𝐭𝐡𝐞 𝐩𝐫𝐢𝐧𝐜𝐞𝐬𝐬 𝐚𝐧𝐝 𝐭𝐡𝐞 𝐩𝐞𝐚 | 𝐭𝐬𝐮𝐤𝐢𝐬𝐡𝐢𝐦𝐚

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

♥*♡∞:。.。  。.。:∞♡*♥

"𝐈𝐟 𝐲𝐨𝐮'𝐫𝐞 𝐭𝐨𝐨 𝐦𝐮𝐜𝐡 𝐟𝐨𝐫 𝐡𝐢𝐦, 𝐡𝐞 𝐢𝐬 𝐧𝐨𝐭 𝐞𝐧𝐨𝐮𝐠𝐡 𝐟𝐨𝐫 𝐲𝐨𝐮."

»»————- ✧/ᐠ-.-ᐟ\ ————««

(lời tác giả: hpbd tsukishima keiiiiiii o(* ̄︶ ̄*)o)

Nếu hỏi Tsukishima truyện cổ tích cậu ghét nhất trần đời là gì, có lẽ cậu sẽ trả lời là "Công chúa và hạt đậu".

Nếu hỏi Tsukishima người cậu thích nhất trần đời là ai, chắc chắn cậu sẽ trả lời là Y/n.

Tất thảy mớ rùm beng về truyện cổ tích bắt đầu vào một ngày không mưa cũng chẳng nắng. Khi Tsukishima đang êm ấm ở với Y/n - cô bạn gái dài người ngả ngốn nằm đọc sách trên sofa nhà cậu. Quyển sách bìa pastel mộng mơ cô ấy đang cầm trên tay kia không thể quen thuộc hơn, là tuyển tập cổ tích cho trẻ em mà hôm nọ Y/n nằng nặc đòi Tsukishima mua cho vì bìa quá đẹp.

Y/n tập trung ngồi đọc được nửa tiếng rồi, ngoan như em bé ấy. Thế mà Tsukishima chưa kịp xoa đầu khen ngợi gì thì lại nghe cô ấy đặt câu hỏi:

- Kei ơi, nếu tớ là một hạt đậu bé tí xíu ấy, và cậu nằm ở 20 lớp đệm bên trên, liệu cậu có nhận ra tớ không?

- ....Tôi không phải một nàng công chúa, Y/n.

Tsukishima cứng nhắc trả lời. Đôi mắt sáng ngời của Y/n hơi trầm xuống, rồi cô ấy hỏi lại lần nữa như thể không muốn chấp nhận sự thật này.

- Vậy là cậu sẽ không nhận ra tớ sao?

- ....

Hans Christian Andersen, tôi hận ngài.

___________

Những ngày sau ấy có lẽ là chuỗi ngày Y/n dằn vặt Tsukishima. Cô ấy không giận dỗi thẳng thừng, nhưng cứ thỉnh thoảng lại lườm Tsukishima một cái, hoặc khịa khịa cái gì liên quan đến hạt đậu hoặc công chúa.

- Ôi Kei, nhìn kìa!!

Y/n bất chợt gọi tên Tsukishima khi hai người đang đi siêu thị. Cô ấy chỉ vào giàn đậu Hà Lan, rồi rất ngây thơ vô số tội thốt lên:

- Cậu nhìn xem hạt đậu kia có to không!!

- ....

Tsukishima nhịn.

Một lát sau, khi hai người đi qua cửa hàng chăn ga gối đệm, Y/n lại vui vẻ bấu lấy cánh tay đang xách túi đậu Hà Lan của Tsukishima:

- Kei ơi, cậu nghĩ mình nên mua thêm đệm không? Tầm... 20 chiếc chẳng hạn?

- ....

Tsukishima vẫn nhịn.

