tnhankhoa. ngày từng yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

' đủ đau, đủ hiểu để giờ ta rời tay nhau '

,

" em nói đủ chưa?"

tấn khoa không chịu được mà phải gằn giọng lên nói những lời phàn nàn của văn nhân. yêu một bạn trai nhỏ tuôit hơn khiến tấn khoa cảm thấy mệt mỏi khi lúc não cũng phải kè kè cạnh nó để dậy dỗ đủ điều. trong cãi nhau lúc nào cũng là em  phải chịu thiệt vì cậu nhóc cứng đầu này. dăm ba câu cũng chẳng là vấn đề gì, văn nhân lúc nào cũng nói về những thứ khiến em phiền lòng hết sức, đơn giản như một việc rằng em chỉ muốn được yên một chút thôi mà?

em nhìn ra cửa sổ, nhìn trời dạo này cứ mưa mãi, cầm cốc cà phê nóng mà nhâm nhi vài miếng, em biết rằng văn nhân sẽ gọi điện lại xin lỗi em,  điều khiến em đau hơn khi người yêu em sẽ luôn lấy niềm đau của em để bao biện hết cho lời cay đắng của em? tấn khoa nghĩ mình sẽ chẳng sống nổi với áp lực này, gia đình chẳng coi em ra gì, tình yêu duy nhất cho văn nhân cậu ấy chỉ cho qua. chẳng còn cách nào khiến đời này em thêm bình yêu một chút được không, đời thêm đắng thêm tỉnh. tấn khoa mải nghĩ về bài tập trong quán cà phê mà mải làm bài không để ý về ánh mắt của cậu nhóc bé hơn mình một tuổi đẫ đến đây cạnh em từ bao giờ

' văn nhân chằm chằm nhìn tấn khoa, ánh mắt cậu dành cho anh nhỏ từ xưaa đến giờ vẫn chẳng khác, tình yêu chỉ là đã mòn đi phân nửa, văn nhân tưng nói sẽ nhận hết đớn đau kia, ôm mọi đau đớn trên đời này để được ôm anh nhỏ lúc cười, giữ nguyên nụ cười si mê trên môi. em trẻ con hơn cậu nghĩ, rất nhạy cảm, chỉ vụn vặt đau thương cũng như đã đủ làm anh vỡ vụn ra rồi, văn nhân sót lắm, nhưng người tình nhỏ của trần văn nhân nói chỉ cần sự yêun bình thôi

tưởng rằng yên bình duy nhất là ở bên cậu thôi..

chỉ vì được yêu thêm một lần để cho hiều rằng đủ đớn đau sẽ tự buông, văn nhân hiểu rõ, cậu sẽ mãi là nhóc con trong mắt tấn khoa, sẽ mãi trong tâm trí hiểu rõ sẽ bảo vệ anh mãi

" văn nhân này mãi của em thì tới bao giờ? '

" đến khi nào anh nhỏ của em không cần em nữa'

cậu chỉ mong sẽ cạnh anh mãi, nhưng có lẽ ta bỏ lỡ nhau ở dòng thời gian nào rồi? văn nhân hiểu rõ em đối mặt với việc mặc cảm với bản thân, tự ti chẳng đứng vững nổi khi  một mình, vậy nên tấn khoa đừng rời xa văn nhân nhé, nó yêu em lắm đấy '

ngày hôm sau báo đưa tin về một cậu thiếu niên chắc tuổi cấp ba vì áp lực, bạo lực gia đình mà nhảy lầu tự tử..

văn nhân rơi vào tâm trạng rối bời, không hiểu tại sao bản thân lại bỏ lỡ thời gian để cạnh tấn khoa như vậy, lời xin lỗi còn chưa kịp nói mà người lại đi, văn nhân chỉ biết đến lại nơi cũ, nơi mà ngày ấy em và cậu gặp nhau. ngày ta từng yêu nhau chưa từng hao mòn.

' văn nhân như có cơn buồn ngủ kéo đến mà thiếp đi. kho tỉnh dậy, thì thấy quán có vẻ quen thuộc hơn, có một cảm giác ấm áp bên cạnh. một lần nữa khi cậu quay đầu lại thì gặp bóng dáng quen thuộc cạnh cửa sổ

lúc đấy văn nhân hiểu được việc chân trọng một người cạnh mình, kẻ đầu đường xó chợ như cậu lần đầu được cười như kẻ ngốc. "tấn khoa này, hãy để em được yêu anh như ngày ta từng yêu nhau, ngày từng yêu nha"



.

nhận cú sốc ở chap sau..


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC