãi cho những ngày sắp tới...
------
Chương này hơi cổ tích tí. Hong biết có ai thích ăn Huyết không nhờ ?

Mấy chap đầu nên chưa dẫn hẳn vào OTP nên đợi nha :3 💖

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net