Đến tận khi Y/n nhờ cậu cầm hộ cái túi xách để cô ấy đi vệ sinh, cậu vẫn còn đang nhịn lắm. Thế nhưng mà sau tầm 10 phút chờ đợi thì Tsukishima bắt đầu cảm nhận được sự sai sai, và sau khi cậu mở toang cái túi xách ra thì thấy cô ấy để lại một tờ giấy note:

"Tìm tớ đi."

Tsukishima chửi thầm trong lòng 1000 từ, cảm thán vì sao mình lại thích cô nàng hâm hấp này thế không biết. Cậu lao ra khỏi trung tâm thương mại, và đập vào mắt Tsukishima đầu tiên chính là quảng trường đông đúc đến nghìn người. Tấp nập, xô bồ, người người qua lại liên tục với cường độ cao.

Tiếng còi xe, ánh đèn chớp nhoáng.

Làm thế nào mà Tsukishima tìm ra cô ấy bây giờ?

Trong lúc cậu đang cực kì chật vật thì Y/n đã chạy tới một tiệm kem để mua cây ốc quế vanilla và nhàn rỗi ngồi đợi. Ghế đá, cỏ cây, tiếng chim hót trên nhà cao gác mái. Cô ấy dường như đang hưởng thụ cuộc sống ở mức hạnh phúc nhất, miệng còn ngơ ngẩn hát líu lo lệch tông lệch nhịp.

Tsukishima sẽ bực mình lắm cho mà xem, nhưng thú thực thì Y/n chẳng để tâm mấy.

Kei của cô ấy khi giận còn đáng yêu hơn bình thường kia mà.

Y/n tủm tỉm cười khi nghĩ về anh người yêu thử ngó mình trên định vị mà cô ấy đã tắt đi, rồi hớt hải ghé qua từng tiệm bánh ngọt hai người từng đi với nhau quanh khu này. Anh chàng mỏ hỗn mê bánh kem dâu ấy kỳ thực chẳng làm gì sai cả, làm gì có ai nhận ra được hạt đậu nếu nằm trên 20 lớp đệm cơ chứ?

Chính Y/n cũng biết mình quá đáng, nhưng thay vì một cây kẹo mút ngọt ngào tiện lợi, cô ấy thà làm ly cà phê đắng chát luôn làm người ta khó ngủ cơ.

Tsukishima phải trằn trọc phải điên đầu vì cô ấy, thì mới càng nghĩ tới Y/n nhiều hơn.

Kei ơi, tớ mong cậu nghiện tớ hơn cả cà phê.

Y/n ngẩn ngơ một lúc thì bắt đầu tính xem mình nên chờ Tsukishima bao lâu trước khi cuốn gói ra về. Tầm một tiếng đi, tức là khoảng 40 phút nữa. Nếu cậu ấy cố chấp tìm kiếm mà không đầu hàng gọi cho mình, thì mình sẽ gọi cho tổng đài để thông báo đón trẻ lạc.

Nhưng mà liệu Tsukishima có tìm thấy thật không nhỉ, đầu óc cậu ấy không tồi đâu, nhưng quảng trường này rộng lắ...

Tiếng chuông điện thoại của Y/n vang lên.

Xem ai mất kiên nhẫn chưa kìa. Y/n vừa rũ mắt cười cười vừa đứng dậy, phủi mấy miếng vỏ ốc quế tàng hình xuống khỏi quần áo. Đợi hồi chuông gần tắt đến nơi rồi, cô ấy mới bắt máy, và ngọt ngào hơn đường gọi tên anh người yêu:

- Kei ạ?

- Tôi tìm thấy cậu rồi, Y/n.

Cậu ấy cố kiềm nén hơi thở nặng nề của mình khi nói vậy. Y/n hoàn toàn tan chảy.

Và rồi rất chậm rãi, cô ấy xoay người lại đằng sau.

Phố xá náo nhiệt ồn ào thật, nhưng tiếng tim đập của Y/n còn to hơn. Cả thế giới này đều xao động dữ dội, nhưng mắt Y/n chỉ dán chặt vào duy nhất một bóng hình. Chàng trai cao ráo, tóc vàng, đeo kính cận và có bộ khung xương vai đẹp tuyệt trần đang đứng đó, tay xách túi đậu Hà Lan, dây giày tuột mất một bên cực kì thiếu cân xứng.

Cậu đẹp và tả tơi như nàng công chúa trong truyện cổ tích vậy.

What a pretty boy.

My pretty boy.

Y/n không di chuyển dù chỉ nửa bước chân, nhưng cô ấy vẫn cầm chắc chiếc điện thoại và tiếp tục nói chuyện qua đó, giọng mềm nhũn cả ra:

- Làm thế nào...?

- Như mọi khi thôi, Y/n. Tôi vẫn luôn... tìm kiếm cậu khi chúng ta ở nơi đông người mà.

- Và cậu luôn tìm thấy sao...?

Gò má Tsukishima chợt ửng đỏ, mà khóe miệng cậu cũng bặm lại ngượng ngùng luôn. Có người không chú ý va phải cậu rồi ríu rít xin lỗi, nhưng Tsukishima cũng chẳng thèm phản ứng lại.

Cả con mắt, lẫn trái tim của Tsukishima, đều đang bận mất rồi.

- Cậu... dễ nhận dạng lắm.

Y/n nhoẻn miệng cười tươi.

Tsukishima chỉ rất giỏi việc khen mà không đả động đến những từ như "xinh" hay "đáng yêu" mà thôi. Y/n thích cái nét này của cậu lắm lắm.

Sau cùng thì vẫn là Tsukishima bước tới chỗ Y/n đang đứng. Cô ấy ngước nhìn lên cậu tò mò, khóe miệng không giấu được mà cong lên, còn đôi con ngươi thì ngập pháo hoa như trời đêm giao thừa.

- Kei ơi, tớ cho cậu một cơ hội nữa nhé. Tớ mà là hạt đậu, còn cậu nằm ở 20 lớp đệm bên trên, cậu có nhận ra tớ không?

- .... Tôi sẽ không nhận ra. Nhưng nếu cậu đứng giữa quảng trường đông nghịt người như này, núp ở một góc, thì có bao nhiêu lần đi chăng nữa, tôi vẫn sẽ tìm thấy cậu.

- Vậy là cậu muốn làm trò này lần nữa?

Mặt Tsukishima tái đi vài giây.

- ... Ý tôi không phải thế.

Trái tim vốn căng chặt đập nhanh của cậu dần bình ổn lại theo tiếng cười lanh lảnh của Y/n. Và rồi cũng cực kì bất chợt, Y/n quỳ sụp xuống đất, hai tay cầm lấy sợi dây giày tung ra của cậu. Tsukishima thoáng rung rinh khi ngắm cô ấy cẩn thận thắt lại nó cho mình, thậm chí còn sửa cái nơ sao cho hoàn hảo nhất.

Xong xuôi, Y/n vẫn quỳ dưới đất, rồi nghịch ngợm trao mắt cười lên cho Tsukishima:

- Yên tâm đi, Kei. Tớ không nhàm chán thế đâu~

Ôi không.

Cô ấy sẽ lại bày thêm nhiều trò nữa để hành mình mất thôi.

Tsukishima nghĩ đã thấy bất lực, nhưng cậu lại không giận nổi Y/n, nên đành dứt khoát kéo tay cô ấy về nhà. Cậu biết mình ảo tưởng rồi, nhưng có lẽ, có lẽ phần trăm cực kì thấp thôi, nếu Y/n là một hạt đậu bé tí xíu, Tsukishima vẫn có thể nhận ra cô ấy.

Có lẽ đó là mùi hương mà đêm nào cậu cũng chôn vùi mặt mình vào ngủ. Có lẽ đó là đôi mắt cười Y/n trao cậu giữa những khán phòng to. Là tuyển tập các câu hỏi đần độn và thử thách dị hợm nhất, cùng với biểu cảm rạng rỡ của cô ấy khi cậu lần lượt chinh phục.

Y/n rất dễ... nhận dạng kia mà.

Nói gì thì nói, ngọt ngào mấy thì ngọt ngào, khi về đến nhà việc đầu tiên Tsukishima làm vẫn là vứt túi đậu Hà Lan qua một bên, rồi đè nghiến Y/n ra hôn trên cánh cửa phòng ngoài.

Tay cậu ôm chặt lấy eo cô ấy, ngón tay dài lần mò vào bên trong lớp áo mỏng. Tsukishima không nghĩ mình hôn giỏi, nhưng cậu lại rất thích hôn Y/n. Cách cô ấy mềm mại nỉ non tên cậu, rồi đặt ra những yêu cầu ngắn gọn như "Dùng lưỡi đi" hay "Nhanh hơn", đều khiến Tsukishima chao đảo điên cuồng.

Cậu ấy không bình tĩnh nổi nếu đó là Y/n.

Hai người quay cuồng trong hơi ấm của nhau một lát thì đã hôn đến tận sofa phòng khách.

Nơi vẫn còn quyển cổ tích bìa pastel hường phấn ở trên.

Sự hỗn độn của môi lưỡi và nhiệt lượng cơ thể làm Y/n xô đổ cuốn sách rơi xuống đất. Tiếng lộp cộp thu hút được sự chú ý của Tsukishima vài giây, nhưng rồi cậu lại nhanh chóng tập trung vào người con gái xinh đẹp mê mang trước mặt mình.

- Y/n này, cậu biết chúng ta và truyện cổ tích công chúa và hạt đậu giống nhau ở điểm nào không?

Mắt Y/n sáng lên như sao băng rực cháy bay xuyên qua khí quyển.

- Cậu nằm đè lên tớ...?

Cô ấy thì thào mấy lời câu dẫn ngọt ngào, khiến Tsukishima chỉ muốn đầu hàng ngay và luôn. Nhưng hôm nay thì không được, cậu phải trả thù cho trò trốn tìm mệt bở hơi tai ban nãy. Tsukishima ghé sát đầu xuống cổ của Y/n, cảm nhận cơ thể ấy mềm mại dán sát vào mình, móng tay cào nhẹ trên lưng, rồi cậu thầm thì:

- Sai rồi, Y/n.... Hạt đậu luôn làm công chúa nhức mỏi khi trời sáng, mới là đáp án tôi cần.

Tsukishima nói xong cũng tự đỏ mặt, nhưng Y/n chỉ hào hứng bảo cậu ấy đáng yêu.

Quyển tuyển tập cổ tích với các con chữ vương vãi trên sàn nhà, túi đậu Hà Lan cũng nằm gọn trong một góc. Đôi giày với sợi dây hơi lấm lem bùn bị cởi ra vội vã, còn tờ giấy note mấy chữ nguệch ngoạc yên vị trong túi xách của Y/n.

Tình yêu lớn dần trong căn nhà nhỏ, át đi mọi tạp âm, luồn lách vào trong từng khe hẹp cuộc sống.

Ly cà phê sóng sánh đổ trào.

Đắng. Rồi ngọt.

Sao nay Tsukishima thấy khó ngủ quá?

»»————- ✧/ᐠ-.-ᐟ\ ————««

"𝐓𝐨̛́ 𝐦𝐨𝐧𝐠 𝐜𝐚̣̂𝐮 𝐧𝐠𝐡𝐢𝐞̣̂𝐧 𝐭𝐨̛́ 𝐡𝐨̛𝐧 𝐜𝐚̉ 𝐜𝐚̀ 𝐩𝐡𝐞̂. "

♥*♡∞:。.。  。.。:∞♡*♥


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net